Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 27


Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 27

Edit: Hà
Sau khi trở về Từ gia, Lý thị dặn dò hai tỷ muội Ngưng Hương xuống bếp nấu cơm trước, còn bà thì đi mua thịt.
Hiện tại A Nam đang chơi với A Mộc rất thích thú, bởi vì Ngưng Hương đang ở trước mắt của bé cho nên tiểu tử không cần để Ngưng Hương phải ôm mình, ngoan ngoãn cùng cô cô và A Mộc chơi đùa ở trước sân. Ngưng Hương nghe nói Đại bá mẫu muốn đi mua thịt thì thả A Nam xuống rồi lập tức chạy vào Tây phòng, lấy ra một xâu tiền từ trong bọc quần áo, chạy nhanh tới cửa cản Lý thị lại.
“Đại bá mẫu, cháu muốn góp tiền chuộc thân, năm nay chắc sẽ không thể gửi tiền cho bác, nhưng hôm nay mọi người đã giúp chúng cháu trồng trọt, nên tiền mua thịt nhất định phải để cháu trả.” Ngưng Hương khăng khăng muốn Lý thị nhận lấy. Nàng biết rõ ngày mùa sắp tới, nên trước lúc về nhà đã cố ý xâu hai chuỗi đồng tiền, mỗi chuỗi một trăm văn, để phòng bị khi Lý thị không đủ tiền dùng.
“Nói vậy nếu mùa thu nhà các cháu thu hoạch bắp sẽ không cho chúng ta ăn hả?” Lý thị trừng mắt nhìn cháu gái, đẩy tay nàng lại rồi nói: “Bớt xuất tiền mua những thứ không cần thiết đi, cất tiền vào, một cân thịt chỉ có hai mươi văn tiền, Đại bá mẫu vẫn có thể xuất ra được, coi như là ta mua hạt dẻ cho các cháu ăn.”
Ngưng Hương không muốn, nhưng lại không có cách nào chống đỡ được sức lực cực khỏe của người làm nông như Lý thị, đi chưa được vài bước bà đã đẩy Ngưng Hương ra, nhanh chân đi về phía nhà hôm qua mới vừa làm thịt heo.
Ngưng Hương đứng ở cửa nhìn bóng lưng vội vã của Đại bá mẫu, quyết định trước khi đi sẽ gửi tiền cho đệ đệ, để bé đưa lại cho Lý thị.
Còn phải nấu cơm cho mọi người nên Ngưng Hương không chậm trễ nữa, xoay người đi vào trong, nhưng vừa quay đầu lại chứng khiến tình cảnh trong sân, đột nhiên nàng trở nên ngây ngốc.
Nàng nhìn thấy Lục Thành đứng ở trong sân.
Dưới mái hiên ở phía đông có đặt một băng ghế gỗ, Từ Hòe bưng chậu nước rửa mặt đi tới, nhường cho Lục Thành rửa mặt trước tiên.
Lục Thành cười nói gì đó, sau đó kéo ống tay áo hai bên lên cao nhất có thể, rồi cúi đầu vốc nước rửa mặt.
Hắn đứng rất gần với nàng, lúc cánh tay trái đầy cơ bắp căng cứng nâng lên, bọt nước chạm vào như đang đụng phải tảng đá cứng rắn, vài giọt nước bắn ra xa một chút, còn lại thì dọc theo cánh tay hắn chảy xuống dưới.Hắn có màu da nâu bóng rất đặc biệt, rất giống như màu nắng sớm của lúa mạch được phơi dưới ánh nắng chói chang, nhưng hắn lại khác với vẻ tráng kiện nhưng thô kệch của người làm ruộng mấy chục năm như Từ Thủ Lương, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thêm ba phần nhã nhặn, không nhanh không chậm, không tùy ý dùng hai tay chà xát khuôn mặt. Lúc hắn rửa tới cái cổ thì nghe thấy A Nam đang ở phía trước gọi phụ thân, Lục Thành ngẩng đầu nhìn qua, nở nụ cười sáng lạn với bé như ánh tà dương buổi chiều, bọt nước tụ lại ở dưới cằm từ từ nhỏ giọt, ánh lên màu sắc rực rỡ.
“Đại tỷ, đãi bao nhiêu gạo đây?”
Phía trong phòng bếp, đột nhiên vang lên tiếng nói của Từ Thu Nhi đang đứng giữa phòng, trong tay còn đang cầm một cái chậu lớn hỏi Ngưng Hương.

Lục Thành nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn.
Thấy hắn đang nhìn mình, không hiểu sao Ngưng Hương đột nhiên cảm thấy căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm phòng bếp, cố gắng không nhìn vào hắn, cất giọng trả lời: “Bốn chén đi!”
