Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 22
Edit: Trâm Trâm
Cưới tháng ba, trong quân doanh có một trận luyện diễn tập quân binh, Bùi Chính lệnh cho Bùi Cảnh Hàn ở quân doanh trụ lại mấy ngày, tự mình nhìn xem xét những tướng sĩ kia.
Ngưng Hương cực kì mừng rỡ đưa Bùi Cảnh Hàn đi, đương nhiên trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
Chủ nhân cần hầu hạ đã ra cửa, nàng cùng Tố Nguyệt lập tức nhàn hạ hẳn lên, Tố Nguyệt thích chơi đùa với các nha hoàn, Ngưng Hương liền ngồi ở trong bóng cây mai xem các nàng một bên đá quả cầu một bên tán gẫu. Ngày hôm đó nghe được một tiểu nha hoàn đề cập muốn sắp đến sinh nhật nàng ấy, trong lòng Ngưng Hương chợt nhớ.
Tháng này là A Nam sinh nhật tròn một tuổi.
Ngày mà đứa bé tròn một tuổi đều là ngày rất quan trọng
Lục Thành đã từng đề cập qua ở trước mặt nàng, còn hẹn cuối tháng đưa nàng về nhà, nàng không tặng một phần lễ mừng một tuổi thì có chút không thể nào nói nổi.
Huống chi nàng cũng thật tâm muốn tặng quà cho A Nam, tiểu tử này đáng thương khả ái như vậy lại còn rất thích nàng.
Vật đắt tiền quá thì Ngưng Hương mua không nổi, trở lại phòng, Ngưng Hương mở tủ tích góp vải vóc rời rạc cạnh mình ra tìm cuối cùng chọn lấy một mảnh vải màu đỏ thẫm làm bằng tơ lụa ở cạnh góc tủ, dự định tặng cho A Nam một cái túi tiền. Tiểu hài tử đeo ở trên người, không cần quá lớn, vừa vặn nàng có hai ngày rảnh rỗi, nếu chăm chỉ nói không chừng sẽ hoàn thành trước khi Bùi Cảnh Hàn trở về.
Chọn xong nguyên liệu, chuẩn bị sẵn kim chỉ, Ngưng Hương liền bắt tay vào thêu hầu bao.
Bên ngoài Tố Nguyệt chơi mệt mỏi, khi bước vào nhìn thấy nàng đang thêu đồ, vừa rót trà uống vừa hiếu kỳ nói: “Đang thêu gì thế?”
Ngưng Hương đã sớm tìm sẵn cái cớ, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Thêu cho A Mộc cái hà bao, lần trước sinh nhật của Thu Nhi muội có tặng nàng ấy một chiếc khăn thêu, A Mộc nhìn thấy cũng đòi, trẻ con mà, thích nhất là đem đồ đẹp ra ngoài khoe.
Sợ Tố Nguyệt cùng đường muội đều hiểu lầm nàng cùng Lục Thành, Ngưng Hương dứt khoát che giấu, không muốn Tố Nguyệt biết có người tên Lục Thành.
Tố Nguyệt quả nhiên không hề nghĩ nhiều, ngồi ở bên cạnh xem nàng thêu. Lúc đó Ngưng Hương ngồi ở trước cửa sổ, ánh sáng của mùa xuân rực rỡ chiếu vào gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, làm toát lên vẻ mỹ lệ mềm mại dịu dàng. Khẽ cúi đầu nghiêm túc làm việc, gương mặt cực kì ôn nhu, thanh nhã xinh đẹp như một bức họa.
“Sau này Ngưng Hương gả đi, chắc chắn sẽ là người vợ tốt, người mẹ hiền.” Tố Nguyệt bưng chén trà, nhẹ giọng cảm khái nói.
Có một số người, từ nhỏ đã định sẵn là ôn nhu hiền thục. Còn như nàng, chính là hồ ly tinh điển hình trong miệng người khác.
