Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 61
Edit: Hà
Ngưng Hương dẫn đệ đệ và Từ Thu Nhi chen tới trước sạp trang sức đeo tay.
A Đào đứng bên cạnh nàng cười, giới thiệu Phan thị với nàng, “Đây là Nhị thẩm của muội.”
Tỷ muội Ngưng Hương đều cười chào gọi bá mẫu, A Mộc còn bé nên sợ người lạ, hắn gọi chậm một nhịp có vẻ như bị bất ngờ, thấy cả nhóm người lớn đều đang nhìn mình, A Mộc thẹn thùng nhích lại gần bên cạnh tỷ tỷ.
A Đào bảy tuổi sờ đầu bé trai, cảm thấy hắn hay xấu hổ giống như chính mình.
Phan thị cười nhìn hai tỷ muội Từ gia, thật lòng khen: “Hương nhi và Thu Nhi thật là xinh đẹp, về sau nếu hai cháu có rảnh đến nhà chúng ta chơi nhé, ba tỷ muội A Phù đang lo không có ai kết bạn.”
Khuôn mặt của bà thanh tú, giọng nói cũng tựa như nước suối trong vắt, có loại hương vị rất khác so với những bà vợ nhà nông ở trong thôn.
Ngưng Hương đối với nhà nhị thúc của Lục Thành cũng không hiểu rõ lắm, nàng ép xuống sự nghi hoặc nhàn nhạt trong lòng, gật đầu cười chào hỏi hai nữ nhi của Phan thị, “A Đào biết nhà tỷ ở đâu, nếu hai vị muội muội có rãnh thì mời đến nhà chúng ta làm khách nhé.”
Lục Phù mười hai tuổi và Lục Dung mười tuổi cùng nhau cười, “Dạ.” Mặc dù dung mạo hai tỷ muội giống với người Lục gia hơn nhưng khi cười rộ lên lại có bóng dáng của Phan thị, mang theo vài phần dòng dõi thư hương, không giống với A Đào cười đến mức hồn nhiên.
Ngưng Hương suy đoán Phan thị khẳng định là người đọc sách.
“Từ tỷ tỷ đi chợ muốn mua gì hả?” A Đào đối với Ngưng Hương đã rất quen thuộc, thân thiện hỏi.
Ngưng Hương nói mình còn đang suy nghĩ , sau đó lại nhìn đường muội nói: “Đại bá mẫu đang giúp tỷ chọn vải bố, còn bọn tỷ lại muốn sang bên đây xem một chút, còn A Đào đã mua gì chưa?”
A Đào lắc đầu, nhìn sạp hàng trước mặt nói: “Muội muốn mua khuyên tai nhưng lại không biết nên chọn cái nào.”
Ngưng Hương nhìn vào trong rồi giúp nàng chọn lấy một đôi khuyên tai hoa đào nho nhỏ bằng ngọc màu trắng, dịu dàng nói: “A Đào còn nhỏ nên thích hợp nhất là mang loại nhỏ, chờ A Đào lớn lên thì có thể mang loại mặt to như vầy rồi.”
Tiểu cô nương bảy tuổi khuôn mặt còn chưa nẩy nở hết, nếu đeo khuyên tai quá lớn sẽ giống như chiếm hết phần chủ.
A Đào đang chọn khuyên tai nghe Ngưng Hương nói xong lập tức đồng ý.
Thấy cháu gái đã chọn xong, Phan thị liền hỏi chủ quán giá tiền.
Chủ quán mở miệng nói ngay một lượng bạc, tiếp theo lại tán dương phần chạm trổ của đôi khuyên tai này tốt như thế nào. Phan thị vừa muốn mở miệng thì Lục Phù đã ghét bỏ nhíu mày, đoạt lấy hai chiếc khuyên tai trong tay muội muội, xì một tiếng: “Loại hàng như vậy cũng chỉ có muội muội ta còn nhỏ mới thích mà thôi, một đồng, không bán thì thôi.”
Sạp bán ở bên ngoài vẫn có nhiều mặt hàng tốt, tuy không muốn nhưng chủ quán cũng hy vọng bán được nhiều hơn một chút, đành hết sức miễn cưỡng hạ xuống còn năm đồng.
Lục Phù dắt muội muội quay bước đi, “A Đào ngoan, tỷ tỷ dẫn muội đi chỗ khác mua, còn nếu như muội không thích thì chúng ta đi vào cửa hàng.”
Một chút trả giá cũng không thèm.
Chủ quán lần đầu gặp phải khách hàng dứt khoát như vậy, kinh ngạc nhìn về phía Phan thị.