Sức ăn cơm của nam nhân rất lớn, lại còn làm việc cả nửa ngày như vậy nhất định là đã đói bụng, nếu như còn dư lại thì sáng mai vẫn có thể làm cháo để ăn.
Từ Thu Nhi dạ một tiếng, lại lần nữa đi tới chỗ bao gạo đã xẹp lép, có chút lo lắng sợ không đủ gạo, nàng dè dặt múc, sau khi múc được hai chén mới phát hiện may mắn bên trong còn có thể gom đủ bốn chén, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngưng Hương cũng đi vào theo, nghĩ tới A Nam mới một tuổi đang ở bên ngoài, nàng nhìn về phía ba cái bao to đang ở trước mặt. Cái bao to nhất y như cái trống là đựng bắp, đó là thức ăn chính của người trong thôn, gạo lức thì hiếm có hơn so với nó, chỉ khi trong nhà có hỉ sự thì mới lấy ra ăn, nhưng hiếm có nhất vẫn chính là gạo trắng, chỉ sợ ngay cả gia đình trưởng làng một tháng cũng chỉ ăn được khoảng hai ba lần.
Từ gia có gạo trắng là do lúc tết Ngưng Hương và Tố Nguyệt ngoại trừ được tiền thưởng thì mỗi người còn được phát thêm hai cân gạo trắng, Tố Nguyệt đều ăn cơm ở trong vương phủ cho nên không cần dùng tới, liền đem phần gạo của mình đưa cho Ngưng Hương.
Vào cuối tháng giêng nàng mới mang bốn cân gạo trắng về nhà, bây giờ đã ba tháng trôi qua, cái bao to đó dường như vẫn chưa dùng tới, có thể thấy được Lý thị tiết kiệm tới cỡ nào.
Thậm chí Ngưng Hương vẫn nghĩ không ra phải gặp trường hợp nào thì Đại bá mẫu mới không tiếc mà lấy gạo trắng ra ăn.
“Lấy thêm hai chén gạo trắng nữa đi.” Ngưng Hương tươi cười cầm chén đong gạo trong tay đường muội, mở túi gạo trắng to ra muốn múc thêm.
Từ Thu Nhi khẩn trương khuyên nàng, “Đại tỷ, nương nói chờ ngày tỷ chuộc thân mới được ăn nữa!”
Nàng nghe mẫu thân giúp Đường tỷ tính toán sổ sách, nói là có thể sang năm Đường tỷ đã có thể chuộc thân ra khỏi phủ .
Trong mắt Ngưng Hương đột nhiên cay xè, sau khi ổn định lại mới dịu dàng nói: “Chờ ngày mà tỷ có thể ra được khỏi phủ, lúc đó tỷ sẽ mua thêm gạo trở về, những thứ này nếu bây giờ không ăn, lỡ như sang năm bị mốc thì phải làm sao bây giờ?” Vừa nói vừa múc tràn đầy hai chén gạo trắng.
Từ Thu Nhi nhìn gạo lức và gạo trắng đang trộn lẫn ở trong chậu, lại nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Đường tỷ, nàng cũng cười, nếu mẫu thân biết được nhất định sẽ mắng các nàng là ném não ra ngoài, đành đi múc nước vo gạo.
Ngưng Hương xoát xoát tây nồi, ngồi xỗm trước bếp nhóm lửa.

“Nương!”
Mới vừa chẻ được một cây củi, bên cạnh đột nhiên có tiếng trẻ con trong vắt lại có chút lén lén lút lút gọi nàng.
Ngưng Hương vừa xoay đầu liền thấy A Nam đã đến đây từ lúc nào, một tay vịn tường, một tay với về phía nàng, đôi mắt phượng đen lúng liếng chăm chú nhìn nàng.
“A Nam làm sao vậy?” Ngưng Hương kinh ngạc nhìn xem tiểu tử muốn làm cái gì, tạm thời quên mất phải chỉnh sửa cách xưng hô của bé.
A Nam kéo tay của nàng, sờ sờ chú chim nhỏ bên trong chiếc quần yếm, nghiêm túc nói: “Thối!”
Ngưng Hương nào biết tiểu tử này bất ngờ làm động tác như vậy, mắt theo bản năng nhìn theo tay bé, đợi tới khi nàng hối hận thì đã không kịp nữa rồi. Mặc dù A Nam chỉ là đứa trẻ một tuổi, Ngưng Hương sẽ không để bụng mà dẫn bé đi xuỵt xuỵt, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy tay bé cầm ngay chỗ đó, tiểu cô nương mười bốn tuổi vẫn phải đỏ mặt.
Bên dưới mái hiên phía đông, trong một góc khuất mà Ngưng Hương nhìn không tới, Lục Thành nhìn chằm chằm cánh tay mập mạp của nhi tử, ánh mắt trợn ngược .
