Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 52
Edit: Hà
Lão phu nhân vốn định để con gái và cháu gái ngoại ở chơi với bà lâu một chút, nhưng bây giờ trong Hầu phủ đã xảy ra chuyện xấu như vậy, bà sợ con trai cùng con dâu đối mặt với con gái sẽ cảm thấy lúng túng, cho nên sau đêm tiệc rượu ngày 18 thì Thẩm phu nhân vẫn theo kế hoạch đề ra ngày mai sẽ trở về nhà, lão phu nhân cũng không có ý giữ lại, chỉ dặn dò các nàng đi đường cẩn thận, có rảnh lại tới thăm mọi người.
Bùi Chính quét mắt nhìn trưởng tử một cái, nói: “Gần đây quân doanh cũng không có chuyện gì làm, Cảnh Hàn đưa tiễn cô cùng biểu muội của con đi, trước trung thu trở về là được.”
Mặc dù ông chưa kịp đánh thê tử, nhưng với trưởng tử đã có thêm vết rạn nứt, mỗi ngày gặp mặt đều cảm thấy lúng túng, không bằng để cho trưởng tử rời nhà một thời gian, chờ trưởng tử trở về thì chuyện của Liễu di nương đã kết thúc, hai cha con vẫn có thể lại gặp nhau giống như trước. Hơn nữa Bùi Chính biết mẫu thân cùng muội muội muốn hợp tác hôn sự cho trưởng tử cùng cháu gái này, Bùi Chính đối với tài đức vẹn toàn của cháu gái cũng rất hài lòng, phái trưởng tử đưa tiễn còn có thể để cho hai biểu huynh muội nhiều thêm thời gian ở gần nhau, vừa để cho cả nhà Thẩm Kinh Châu hiểu rõ bọn họ coi trọng muội muội, ai cũng đừng mơ tưởng khi dễ hai mẹ con họ.
Thẩm Du Du ngượng ngùng cúi đầu.
Thẩm phu nhân khách khí nói: “Không cần đâu, Đại lão gia tội gì để Cảnh Hàn mất công đi một chuyến.”
Bùi Chính nhìn về phía trưởng tử.
Bùi Cảnh Hàn nhìn nụ cười trên gương mặt ửng đỏ của Thẩm Du Du, quay sang nói với Trầm phu nhân: “Cô đường xa đến đây, Cảnh Hàn vẫn nên đi tiễn cô.”
Thẩm phu nhân trong lòng hồi hộp, mẫu thân cùng huynh trưởng hài lòng, cháu trai cũng vừa ý, cửa hôn sự này tám phần thành công.
Đêm đó Bùi Cảnh Hàn dặn dò Ngưng Hương và Tố Nguyệt trông coi thật kỹ Lãnh Mai Các, sáng sớm hôm sau hắn sẽ xuất phát .
Toàn thân Ngưng Hương thoải mái.
Bùi Cảnh Hàn vừa đi chính là gần hai tháng, nghĩ đến hai tháng tiếp theo không cần lo lắng đề phòng , khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương tựa như hoa sen trong hồ nước vừa mới nở rộ, trắng nõn nà trong veo như nước, mắt hạnh sáng ngời cười rộ lên, quả thực giống như đã sống lại lần nữa.
“Nếu thế tử có ống nhòm nhìn thấy chuyện hắn đi khiến muội vui vẻ như vậy, nhất định khi trở lại điều đầu tiên sẽ làm chính là ăn muội trước.” Tố Nguyệt cười ấn tay vào cái mũi của nàng.
“Đừng nhắc tới hắn nữa ” Ngưng Hương đè tay Tố Nguyệt xuống, cười hỏi: “Hắn không có ở đây, cuối tháng tỷ theo ta về nhà nhé? Ta đã nói với tỷ rồi đó, đại bá mẫu ta làm món sủi cảo ăn rất ngon, chúng ta còn có thể đi Bắc Hà bắt cá nữa.”
Nhớ lại lần trước nàng cùng với bọn Lục Thành dạo chơi ở dưới nước, Ngưng Hương thực hoài niệm loại cuộc sống vô tư như vậy, nước sông ở Bắc Hà rất cạn, sâu nhất cũng chỉ đến đầu gối của nàng, cá lớn không bơi ở chỗ nước cạn, nhưng những loại cá nhỏ chỉ dài bằng móng tay thì có, chỉ cần khom người xuống bắt được liền úp hai tay lại, chỉ cần động tác mau lẹ là có thể nâng lên mang về nhà nuôi.