Ngưng Hương không nghe được sự hâm mộ dịu dàng ẩn bên trong câu nói của Tố Nguyệt nghiêng đầu liếc xéo nàng,
“Tỷ lớn hơn muội một tuổi, có muốn gả cũng là tỷ gả trước.”
Tố Nguyệt cười cười, lấy hạt dưa cắn ăn, thỉnh thoảng tách sẵn đút cho Ngưng Hương.
Ngưng Hương thêu một lúc lâu, liền cùng nàng đi bên ngoài dạo một vòng, cho con mắt đỡ mõi.
Hôm sau hai tỷ muội đi dạo ở vườn hoa nhỏ của Lãnh Mai các trở lại, khiếp sợ bắt gặp Bùi Cảnh Hàn từ phòng bên hai người đi ra, mặc một thân trường bào màu trắng thêu hoa văn lá trúc cổ tròn, tuấn nhã đoan chính. Đã gặp các nàng, Bùi Cảnh Hàn đứng chắp tay, cười mắng: “Lại đi nơi nào lười nhác? Ta không ở nhà, các em hưởng phúc phải không?”
Bởi vì nhớ các nàng, nên cố ý trở lại trước một ngày, lặng lẽ tìm đến phòng riêng muốn cho các nàng một niềm vui bất ngờ, ai ngờ lại chụp hụt?
“Thế tử không phải nói ngày mai sẽ trở lại sao?” Tố Nguyệt không để ý hắn nói đùa, kinh ngạc hỏi.
“Chuyện làm xong rồi, nên trở về sớm.” Bùi Cảnh Hàn vừa đi vừa nói đã đi tới bên cạnh duỗi tay giấu ở phía ra, mang theo một vật đưa tới trước mặt Tố Nguyệt, “Trên đường nhặt được một vật nhỏ, cho em nè.”
Tố Nguyệt tò mò nhìn sang, thấy rõ Bùi Cảnh Hàn cầm lấy chính là hà bao, liền nở nụ cười, liếc mắt nhìn Ngưng Hương nói: “Người mất của chắc đang ở chỗ này, em không dám nhận đâu.”
Ngưng Hương mặt đỏ rần, vội vã cầu xin Bùi Cảnh Hàn, “Thế tử, đó là của em may cho đệ đệ .” Nàng vừa mới thêu xong hà bao, để ở trên bàn liền cùng Tố Nguyệt đi ra ngoài, không nghĩ tới bị Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy, còn lấy ra trêu ghẹo nàng.
Bùi Cảnh Hàn lệnh cho Tố Nguyệt đi nhấc chiếc ghế dựa đến, hắn chậm rãi đi đến dưới bóng cây, giơ hà bao lên tỉ mỉ xem xét kĩ càng, thấp giọng khen nói: “Ngưng Hương, tay nghề thêu thùa của em càng ngày càng tốt, lát nữa ta cho người đưa nguyên liệu đến, em thêu cho ta một cái túi hương.”
Hắn là chủ nhân, phân phó nàng làm việc là đạo lý hiển nhiên, Ngưng Hương ngoan ngoãn đáp ứng, nhìn chằm chằm vào hà bao của mình hỏi hắn, “Thế tử muốn thêu cái gì?”
Bùi Cảnh Hàn đem hà bao trả lại cho nàng, Ngưng Hương đưa tay tới đón, lúc đó hắn chợt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, trong mắt nhu tình tựa như nước, “Em muốn thêu gì cũng được, chỉ cần là em thêu ta đều thích.”
Lòng bàn tay hắn ấm áp nhẹ nhàng khoan khoái, Ngưng Hương lại có loại cảm giác sợ hãi như bị hổ đói ngậm, lập tức rút tay trở về.
Bùi Cảnh Hàn cười buông lỏng tay nàng ra.
Ngưng Hương mặc dù đang cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt như sói đói của hắn đang nhìn nàng.
Mấy ngày kế tiếp, Ngưng Hương phát giác ánh mắt của Bùi Cảnh Hàn khi nhìn nàng càng ngày càng khoa trương, tựa như nàng là con mồi bị hắn nuôi dưỡng ở trong lồng, mà hắn chính là chủ nhân đã thèm ăn đến không có kiên nhẫn đợi thêm nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt nàng xuống bụng.