Hắn đương nhiên biết rõ nhi tử đang hướng về ai mà làm động tác như vậy!
Nhanh chóng liếc mắt nhìn về hướng A Nam cùng muội muội mình không biết đang thì thầm to nhỏ gì bên kia cho nên không phát hiện ra A Nam tự mình vịn tường trốn tới bên cạnh nàng ấy, Lục Thành giả bộ trấn định đem khăn lau mặt nhỏ treo trên dây phơi quần áo đi qua, cúi đầu hỏi nhi tử, “Hương cô cô đang nấu cơm A Nam ăn, A Nam không được phép làm phiền.”
“Thối!” A Nam nhìn phụ thân, giống như sợ phụ thân nghe không rõ nên bé vừa nói xong thì vịn tường ngồi xổm xuống.
Bé còn chưa kịp ngồi xuống đã bị bàn tay to khỏe của Lục Thành bắt lấy, bế nhanh chạy về hướng nhà xí bên cạnh chuồng heo.
Ngưng Hương trợn mắt há mồm, mãi lâu sau mới hoàn hồn.
Dù sao A Nam cũng chỉ là đứa trẻ, quay đầu ngẫm lại, Ngưng Hương nhịn không được bật cười thành tiếng.

Lúc Lý thị mua thịt trở về thì hai cha con Lục Thành cũng từ nhà xí đi ra.
Ngưng Hương trước tiên nói chuyện với Lý thị, một bên nàng đang bận việc một bên nhắc tới chuyện buổi tối nên làm món gì, rồi phân phó Từ Thu Nhi giúp đỡ chuẩn bị đồ vật cho từng người, nghe thấy ngoài cửa có tiếng nước chảy, Ngưng Hương hiếu kỳ nhìn sang, thì thấy Lục Thành đang ôm A Nam ngồi ở trên khúc gỗ, vắt khô khăn nhỏ lau mặt cho A Nam. A Nam không thích, nhích tới nhích lui muốn trốn, Lục Thành cười cười giữ chặt, vẻ mặt hắn dịu dàng mềm mại như nước giúp bé lau mặt.
Lau mặt xong thì lại lau tay cho A Nam, lúc này A Nam cũng không nghịch ngợm nữa, vô cùng nhu thuận nhìn phụ thân.
Hình ảnh hai cha con họ ngồi dưới nắng chiều cực kỳ ấm áp.
Sau cùng Ngưng Hương nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn lãng của Lục Thành rồi xoay đầu thêm củi vào trong bếp.
Có lẽ tính tình của Lục Thành trời sinh cởi mở, nhưng thực ra trong lòng vẫn để ý tới vong thê phải không? Cho nên mới thương yêu A Nam như vậy.
Không giống như phụ thân của Bùi Cảnh Hàn, Trấn Viễn hầu Bùi Chính, bởi vì sủng ái Liễu di nương, cho nên đối với hai người con trai trưởng là Bùi Cảnh Hàn và Bùi Cảnh Nhuận đều không quan tâm. Coi trọng chỉ là coi trọng, dù sao đi nữa cũng đều là con trai ruột, nhưng lại thiếu đi tình cảm phụ tử, lúc Bùi Cảnh Hàn nhắc tới mẫu thân trong mắt sẽ hiện lên sự dịu dàng nói không nên lời, còn khi nhắc tới phụ thân thì hoàn toàn tĩnh lặng.
Trong lòng vang nỗi buồn bất chợt, cũng may trong nhà náo nhiệt, lại nghe thấy trong nồi thịt vang lên tiếng sôi, Ngưng Hương rất nhanh liền nghĩ sang chuyện khác.
Lý thị chuẩn bị năm món ăn, một dĩa thịt sườn kho tàu, một dĩa là đậu phộng rang, một dĩa thịt hầm đậu phụ, một dĩa trứng chiên và cuối cùng là một dĩa thịt xào cải thìa. Đầu tháng mới vừa gieo cải thìa mà bây giờ đã ló đầu ra, tuy xanh mơn mởn nhưng lại quá nhỏ, cho nên Lý thị liền đem cải thìa năm ngoái đã được phơi khô rửa sạch mang đi xào, đây cũng là “món rau” duy nhất trong năm món ăn…
Trứng gà chiên cuối cùng để ăn với cơm là tuyệt vời, Ngưng Hương sợ A Nam ăn cơm khó tiêu cho nên đặc biệt đem nửa bát cơm nấu nhừ thành cháo, cơm làm thành cháo hơi nhiều, nhưng người ăn cũng nhiều cho nên không cần lo lắng còn thừa.
Thức ăn đều đã chuẩn bị xong, dựa theo thông lệ mời khách của người nông dân, Lý thị để ba cha con Từ Thủ Lương bồi Lục Thành ăn trước.
