Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 38
Edit: Hà
Sau khi trở lại Hầu phủ, Bùi Cảnh Hàn để cho Ngưng Hương đi về Lãnh Mai Các trước, còn hắn thì đi thẳng tới Vinh An đường của lão phu nhân.
Nhóm nữ quyến ở bên trong phòng chính đang trò chuyện rất náo nhiệt.
Lão phu nhân gọi cháu gái ngoại Thẩm Du Du tới bên cạnh, cười híp mắt quan sát nàng, có gương mặt trái xoan như được đúc ra cùng 1 khuôn với mẹ nàng, một đôi mắt phượng sạch sẽ sáng sủa, trong suốt động lòng người, chiếc váy dài màu xanh nhạt làm tôn thêm vẻ thanh tú của người trí thức, vừa thùy mị lại vừa đoan trang, khiến cho bà thập phần yêu thích, từ ái hỏi: “Nương cháu thường khen chữ viết của cháu rất đẹp, còn có thể làm thơ viết chữ, mau đọc cho ngoại tổ mẫu nghe một chút xem nào.”
Cô nương của đại gia đình lớn, phẩm đức có thể sánh ngang với dung mạo, mà cháu gái ngoại của bà vừa xinh đẹp lại có tài, đây mới chính là quý nữ thực sự.
Thẩm Du Du ngượng ngùng cười một tiếng, nhìn Đỗ thị nói: “Ngoại tổ mẫu quá khen rồi, cháu chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm mới đọc vài cuốn sách, cũng không hoàn hảo được như lời mẫu thân đã khen đâu, cháu có nghe nói thi từ của mợ mới là người đứng đầu, ngoại tổ mẫu cũng đừng kêu cháu múa rìu qua mắt thợ nữa.
Cô phu nhân cùng Trầm phu nhân phụ họa nói: “Đúng vậy, nàng chỉ là một tiểu cô nương thì biết cái gì, ta nói những chuyện kia chỉ là muốn dỗ ngài vui thôi.”
Lúc nói chuyện Trầm phu nhân cười hết sức ôn hòa nhã nhặn, ánh mắt lại nhìn quần áo vừa thanh lịch lại quý báu trên người Đỗ thị, trong lòng Trầm phu nhân rất không thoải mái.
Quần áo mà hiện tại tẩu tử đang mặc, vốn nên là của nàng.
Nàng mới là quý nữ chân chính của Hầu phủ, là một cô nương được nuông chiều từ bé, thuận buồm xuôi gió đến lúc lập gia đình, vừa vào kinh đã gặp được trượng phu là thế tử của Quốc công phủ, mười dặm hồng trang xuất giá là quang cảnh tự hào đến cỡ nào. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, vừa sinh nữ nhi không bao lâu thì cha chồng và trượng phu liền nếm mùi thất bại, cha chồng chết trận, trượng phu mất một chân, dưới cơn nóng giận Hoàng thượng đã tước vị của Thẩm gia, lại đuổi cả nhà bọn họ đến Kinh Châu, để cho tiểu thúc đảm nhiệm canh giữ Kinh Châu.
Rời xa quê hương, bởi vì thân thể tàn tật của trượng phu chưa gượng dậy được cho nên cả ngày lưu luyến ở chùa nghe hòa thượng giảng kinh, trong nhà tùy ý để đệ muội chi thứ hai làm chủ, nàng dựa vào đồ cưới hậu hĩnh mới không thèm nhín sắc mặt của đệ muội, nhưng mà hơn mười năm trở lại đây, vừa mua thuốc cho trượng phu, vừa đưa tiền cho trưởng tử không nên thân ăn chơi đàng điếm, đồ cưới của nàng càng ngày càng ít, ngay cả muốn làm vài bộ quần áo tốt cho nữ nhi cũng phải cân nhắc giá cả.
Mà Đỗ thị này, vốn chỉ là nữ nhi của Tri phủ tứ phẩm, vừa gả vào nhà nàng, lập tức sống trong phú quý mà vốn là trước đây thuộc về nàng.
Thẩm phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng.
Cho nên bà muốn nữ nhi của mình gả cho cháu trai là thế tử của Hầu phủ, tương lai nữ nhi cơm áo không cần phải lo lắng, mà bà cũng có thể dựa vào nữ nhi tiếp tục hưởng phúc của nhà mẹ đẻ. Con trai không trông cậy được, chỉ còn lại nữ nhi là người duy nhất mà bà hi vọng.
