Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 57
Edit: Hà
Sau một đêm yên bình, chân trời phía đông lại dần dần lộ ra ánh mặt trời.
Trong thôn trang nho nhỏ không biết gà trống nhà ai gáy lên đầu tiên, gà gáy rõ to như nước sông đột ngột phun ra về phía thôn trang hẻo lánh.
Cũng rơi vào tai Ngưng Hương.
Mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng.
Đã rất lâu rồi nàng vẫn chưa được ở nhà nông, hơi thở nhàn nhạt cổ xưa tản ra xung quanh, Ngưng Hương vừa quan sát nhà mình vừa nghe hương vị không hiểu sao khiến cho nàng an tâm, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn. Quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ của đệ đệ, tiểu tử này tối hôm qua muốn chui vào ổ chăn ngủ cùng nàng, lúc Ngưng Hương buồn ngủ mới gọi hắn chui vào trong chăn, A Mộc nhắm mắt lại nhào vào trong lòng nàng, nhất định phải ôm tỷ tỷ .
Ngưng Hương hôn đệ đệ một cái rồi lặng lẽ chui ra khỏi ổ chăn.
Trên mặt đất có đặt một cái bô, Ngưng Hương nhấc theo cái bô đi ra ngoài, giội nước xả vào trong chuồng heo của Đại bá mẫu. Lại nhìn một chút về phía cửa phòng phía đông vẫn đang đóng chặt cửa, biết rõ cả nhà đại bá mẫu vẫn chưa dậy, Ngưng Hương đứng bên cạnh chuồng heo một lát. Trong chuồng heo có hai con heo năm trước mới vừa mua còn nhỏ, cho ăn mới nửa năm đã lớn hơn không ít, lúc này hai chú heo đang nằm song song trong ổ đang ngủ say, chỉ lúc nàng vừa mới tới thì chúng nó mới rầm rì hai tiếng.
Ngưng Hương cũng muốn mua heo.
Nàng là cô nương, không thể giống như nam nhân ra ngoài tìm việc kiếm sống, muốn kiếm tiền ngoại trừ trồng trọt thì là nuôi chút gì đó. Nhà mình chuồng heo đã có sẵn, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể dùng, chờ sau khi thu hoạch được lương thực của nhà mình về, Ngưng Hương tự mình làm cơm cho heo ăn, không cần làm phiền đến Đại bá mẫu.
Phía sau sân vang lên tiếng gà gáy, Ngưng Hương lại lập tức nghĩ tới chuyện nuôi gà…
Ở Hầu phủ kìm nén đã ba năm cuối cùng cũng tự do, bây giờ lại có cảm giác có thể tùy ý sắp xếp lại mọi chuyện trong nhà, nghĩ tới thôi cũng đã cảm thấy tràn đầy hi vọng.
Múc nước rửa mặt, thuận tiện đem quần áo tối qua đệ đệ thay ra đi giặt, đang vắt nước quần áo thì phía đông viện truyền đến tiếng mở cửa.
“Sao Hương nhi dậy sớm như vậy?” Lý thị ngáp một cái, ngoài ý muốn hỏi.
Ngưng Hương vừa phơi quần áo vừa cười, “Thói quen dậy sớm thôi Đại bá mẫu, buổi sáng chúng ta ăn cơm gì ạ? Cháu đi theo giúp.”
Lý thị vừa định nói không cần, ánh mắt quét qua luống rau trong viện, cười nói: “Vậy Hương nhi hái vài quả dưa chuột cắt đi, chúng ta làm dưa chuột xào trứng.”
Ngưng Hương cười dạ một tiếng.
Trong lúc nàng cắt dưa chuột thì đám người Từ Thu Nhi cũng bắt đầu dậy, Ngưng Hương sai đường muội: “Muội đi kêu A Mộc đi, xíu nữa là có cơm ăn rồi.”
Từ Thu Nhi gật đầu.
Từ Thủ Lương và Từ Hòe đi ra bên ngoài rửa mặt, trong lúc Ngưng Hương nhóm lửa nấu cháo cùng với Lý thị nói: “Đại bá mẫu, cháu muốn mua hai con heo bác thấy có được không? Thuận tiện ở phía sau cũng có cái chuồng gà nên cháu cũng muốn mua mấy chú gà nuôi.”
