Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 24
Ngưng Hương là một hoàng hoa khuê nữ chính cống, trải qua hai đời nhưng vẫn chưa được làm nương, bây giờ bất ngờ lại bị A Nam gọi một tiếng nương, vừa khéo phụ nhân kia vừa rồi còn hiểu lầm hai người các nàng là mẹ con, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương giống như bị lửa nóng hắt lên, đỏ đến mức không thể nào đỏ hơn được nữa.
“A Nam phải gọi là cô cô!” Lục Thành ngồi phía trước xe đang nghe lén cuộc trò chuyện cũng bị nhi tử làm cho tim đập loạn nhịp, lại thấy Ngưng Hương đang lúng túng dán cằm trên đỉnh đầu nhỏ của nhi tử, hắn mở miệng nhẹ giọng trách mắng.
A Nam nhìn khuôn mặt xạm đen của tỷ tỷ nhỏ ngồi trước mặt, tiếp tục gọi Ngưng Hương là nương.
“A Nam gọi cô cô, không được phép nghịch.” Ngưng Hương sờ đầu tiểu tử, đỏ mặt chỉ bảo.
A Nam nhếch miệng, không nói, chỉ ngồi ôm tay Ngưng Hương thật chặt, không để cho cô cô đem hạt dẻ chia cho người khác.
A Đào bên cạnh tỏ ra hiểu chuyện, nhanh tay lấy vài viên hạt dẻ từ trong bao giấy dầu của mình đưa cho bé gái.
Lần này A Nam không thèm ngăn lại.
Phụ nhân thấp giọng quở trách nữ nhi hai câu, lại nhìn A Nam một chút rồi trêu ghẹo Ngưng Hương: “Đứa nhỏ này lại thân thiết với muội như vậy, so với cô cô ruột thịt còn thân hơn.”
Bởi vì lúc trước đã bị hiểu lầm, Ngưng Hương cảm giác dường như trong lời nói đó có thâm ý khác, cúi đầu nhìn bé rồi nhỏ giọng giải thích: “Vừa rồi muội đưa cho A Nam một cái hà bao, A Nam đặc biệt rất thích, chắc vì vậy nên bé lại càng yêu quý muội hơn, chờ cho bé chơi chán rồi lại dính cô cô của bé thôi.”
Phụ nhân gật đầu, “Đúng vậy, trẻ con đều như thế.”
Câu chuyện vừa rồi dần dần chuyển đến câu chuyện khác, cho nên lúng túng vừa rồi cuối cùng cũng được hóa giải.
Đại khái sau khi đi được khoảng sáu dặm về hướng bắc, phụ nhân ôm nữ nhi xuống xe, lấy ra hai văn tiền đưa lộ phí xe, Lục Thành kiên quyết không nhận.
Sau khi tạm biệt phụ nhân, xe lừa tiếp tục đi về hướng bắc.
Không có người ngoài, A Đào lập tức chọt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai, nghiêm giọng khiển trách: “Phải gọi là cô cô, không được phép gọi nương!”
Đừng nghĩ nàng mới bảy tuổi còn nhỏ, thật ra cũng biết vấn đề này có bao nhiêu nghiêm trọng, Từ tỷ tỷ lại không phải là vợ của đại ca.
A Nam nhìn cô cô, lại quay sang nhìn Ngưng Hương, lại nhỏ giọng gọi nương.
Thấy tiểu tử này bướng bỉnh như vậy, đầu Ngưng Hương đã lớn như cái đấu.
Lục Thành lại không nghe thấy lời nhi tử vừa nói, nhíu mày hỏi: “A Nam đã nhớ kỹ chưa?”
A Nam lại cúi đầu chơi đùa với hà bao treo ở trước ngực, giống như là không nghe thấy gì hết.
Ngưng Hương có chút không đành lòng, rủ mắt nói: “A Nam còn nhỏ, bây giờ là lúc bé đang tập nói chuyện, ngẫu nhiên gọi sai cũng không sao, Lục đại ca cũng đừng trách bé.” Bởi vì đang lúng túng nên không dám nhìn Lục Thành.
