Đọc truyện Nắng Gắt – Chương 37
Dịch: Sahara
“Cô gái, tới rồi.”
“Cô gái à?! Tới nơi rồi!”
Bác tài lớn tiếng gọi hai lần tôi mới lấy lại tình thần, nhanh chóng rút ví ra trả tiền rồi xuống xe.
Trước mắt tôi là chung cư Lâm Tự Sâm ở.
Sau khi tạm biệt cha, tôi quả thực không chút do dự nào mà lập tức bắt xe tới đây. Nhưng khi vừa vào chung cư, đứng trước cửa phòng anh, tôi lại không dám ấn chuông mà chỉ chằm chằm nhìn vào cánh cửa gỗ.
Đúng nửa tiếng đồng hồ!
Tôi sợ cái gì?
Sợ chân tướng khó mà tiếp nhận được ư?
Không không! Tôi tin tưởng anh ấy! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra với Lâm Tự Sâm. Dù tôi không tin nhân phẩm của Lâm Tự Sâm, cũng phải tin vào IQ của anh.
Nhưng tại sao cha lại nói với giọng đầy tự tin như thế?
Tôi hít sâu, quyết định không miên man suy nghĩ tiếp nữa. Tôi đưa tay lên ấn chuông cửa, nhưng chưa kịp làm gì thì “rầm” một cái cửa đã mở. Mấy người ở bên trong cùng nhau đi ra. Người đi đằng trước còn đang mải nói chuyện.
“Này! Mượn mạnh đánh mạnh, lần này nhất định không được để cho bọn họ nuốt trôi…”
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức lắp bắp. Mọi người thoáng cái đều nhìn về phía tôi. Lâm Tự Sâm đi sau cùng, cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên. Rất nha sau đó anh liền mỉm cười, đi lên trước nói: “Hi Quang! Sao em lại tới đây?”
Ánh mắt tôi rơi lên áo anh: “Có việc cần hỏi anh.”
Im lặng mấy giây, anh “ừm” một tiếng.
Đám người kia thấy vậy liền vội vã chào rồi ra về. Lâm Tự Sâm tiễn họ vài bước rồi quay về, quan sát tôi một lúc rồi chợt thở dài.
“Gặp giám đốc Nhiếp rồi?”
Tôi không trả lời anh, nói luôn: “Lâm Tự Sâm, anh quen Niệm Viên?”
Tôi không hỏi “anh theo đuổi Niệm Viên” vì tôi thật sự không tin có khả năng này xảy ra, cho nên ngay cả nói ra cũng không muốn.
Anh nhíu mày: “Đó là ai?”
Lòng tôi chợt nhẹ nhõm hẳn ra, nụ cười thấp thoáng trên mặt. Nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn, cha đâu cần dùng cái chiêu bài lừa gạt này để đối phó với tôi? Lâm Tự Sâm cũng không cần phải dùng tới cái trò dối trá mèo này.
Vậy thì, rốt cuộc là sai lệch ở đâu? Dù nhắc tới hai mẹ con kia tôi thật sự buồn nôn, nhưng vẫn phải chịu đựng để giải thích với Lâm Tự Sâm một chút: “Chuyện nhà em, anh rõ không?”
Lâm Tự Sâm gật đầu: “Có nghe qua!”
“Mã Niệm Viên là … có thể coi là con gái nuôi của cha em. Cha em nói hai năm trước ở bữa tiệc mẹ nuôi của em, anh và Niệm Viên quen nhau, sau đó cô ấy mời anh đi Vô Tích ngắm hoa mai…”
Sắc mặt Lâm Tự Sâm đột nhiên sa sầm lại khiến tôi sợ hãi.
Tôi hoảng đến nỗi không kịp nói hết.
Bỗng nhiên, anh bám lấy hai vai tôi: “Em nói cái gì?”
Tôi giật mình, lắp ba lắp bắp không nói ra lời. Anh vẫn nhìn tôi chằm chằm, từng chữ từng chữ một thốt ra miệng anh: “Mời anh đi Vô Tích không phải em sao?”
Tôi kinh ngạc: “Sao cơ? Sao lại là em? Lúc ấy em đâu có quen anh!”
Ánh mắt Lâm Tự Sâm xẹt qua một tia thăm dò, rồi sau đó xác định cái gì, chậm rãi nới lỏng tay trên vai tôi. Có lẽ mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi, nhưng anh vẫn còn hỏi tôi với một hi vọng mong manh: “Hai năm trước, chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc đó, anh đi cùng ông ngoại. Em cẩn thận nhớ lại xem. Chẳng lẽ không có chút ấn tượng nào?”
Có, có sao?
Bữa tiệc của mẹ nuôi lần nào cũng mời rất đông khách, rất náo nhiệt. Người đông như kiến, tôi quả thật không có ấn tượng chút nào.
“Uhm.” Có lẽ anh đã nhận được đáp án từ vẻ mặt của tôi. Anh hoàn toàn buông tay khỏi vai tôi.
Hai bàn tay anh nắm chặt, giống như đang cố gắng kiềm chế tâm trạng, nhưng rồi không kiềm chế nổi, anh đấm mạnh lên tường một cú. Từ miệng anh, chậm rãi thốt ra bốn chữ:
“Vô cùng nhục nhã!”
(Oái!!! Đến đoạn này thực ra mình thấy… thương anh Lâm >__
Ánh mắt anh chợt lạnh lẽo, hít thở mấy hơi, anh lấy di động ra, bấm một dãy số.