Lý thị ngẩng đầu nhìn nàng, suy nghĩ một chút, nói: “Không cần mua heo đâu, hai con heo của chúng ta trong vòng đầu tháng chạp đã có thể lai giống, sang năm chọn hai con chuyển vào chuồng heo nhà cháu là được rồi. Gà con thì phải lên trấn trên mua, nhưng mà hôm nay chúng ta phải đi tới ruộng để nhổ bớt cỏ, ngày mai vừa vặn chính là ngày họp chợ, Đại bá mẫu sẽ dẫn cháu đi lên đó mua sắm một chút. Cháu vừa về nhà thì phải sắm thêm một ít đồ trong phòng nữa chứ?”
Ngưng Hương gật đầu, nàng còn muốn mua vải, chăn mới trong phòng, chăn cũ đã quá hỏng rồi.
“Vậy thì ngày mai đi.” Lý thị cười nói, “Hương nhi lâu rồi không có đi dạo trên trấn, ngày mai chúng ta phải đi mua sắm thật nhiều mới được.”
Coi như là bồi cháu gái giải sầu.
Sau khi ăn xong, phu thê Từ Thủ Lương cùng Từ Hòe muốn đi tới ruộng, Ngưng Hương cũng muốn đi thì bị Lý thị la cho một trận, kêu nàng ở nhà đợi, sợ hai tay mềm mại của cháu gái bị thô to. Trong nhà lại có người, hà tất phải để một cô nương chưa xuất giá giúp việc nhà nông, có hai đại nam nhân ở đây, không nói tới cháu gái còn là nữ nhi, Lý thị cũng không muốn các nàng chịu khổ.
“Tỷ tỷ, khi nào thì tỷ chuẩn bị đi trả bạc cho Lục đại ca?” Lý thị đã vội vã đi rồi, công việc rửa nồi để lại cho hai vị cô nương, Từ Thu Nhi vừa lau bàn vừa cười hỏi Đường tỷ, “Tỷ tỷ lúc đó đừng nói là mượn bạc Tố Nguyệt là được rồi, nếu bây giờ tỷ không thành thật khai báo thì bây giờ để đại ca đi trực tiếp đi Lục gia một chuyến là được.”
Ngưng Hương không muốn để cho Đại bá mẫu biết Lục Thành thích nàng, bởi vậy cũng không hề hối hận lúc trước giấu giếm, nàng chỉ là đang rầu rĩ.
“Muội giúp ta trả lại được không?” Ngưng Hương đột nhiên nảy ra chủ ý, mong đợi nhìn về phía đường muội, còn ném ra miếng mồi ngon, “Thu Nhi giúp tỷ tỷ việc này thì tỷ tỷ sẽ làm cho muội một chiếc váy mới.
Từ Thu Nhi không muốn đi, “Muội dù gì cũng là đại cô nương mười ba tuổi, tỷ tỷ không muốn đi Lục gia, chẳng lẽ muội muốn đi sao? Ta cũng không biết nhà Lục gia ở chỗ nào, đến lúc đó hỏi thăm thì người ta không hiểu lầm mới là lạ.” Nói xong lại thấy vẻ mặt sầu muộn cuả Đường tỷ, Từ Thu Nhi cười, “Tỷ tỷ không cần lo lắng, theo muội thấy thì một khi Lục đại ca biết tỷ đã về nhất định sẽ lập tức chạy tới gặp tỷ.”
Ngưng Hương chỉ sợ Lục Thành đến, hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy hôm nay có khả năng Lục Thành sẽ đến.
“Vậy ta đem túi tiền đưa cho muội, nếu hắn đến đây thì muội ra mặt thay ta đưa cho hắn nhé.” Ngưng Hương nhìn đường muội cầu khẩn.
Từ Thu Nhi buồn bực đi tới nói: “Vậy cuối cùng là tỷ tỷ có thích Lục đại ca hay không?”
Lúc hai người này ở chung rõ ràng là có chút mờ ám, sao bây giờ Đường tỷ lại trốn Lục Thành như trốn ôn thần vậy?