Hai mắt Lục Thành nhìn nàng chăm chú, im lặng không nói gì thêm.
Hắn một chút cũng không tức giận nhi tử của mình, còn ước gì một tiếng nương hôm nay mà nhi tử kêu nàng được trở thành sự thật.
Mặt trời dần dần lên cao, A Đào vừa nằm xuống đã ngủ .
A Nam sau khi xuỵt xuỵt một lần cũng bắt đầu ngáp, để Ngưng Hương ôm ngủ.
Ngưng Hương đang rãnh rỗi liền cúi đầu quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của A Nam, chợt nghe Lục Thành nói: “Nghe nói chân của muội bị phỏng nước nóng, không sao chứ?”
Ngưng Hương giật mình kinh hãi, nghiêng đầu nhìn hắn, “Lục đại ca làm sao biết được?”
Lục Thành cúi đầu nói: “Lúc đi ăn cơm ở trên trấn có nghe người ta nhắc tới , nói là Trương cô nương cố ý bắt nạt người khác, ta thấy muội và cô nương còn lại… bộ dáng cô nương ấy không giống như là dễ khi dễ, liền đoán được người bị phỏng chính là muội.”
Ngưng Hương nghe rất nhiều người nói Tố Nguyệt dung mạo xinh đẹp không giống với những cô nương đứng đắn, nhưng nói dáng vẻ nàng không dễ bị bắt nạt , hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng ở trong mắt Lục Thành, chẳng lẽ nàng giống như cô nương dễ bị người khác ăn hiếp vậy sao?
Cảm thấy không có gì đáng buồn cười, Ngưng Hương nói: “Tạm ổn, lúc ấy rất đau, tĩnh dưỡng ba ngày thì đã đỡ hơn rồi.”
Lục Thành cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn nàng nói: “Chuyện thị phi bên trong Hầu phủ rất nhiều, muội nên cẩn thận chiếu cố bản thân, gặp chuyện không đúng cũng đừng quá hiền lành, mọi người trong thôn chúng ta tuy hiền hậu chất phát, không bắt nạt người nhưng cũng không thể để người khác khi dễ.”
Nói tuy thẳng thắn, nhưng cũng là xuất phát từ tâm ý tốt, Ngưng Hương ngước mắt nhìn hắn, đối diện với ánh mắt chăm chú của hắn thì lại lập tức rũ mắt, gật đầu nói: “Vâng, muội đã biết, cảm phiền Lục đại ca quan tâm.”
Từ trước đến nay nàng vốn không am hiểu những chuyện giao tiếp với người khác như Lục Thành, bởi vì dung mạo của bọn họ quá mức xuất chúng, đứng trước mặt nhau rất dễ bị đối phương làm cho ngây người, không cẩn thận làm ra những cử chỉ thất lễ, cho nên mỗi lần gặp được Lục Thành, Ngưng Hương đều tận lực tránh nhìn vào ánh mắt của hắn. Lục Thành có bộ dáng rất đẹp, nhất là đôi mắt hoa đào kia lại không giống như bình thường, lúc tức giận sẽ khiến người khác càng thêm kính sợ, lúc cười thì trong mắt lại hóa thành ôn nhu dịu dàng, dễ khiến người khác hiểu lầm hắn đang dịu dàng với mình.
Tố Nguyệt từng nói với nàng, đối với nam nhân mà nói, đôi mắt của Lục Thành chính là mắt hồ ly, có thể dụ dỗ lòng tin của phụ nữ.
Lục Thành biết rõ tướng mạo của mình không tồi, thật ra hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng mỹ nam kế để nàng thích mình, nhưng lại không sao đoán được nàng cứ nhiều lần tránh né ánh mắt của hắn, có phải là vì sợ bị hắn mê hoặc. Lúc này thấy tiểu cô nương thủ lễ không chịu đối mặt với mình, hắn vừa thất vọng lại vừa sốt ruột, nàng không trả lời hắn, hắn làm thế nào mới tiếp tục tấn công được?