Cuối mùa xuân, bầu trời dường như sáng hơn nhưng đối Ngưng Hương mà nói, trở nên u ám lạ thường.
Ngưng Hương mơ hồ cảm thấy, ngày mà nàng thêu túi thơm xong, chính là ngày Bùi Cảnh Hàn động thủ.
Nàng không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy, đời này có rất nhiều biến cố khác hẳn đời trước, Tố Nguyệt vẫn chưa bị Bùi Cảnh Hàn thu dùng, nàng cũng không bị Bùi Cảnh Hàn hôn qua, cho nên ngoại trừ một vài chuyện quá ấn tượng khiến nàng khắc sâu, thí dụ như vào kiếp trước khi nào Bùi Cảnh Hàn hôm nàng, hôm nào sờ tay nàng, nhưng đối với Ngưng Hương hiện tại không có bất kỳ tác dụng cảnh tỉnh nào.
Nàng chỉ có thể tin tưởng cảm giác của mình.
Cho nên cái túi thơm này của Bùi Cảnh Hàn nàng thêu đặc biệt chậm, còn cố ý thêu hư.
Đêm nay lại đến phiên Ngưng Hương gác đêm.
Bùi Cảnh Hàn nhìn xem tiểu nha hoàn giúp hắn cởi áo nới dây lưng hắn ngửi mùi hương thơm ngát thoang thoảng trên mái tóc của nàng, đột nhiên hỏi: “Thêu hà bao cho A Mộc, em thêu mấy ngày?” Hắn đã chuẩn bị sẵn một phần lễ vật cho nàng một lần nữa, chỉ còn chờ nàng đưa túi thơm tới sẽ đưa nàng, thuận tiện trộm hương một chút, nàng chậm chạp vẫn chưa thêu xong, hắn chờ đến nóng nảy.
Ngưng Hương giật thót mình, căng thẳng liếc hắn một cái, rủ mắt xuống nói: “Vì là A Mộc nên em thêu tùy tiện thôi, hai ngày thì có thể xong rồi,nhưng thế tử phải mang ở trên người ra cửa gặp khách, em không dám sơ suất, nên thêu rất tỉ mỉ. Thế tử cần dùng gấp sao?”
Bùi Cảnh Hàn không hiểu vì sao Ngưng Hương lại e ngại mình, cũng chịu không nổi nhất là sự e dè cẩn trọng của nàng, giống như ở trong mắt nàng, hắn sẽ phạt nàng bất cứ lúc nào.
Nhìn hàng mi run rẩy vì căng thẳng của nàng, Bùi Cảnh Hàn nói đầy vẻ bất đắc dĩ: “Không cần quá phí tâm tư, ta thấy thêu như cái mà em thêu cho A Mộc là được. Như vậy đi, để tránh cho em lười biếng, ta cho em thời gian bốn ngày, đến ngày hai mươi chín tháng này mà em vẫn chưa thêu xong thì cuối tháng cũng đừng về nhà, khi nào thêu xong thì khi đó hãy về.”
Ngưng Hương cắn cắn môi.
Bùi Cảnh Hàn âm thầm nở nụ cười, biết rõ nàng rất muốn về nhà.
Thêu không xong liền không thể về nhà, có cái này uy hiếp, Ngưng Hương cũng không dám kéo dài thêm nữa.
Mắt thấy ngày mai đã đến hạng chót nhất định phải giao túi thơm này, Ngưng Hương đang ở phòng bên thêu cố gắng hoàn thành cho xong bước cuối cùng thì Lý má má đột nhiên đến đây.
Ngưng Hương nhìn thấy vẻ mặt của bà khác thường, vội vàng để đồ xuống nghênh đón, “Sao sắc mặt của ma ma kém như vậy?”
