Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 20


Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 20

Edit: Trân Trâm
Giữa ban ngày ban mặt chính mắt đánh vỡ nam nữ tư tình, lại nghe đến âm thanh gọi kinh hoảng lại mang theo vài phần xuân tình quyến rũ của Tố Nguyệt, đối với Ngưng Hương vốn là một đả kích không nhỏ, nàng miễn cưỡng duy trì trấn định lại cũng kiên trì không nổi, xoay người đi.
Bùi Cảnh Hàn giống như lúc này mới phát hiện ra Ngưng Hương, bối rối buông lỏng Tố Nguyệt ra. Tố Nguyệt cũng không đoán đựơc rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, vội vã hướng về một bên xoay người, nhanh chóng thu thập lại xiêm y của mình bị nam nhân làm loạn.
Bùi Cảnh Hàn lau lau môi, sải vài bước đi về phía Ngưng Hương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tiểu cô nương nói: “Sao lại về nhanh thế ?”
Có chút chỉ trích nàng trở về không đúng lúc.
Ngưng Hương nhìn sang Tố Nguyệt vẫn còn chưa thu thập xong xiêm y bên kia, mặt tái nhợt cúi đầu xuống, nói quanh co: “Em…”
Bùi Cảnh Hàn đương nhiên sẽ không thật sự trách cứ nàng, thần sắc bình tĩnh vươn tay, “Đem nước cho ta.”
Ngưng Hương mím môi, đem ống trúc chuyên dụng của hắn đưa tới.
Bùi Cảnh Hàn tiếp nhận, vừa sải bước đi về phía trước vừa nói: “Ta muốn đi tản bộ một mình, các em ở chỗ này chờ ta.”
Hắn cho các nàng thời gian giải thích cùng tiếp nhận.
Ngưng Hương cũng không hề nhìn hắn, tâm tình phức tạp đi về hướng Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt mới vừa thu thập xong quần áo, quay đầu lại nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Ngưng Hương, trong lòng sinh ra áy náy. Vừa rồi quả đúng thực là Bùi Cảnh Hàn ép buộc nàng, nhưng nàng cũng đã huẩn bị kỹ càng, mặc dù kiếp này nàng không còn hứng thú ngọt ngào mật mật với Bùi Cảnh Hàn như ở kiếp trước, nhưng nàng cũng không muốn làm gì để Bùi Cảnh Hàn sinh ra nghi ngờ, nàng cũng sớm không thích Bùi Cảnh Hàn, tuy nhiên vân cảm thấy mình phụ sự quan tâm của Ngưng Hương đối với nàng
“Ngưng Hương, ta…”
“Tỷ thích thế tử ư?” Ngưng Hương đem nước đưa tới, thanh âm buồn bã.
Tố Nguyệt liếc nhìn nàng một cái rồi mới nhận lấy, sờ sờ ống trúc mát lạnh nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, có chút thẹn thùng hướng về Ngưng Hương nở nụ cười, “Thích chứ, thế tử tốt như vậy, đối xử với tỷ cũng tốt, cho nên muội đừng hiểu lầm, chuyện vừa rồi tỷ cũng không trách ngài ấy.”
Ngưng Hương nhìn vẻ mặt tươi cười vui vẻ của nàng ấy, còn có đôi môi đỏ hồng kia vừa bị nam nhân bừa bãi nhấm nháp qua, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Kiếp trước Tố Nguyệt từng chất vấn nàng, hỏi tình cảm của nàng đối với thế tử, nàng cũng không có cơ hội hỏi Tố Nguyệt.
“Vậy tỷ muốn làm thông phòng cho thế tử?” Ngưng Hương thấp giọng hỏi, Tố Nguyệt đến bên cạnh, nói những lời thấm thiá và giản đạo lý cho nàng hiểu “Tố Nguyệt, không phải bất cứ đương gia chủ mẫu nào cũng sẽ tốt như phu nhân của chúng ta, mặc kệ Hầu gia có bao nhiêu thê thiếp bà cũng không hề đố kỵ. Tỷ có còn nhớ giấc mộng lần trước muội kể với tỷ không? Thực đó, muội mơ thấy thế tử phu nhân là người đố kỵ, nên đã đem bán muội và tỷ, Tố Nguyệt tỷ hãy nghe muội nói, chúng ta không làm thông phòng, cùng nhau chuộc thân được không”?
Nàng không trách Tố Nguyệt thích Bùi Cảnh Hàn, tình yêu nam nữ không thể khống chế được, huống chi Bùi Cảnh Hàn am hiểu cách thu phục nữ nhân, những cô gái kia ở trong tay hắn bị tổn thất nặng nề mới có thể nhận rõ con người hắn, Ngưng Hương chỉ hy vọng Tố Nguyệt hồi tâm chuyển ý, sau khi chuộc thân có thể yên ổn sống qua ngày, đừng trải qua những đau khổ của kiếp trước nữa.
Tố Nguyệt hiểu nàng chỉ là có ý tốt, nếu như nàng không đáp ứng, Ngưng Hương không biết sẽ làm ra chuyện điên rồ gì để làm nàng đồng ý “Thực sự sẽ bán ta?” Làm bộ nghe lọt tai, Tố Nguyệt làm như vẫn cố vớt vát chút hy vọng hỏi, ” Tỷ an phận không cùng thế tử phu nhân tranh giành tình cảm, có lẽ ngài ấy sẽ không đối phó tỷ đâu?”
Ngưng Hương cười khổ, “Tố Nguyệt! Nếu như thế tử phu nhân tương lai rộng lượng như phu nhân thì muội nghĩ không có vấn đề, nếu chẳng may thế tử phu nhân thực sự giống như trong giấc mơ của ta, hoàn toàn không thể chịu nổi khi thế tử chạm vào người khác, vậy tỷ… Tố Nguyệt, đừng ngốc như thế, thế tử không phải đấng phu quân tốt, rời Hầu phủ đi, tương lai gả cho một người thực sự yêu thương tỷ, như vậy cuộc sống sau này mới bình yên.”
Nghĩ đến tình hình đời trước hai người cùng đường cùng nhau nhảy sông, Ngưng Hương vừa sợ lại vừa đau lòng, ôm lấy Tố Nguyệt bật khóc, “Tố Nguyệt, muội không muốn nhìn thấy tỷ đi nhầm đường…”
Không muốn nhìn thấy nàng thương tâm vì Bùi Cảnh Hàn, không muốn nhìn thấy nàng lại bị Thẩm Du Du bán, bị tên khốn kiếp kia làm nhục.
Nước mắt của nàng làm ướt cả một mảng lớn trên vai Tố Nguyệt, đây là người duy nhất quan tâm nàng, Tố Nguyệt kìm lòng không được ôm chầm lấy Ngưng Hương, “Được, tỷ hứa với muội, tỷ với muội sẽ cùng nhau chuộc thân. Chỉ là, muội biết tính tình của ngài ấy rồi, nếu như trong một năm rưỡi này, tỷ và muội cứ mãi luôn trốn tránh ngài ấy thì nhất định sẽ làm cho ngài ấy phát hiện không đúng, cho nên muội có thể trốn thì liền trốn, nếu như muội nhìn thấy giữa ta và ngài ấy có cái gì, thí dụ như loại chuyện vừa rồi thì muội cũng không nên giật mình, tỷ biết đúng mực, tỷ sẽ không để cho bản thân mình thiệt thòi lớn .”
Ngưng Hương khiếp sợ ngẩng đầu, “Nhưng…” Nàng cũng không hy vọng Tố Nguyệt chịu thiệt thòi, loại chuyện đó chỉ có phu thê mới có thể làm a.
Tố Nguyệt cười khổ lau lau nứơc mắt của nàng, thở dài nói: “Dù tỷ có muốn thu hồi lại trái tim của mình cũng không thể nào bỗng chốc liền thu lại, muội cho tỷ chút thời gian, dù sao muội hãy tin tỷ, tỷ sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu.”
Ngưng Hương không phải là đặc biệt tin nhưng Tố Nguyệt đã bảo đảm, chuyện mà nàng có thể làm là lúc nàng ấy bị Bùi Cảnh Hàn mê hoặc thì kịp thời nhắc nhở nàng ấy.
Bên kia Bùi Cảnh Hàn cảm thấy hai người tán gẫu có lẽ đã giải tỏa khúc mắc với nhau xong, không nhanh không chậm đi trở lại, gặp vành mắt của Ngưng Hương ửng đỏ, hắn có chút ngoài ý muốn, không đoán được nàng thế nhưng sẽ thương tâm đến khóc.
Hắn dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt hiểu rõ người này hơn Ngưng Hương rất nhiều, liền hướng hắn lắc lắc đầu.
Bùi Cảnh Hàn cũng không hiểu cái lắc đầu này đại biểu cái gì, quyết định sau khi trở về lại cẩn thận hỏi Tố Nguyệt một chút
Đã xảy ra chuyện như vậy, cũng không cần thiết tiếp tục ngắm hoa , Bùi Cảnh Hàn dẫn hai nha hoàn đi về phía cổng vườn trái cây.