Ngưng Hương nhìn cái chén trong tay, nghiêng đầu nói với nàng: “Hắn thích ta, nhưng ta không thích hắn, trước đây đều là hiểu lầm thôi, bởi vì muốn nhanh chóng chuộc thân, mà hắn lại có tiền, ta liền… Thu Nhi, muội giúp ta một chút được không?”
Từ Thu Nhi đã hiểu, lần trước Đường tỷ nguyện ý để Lục Thành đưa về là vì không tiện cự tuyệt.
Vừa nghĩ như vậy lại cảm thấy Lục Thành có chút đáng thương.
Nhưng Đường tỷ cũng không phải cố ý, may mắn phu nhân Hầu phủ không lấy bạc chuộc thân của Đường tỷ, nếu không Đường tỷ còn phải tiếp tục thiếu nợ mà lại hạ mình, tỷ ấy không được tự nhiên, Lục Thành lại lầm tưởng cho rằng mình có hi vọng, cuối cùng khi biết rõ chân tướng lại càng khó chịu.
“Được rồi, muội giúp tỷ trả lại cho hắn, nhưng không được thì cũng đừng trách muội.” Từ Thu Nhi cố gắng làm sôi nổi bầu không khí nói.
Ngưng Hương cảm kích cười với nàng.
Vội vàng dọn dẹp xong, Ngưng Hương đem túi tiền đưa cho đường muội, sau đó hai tỷ muội ngồi ở trong phòng thêu hoa. A Mộc đang ở trên đường cùng Đại Tráng chờ mấy đứa nhỏ khác cùng tới chơi đùa, thanh âm bọn nhỏ líu ríu thỉnh thoảng truyền vào, Ngưng Hương biết rõ đệ đệ không có chạy xa nên cũng không lo lắng hắn gặp chuyện không may.
“A Nam!”
Thêu được vài đường kim, A Mộc bên ngoài đột nhiên hưng phấn kêu to.
Cây kim trong tay Ngưng Hương lệch một cái, thiếu chút nữa đâm vào tay.
“Xong rồi, Lục đại ca hơn phân nửa là tới gọi A Mộc đi thả ưng, A Mộc sẽ không sẽ nói cho hắn biết là tỷ trở về chứ?” Từ Thu Nhi thay Đường tỷ sốt ruột nói.
“Ta đi trước từ sau sân chạy về Tây viện, lỡ như hắn thực sự đi vào thì muội cứ nói ta không có ở nhà.” Ngưng Hương cất giỏ may vá, vội vã muốn trốn.
“Vậy A Nam thì sao?” Từ Thu Nhi đuổi theo nàng hỏi, biết Đường tỷ thích A Nam.
Ngưng Hương có chút áy náy nhưng nàng cũng không có biện pháp xử lý, lần nữa dặn dò đường muội một tiếng rồi lặng lẽ từ sau viện chạy về phòng mình, đóng chặt cửa phòng, căng thẳng ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Ba cánh cửa sổ ở phía nam ở trên cao mở ra, bởi vì ngày hè trời nóng nên cửa sổ cũng đặt ở trên cao, Ngưng Hương nhìn chằm chằm cửa sổ dưới, xác định Lục Thành có cao hơn nữa thì đứng dưới mái hiên cũng nhìn không nhìn thấy bên trong, lúc này mới không leo lên giường đóng cửa sổ.
Trong sân, A Mộc đã dẫn A Nam đi vào cửa chính Đông viện, trên mặt Lục Thành tươi cười đi theo ở phía sau, tướng quân lông màu nâu sẫm nằm ở trên vai, thấy có người từ phòng bếp đi ra liền dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua.
Lục Thành khẽ nâng vai lên, tướng quân tiếp tục nằm một lát rồi chợt phóng mình lên, bay lên nóc nhà Từ gia đợi.
“Lục đại ca lại muốn đi thả ưng sao?” Từ Thu Nhi rất quen thuộc nói, bởi vì đồng tình nam nhân tương tư đơn phương nên không dùng Đường tỷ trêu ghẹo hắn.