Lý má má khoát khoát tay, không có theo nàng đi vào trong, liền đứng ở cửa giải thích: “A Kim nhiễm phong hàn, ta đã xin phép với phu nhân nghỉ nửa tháng, phải đi ngay bây giờ, từ nay trở đi Ngưng Hương tự mình về nhà nhé, không cần chờ ta.”
A Kim là đứa cháu nội mà Lý má má yêu thương nhất. Ngưng Hương cũng thấp thỏm không thôi, lúc đưa Lý má má rời đi ân cần hỏi thăm bệnh tình a Kim.
Lý má má nói: “Cũng may là bệnh tình không nặng, tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe thôi. Ngưng Hương a, xuân hè thì mát còn thu đông lạnh, chúng ta là người lớn thì không sao, nhưng trẻ con không thể để mặc xiêm y quá mỏng, về nhà ngươi cẩn thận dặn dò A Mộc, bình thường cho nó ăn nhiều tỏi, vị tỏi mặc dù khó ngửi, nhưng rất có ích cho sức khỏe, ít bị cảm vặt, người dân quê của chúng ta ít ai chú ý mấy vụ này lắm.”
Người già hiểu biết nhiều, Ngưng Hương vội vàng đáp ứng.
Đưa Lý má má đi, Ngưng Hương đột nhiên có chút lo lắng cho đệ đệ, mặc dù nàng biết rõ trước cuối năm đệ đệ cũng sẽ rất khỏe mạnh.
Buổi tối lúc ăn cơm, thoáng nhìn trong thức ăn đã nấu chín có một ít miếng tỏi xắt lát mỏng, Ngưng Hương từ từ ngừng chiếc đũa, bên tai lần nữa vang lên lời nói của Lý má má
Vị tỏi thì khó ngửi…
Nghĩ đến kế hoạch to gan của mình, rõ ràng có thể sẽ chọc giận Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương vẫn không thể kiềm được, vụng trộm nở nụ cười.
Ngày kế Bùi Cảnh Hàn xuất phát đến quân doanh khá sớm, đến chạng vạng mới trở lại.
Không đợi hắn hỏi, Ngưng Hương liền ngoan ngoãn đem túi thơm đưa tới.
Túi thơm có màu xanh ngọc, trên có thêu đãm mây ngũ sắc, so với túi thơm mà tú nương tỉ mỉ may cho Bùi Cảnh Hàn thì kém xa, nhưng đây là Ngưng Hương thêu, ở trong mắt Bùi Cảnh Hàn đương nhiên đẹp hơn tú nương nhiều. Ngay trước mặt Ngưng Hương đem túi thơm thu đến bên người để vào trong ngực, Bùi Cảnh Hàn nói một cách đầy thâm ý: “Thêu không tệ, em muốn thưởng cái gì?”
Ngưng Hương cúi đầu nói: “Phục vụ thế tử là thuộc bổn phận của em, thế tử không cần thưởng cho em.”
Bùi Cảnh Hàn liền đoán được nàng sẽ nói như vậy, cười cười, ra hiệu cho nàng đi làm việc trước, chuẩn bị ban đêm trong phòng chỉ còn hai người lúc đó lại đưa cho nàng.
Rất nhanh trời đã tối xuống.
Ngưng Hương dùng cơm tối xong thì trở lại hầu hạ Bùi Cảnh Hàn thay quần áo, thoát quần áo đến một nửa đột nhiên đụng phải một vật cưng cứng ở trong lòng hắn.
“Lấy ra.” Bùi Cảnh Hàn cúi đầu xem nàng, lời nói như mê như say, như dỗ dành nỉ non.
Ngưng Hương nghi ngờ nhìn hắn, đem cái hộp dài mảnh lấy ra, nhìn chằm chằm vào nó, hắn xoay người đi đến bên cạnh bàn.
“Mở ra.” Bùi Cảnh Hàn ngăn cản lại lời nói của nàng
Ngưng Hương đã đoán được hơn phân nửa là lễ vật mà Bùi Cảnh Hàn muốn đưa nàng, trước khi hắn sắp bắt nạt người khác, lần nào cũng sẽ làm như thế.