Đừng thấy hắn hắn đã qua tuổi lấy vợ, Lục Thành từ trước đến giờ chưa từng lấy lòng bất cứ vị cô nương nào.
~Trên đường đi A Nam lại xuỵt xuỵt một lần nữa, còn muốn ăn trứng gà.
Lần này Ngưng Hương trực tiếp lấy trứng gà trong tay Lục Thành cúi đầu bóc vỏ cho A Nam ăn, để Lục Thành chuyên tâm đánh xe.
Sau khi ăn no A Nam đặc biệt lại hoạt bát, kéo Ngưng Hương để nàng dắt bé đi tìm phụ thân ở phía trước.
Thấy A Đào ngủ ngon, Ngưng Hương chỉ đành cúi người xuống, bế hai nách tiểu tử đi về phía trước xe.
Lục Thành giả vờ không biết, chỉ chuyên tâm đánh xe.
A Nam toét miệng cười, chợt bổ nhào tới trên lưng phụ thân, ôm hắn cười ra tiếng, nghiêng đầu nhìn phụ thân.
Lục Thành ngồi trên càng xe, cho nên cách chỗ trong xe một khoảng khá xa, Ngưng Hương lo lắng A Nam đi tới đó sẽ bị té xuống phía dưới nên đỡ càng chặt hơn. Vì vậy khi Lục Thành quay đầu lại, vốn định trêu chọc nhi tử , ai ngờ vừa quay người lại đối mặt với cổ áo của nàng. Nàng lại cúi người quá thấp khiến cho cổ áo rũ xuống, mặc dù chỉ lộ ra một chút kẽ hở, Lục Thành vẫn có thể thoáng nhìn thấy cái yếm màu hồng, cùng với…
Tựa như hai cái bánh bao lớn đang song song bày biện trước mặt, ở giữa còn có khe hở.
Toàn thân Lục Thành cứng ngắc nhìn chằm chằm chỗ kia, trong đầu liên tưởng đến những chỗ khác trên người nàng cũng trắng noãn nà giống như thế.
“Ôm!” A Nam nhìn phụ thân đang ngồi phía trước, muốn phụ thân ôm.
Lục Thành hoàn hồn, thừa dịp Ngưng Hương chưa phát hiện hắn rình coi kịp thời chuyển tầm mắt, trầm giọng đuổi bé: “Đi chơi với Hương cô cô đi, đừng tới đây quấy rầy phụ thân.”
Giọng nói khàn khàn, trong lòng rất loạn.
A Nam không chịu đi, tiếp tục dùng bàn tay nhỏ bé chụp phụ thân.
“A Nam nghe lời nào, phụ thân đang rất bận.” Ngưng Hương cảm thấy bên này rất nguy hiểm, đành cưỡng ép bế tiểu tử này chuyển sang hướng khác.
A Nam thử quay trở lại, đáng tiếc khí lực quá nhỏ không lay chuyển được Ngưng Hương, tiểu tử ngửa đầu nhìn một chút, sau đành ngoan ngoãn đi về phía đuôi xe.
Lục Thành nghe được động tĩnh quay đầu lại, mắt lại càng choáng váng hơn.
Bởi vì đang ở trên xe cho nên cô nương phải khom lưng đỡ con trai hắn, sau lưng dĩ nhiên là đang xoay về phía hắn, gió nhẹ thổi qua, làn váy dài của nàng bay sang một bên, cặp mông căng tròn bên dưới lớp vải mịn nhẹ nhàng hiện ra. Nàng bước từng bước theo sau nhi tử đi tới phía trước, bước chân vụng về, chỗ đó nhẹ nhàng lắc lư theo, giống như con vịt đang lạch bà lạch bạch, nhưng so với vịt vẫn đẹp mắt hơn nhiều…
Suy nghĩ Lục Thành lập tức chia làm hai bộ phận.