Ánh mắt rơi xuống dáng vẻ yêu kiều của nữ nhi, đáy lòng Thẩm phu nhân dâng lên nồng đậm tự hào.
Nữ nhi này của bà, sau khi sinh ra đặc biệt rất hiểu chuyện, không khóc không nháo mà còn rất dễ dụ, lớn lên học cái gì cũng nhanh, khó nhất chính là muốn nàng học. Trong khi đệ muội ra sức nghĩ cách ép buộc các cô nương ở nhị phòng học thi từ, ca hát, cầm kỳ thư họa, thì nữ nhi của bà căn bản không cần bà thúc giục, mà vẫn học được mọi thứ tinh thông, so với quý nữ danh môn ở kinh thành không hề thua kém.
“Lão phu nhân, thế tử gia đã đến.”
Tiểu nha hoàn đang đứng ngoài cửa cười bẩm báo.
Các nữ nhân đang ngồi phía bên trong nhà chính đều nhìn ra cửa.
Chỉ thấy một người nam nhân vóc dáng cao lớn đang nghiêng đầu vừa nhìn vừa đi tới, ánh mặt trời chiếu vào bộ cẩm bào xanh nhạt khiến cho cả người hắn phát ra một tầng ánh sáng rực rỡ. Khi hắn bước vào cửa giống như mang theo ánh mặt trời mát lạnh vào trong phòng, ánh sáng bên ngoài thu lại để lộ ra phong thái của hắn. Một đôi mắt phượng lông mi dài, mặt như quan ngọc, đúng là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Thẩm Du Du nhìn đến thất thần.
Kể từ sau khi gia đình nàng chuyển tới Kinh Châu, nàng chỉ ghé qua Hầu phủ một lần, năm ấy nàng tám tuổi, Bùi Cảnh Hàn mới mười ba tuổi, mặc dù dung mạo xuất chúng, nhưng đối với một cô nương đã từng sống đến năm hai lăm tuổi ở một triều đại khác thì hoàn toàn bình thường, cũng chỉ là một thiếu niên mi thanh mục tú, là biểu ca một quý công tử cần quan hệ qua lại tốt đẹp là được.
Hiện tại bảy năm đã trôi qua, không ngờ Bùi Cảnh Hàn lớn lên lại xuất sắc như vậy, da thịt trắng nõn như ngọc nhưng không chút mảy may yếu đuối, một cái giơ tay nhấc chân tràn đầy hơi thở độc đoán của người bá đạo ngồi ở vị trí cao.
Thẩm Du Du cảm thấy rất hài lòng.
Nam nhân tốt như vậy, không uổng công nàng chuẩn bị tỉ mỉ mười lăm năm.
Kiếp trước nàng bị người khác xem thường là con gái riêng, sau khi lớn lên lại giống như mẹ nàng, dựa vào diện mạo xinh đẹp xuất chúng mà cặp kè với những người đàn ông tiền có thế, cho dù đàn ông đã có gia đình nhưng nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ cần có tiền sống vui vẻ là được, người nào đi thì sẽ có người khác đến.
Cho đến khi nàng đụng phải một người vợ chính thức vô cùng “lợi hại”, không cẩn thận mà bỏ mạng.
Lúc vừa mới trùng sinh , Thẩm Du Du vô cùng cảm kích người vợ chính thức kia, bởi vì bây giờ nàng sinh ra đã có thân phận, lại là cháu gái ruột của phủ Quốc công, thân phận cao quý, không còn ai dám chỉ mắng nàng là thứ bỉ ổi. Nàng cũng không cần phải hâm mộ những nữ nhân khác mặc y phục xinh đẹp, đồ trang sức quý giá, những thứ mà nàng đã từng hâm mộ khát vọng , Thẩm gia đều có thể cho nàng.
Sau đó nàng liền ảo tưởng một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp được một vị hoàng tử, tương lai được làm hoàng hậu, đột nhiên Thẩm gia lại xảy ra biến cố.
Mất mát đã qua nổi giận cũng qua, rất nhanh Thẩm Du Du lại phấn chấn tinh thần, cho dù không có Thẩm gia làm chỗ dựa, đời này nàng vẫn còn hi vọng.