Làm bộ như không biết rõ, Ngưng Hương lui về phía sau hai bước, lúc này mới từ từ mở cái hộp ra.
Trên làn vải lụa đen, có một chiếc trâm bằng ngọc lẳng lặng nằm trên đó, trên đầu trâm có khắc hoa, nửa giống hoa mai lại vừa giống như hoa đào.
“Nhận ra không?” Bùi Cảnh Hàn đi tới gần nàng thêm một bước, thanh âm ôn nhu, mang tình ý không che dấu, “Đây là ta lệnh cho thợ thủ công đặc biệt chế tạo theo hoa táo hồng, lần trước bẻ cành hoa tặng em, em bảo không cần, lần này tặng em hoa bằng ngọc đính lên trâm, em không cần lo khi thu hoạch sẽ thiếu đi một quả.”
Lúc ở vườn trái cây hắn đã nhìn ra nàng rất thích hoa táo hồng, chỉ là quá ngốc, cứ lo nghĩ đâu đâu.
Trâm ngọc rất đẹp, hoa táo hồng cũng rất đẹp.
Ngưng Hương lại chỉ muốn đem nó đi giấu chỗ không ai nhìn thấy.
Nam nhân từng bước tiến tới gần, Ngưng Hương cố nén cảm giác muốn lùi về , cúi đầu nói: “Thế tử, lễ vật này quá quý trọng, em không thể nhận.”
Bước chân Bùi Cảnh Hàn ngừng lại, hàng mày đậm cau lại thật chặt, cuối cùng thối lui hai bước, khó có thể tin hỏi: “Em, ăn tỏi ?”
Ngưng Hương mờ mịt ngẩng đầu, như chợt nhớ ra, liền tranh thủ để hộp trang sức lên trên bàn, né tránh vài bước mới đỏ mặt giải thích: “Thế tử, em, em không phải cố ý, Lý má má nói cháu nội của bà ấy nhiễm phong hàn, bà ấy có nói ăn tỏi có tác dụng phòng ngừa, nên buổi tối lúc đến phòng bếp dặn dò em thấy mấy miếng tỏi trên thớt, nên em đã ăn thử…”
Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm nàng, vừa bực mình vừa buồn cười. Trước kia cũng biết nàng ngốc, hôm nay mới biết nàng đặc biệt ngốc, loại mê tín dân gian thế này cũng tin!
Vốn nên lãng mạn như hoa dưới ánh trăng, lại bị mùi hôi của tỏi làm tan mất hứng thú.
“Về sau không được phép ăn nữa.” Ngồi về trên giường, Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng thốt.
Ngưng Hương sợ hãi liếc hắn một cái, ngoan ngoãn gật đầu bồi tội, “Em biết sai rồi.”
Bùi Cảnh Hàn không chịu nổi bộ dạng như bị người ta ức hiếp thế này của nàng, trầm mặc một lát, giọng nói hòa hoãn xuống: “Đi bưng nước đi.”
Hắn sợ đêm nay không cần nàng hầu hạ, nàng sẽ hiểu lầm mình ghét bỏ nàng.
Hiểu đêm nay sẽ không có nguy hiểm, tâm tình của Ngưng Hương thoải mái hắn lên, lập tức đi bưng cho hắn chậu nước rửa chân.
Nhưng nàng không dám tiếp tục kích thích Bùi Cảnh Hàn, nên sau khi đi vào liên tục ngậm chặt miệng.
Bùi Cảnh Hàn sợ nghe được mùi tỏi làm mất hứng từ trong đôi môi đỏ mê người của nàng, ảnh hưởng đến cảm giác hôn môi sau này nên cũng không nói chuyện với nàng, chỉ để cho nàng thu thập thỏa đáng, trước khi chuẩn bị đi ngủ, chỉ cái bàn nói: “Tặng cho em đó, lấy đi.”
Ngưng Hương còn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của nam nhân chỉ có thể cầm lấy hộp trang sức, quyết định sau này lúc mình rời khỏi Hầu phủ sẽ trả lại cho hắn.