Phan thị không nhìn hắn mà đuổi theo bọn nữ nhi.
Chủ quán lại nhìn về phía tỷ muội Từ gia, Từ Thu Nhi lập tức dắt lấy tay Đường tỷ bỏ đi.
Chủ quán không cách nào đành lớn tiếng gọi theo mấy người kêu trở lại, hết sức không muốn giúp A Đào gói kỹ đôi khuyên tai, mắt vẫn nhìn vài vị cô nương bên cạnh, “Các ngươi cũng nhìn một chút được không? Không phải là ta lừa các ngươi, đồ của ta đều là đồ tốt, trong cửa hàng cũng chưa chắc có thể tốt hơn so với ta.”
Ngưng Hương ít chưng diện, còn Từ Thu Nhi mua đồ thường không biết trả giá, biết Lục Phù am hiểu chuyện này, nàng nhờ Đường tỷ giúp nàng chọn, còn sau đó là Lục Phù chịu trách nhiệm mặc cả, cuối cùng dùng hai đồng tiền riêng của mình mua một cây trâm mạ bạc khắc hoa hạnh, còn len lén nhắc nhở Đường tỷ đừng nói cho mẫu thân.
Tất nhiên Ngưng Hương sẽ không nói, nàng quay lại nhìn sạp bán vải bố ở phía bên kia, sợ Đại bá mẫu đợi sốt ruột nên đành cáo từ đám người Phan thị.
A Đào rất tiếc nuối, nàng nhìn chung quanh một lát rồi lại nhìn Ngưng Hương nói: “Đại ca ta thiệt là, mỗi lần cùng chúng ta đến đây đi dạo đều không chịu đi theo mà đứng ở một chỗ, A Nam thích Từ tỷ tỷ như vậy nếu như được nhìn thấy nhất định bé rất cao hứng.”
Cuối cùng cũng có tin tức của Lục Thành, trong lòng Ngưng Hương lặng lẽ dâng lên một tia ngọt ngào, sờ đầu A Đào cười rồi rời đi.
Trên đường đi tìm Lý thị, Từ Thu Nhi ôm cánh tay Đường tỷ nói nhỏ với nàng, “Theo muội thấy thì tỷ muội Lục Phù đều cư xử rất khéo léo, nếu tỷ cũng muốn thì ngày nào đó chúng ta đi tìm các nàng chơi có được không? Có thể gặp được gặp Lục đại ca nữa.”
“Nói thêm một câu nữa thì ta liền nói cho Đại bá mẫu biết trong tay muội có bao nhiêu tiền.” Ngưng Hương đỏ mặt uy hiếp.
Từ Thu Nhi vội vàng im lặng, chẳng qua là vẫn nhìn sang hai bên một chút rồi lẩm bẩm một câu, “Người này không biết đang ở đâu nhỉ?”
Ngưng Hương cũng không biết, nàng âm thầm lưu ý xung quanh.
Lý thị đã chọn xong vải bố tốt, một miếng thì để trải trên giường, nhất miếng thì làm chăn mền, Ngưng Hương thấy vậy tranh trả tiền, sau đó bốn mẹ con liền hướng sạp bán gà vịt bên kia đi tới.
Xa xa nghe thấy tiếng kêu líu ríu.
A Mộc tinh mắt nhìn thấy người bán gà đầu tiên, sâu bên trong chiếc giỏ lớn khoảng một thước, từng con từng con gà to chừng quả đấm tay của người lớn đang chạy xung quanh đụng vào nhau, có vẻ rất náo nhiệt, có con lông vàng nhạt, có con lông dính bụi bẩn, xù lên hết sức đáng yêu. A Mộc đã sớm thoát khỏi tay tỷ tỷ chạy tới gần, ngồi xổm ở đàng kia xem.
Chủ quán nhìn bọn họ, thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế đẩu, “Mười văn tiền một con, không mặc cả.”
Ngưng Hương đã quên giá mua gà con từ lâu, đành nhìn về phía Lý thị.
Lý thị gật đầu, ngồi xổm ở bên cạnh giúp cháu gái chọn gà.
Ngưng Hương cũng thích những chú gà con lông xù này, thấy đường muội đang ngồi bên cạnh Đại bá mẫu nên nàng ngồi xỗm xuống bên cạnh đệ đệ.
Bên trong giỏ có khoảng năm sáu chục con, Ngưng Hương muốn mua hai mươi con, ba người các nàng nhìn thấy rất náo nhiệt, chủ yếu vẫn là Lý thị chọn.