Một bộ phận cực kỳ vô lại, lớn lối nhắc nhở với hắn sự tồn tại của nó, còn muốn thúc giục hắn nhào tới.
Còn bộ phận quân tử lại không ngừng thúc giục hắn đừng nhìn nữa, nói cho hắn biết nếu còn như vậy là không tôn trọng nàng.
Bên nào Lục Thành cũng đều không nghe theo, hắn chỉ mải mê nhìn nàng chằm chằm.
Lúc nàng đứng thẳng, sao hắn lại không phát hiện ra mông của nàng lại lớn như vậy chứ?
Trong thôn của hắn, các phụ nhân hay tán gẫu với nhau thường hay nói những nữ nhân mông to đều sinh con rất nhiều…
Các loại ý niệm trong đầu liên tục không ngừng hiện ra, thậm chí còn có những lời thô tục vô tình hắn nghe được.
Mắt thấy nhi tử lại muốn quay lại, Lục Thành miệng đắng lưỡi khô đành nhìn về phía trước.
Nhưng trước mắt vẫn còn thân ảnh của nàng đang lay động.
Lục Thành tay phải cầm đánh dây xe, tay trái siết chặt nắm đấm, cố trấn áp người anh em đang sừng sững ngang ngạnh muốn ngóc đầu lên đòi trình diện.
~Chơi đùa với trẻ con kỳ thật rất mệt mỏi.
Ngưng Hương kiên nhẫn chơi đùa với A Nam, mắt thấy rất nhanh sẽ đến thôn Liễu Khê, Ngưng Hương bế A Nam kéo qua ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng đong đưa bé, dụ bé ngủ.
A Nam lại không buồn ngủ, cố gắng lật thân thể nhỏ bé muốn bò xuống dưới.
Ngưng Hương không buông, cười dụ bé, “A Nam ngoan nào, cô cô ôm A Nam ngủ nhé.”
A Nam chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn nàng, ngoan ngoãn không động đậy nữa, cặp chân ngắn lặng lẽ di chuyển xuống dưới đùi của Ngưng Hương.
Mắt Ngưng Hương cũng không thèm nhìn, tay đem cặp chân ngắn đang mò mẫm kia kéo trở lại.
A Nam nháy mắt mấy cái, không tin nên tiếp tục thử thêm một lần, không ngờ lại bị phát hiện, tiểu tử đột nhiên bật cười khanh khách.
Tiếng cười đó khiến cho cô cô của bé bị đánh thức, A Đào dụi mắt ngồi dậy.
Cuối cùng A Nam vẫn không chống lại được âm thanh ôn nhu mềm mại cùng cái ôm ấm áp của Ngưng Hương, bé từ từ cảm thấy mệt, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Ngưng Hương tiếp tục vỗ vỗ, xác định tiểu tử này đã ngủ say, nhẹ giọng dặn dò A Đào: “Chúng ta đừng nói chuyện, để cho A Nam ngủ đi, đỡ cho lát nữa lúc tách ra bé lại khóc nháo.”
A Đào dạ một tiếng.
Lục Thành cười khen nàng, “Vẫn là muội thông minh, lần này ta không cần phải lo lắng nữa, chỉ sợ A Nam lại gây thêm phiền toái cho các muội.”
Ngưng Hương nhìn A Nam cười nói: “Thật ra A Nam rất ngoan, chỉ là muội không muốn Lục đại ca đã mệt mỏi còn phải đi tới nhà muội đón bé, để bé ngủ thiếp đi ôm trở về nhiều khi cũng bất lợi, chờ A Nam lớn hơn có thể tới tìm A Mộc cùng nhau chơi đùa, lần trước hai người bọn họ chơi với nhau rất vui.”
Lục Thành chẳng nói đúng sai, chợt kêu lên: “Thu Nhi và A Mộc đã đến.”
Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy được đệ đệ và muội muội.
Lần này không ngoài ý muốn, Từ Thu Nhi lại thấy đường tỷ vẫn ngồi xe của Lục Thành trở về, chỉ khi lên xe mới lặng lẽ chớp mắt với tỷ tỷ.
