Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 7


Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 7

Edit: Hà​
Ngay tại ngã ba, ba người Từ Hòe đứng đây đợi nàng ước chừng đã hai khắc đồng hồ, tất cả đều nôn nóng tới đón muội muội hoặc tỷ tỷ bởi vì nhà nghèo mà bất đắc dĩ bán mình làm nô tỳ.
A Mộc năm tuổi rất nhớ tỷ tỷ, bởi vì mỗi lần tỷ tỷ về nhà sẽ mang cho hắn đồ ăn ngon,cho nên cứ một lát lại chạy đến bên cạnh đường huynh, ngước đầu hỏi hắn, “Đại ca, tại sao tỷ tỷ còn chưa về?”
Đứa bé mặc một chiếc áo bông thật dầy, đứng ở trong tuyết giống như một quả cầu béo tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng nõn, chóp mũi bởi vì gió lạnh mà đỏ bừng, nhưng bé không cho rằng chuyện chờ tỷ tỷ trở về là chịu khổ, trong đôi mắt đen lúng liếng vô cùng hưng phấn.
Từ Hòe xoa đầu đệ đệ, nhìn phía xa xa nói: “Sẽ về nhanh thôi, A Mộc đừng vội, đệ đi đắp cầu tuyết đi, lát nữa đưa cho tỷ tỷ xem.”
Trẻ con dễ bị lừa gạt, A Mộc vốn đã thích nghịch tuyết, lập tức nhanh chân chạy đi, thân thể nho nhỏ ngồi xổm ở ven đường, chăm chú gom những vóc tuyết chưa bị chạm qua, ở bên cạnh hắn, sáu bảy quả cầu có lớn có nhỏ đang xếp thành hàng, đều là do bé trong lúc chờ đợi tỷ tỷ đắp thành.
Đắp cầu tuyết nhìn như có vẻ rất lạnh, nhưng kỳ thật chỉ cần đắp trong chốc lát thì hơi nóng sẽ tỏa ra từ lòng bàn tay, cực kỳ ấm áp, trong thôn đã có người từng nói, đó là mùa đông khi làm việc mà bị lạnh, có thể dùng tuyết chà xát hai tay, chà mấy lần là có thể trị bệnh nứt da.
Từ Thu Nhi không thích nghịch tuyết, nhưng thấy đệ đệ tích góp hăng say như vậy, nàng nhịn không được cũng đi tới ngồi bên cạnh chơi với bé.
Từ Hòe tiếp tục nhìn về phía trước, đến lúc đệ đệ muội muội lăn xong cầu tuyết đứng lên, tầm mắt hắn cũng thấy được chấm đen nhỏ nơi xa xa kia.
Là một chiếc xe lừa.
Từ Hòe có hơi thất vọng, cũng có chút sốt ruột, trước kia giờ này đường muội đã về, hôm nay sao lại vẫn chưa tới nhỉ?
A Mộc không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy xe thì nghĩ là tỷ tỷ đã trở về, hưng phấn chạy về phía xe lừa, vừa chạy vừa kêu tỷ tỷ. Từ Hòe vừa thấy tiểu tử kêu to hai tiếng tỷ tỷ liền kéo hắn lại, ôm lấy đệ đệ dụ dỗ nói: “A Mộc ngoan, tỷ tỷ ngồi xe la, còn kia là xe lừa, không phải là xe mà tỷ tỷ hay về đâu.”
Trong thôn có người nuôi lừa cũng có người nuôi la, A Mộc đã hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn lập tức ỉu xìu, tay ôm cổ đường huynh, thân thể nhỏ bé nhìn về phía sau xe lừa đang đi tới, lại hỏi lần nữa, “Khi nào Tỷ tỷ mới trở về?”
Phía sau xe lừa không còn chiếc nào khác, Từ Hòe lại muốn gạt đệ đệ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mong chờ của A Mộc, đột nhiên không muốn nói nữa.

“A Mộc chúng ta lại đắp thêm mấy quả cầu tuyết nữa đi, đắp được hai mươi quả thì tỷ tỷ sẽ trở về!” Từ Thu Nhi ôm lấy đệ đệ từ trong lòng đại ca, hôn cậu bé một cái rồi khoa trương nhét trở lại trong lòng huynh trưởng, “Không được không được, A Mộc quá nặng, muội ôm không nổi, đại ca mau nhận lấy!”
Thấy nhị tỷ tỷ ôm không nổi hắn, A Mộc cười khanh khách.