Tố Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn của nàng, lắc đầu nói: “Ta không đi, đường đi quá nóng, đâu có thoải mái như ở Hầu phủ.”
Ngưng Hương tiếc nuối nhìn nàng một cái.
Chỉ có điều Tố Nguyệt không có quê hương để chơi đùa, không trách được nàng nói không có hứng thú.
Mời mọc không thành công, Ngưng Hương tiếp tục may quần áo cho đệ đệ.
Bùi Cảnh Hàn không có ở đây, thời gian nàng rãnh rỗi sẽ nhiều hơn.
Tố Nguyệt ở một bên nhìn nàng, phân vân không biết mở miệng với Ngưng Hương thế nào, nàng không muốn nhìn thấy Ngưng Hương thất vọng cũng như ánh mắt đau lòng của nàng, nhưng mà…
Ngày hai mươi bảy hôm đó, trời mưa, bên ngoài một mảnh mờ tối, sấm sét vang dội, đến tối cũng chưa ngừng.
Ngưng Hương không sợ sét đánh, sau khi nàng đóng cửa kỹ càng vừa vào trong phòng liền thấy Tố Nguyệt thế nhưng lại đang nằm bên trong ổ chăn của nàng, thấy nàng, Tố Nguyệt cười hắc hắc nói: “Ta sợ sét đánh, đêm nay ta ngủ với muội nhé.”
Hai người đã ở cùng nhau hơn ba năm, Ngưng Hương sao lại không biết Tố Nguyệt không sợ cái gì hết, biết rõ Tố Nguyệt chỉ đang làm nũng với mình, nàng cũng không có vạch trần, cởi quần áo ra chui vào trong chăn, còn chưa kịp nằm xuống thì đột nhiên Tố Nguyệt bóp ngực nàng một cái.
Ngưng Hương hô nhỏ một tiếng, đỏ mặt đẩy tay nàng ra, hơi dùng sức nhéo nàng một cái, “Còn lộn xộn nữa thì tỷ về phòng của mình đi.”
Hai tỷ muội vẫn thường đùa giỡn với nhau như vậy, đêm nay Tố Nguyệt lại không cười, đột nhiên hết sức yên tĩnh.
Ngưng Hương cảm thấy kỳ quái, nhưng trong phòng tối đen như mực nàng lại không thấy rõ Tố Nguyệt đang làm cái gì, sau khi nằm xuống mới nhỏ giọng hỏi nàng, “Tại sao không nói chuyện?”
Tố Nguyệt không trả lời.
Ngưng Hương càng cảm thấy kỳ quái, vừa muốn chạm vào nàng một cái thì đột nhiên Tố Nguyệt ôm lấy nàng, vùi sâu ở cổ nàng khóc lên, “Ngưng Hương, trước kia là do ta không tốt, ta trách lầm muội, còn ghen tị thế tử đối xử tốt với muội hơn cho nên bất hòa với muội, ta có lỗi với muội…”
Bùi Cảnh Hàn sủng nàng sao? Sủng, nhưng đó là bởi vì Bùi Cảnh Hàn thích thân thể của nàng, chỉ có Ngưng Hương mới là người đối xử tốt với nàng mà không có ý đồ gì.
“Ngưng Hương, ta cũng giống muội, đều là người sống lại lần nữa…”
Tay Ngưng Hương đang muốn vỗ vai Tố Nguyệt đột nhiên cứng ngắc ngừng giữa không trung, rất lâu sau đó mới từ từ buông xuống, nàng không nhúc nhích, mờ mịt nghe Tố Nguyệt nói nàng ấy tỉnh lại khi nào, nói nàng ấy vì sao phải giấu giếm nàng, còn nói là muốn ở lại Hầu phủ để trả thù Thẩm Du Du, lại muốn đưa lương tháng vất vả tích góp cho nàng, để cho nàng có thể chuộc thân.
Ngưng Hương cũng khóc, khóc đến mức không thành tiếng.
Nàng không trách Tố Nguyệt lừa nàng, nàng chỉ không nhìn nổi Tố Nguyệt vờ ngớ ngẩn.