Bởi vì nàng vẫn xinh đẹp như xưa.
Thủ đoạn câu dẫn nam nhân nàng không cần học, tin chắc người bên cạnh không có ai có kinh nghiệm hơn so với nàng, điều nàng muốn học chính là thứ mà tiểu thư khuê các cần phải có, quy củ lễ nghi, cầm kỳ thư họa. Quy củ lễ nghi học tốt, loại cầm kì thi họa này là kỹ năng dễ nhất nâng lên giá trị con người nàng, rất may nàng vừa có nền tảng lại có thiên phú cho nên học xong rất nhanh. Thi từ ca phú nàng không hiểu ngược lại lại đơn giản nhất, may mắn lịch sử của các triều đại khác nhau, nàng chỉ cần đạo chút thi từ của các đại văn hào là có thể khiến mọi người ở đây nể sợ.
Người mà nàng muốn câu, chính là Bùi Cảnh Hàn đang ở trước mắt này, trước mắt nàng có thể giao thiệp với thế tử thân phận cao nhất ở Hầu phủ, là tương lai Hầu gia.
Phát hiện ánh mắt kinh diễm của nam nhân, Thẩm Du Du thuần thục đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Bùi Cảnh Hàn ngơ ngác nhìn cô nương xinh đẹp bên cạnh tổ mẫu, kỳ thật so về vẻ xinh đẹp, Thẩm Du Du mạnh hơn Tố Nguyệt, nhưng lại không đẹp bằng Ngưng Hương, nhưng hầu như mỗi ngày Bùi Cảnh Hàn đều gặp Ngưng Hương và Tố Nguyệt, thứ nhất hắn cảm thấy đối mặt với các nàng không có mang đến cảm giác mới mẻ như Thẩm Du Du, thứ hai hắn vẫn còn nhớ tới dáng vẻ của biểu muội ngây thơ đáng yêu lúc trước, bây giờ không ngờ lại thanh thuần động lòng người như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Du Du.
Đỗ thị biết nhi tử của mình là người phong lưu, lại nhìn thấy cô em dâu đang ngồi đối diện cũng không lộ ra vẻ khó chịu, lão phu nhân lại cười đến ý tứ sâu xa, bà đành yên lặng rũ mắt.
“Cảnh Hàn không nhớ biểu muội của cháu sao? Xem cháu nhìn tới phát ngốc rồi kia kìa.”Cuối cùng lão phu nhân đành ho khan khụ khụ, cười trêu ghẹo nói.
Bùi Cảnh Hàn hoàn hồn, thẳng thắng cười một tiếng, trước tiên hướng Trầm phu nhân hành lễ, rồi lại đứng thẳng khen ngợi Thẩm Du Du: “Nữ nhân mười tám thay đổi, biểu muội Du Du thay đổi quá nhiều nên ta nhận không ra được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Du Du vẫn ửng hồng như cũ, dịu dàng gọi một tiếng biểu ca.
Giọng nói mềm mại, âm cuối phát ra càng dễ nghe, Bùi Cảnh Hàn chỉ cảm thấy ở trong ngực như có con gì chạm vào, khiến toàn thân hắn ngứa ngáy không thôi.
Ngồi xuống không bao lâu, Bùi Chính dẫn cháu ngoại trai Thẩm Khoát đi tới.
Biểu công tử Thẩm Khoát năm nay mười tám tuổi, dung mạo cũng không tầm thường, chỉ là hắn so với Bùi Cảnh Hàn lại càng phong lưu hơn, thường xuyên lưu luyến ở những nơi trăng hoa, cho nên tinh thần liền thua kém Bùi Cảnh Hàn không ít, cũng may gốc gác vẫn tốt, tỉ mỉ dọn dẹp một phen cũng là một công tử văn nhã cực kì làm người ta ghé mắt.
Bùi Cảnh Hàn yêu thích mỹ nhân, đối với nam nhân hắn không có hứng thú, biết được Thẩm Khoát không có tiền đồ gì, thái độ của hắn đối với biểu đệ này cũng rất qua loa.
Buổi trưa dùng xong gia yến, Thẩm Du Du đi theo mẫu thân về biệt viện nghỉ ngơi, còn Bùi Cảnh Hàn mang theo một chút men say trở về Lãnh Mai Các.