Lục Thành ừ một tiếng, mắt nhìn phía sau nàng, nói: “Vốn muốn gọi A Mộc cùng đi, nhưng nghe nói tỷ tỷ của hắn đã về nhà, A Nam nhất định muốn đi tìm nàng.”
Trong phòng Tây viện, Ngưng Hương nghe được giọng nói Lục Thành mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhịn không được cắn môi dưới. Thực biết dỗ người, biết nàng đã trở về lại còn nói giống như tất cả đều là trùng hợp. Còn có Ngô lão gia, trong vườn trái cây Nhị quản sự hầu như mỗi ngày đều bỏ bê công việc, sao hắn lại không quản?
“Cô cô?” A Nam rất biết phối hợp phụ thân, còn nhớ có người bên cạnh không thể gọi là nương, đưa cái cổ nhìn chung quanh, muốn tìm Ngưng Hương.
“Đi, ta dẫn ngươi đi.” A Mộc hết sức nhiệt tình nói, dắt A Nam hỏi Từ Thu Nhi, “Nhị tỷ, tỷ tỷ đệ đâu?”
“Tỷ ấy đi nhà thôn trưởng tìm Tống Hoa Lan, nói là có chuyện hỏi nàng.” Từ Thu Nhi đối diện Lục Thành trả lời đường đệ, nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt Lục Thành đã thu lại, Từ Thu Nhi chột dạ không dám nhìn nữa, xoay người lại ôm A Nam, tiếc nuối dụ dỗ nói: “A Nam đến không khéo rồi, Hương cô cô không ở nhà, đến đây nào, để Thu cô cô ôm một cái nhé.”
A Nam dắt lấy tay A Mộc chạy về hướng bên cạnh, nghe không hiểu lời Từ Thu Nhi nói, vẫn gọi cô cô cô cô như cũ, chỉ là nhìn hai bên phòng bếp không biết nên đi bên nào .
“Tỷ tỷ đi khi nào vậy, vì sao không nói với đệ?” A Mộc hết sức ủy khuất nói, sớm biết tỷ tỷ ra cửa hắn cũng muốn đi theo.
“Đệ chỉ biết chơi, đương nhiên không nhìn thấy rồi.” Từ Thu Nhi thật nhanh ứng phó với đường đệ, ngược lại đi đến Lục Thành bên cạnh, thấp giọng nói: “Lục đại ca, phu nhân Hầu phủ không thu bạc của tỷ tỷ, hôm nay ngẫu nhiên huynh đến nên vừa lúc muội thay tỷ tỷ trả bạc cho huynh, đỡ cho sau này phải đi thêm một chuyến nữa.”
Nói xong liền đem túi tiền đưa tới.
Lục Thành nhìn túi tiền trong tay nàng, cười cười nhận lấy: “Thật là chuyện tốt, tỷ tỷ của muội trở về nhớ thay ta chúc mừng nàng.”
Hắn tin lời của mình, Từ Thu Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Đang đi theo sát liền nghe Lục Thành nói: “Đi một đường ta có chút khát nước, Thu Nhi không để ý ta đi uống miếng nước được không?”
Từ Thu Nhi đương nhiên không để ý, chỉ là không đợi nàng mời Lục Thành đi vào thì Lục Thành đã sải bước hướng về phía Tây viện ở bên kia.
A Nam thấy vậy cho rằng cô cô ở bên kia, buông tay A Mộc đuổi theo phụ thân, thân thể nhỏ bé lắc la lắc lư theo sau, hưng phấn gọi a a.
Từ Thu Nhi lo lắng Đường tỷ bị phát hiện, theo bản năng ngăn trở, “Lục đại ca, huynh…”
Lục Thành đầu cũng không quay lại nói: “Đến đây nhiều lần mà ta vẫn chưa đi xem qua trong nhà A Mộc như thế nào, hôm nay vừa khéo muốn xem một chút.”
Nói xong xoay người ôm lấy nhi tử, mượn thân thể nhỏ bé của A Nam che lại, lặng lẽ chỉ chỉ ba gian phòng ở phía Đông viện, “Nương ở đàng kia.”