“Tỷ đã quên đời trước… Tố Nguyệt, thế tử phu nhân là do thế tử cưới hỏi đàng hoàng, là thân biểu muội của hắn, tỷ đấu không lại nàng ta đâu, chẳng lẽ tỷ còn muốn…” Tố Nguyệt gặp phải những chuyện đau khổ kia, Ngưng Hương cũng không đành lòng nhắc lại, nàng đỡ Tố Nguyệt ngồi dậy, ngữ khí kiên định nói: “Tố Nguyệt, chúng ta cùng nhau chuộc thân đi, sang năm chúng ta…”
“Ta không đi, muội không cần khuyên ta.” Tố Nguyệt ngừng khóc, nàng đặt tay lên vai Ngưng Hương, nắm chặt lấy, “Ngưng Hương, ta với muội không giống nhau, muội có người nhà tốt, ta lại không có gì cả. Ta nói cho muội biết, lúc bị người nọ làm nhục, ta chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là sống sót, cho dù chỉ còn lại một hơi thở, ta cũng vẫn muốn sống, chỉ khi còn sống ta mới có thể báo thù!”
“Nhưng nàng ta là phu nhân còn tỷ là nha hoàn, nàng muốn bán tỷ thì chỉ cần một câu nói là đủ, vậy thì tỷ lấy gì mà đấu với nàng ta đây?” Ngưng Hương khóc lóc nhắc nhở nàng, “Liễu di nương được sủng ái như vậy, còn không phải vẫn bị bán đi sao? Tố Nguyệt, chớ ngu ngốc, vì báo thù không đáng, sau khi nàng ta cưới thế tử thì chúng ta cũng rời đi thôi, tỷ theo ta về nhà, chúng ta tiếp tục làm tỷ muội…”
“Muội không cần khuyên ta, nếu ta thật sự muốn đi thì đã không trao cho hắn.” Tố Nguyệt lau mắt Ngưng Hương thật cẩn thận, cúi đầu nói.
Ngưng Hương như bị sét đánh, xoay ngược nắm chặt cổ tay Tố Nguyệt, “Tỷ, tỷ…”
“Đúng vậy, tháng trước lúc muội về nhà, đêm đó hắn muốn ta, ta không cản.” Giọng nói Tố Nguyệt phi thường bình tĩnh, “Ngưng Hương, như vậy muội biết quyết tâm của ta rồi chứ? Kỳ thật muội không cần lo lắng thay ta, ta đều giúp muội nghĩ cách chuộc thân, chẳng lẽ sẽ không nghĩ cách cho mình sao? Hiện tại ái mộ của thế tử đối với Thẩm Du Du đã phai nhạt, mà ta đã nếm qua một lần thiệt thòi, tuyệt đối sẽ không ăn lần thứ hai, muội không tin thì cứ chờ xem. Ngược lại chính là muội đó, đi nhanh lên đi, bỏ qua cơ hội lần này thì lúc hắn trở lại cho dù muội hối hận cũng không kịp nữa. Hơn nữa ta thực hy vọng muội đi, muội đi rồi thế tử mới có thể toàn tâm sủng ái ta, khả năng ta trả thù nàng ta mới càng lớn, muội mà ở lại chỉ biết níu chân ta, ta không muốn phân tâm giúp muội thu dọn cục diện rối rắm.”
“Không cần tỷ nói lời ác ý, tỷ không đi ta cũng không đi!”
Nàng rất giận tỷ ấy, Ngưng Hương đẩy Tố Nguyệt ra, kéo chăn qua đầu che lại, nghẹn ngào nói: “Có đi thì cùng đi, không đi thì chúng ta cùng nhau hầu hạ hắn. Thế tử yêu thích ta hơn, tỷ muốn báo thù biểu cô nương thì ta sẽ giúp tỷ trả thù, cùng lắm thì lại bị nàng ta bán lần nữa, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết lần nữa!”
“Ai muốn chết cùng với muội?” Tố Nguyệt dùng sức vén chăn của nàng lên, khóc đánh vào vai nàng, “Thế tử chạm vào muội một chút thì đã muốn sống muốn chết, muội còn dám nói sẽ hầu hạ hắn sao? Sớm cút đi cho ta, nếu như muội thực sự có can đảm đoạt hắn cùng ta, ta sẽ đối phó với muội trước! Ngưng Hương ta nói cho muội biết, muội không thích thế tử ta mới tiếp tục làm tỷ muội với muội, còn nếu như muội có loại tâm tư đó thì đừng trách ta trở mặt!”
Ngưng Hương không biết là tỷ ấy nói thật hay nói giả, nàng cũng không còn tâm trạng để phân biệt, nghĩ đến Tố Nguyệt đã mất trong sạch, nghĩ đến Tố Nguyệt quyết tâm muốn ở lại bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, quyết tâm đi trên con đường gian nan không cẩn thận lại lần nữa bị bán lần nữa, nàng đã cảm thấy con đường phía trước mù mịt như có dông tố, nhìn không thấy bất cứ hy vọng nào.