Ngưng Hương đang sờ một con gà nhỏ, đột nhiên có cái gì nhào tới trên lưng nàng, Ngưng Hương sợ hết hồn, vừa kịp thời ổn định thân hình, chưa kịp quay đầu lại đã nghe được tiếng cười trong vắt của A Nam trước tiên.
“Cô cô!” A Nam ở phía sau lưng ôm nương thật chặt, cực kỳ vui vẻ.
Nghe được xưng hô này, Ngưng Hương yên tâm một nửa, vừa xoay người liền đem A Nam ôm vào trong lòng, cười nói: “A Nam cũng đi chợ hả?”
Giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng, giống như không thấy được đôi chân dài phía sau lưng A Nam, chỉ có khuôn mặt phiếm hồng tiết lộ nàng đang căng thẳng.
A Nam gật đầu, nhìn khuôn mặt nương cực kỳ xinh đẹp, bé liền vịn vai Ngưng Hương, đi chập chững tới hôn Ngưng Hương một cái.
“Tiểu tử thúi này, thực biết nịnh người.” Lý thị từ lúc phát hiện hai cha con Lục Thành đã đứng lên, thấy A Nam không cần ai dạy cũng biết tới hôn cháu gái, còn cho tới nay A Nam cũng không chịu cho bà ôm, trong lòng lập tức bốc lên mùi chua.
Từ Thu Nhi cố ý đùa A Nam, dắt lấy cánh tay nhỏ của bé kéo tới gần mặt mình, “A Nam cũng hôn cô cô một cái nào.”
“Không hôn!” A Nam cười xấu xa trốn ở trong lòng nương.
Tiểu tử tròn vo đột nhiên dựa vào người nàng, Ngưng Hương ngồi không vững như muốn ngã về phía sau.
Lục Thành ra tay đúng lúc, bàn tay to đỡ vai nàng, ngoài miệng khiển trách nhi tử, “Không được phép dựa sát vào trên người Hương cô cô, nàng ôm không nổi con đâu.”
A Nam hiểu chuyện liền bước ra bên ngoài hai bước.
Lục Thành cũng lập tức buông lỏng tay ra, chỉ là lúc đứng dậy đôi mắt hoa đào xẹt qua khuôn mặt đang đỏ bừng của Ngưng Hương, liếc một cái chỗ cổ áo của nàng.
Chỉ là một chút cũng không thấy gì, tiểu cô nương theo thói quen đề phòng nam nhân xấu, bất luận là xuân hạ thu đông thì cổ áo cũng đều hết sức cài chặt, trừ khi giống như ngày đó khi nàng ở trên xe lừa khom lưng xuống mới thấy được chút ít.
Lục Thành có hơi thất vọng, nhưng liếc mắt nhìn chủ quán bên cạnh, lại cảm thấy may mắn hắn nhìn không thấy thì người khác cũng không thấy được.
Lý thị đã biết hôm nay Lục Thành bồi thím cùng bọn muội muội đến họp chợ, nhưng không ngờ ở chỗ này lại gặp được hắn, sau phút tán gẫu đôi chút thì bà lại tiếp tục ngồi xuống chọn gà con. A Nam sớm đã bị đám kia gà con kia hấp dẫn, bước chân của bé sắp đi tới gần thì bị Lục Thành nhìn thấy, hắn dùng mũi giày đụng nhẹ vào cái mông của nhi tử.
A Nam quay đầu lại nhìn phụ thân.
Lục Thành hướng về chỗ bán ngỗng con cách đó không xa hất cằm lên.
Được nhắc nhở, A Nam lập tức nhớ ra, khom lưng cầm tay Ngưng Hương, dùng sức kéo nàng về phía bên chỗ bán ngỗng, “Con vịt, con vịt!”
Phụ thân nói đó là ngỗng, nhưng A Nam cho rằng đó là vịt.
Ngưng Hương thấy A Nam đòi qua đó, hoàn toàn không nghĩ tới điều gì khác, nàng hướng về Lý thị nói: “Đại bá mẫu, cháu bồi A Nam đi chỗ bán ngỗng nhìn một chút.”
Nàng cũng muốn mua ngỗng …
Lý thị cũng không ngẩng đầu lên ừ một tiếng.
A Mộc muốn cùng đi với tỷ tỷ nhưng lại bị Từ Thu Nhi đè xuống.
Ngưng Hương nhìn thấy hai người lén lút, cuối cùng cũng ý thức được cái gì, nàng đỏ mặt nhìn về phía Lục Thành.