A Nam không chút nghi ngờ lời phụ thân nói, sau khi bị phụ thân để xuống lập tức rẽ ngoặt đi về phía bên kia, đang bước đi liền chậm lại, nghiêng đầu hướng về A Mộc đưa tay. A Mộc không biết rõ bé trai muốn làm gì, chỉ nghi ngờ đuổi theo, sau đó liền bị A Nam dắt lấy tay chạy về hướng đông.
“Thu Nhi đi nhìn bọn chúng một lát đi.” Lục Thành vừa đi về phía trước vừa nói.
Từ Thu Nhi kia vẫn không rõ tâm tư Lục Thành, khó xử khuyên nhủ: “Lục đại ca, tỷ tỷ nàng…”
Lục Thành không nghe, bước thẳng đến phòng bếp Tây viện.
Từ Thu Nhi theo đuổi vài bước, đột nhiên cảm giác được hai người nói rõ cũng tốt, liền quay ngược lại đi nhìn hai đứa trẻ.
Trong phòng, Ngưng Hương đang nghe tiếng bước chân Lục Thành đi về phía bên này liền muốn quay lại trốn ở nhà Đại bá mẫu, chỉ là không đợi nàng mở cửa lại nghe ra A Nam A Mộc đi về phía đông, như vậy nàng trốn được Lục Thành cũng tránh không khỏi A Nam, mà bị A Nam phát hiện cũng có nghĩa là Lục Thành rất nhanh sẽ tìm đến.
Sau đó cứ như vậy do dự trong chốc lát thì nghe được tiếng Lục Thành bước vào phòng bếp.
Trống ngực Ngưng Hương đập thình thình, liếc mắt nhìn cánh cửa đang khép hờ bên cạnh, siết chặt tà áo bước tới chỗ góc cánh cửa cùng giường nấp.
Bây giờ nàng chỉ có thể gửi hy vọng Lục Thành làm người chững chạc, cho rằng trong phòng không có người thì sẽ không tự tiện tiến vào phòng người khác.
Cách một cánh cửa, Lục Thành đứng trước bể cá, nhìn cánh cửa đông phòng tây phòng đều khép hờ, trước tiên múc nước uống.
Ngưng Hương nghe được âm thanh nam nhân nuốt ừng ực, rất nhanh hắn lại đem gáo nước bỏ lại trên tấm ván.
“Từ cô nương?”
Lục Thành cúi đầu gọi, thân thể chuyển hướng bước một bước ngắn về phía cửa đông phòng.
Không có người trả lời.
Lục Thành không gọi nữa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào trong có thể thấy trong phòng không có một bóng người.
Hắn vừa nhìn về phía góc cửa gần giường, chỗ đó cũng có kẽ hở, kết quả vừa liếc mắt một cái liền thấy được vạt áo trắng nhạt của nàng.
Lục Thành nghiến răng nghiến lợi.
Thời điểm vay tiền xấu hổ ra sao, câu dẫn hắn ra sao, hiện tại không cần bạc của hắn nữa thì muốn qua cầu rút ván sao?
Vậy mà dám núp hắn!
Hung hăng trừng mắt liếc cô nương đã bị phát hiện nhưng còn chưa tự biết, Lục Thành quyết định cho nàng thêm một cơ hội, đứng thẳng người nhìn qua khe cửa nói: “Từ cô nương, Thu Nhi nói nàng không ở nhà, nhưng ta cảm giác được nàng đang trốn ta, có phải ta lại vô tình làm gì sai chọc nàng tức giận hả? Ngày đó thực sự không phải là ta cố ý đụng nàng.”
Ngưng Hương rủ mắt, cho dù hắn cố ý nhưng chỉ là nhẹ nhàng ôm nàng một cái, nàng cũng không trách hắn, nàng chỉ là…
“Chẳng lẽ thật sự không có ở đây?” Nam nhân ngoài cửa lầm bầm lầu bầu, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Ngưng Hương càng căng thẳng hơn, đợi hắn xoay người đi ra ngoài thì trái tim trong ngực rốt cuộc cũng hạ xuống..
Đang không phòng bị thì đột nhiên cánh cửa phía bắc có người ra sức đẩy ra, sau một khắc, thân ảnh cao lớncủa Lục Thành xông vào như gió.