Không biết anh gọi ai, tôi chỉ nghe thấy giọng nói đáng sợ của anh: “Đang ở đâu?”
…
“Tôi qua ngay.”
Cúp máy, anh đi tới nắm tay tôi: “Theo anh.”
Vẻ mặt anh kiên quyết không cho người khác chống cự, bước chân anh rất nhanh, tôi thất tha thất thểu đi theo, rồi bị anh kéo lên ô tô. Mọi chuyện đều vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Ô tô đi được một đoạn, tôi mới định thần lại hỏi anh: “Chúng ta đi đâu?”
“Sắp tới rồi.”
Anh không nói gì thêm, chẳng mấy chốc đã chạy xe tới đường cao tốc. Tôi căn cứ vào mấy cột mốc ven đường, đoán chắc đang đi Thượng Hải. Hơn một giờ sau, sắc trời đã tối lại, xe dừng lại trước một căn biệt thự. Lâm Tự Sâm lại lấy điện thoại ra gọi, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Đi ra!”
Chẳng mấy chốc một người đàn ông trẻ tuổi quần áo xộc xệch, vừa cài khuy áo vừa vội vã chạy ra.
“Vincent, anh về mà không báo trước để tôi sai người dọn dẹp nhà cửa chào đón?”
Tôi cảm thấy người đàn ông này khá quen mắt, nhìn kĩ mới nhận ra là Thiệu Gia Kỳ, con trai nuôi của mẹ nuôi tôi. Từ nhỏ anh ta đã ở nước ngoài nên sau khi anh ta về nước chúng tôi cũng không quá quen thân.
“Gia Kỳ?”
“Hi Quang?” Anh ta cũng kinh ngạc, “Sao cô…”
Anh ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Lâm Tự Sâm, mơ màng không hiểu.
Lâm Tự Sâm lên tiếng: “Thiệu Gia Kỳ, hai năm trước, trước khi tôi xảy ra tai nạn xe cộ, có phải chính cậu gọi điện cho tôi bảo tôi đi Vô Tích?”
Thiệu Gia Kì tỏ ra đau khổ: “Hả? Sao lại nói chuyện này. Tôi có lỗi với cậu, cả đời này tôi đều không quên.”
“Hôm đó cậu nói với tôi những gì qua điện thoại, mau nói lại lần nữa.”
“Trời ạ, người anh em, tôi biết tôi sai rồi! Tôi mà sớm biết cô gái đó là món hàng, căn bản sẽ không giật dây cô ta! Tôi đã đoạn tuyệt với cô ta rồi. Mẹ nó! Tôi nói với cô ta cậu xảy ra tai nạn mà cô ta còn không thèm liếc nhìn tới một cái.”
“Thôi đi, cậu chỉ cần nói những lời đã nói với tôi hôm đó là được. Không được sót một chữ!”
Gia Kỳ ảo não gãi đầu: “Tôi làm sao nhớ rõ.”
Lâm Tự Sâm lạnh băng nhìn anh ta: “Được! Vậy tôi thuật lại cho cậu, cậu nghe xem đúng hay sai.”
“…”
“Cậu nói: Người anh em, diễm phúc của cậu lớn thật đấy, hôm trước ở bữa tiệc mẹ nuôi tôi, có một người đẹp nhìn trúng cậu, muốn mời cậu tới Vô Tích ngắm hoa mai, thứ bảy cậu rảnh thì tới tìm tôi nhé, chúng ta đi gặp cô ấy.”
Giọng anh lạnh lùng vang lên, thuật lại những lời đầy ong bướm. Nhất thời, bầu không khí kì lạ bao trùm tất cả.
“Tôi nói: Không hứng thú, thứ bảy có cuộc phẫu thuật quan trọng.”
“Có đúng thế không?”
Thiệu Gia Kỳ gật đầu liên tục: “Người anh em, trí nhớ của cậu thật kinh dị! Đúng như thế, không sai.”
“Không phải trí nhớ tôi tốt mà là sau khi bị tai nạn, nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, nên đã suy nghĩ vô số lần những lời ấy.” Lâm Tự Sâm nói tiếp: “Sau đó, chính miệng cậu bổ sung, người đẹp kia là con gái Nhiếp Trình Viễn.”
Tôi ngẩng đầu, phóng ánh mắt kinh ngạc về phía Thiệu Gia Kỳ. Anh ta nhìn thoáng qua tôi, ủ rũ nói: “Đúng, chẳng phải lúc đó tôi mới về nước sao? Cô ta giả bộ đáng thương như vậy, khiến tôi bị nhẫm lẫn, tôi còn tưởng cô ta là con gái riêng của Nhiếp Trình Viễn.”
Nói tới đây, anh ta lại xin lỗi tôi, rồi bỗng nhiên như tỉnh ngủ, anh ta chợt biến đổi sắc mặt: “Chết tiệt! Sao hai người lại cùng tới đây? Không phải cậu cho rằng người hẹn cậu là Hi Quang chứ? Trời ạ! Không phải! Cậu đang trả thù người ta sao?”
Tôi lúc này đã không còn biết nói gì nữa rồi. Tôi nhìn Lâm Tự Sâm, anh cũng nhìn về phía tôi, ánh mắt toát lên sự đau đớn.
Có lẽ bị tâm trạng chúng tôi làm ảnh hưởng, Thiệu Gia Kỳ cũng im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Lâm Tự Sâm mới khởi động xe, nói: “Anh đưa em về.”