Lục Thành không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về hướng bên kia, ánh mắt di chuyển từ trên người nàng ra ngoài rồi lại đảo nhanh trở lại. Nhìn theo ánh mắt đó làm trái tim của Ngưng Hương dường như cũng đảo lộn theo, khi quay lại vẫn đập dồn dập ko ngừng.
“Đi!” A Nam không nhìn thấy ánh mắt phụ thân, dắt tay nương bước đi.
Tai Ngưng Hương nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống, đổi thành nàng dắt A Nam đi qua đó.
Khoảng cách chỉ có hai mươi mấy bước, rất nhanh đã đến.
Chủ quán không biết đi nơi nào, trước giỏ đựng ngỗng không có một ai.
Ngưng Hương đỡ A Nam ngồi xổm xuống, không yên lòng nhìn một chút, trong dư quang lại thấy Lục Thành ngồi xổm bên cạnh A Nam, mặt nàng càng đỏ hơn.
Một cái lớn tay đột nhiên từ trước người A Nam duỗi tới, dùng thứ gì đó trong tay chọc chọc nàng.
Ngưng Hương cúi đầu, nhìn thấy một chiếc lược nhỏ bằng gỗ đào khắc một con cá, trên đuôi cá khắc phấn đinh hương, phía trước chố mắt cá con khảm một viên ngọc châu nho nhỏ, hạt châu mặc dù nhỏ nhưng màu sắc tốt vô cùng.
Ngưng Hương vừa nhìn viên ngọc châu liền biết chiếc lược này khẳng định không phải mua từ những hàng sạp trong chợ.
“Ta không biết chọn cái này được không, nàng thích chứ?” Nửa người trên Lục Thành hơi nghiêng về phía trước, quay đầu sang nhìn nàng.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn, Ngưng Hương khẽ gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ, hai mắt A Nam nhìn ngỗng phát sáng, lúc này Lục Thành nhìn vào ánh mắt của nàng cũng phát sáng như vậy, chỉ tiếc là A Nam có thể sờ những chú ngỗng kia, còn Lục Thành chỉ có thể nhìn.
“Nàng không thích sao?” Lục Thành lại hỏi.
Ngưng Hương cực nhanh nhìn hắn một cái, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, nàng giống bị phỏng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu.
Nàng thích.
Tuy cây lược này không bằng những cây trâm quý như san hô hay vòng tay bạch ngọc mà Bùi Cảnh Hàn tặng nàng, nhưng chiếc lược này nàng nguyện ý nhận.
Phải thích thì lễ vật mới có ý nghĩa.
Lục Thành mỉm cười, giọng nói trở nên dịu dàng, “Nếu đã thích tại sao không cất đi?”
Ngưng Hương xấu hổ rủ mắt, nhận lược từ tay hắn.
Đụng phải bàn tay hắn, nàng muốn lùi tay về, bỗng nhiên lại không rút tay ra được, Ngưng Hương chợt cảm thấy không ổn, muốn trốn tránh.
Nhưng mà bàn tay Lục Thành tiến lên đủ nhanh nắm gọn bàn tay nhỏ bé non nớt tinh tế nắm của nàng, gương mặt tuấn tú dường như sắp dán lên A Nam , nhìn chằm chằm đôi mắt quả hạnh trong suốt của nàng, “Hương nhi, về sau nàng dùng lược này chải đầu, chải một cái liền nghĩ tới ta một cái nhé.”
Ngưng Hương mắc cỡ muốn khóc, ở trên đường lớn mà còn chọc ghẹo nàng như vậy?
“Huynh…”
Mới bật ra một tiếng, A Nam bị kẹp giữa hai người đột nhiên nhào vào trong ngực nàng, giơ bàn tay nhỏ bé của mình cho nương xem, “Đau!”
Lại không chú ý tới mình đã khiến bàn tay xấu xa của phụ thân phải rụt lại.
Lục Thành trong lòng bốc hỏa, khó có khi hắn được chạm vào nàng như vậy.
Ngưng Hương cầu cũng không được, lập tức ôm A Nam đứng lên, bước nhanh hướng về phía mọi người bên kia, “Ngỗng mổ tay A Nam rồi, chúng ta không thích ngỗng nữa, đi xem gà con nhé.”
A Nam nắm chặt tay mập của mình, nghiêm túc gật đầu, “Xem gà!”
Tiểu cô nương thoát được thật nhanh, Lục Thành bất đắc dĩ cười, sau khi xác định nàng đã cất lược xong mới đi theo.