Tiếng cười giòn giã của bé trai truyền tới xe lừa, Ngưng Hương đang ở phía sau Lục Thành cố ý bắt chước Lý ma ma muốn gây bất ngờ cho đệ đệ, nhưng nhịn không được mà ló đầu ra, muốn xem đệ đệ đang làm gì mà cười vui vẻ như vậy.
Từ Hòe lập tức nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của đường muội.
Sau khi kinh ngạc trong giây lát, hắn tiếp nhận đệ đệ trong tay muội muội, chỉ về xe lừa phía trước, “A Mộc nhìn xem ai kìa?”
A Mộc quay đầu nhìn sang, ngước đôi mắt to nhìn về phía nam nhân đang đánh xe lừa, sau đó mới phát hiện sau lưng người đó còn có người…
“Tỷ tỷ!” Cuối cùng tỷ tỷ cũng về rồi, A Mộc cực kì vui mừng, như con giun nhỏ giãy ra khỏi lòng đường huynh, nhanh chân chạy về hướng tỷ tỷ.
Thấy bé trai vui vẻ cao hứng, Lục Thành không kìm được bật cười, tiếp tục đánh xe, đến lúc đến gần cậu bé mới ngừng lại.
Ngưng Hương vừa bước xuống xe thì A Mộc cũng đã chạy đến, nhìn thấy đúng là tỷ tỷ thì bé vui mừng cười nói, “Tỷ tỷ!”
Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của đệ đệ, Ngưng Hương không kìm nén được mà bật khóc.
Tháng chạp năm nay của kiếp trước, khắp nơi trong Hầu phủ bởi vì bận rộn chuẩn bị cho lễ tết, mà nàng cùng Tố Nguyệt cũng có rất nhiều việc phải làm, đột nhiên ma ma giữ cửa phái người thông báo cho nàng nói là có đường huynh đến gặp. Ngưng Hương khẳng định trong nhà đã xảy ra chuyện, vội vàng đi tới cửa bên gặp đường huynh, đường huynh đứng đó trầm mặc hồi lâu mới nói cho nàng biết, đệ đệ cùng Đại Tráng nhà họ Trương bên cạnh lén lút trốn đi sông Bắc Hà đánh băng, không may trượt chân rơi vào trong hầm băng. Đại Tráng lúc đó đang ở bên cạnh, nhưng lại sợ bị người lớn trách mắng, sau khi về nhà trốn ở trong chăn, đường muội đi tìm không thấy mới đi hỏi hắn, phát hiện hắn đang giấu diếm gì đó mới tra hỏi rõ ràng, sau đó mọi người trong thôn vội vã chạy tới, thì đã muộn…
Trước mắt lần nữa hiện lên hình ảnh khuôn mặt của đệ đệ tím tái vì lạnh, cho dù bất luận nàng dụ dỗ hay mắng hắn cỡ nào cũng không mở mắt được nữa, tâm trạng Ngưng Hương không kìm nén được, ôm lấy đệ đệ áp vào trong ngực, cúi xuống hung hăng đánh vào cái mông bé, “Có phải lại lén đến Bắc Hà chơi cùng Đại Tráng đúng không? Đã nói đệ không được đi chơi cùng hắn rồi lại còn lén đi, muốn tỷ tỷ lúc nào cũng lo lắng cho đệ đúng không!”
Đánh xong lại ngồi chồm hổm xuống, ôm chặt đệ đệ khóc không thành tiếng.

Lục Thành nhìn mà choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới cô nương vừa rồi trên đường còn dịu dàng như vậy đột nhiên lại hung dữ với đệ đệ như thế.
Huynh muội Từ Hòe lại càng khiếp sợ, một lúc sau Từ Hòe định thần lại, kêu muội muội đi tới dỗ dành hai người đang ngồi đó, hắn có chút lúng túng nhìn Lục Thành nói: “Nhị thúc cùng Nhị thẩm đều đã mất, đường muội lo lắng cho tính mạng của đệ đệ, sợ hắn ham chơi gặp chuyện không may, cho nên quản giáo rất nghiêm, kỳ thật chỉ cần A Mộc nghe lời thì bình thường đường muội cũng rất dịu dàng…”
Hắn sợ người khác hiểu lầm đường muội là kẻ điên hoặc có tính tình hung dữ, đối với một cô nương mà nói thì đây không phải là chuyện tốt.