Ngưng Hương trừng mắt nhìn nàng, nhìn qua hai bên đường ở quê thì thấy mọi người trong thôn đang vội vàng trồng trọt, bèn nhỏ giọng hỏi: “Nhà chúng ta có cấy mạ chưa?”
Từ Thu Nhi cười nói: “Buổi sáng nay thì đang xuống giống trên hai mẫu đất nhà chúng ta, chiều nay thì xuống giống nhà đại tỷ, mẹ muội nói, bọn họ sẽ ra đồng còn hai chúng ta ở nhà nấu cơm và chăm sóc A Mộc.”
“Thu Nhi đi nấu cơm đi, tỷ đi giúp đỡ.” Ngưng Hương là người chăm chỉ chịu khó, hơn nữa đó lại là nhà mình, cho nên nàng đặc biệt muốn tự tay trồng trọt.
“Đệ cũng muốn đi, đệ sẽ kéo trục lăn!” A Mộc tựa như muốn tranh công nói.
Chỗ ruộng cần cày, sau khi chang mặt ruộng ra cho bằng phẳng, cào bớt bùn lầy, người nông dân đều dùng sợi dây thừng cùng nhau kéo hai ba mươi cân đá thành hình tròn để nghiền đất tơi xốp, cái này kêu là trục kéo lăn.
A Đào chê cười hắn, “Đệ nhỏ như vậy, nhất định là kéo không nhúc nhích!”
A Mộc còn muốn biện bạch, Ngưng Hương nhẹ nhàng xuỵt một tiếng, nhìn xuống A Nam đang ngủ trong lòng, chuyện của đệ đệ sẽ nói sau.
A Mộc lập tức im lặng, trừng mắt nhìn A Đào.
Lục Thành quay đầu lại nhìn, cười nói: “Hôm nay nhà các muội cấy mạ sao? Thật là khéo, buổi chiều nhà chúng ta cũng thế.”
A Đào kinh ngạc nói: “Nhà chúng ta hôm nay cũng cấy mạ sao?”
Nhị ca sớm đã thúc giục trồng trọt nhưng đại ca liên tục không chịu, nói chờ một chút.
Lục Thành sợ muội muội lỡ miệng nói ra, hắn cố tình nói: “Để A Đào kéo trục lăn.”
A Đào không muốn làm việc, lại càng không muốn làm việc tốn sức như vậy, nho nhỏ nói thầm, nằm chết dí trên giường đệm không nói.
Ngưng Hương buồn cười.
Đến đầu thôn Liễu Khê, Ngưng Hương cẩn thận đem A Nam đang ngủ say đưa vào bên trong lòng của A Đào, kiểm tra chắc chắn tiểu tử này không tỉnh lại rồi mới xuống xe.
“Lục đại ca, chúng tôi đi trước, huynh nên đánh xe chậm một chút.” Đi đến trước xe, Ngưng Hương nhỏ giọng nói, trong lúc nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía A Nam.
Lục Thành nhân cơ hội nhìn nàng nhiều hơn, “Được, nhanh về nhà ăn cơm đi.”
Ngưng Hương gật đầu, cùng đệ đệ và muội muội thong thả đi theo phía sau xe lừa, rẽ ngoặt ở giữa, đi về phía thôn bắc.
Lục Thành áng chừng quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh các nàng sau cùng, hắn cười cười, lần này không cảm thấy mất mác nữa.
Ra khỏi thôn Liễu Khê, trên đường gần đến thôn Đông Lâm, lúc đi ngang ngã ba đường nối liền hai thôn, hắn lại nghĩ đến xế chiều có thể”ngẫu nhiên gặp” nàng lần nữa, trong lòng Lục Thành tràn đầy mong đợi.
Tác giả tâm sự: Like và comt đi nào, hãy nể tình Ngưng Hương nhà chúng ta vừa mới bị dê xồm, à cẩu xồm dòm ngó!