Trừ khi nàng không có trái tim, mới có thể cầm lấy bạc của Tố Nguyệt mà chuộc thân, để tỷ ấy một thân một mình ở lại Hầu phủ đáng sợ này.
“Ngưng Hương, đi thôi, đây là chuyện ta muốn làm, ta một chút cũng không thấy khổ, ta chỉ cầu muội đi đi, để ta không buồn phiền, được không?”
Nàng nằm ở đó khóc không ngừng, Tố Nguyệt bổ nhào trên người nàng, nắm chặt bả vai nàng cầu xin nàng, “Ngưng Hương, đi đi, muội nên suy nghĩ cho A Mộc.”
Toàn thân Ngưng Hương chấn động, lập tức phản bác: “Ta sẽ dặn dò hắn đừng đi Bắc Hà nghịch…”
“Vạn nhất đâu?” Tố Nguyệt khàn giọng nhắc nhở nàng, “Ngưng Hương, nếu như A Mộc thực sự nghe lời muội như vậy thì hắn đã không lén chuồn ra ngoài chơi, cho dù đời này muội hết lần này đến lần khác cảnh cáo hắn, hắn nghe muội một lần rồi thôi, ai biết lần sau hắn lại có thể trốn ra ngoài chơi với Đại Tráng hay không? Toàn bộ Bắc Hà đều là mùa đông, muội tin chắc là A Mộc một lần cũng sẽ không đi tới đó sao? Muội dám đánh cuộc không? Muội dám dùng tính mệnh của đệ đệ muội đánh cuộc không?”
Ngưng Hương đột nhiên khóc thành tiếng.
Nàng không dám đánh cuộc.
Ngoài cửa sổ mưa gió giao nhau, mưa to như trút nước che đậy tiếng khóc hai tỷ muội trên giường, trời mưa một đêm, hai tỷ muội cũng khóc một đêm.
Sáng ngày thứ hai, hai người tròng mắt đều sưng như quả hạch đào.
Thò đầu ra ổ chăn, bốn mắt nhìn nhau, Tố Nguyệt bật cười trước, trêu ghẹo nàng: “Ta biết ngay là muội sẽ khóc sưng mắt mà, cho nên đêm trước khi muội về nhà mới nói cho muội biết, đỡ cho muội không có cách nào khác gặp mọi người.”
Ngưng Hương một chút cũng cười không nổi, nhìn Tố Nguyệt gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Nàng thực không muốn xa Tố Nguyệt, chung sống lâu như vậy, nàng sớm coi Tố Nguyệt là người một nhà.
“Đừng nhìn ta như vậy, cũng không phải là sinh ly tử biệt.”
Tố Nguyệt mắng nàng một câu, chui ra ổ chăn vừa mặc y phục vừa nói: “Chờ muội ra khỏi phủ rồi thì mỗi tháng ta vẫn đều viết thư cho muội, để Lý ma ma giao cho Quách lão tam, thuận đường tiện thể đưa tới, muội cũng vậy, có chuyện gì vui cũng có thể viết thư nói cho ta biết, đúng rồi, lập gia đình nhất định phải mời ta uống rượu mừng đó.”
Ngưng Hương cười miễn cưỡng.
Tạm thời không biết nên trông mong biện pháp nào của Tố Nguyệt nữa, nàng thành công chuộc thân hay không vẫn mong biện pháp ấy không thể thực hiện được, nàng mới có thể tiếp tục ở cạnh Tố Nguyệt.
Sau cơn mưa to, trời lại nóng lên.
Sáng sớm tạm biệt Tố Nguyệt, Ngưng Hương tâm sự nặng nề hội hợp ở cửa bên cùng Lý ma ma.
“Cháu cùng Lục Thành đến cùng là có chuyện gì?” Đi trên đường phố ăn quà vặt, Lý ma ma cười hỏi thăm.
Ngưng Hương rủ mắt cười khổ, “Ma ma đừng hỏi.”
Lần trước Lục Thành cường đại nhét bạc cho nàng, nàng chưa kịp cân nhắc mà đã trả lại cho hắn, bây giờ thì nàng lại muốn mượn bạc của hắn, để Tố Nguyệt giữ lại bạc của nàng ấy mà chuẩn bị bất cứ tình huống nào, dù sao Tố Nguyệt muốn đơn độc ở lại Hầu phủ thì trong tay có tiền mới mới có sức lực, cũng không biết Lục Thành còn muốn cho mượn hay không đây.