“Bá mẫu, nếu bác còn khách khí như vậy thì cháu sẽ ôm A Nam về ngay.” Lục Thành đẩy Từ Hòe ra, không chịu ngồi vào bàn trước, nhìn mẹ con Lý thị vài lần rồi nói, “Trời cũng đã tối rồi, bá mẫu và mọi người cùng nhau ăn đi, ăn xong đi ngủ sớm một chút, cả ngày nay đều mệt mỏi cả rồi .”
Lý thị còn muốn khuyên bọn họ dùng cơm trước, Lục Thành thấy vậy liền trực tiếp đi về phía Ngưng Hương.
A Nam biết rõ phụ thân tới bắt mình, liền ôm bắp đùi Ngưng Hương rồi trốn sau lưng nàng, cái miệng nhỏ nhắn cứ không không.
Ngưng Hương bảo hộ A Nam sau lưng, tận lực khuyên nhủ: “Lục đại ca cứ ăn trước đi, chúng tôi vẫn chưa đói…”
Lục Thành không nhìn nàng, cũng không tức giận, nhưng nét mặt vẫn kiên trì muốn kéo A Nam về, nhìn sao cũng là cảm thấy mất hứng.

Lý thị không còn cách nào khác, đành kéo Lục Thành qua nói: “Được rồi được rồi, cùng nhau ăn, nhìn xem cháu đã dọa A Nam sợ đến mức nào rồi kìa!”
Lục Thành nhìn con trai đã được Ngưng Hương ôm vào trong lòng, chợt nở nụ cười, nói với Lý thị: “Còn không phải là do bá mẫu quá khách khí sao.”
Lại còn đổ lỗi cho bà nữa chứ, Lý thị liếc hắn một cái, mắt thấy Lục Thành đã ngồi vào bàn ăn, bà cũng dẫn Ngưng Hương và Từ Thu Nhi đi tới.
Xung quanh bốn chỗ bên bàn đều chật ém, bình thường bốn người Từ gia cùng tỷ đệ Ngưng Hương ngồi chung cũng coi như rộng rãi, hiện tại có thêm Lục Thành to lớn thì lập tức chỗ ngồi có chút chật chội. Ngưng Hương muốn đút A Nam ăn cơm, Lý thị muốn thử tiếp cận A Nam nhưng đành thất bại, bà đành xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn ghét bỏ bà của A Nam, sau đó lại xê dịch tới chỗ Từ Thu Nhi, hơi chút chen lấn ngồi vào, đỡ cho Ngưng Hương gặp khó khăn khi đút bé ăn, vừa ngồi đối diện với Ngưng Hương vừa nói với cháu trai: “A Mộc ăn cơm đàng hoàng nhé, đừng đụng đến tỷ tỷ của cháu.”
A Mộc sảng khoái gật đầu, vui sướng khi được thưởng thức đồ ăn ngon trên bàn mà mọi khi chỉ có lễ tết mới được dùng.
Lý thị cười ha ha gắp cho cháu trai một miếng sườn, sau lại dặn dò mọi người: “Ăn đi, mọi người cũng đừng khách sáo với nhau làm gì!”
Lục Thành cười cười, bưng chén ăn cơm lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngưng Hương.
Nhi tử đang ở trong lòng Ngưng Hương, hắn càng có lý do quang minh chính đại để nhìn nàng.
Ngưng Hương dùng chiếc thìa nhỏ duy nhất trong nhà múc một phần đậu hũ non, thổi nguội rồi đút cho A Nam.
A Nam sớm đã đói bụng, đôi mắt to mong đợi nhìn chằm chằm miếng đậu hũ trên cái muỗng, miệng nhỏ mân mê .
Ngưng Hương sợ đậu hũ nóng làm phỏng lưỡi bé, cho nên sau khi thổi hai cái lại dùng đầu lưỡi chạm nhẹ một cái, xác định không nóng mới đút A Nam ăn.
A Nam vui vẻ há to mồm, ăn vô cùng hăng say.
Lục Thành miệng khô lưỡi đắng cúi đầu, nhét một miếng cơm lớn vào miệng.
Trước mắt là thức ăn đầy bàn, nhưng trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh nàng há mồm dùng lưỡi thăm dò.
Đôi môi đỏ mọng đầy đặn khẽ mở, đầu lưỡi đinh hương xinh đẹp nhanh chóng thò ra, thử thăm dò đụng một cái vào miếng đậu hũ trắng nõn, đậu hũ run run, Lục Thành không rõ là đậu hũ hay là lưỡi của nàng mềm mại trơn trượt hơn, chỉ cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, máu nóng tuôn trào, hận không thể nhào tới chặn nàng lại mạnh mẽ hôn lên đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.