Lục Thành nhìn Ngưng Hương, có cảm giác trong đó có ẩn tình gì khác, lễ mừng năm mới của năm rồi chắc chắn nàng có về nhà, nếu như khi đó A Mộc phạm lỗi thì cũng là chuyện của năm trước, nàng không thể còn tức giận như vậy được, nhưng nếu hai ngày nay A Mộc nghịch ngợm, nàng cũng không thể nào biết rõ…
Bất quá thương càng sâu đau càng nhiều, thấy nàng ôm chặt đệ đệ như vậy, chuyện này nhất định phải có lý do.
Thu hồi ánh mắt, Lục Thành cười cười, giải thích với Từ Hòe vì sao Ngưng Hương ngồi xe của hắn về nhà.
Từ Hòe vừa muốn nói lời cảm ơn, bên kia Từ Thu Nhi khó tin đứng lên, dở khóc dở cười: “Tỷ tỷ, tỷ sợ quá nên phát ngốc rồi hả, chỉ là một cơn ác mộng mà lại liên tưởng như thật sao? Tỷ yên tâm, muội sẽ theo dõi A Mộc, không để cho hắn đi Bắc Hà nghịch băng.”
Ngưng Hương sau khi khóc lóc một hồi đã bình tĩnh hơn nhiều, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn đệ đệ.
“Tỷ tỷ đừng khóc, về sau đệ không chơi với Đại Tráng nữa.” Lần đầu tiên bị tỷ tỷ đánh nhưng A Mộc không cảm thấy oan uất chút nào, bởi vì ngày hôm qua đúng là có chuyện Đại Tráng muốn dẫn hắn đi Bắc Hà chơi, chẳng qua có nhị tỷ theo sát, hắn không tìm được cơ hội chuồn ra ngoài. Bây giờ chắc là tỷ tỷ đã đoán được nên mới đánh bé, còn khóc đến đau lòng như vậy, A Mộc liền biết lỗi rồi.
Nâng bàn tay nhỏ bé lên, A Mộc ngoan ngoãn lau nước mắt cho tỷ tỷ, “Tỷ tỷ đừng khóc, sẽ bị lạnh mặt.”
Ngưng Hương nghe đệ đệ ngây thơ dỗ dành mà rớt nước mắt.
Lục Thành cùng với Từ Hòe nhìn nhau một cái, đều nở nụ cười, hóa ra là tiểu cô nương nằm mơ gặp ác mộng.
“Cũng không còn sớm nữa, mọi người cũng lên xe đi, chúng ta cùng trở về.” Thấy trời đã quá trưa, Lục Thành nóng lòng về nhà xem con trai, cười nói.

Lúc này Ngưng Hương mới nhớ bên cạnh còn có người ngoài, xấu hổ nhìn Lục Thành cười cười.
Vành mắt nàng hồng hồng, lại lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, bộ dáng nói không nên lời cũng rất đẹp mắt, Lục Thành gật đầu, xoay lại nhìn con lừa, sợ nhìn chằm chằm nàng quá lâu sẽ bị Từ Hòe phát hiện.
Ngưng Hương ôm đệ đệ bước lên xe lừa, Từ Thu Nhi cũng leo lên, mỗi người một bên ngồi cạnh tỷ tỷ. Từ Hòe không thích chen lấn cùng cô nương và con nít, nên ngồi phía bên phải của Lục Thành cùng nhau nói chuyện.
“Tỷ tỷ lại mua hạt dẻ!” Tỷ tỷ đã trở lại, A Mộc thích nhất là nhìn xem tỷ tỷ mang đồ ngon gì về cho bé, sau khi ngồi xuống ôm lấy một bao hạt dẻ, ngửi thấy hương thơm hạt dẻ, bé nhịn không được mở ngay ra.
Ngưng Hương cũng không cản, đem một túi khác đưa cho Từ Thu Nhi, “Đây là túi cho Thu Nhi.”
Đều là người một nhà nên không cần phải khách khí, Từ Thu Nhi tự nhiên nhận lấy nói cảm ơn sau đó mở ra ăn.
Ngưng Hương lại nhìn đệ đệ, chỉ chỉ Lục Thành cùng Từ Hòe nói: “A Mộc đừng có ăn một mình, cũng nên chia cho đại ca và Lục đại ca đi.”
Hạt dẻ cũng nhiều nên A Mộc sảng khoái đáp ứng, từ trong lòng tỷ tỷ đứng lên, ôm bao hạt dẻ đi về phía trước. Xe lừa chạy rất vững vàng, bé chạy tới bên cạnh Từ Hòe, thấy từ Từ Hòe kiên quyết không nhận, A Mộc lại quay sang Lục Thành, bàn tay nhỏ bé lấy ra hai hột hạt dẻ đưa cho hắn, “Lục đại ca ăn đi.” Dù sao cũng là người xa lạ nên cậu bé gọi cực kỳ cẩn thận.