Đi đến phố ăn quà vặt, tâm tình Ngưng Hương cùng lần trước hoàn toàn ngược lại, trong đám người tìm kiếm bóng dáng của Lục Thành.
Bên trái không có, bên phải cũng không có, bất luận là người đi đường trên đường hay là chủ quán bày quán cũng không có hắn.
Ngưng Hương trong lòng ngũ vị tạp trần.
Sợ là lúc này, Lục Thành đã hết hy vọng sao?
“Lục Thành? Hôm nay lại tới tới đây bày bán sao?”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói chế nhạo của Lý ma ma, bước chân Ngưng Hương ngừng lại, ngơ ngác nhìn qua.
Đôi mắt hoa đào của Lục Thành từ sớm đã rơi ở trên người nàng, nhìn chằm chằm nàng cùng Lý ma ma nói: “Không phải, cháu cố ý tìm Từ cô nương , có việc muốn hỏi nàng.”
Khuôn mặt hắn nhăn nhó, nghiêm túc lạnh lùng, Ngưng Hương không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, cúi đầu.
Lý ma ma nhìn qua nhìn lại giữa hai người, thức thời nói: “Vậy các cháu nói chuyện đi, ta đi mua đồ trước.”
Lục Thành gật đầu, chờ Lý ma ma đi xa, hắn hai ba bước đi đến bên cạnh Ngưng Hương, trầm giọng nói: “Chuộc thân chưa?”
Ngưng Hương không hiểu vì sao hắn hỏi như vậy, nhìn chằm chằm vạt áo hắn nói: “Chưa, còn…”
“Vậy trả bạc lại cho ta.” Lục Thành lạnh giọng cắt đứt lời nàng, duỗi tay về phía nàng.
Ngưng Hương biến sắc, bất chấp lúng túng ngẩng đầu hỏi hắn, “Tam thúc ngươi không đưa bạc cho ngươi sao?”
Lục Thành nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm vào mắt hạnh của nàng, “Tam thúc gì? Nếu nàng đã không chuộc thân vậy thì nhanh chóng trả tiền cho ta, ta có việc gấp cần dùng tiền.”
Trong mắt của hắn tất cả đều là chán ghét vứt bỏ, như chủ nợ đòi nợ, không còn một chút gì dịu dàng.
Ngưng Hương nhìn thật lâu, càng nhìn tâm càng lạnh.
Tam thúc Lục Thành không đem bạc trả cho hắn sao? Nếu thật như vậy hiện tại nàng kéo theo Lục Thành đi tới xã đánh cờ hỏi cho ra lẽ, Tam thúc Lục Thành chỉ sợ cũng sẽ không thừa nhận đi? Nàng để lại túi tiền cũng không có bất cứ bằng chứng gì, Lục Thành sẽ tin Tam thúc hắn hay là tin nàng đây? Quan hệ của với Tam thúc hắn tốt như vậy, mà đối với nàng lại lãnh đạm như vậy…
Ngưng Hương như rơi vào hầm băng.
Hai mươi lượng bạc, nàng đi đâu tìm hai mươi lượng bạc trả Lục Thành bây giờ?
Chẳng lẽ phải đem bạc nàng cùng Tố Nguyệt tích góp trả hắn sao?
Có phải ông trời cũng không muốn một đứa nha hoàn như nàng nghịch thiên cải mệnh, không muốn để cho nàng chuộc thân thành công sao?
Càng nghĩ càng tuyệt vọng, tiểu cô nương mặt xám như tro.
Thấy nàng sợ đến như vậy, ngột ngạt Lục Thành kìm nén suốt một tháng cuối cùng tiêu tan, hắn nhếch miệng cười nói: “Chọc nàng thôi, đi thôi, ta thấy dưa hấu bên kia rất tốt, chúng ta chọn hai trái cho A Mộc và A Nam thôi.”
Nói xong vốn tưởng rằng nàng sẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên lại thấy tiểu cô nương bĩu môi, khóc.
Không phải là rơi nước mắt như mưa không tiếng động, mà là như trẻ con bị người khác khi dễ, khóc ô ô thành tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Ngưng Hương: Ô ô ô, ngươi xấu ngươi xấu ngươi xấu!
Lục Thành gâu gâu: Gào khóc gào khóc, ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi, vợ đừng khóc!