Tố Nguyệt và Ngưng Hương cùng nhau hầu hạ hắn.
“Buổi chiều ta muốn bồi biểu cô nương ra công viên dạo chơi, nửa canh giờ sau các em gọi ta dậy nhé.” Nằm ở trên giường, Bùi Cảnh Hàn nhắm mắt lại dặn dò.
“Dạ vâng.” Tố Nguyệt nhẹ giọng đáp.
“Đi xuống đi.” Bùi Cảnh Hàn thản nhiên nói.
Hai người Ngưng Hương Tố Nguyệt nhìn nhau một cái rồi xoay người rời đi.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Bùi Cảnh Hàn bất chợt mở mắt, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh duyên dáng của Ngưng Hương đi phía sau lưng Tố Nguyệt.
Nghĩ tới tâm ý của tiểu nha hoàn kia, tựa hồ so với suy nghĩ của hắn có chút sai lệch.
Bất quá bây giờ hắn lại đang có hứng thú với biểu muội, chờ biểu muội đi rồi, hắn lại nghiêm túc hỏi nàng.
~Bên trong nhà chính, Ngưng Hương ngồi trên ghế, ngẩn người cầm lấy chén trà trong tay.
“Nghĩ gì thế?” Tố Nguyệt ngồi xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi, lúc Bùi Cảnh Hàn ngủ thì các nàng không thể ngủ, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng nghe gọi.
Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng đang suy nghĩ tới ân oán của Tố Nguyệt và Thẩm Du Du. Bây giờ nghĩ lại kiếp trước, Thẩm Du Du nhìn như dịu dàng thiện lương nhưng thật ra cũng là người không có lòng khoan dung, nàng liên tục muốn trốn tránh Bùi Cảnh Hàn, cho đến cuối cùng mới chọc giận tới Thẩm Du Du, còn Tố Nguyệt sớm đã bị Bùi Cảnh Hàn thu vào trong phòng cho nên lại càng chịu rất nhiều ủy khuất.
Trước mắt Tố Nguyệt cũng đang có ý định ra ngoài phủ, nàng tạm thời không cần phải lo lắng Tố Nguyệt cùng với Thẩm Du Du cãi nhau, vừa nhớ lại thâm cừu đại hận đã xảy ra giữa hai người bọn họ, lúc nào nàng cũng cảm thấy trong lòng bất an.
“Nghe nói lão phu nhân hết sức yêu thích biểu cô nương, có ý muốn hợp nàng ta cùng với thế tử, chuyện này tỷ đã biết chưa?” Ngưng Hương thấp giọng nói.
Tố Nguyệt gật đầu, rất tự nhiên trêu ghẹo nói: “Biểu ca biểu muội, trời sinh một đôi, những người già trong phủ đều nói Cô phu nhân khi còn rất trẻ rất xinh đẹp, có lẽ biểu cô nương cũng không kém.”
Ngưng Hương ừ một tiếng, cân nhắc câu chữ, khéo léo nhắc nhở nàng: “Thế tử tướng mạo đoan chính, ta đoán hơn phân nửa biểu cô nương cũng muốn gả cho hắn, như vậy nếu để cho biểu cô nương biết tâm ý của thế tử đối với chúng ta, nàng ta nhất định sẽ mất hứng, cho nên về sau gặp nàng, chúng ta có nên cẩn thận một chút không?”
Chỉ cần các nàng đều thể hiện ra sự kháng cự đối với Bùi Cảnh Hàn, thì địch ý của Thẩm Du Du đối với các nàng sẽ bớt được chút ít, tương lai lúc Bùi Cảnh Hàn xuất chinh, nàng với Tố Nguyệt cầu xin Thẩm Du Du thả các nàng ra ngoài phủ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Tâm tư của nàng đều viết ở trên mặt, Tố Nguyệt cười gật đầu, nhỏ giọng khen: “Lời này có chí lý, tất cả đều nghe theo muội.”
Đúng là một cô nương đơn thuần ngốc nghếch, bên trong Hầu phủ này còn có người lương thiện sao, chờ năm sau cầu xin Thẩm Du Du lòng dạ độc ác, không bằng thừa dịp Bùi Cảnh Hàn đưa tiễn đám người Cô phu nhân cầu xin vị lương thiện kia, dù sao lúc này khế ước bán thân của các nàng còn nằm ở trong tay người kia.