Lục Thành tươi cười thầm khen bé hiểu chuyện, nhưng sau đó lại xoay người, vén tấm vải thô trên cái sọt sau lưng ra.
A Mộc cúi đầu nhìn, thấy rõ đồ bên trong, đôi mắt đen mở to: “Huynh cũng có hạt dẻ!”
Còn có thật nhiều quả lê chua…
A Mộc nhịn không được nuốt nước miếng.
Những thứ này đều là do tam thẩm đưa cho hắn, Lục Thành lấy ra bốn quả nhét vào trong lòng A Mộc, sờ đầu bé nói: “Lục đại ca đã có hạt dẻ rồi, không cần của A Mộc đâu, A Mộc thích ăn lê chua không?”
A Mộc gật gật đầu.
Lục Thành liền kêu bé chia cho ba người Ngưng Hương.
Từ Hòe từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng thấy Lục Thành nói hắn khách khí nên hắn đành phải nhận lấy. Huynh trưởng đã nhận, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi cũng không cự tuyệt nữa, cùng nhau nói lời cảm tạ.

Lục Thành quay đầu lại nhìn các nàng một cái, ánh mắt dừng lại trên người Ngưng Hương trong giây lát.
Ngưng Hương đang vội vã đón lấy quả lê chua trong lòng A Mộc sắp rớt xuống nên không phát hiện, nhưng Từ Thu Nhi lại nhạy cảm nhìn thấy. Chờ khi Lục Thành xoay qua chỗ khác, nàng mới lặng lẽ quan sát đường tỷ ngồi bên cạnh, vừa thay đường tỷ vui vẻ vì nàng có dung mạo như hoa đào, lại âm thầm tiếc hận. Một cô nương tốt như vậy, nếu có thể chuộc thân nhất định rất hoàn hảo, bên trong Hầu phủ cho dù giàu có đến đâu, thì đường tỷ ở đó chỉ lo hầu hạ người khác, nhất định không tự do như ở trong thôn.
Một nhà đoàn tụ, trên đường vừa nói vừa cười nên không chú ý đã đến đầu thôn Liễu Khê.
Lục Thành hỏi Từ Hòe nhà ở đâu, muốn đưa bọn họ về đến tận cửa.
Từ Hòe liền nói không cần, nhảy xuống xe lừa trước, chỉ nhà ở phía cuối đường của thôn bắc “Chúng tôi ở chỗ kia, phía ngoài cùng chính là nhà của chúng tôi, Lục huynh có rảnh đến ngồi chơi, về sau nếu có cần tôi giúp gì thì cứ việc tới tìm tôi.”
“Được, vậy chúng ta xem như đã thân nhé.” Lục Thành cởi mở nói, nói xong tròng mắt lại nhìn về phía Ngưng Hương bên kia.
Ngưng Hương cũng nhìn thấy, tự đáy lòng nói lời cảm tạ: “Hôm nay đa tạ Lục đại ca, còn khiến huynh tốn kém nữa.”
Cúi đầu nhìn đệ đệ trong lòng ôm lê chua, một quả như vậy cũng tốn mấy văn tiền rồi.
Lục Thành cũng nhìn A Mộc, A Mộc hiện tại cũng không sợ người lạ nữa, miệng nhỏ cực kì ngọt ngào, “Lục đại ca đến nhà chúng ta ngồi đi!”
Lục Thành bật cười, lần nữa hướng về Từ Hòe cáo từ, mặc dù không muốn nhưng vẫn đánh xe quay về.
“Hành lí của Hương nhi có nặng không? Đại ca cầm thay muội nhé?”
“Không nặng, chỉ có hai bộ quần áo thôi, cám ơn đại ca.”
“Người một nhà khách sáo như vậy làm gì.”
“Đại ca cầm lê chua cho đệ đi, đệ muốn ăn hạt dẻ!”
Xe lừa dần dần đi xa, tiếng nói chuyện của huynh muội Từ gia sau lưng dần dần không thể nghe được nữa, lúc rẽ vào khúc ngoặt, Lục Thành quay đầu lại thì trên đường đã không còn bóng dáng bốn người bọn họ nữa rồi. Xe lừa chạy ra khỏi thôn Liễu Khê, hắn lại nhìn về phía thôn bắc, chỉ thấy khói bếp lượn lờ bốc lên, mỗi gia đình đều đang chuẩn bị buổi cơm trưa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.