Lục Thành cùng Lý bá liền ở bên ngoài vườn chờ bọn họ, thấy ba người đi tới, sóng vai tiến lên đưa tiễn.
Bùi Cảnh Hàn vẫn như cũ, mắt nhìn thẳng.
Ánh mắt Lục Thành xẹt qua trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn rồi lặng lẽ rơi xuống trên người Ngưng Hương. Thấy vẻ mặt nàng không đúng, thấy phảng phất như nàng đã khóc, nhìn lại Tố Nguyệt một chút phát hiện môi nàng hơi sưng đoán được hơn phân nửa là Ngưng Hương đánh vỡ gian tình nên bị mắng, Lục Thành âm thầm nắm chặt nắm tay thành quyền.
Hắn không thể gặp người trong lòng chịu ủy khuất nhưng hắn không có bất kỳ biện pháp nào, đối phương gần như là nam nhân tôn quý nhất phủ thành, mà hắn chỉ là một thôn phu, là một người dân thôn quê quá mức bình thường.
Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, Lục Thành đè nén trong lòng không nói ra được, quyết tâm càng thêm kiên định giúp nàng chuộc thân sớm một chút.
Xe ngựa từ từ lên dốc, bên trong xe Bùi Cảnh Hàn nhắm mắt dưỡng thần, Ngưng Hương rủ mắt xuống trầm mặc, Tố Nguyệt cũng không có mở miệng.
Trở lại biệt viện ở Lưu Tiên trấn Bùi Cảnh Hàn để Ngưng Hương về phòng trứơc, hắn đơn độc ở lại cùng Tố Nguyệt, hắn kêu nàng đến bên cạnh muốn nắm lấy tay nàng.
Tố Nguyệt kịp thời tránh đi, bĩu môi nói: “Thế tử ở trong vườn khi dễ em một lần, chẳng lẽ còn muốn lại thêm một lần nữa sao?”
“Em không thích à?” Bùi Cảnh Hàn hỏi đầy ẩn ý.
Tố Nguyệt đưa mắt liếc xéo hắn, đầy vẻ quyến rũ mị hoặc tự nhiên, sau đó trong lúc Bùi Cảnh Hàn miệng đắng lưỡi khô thì lại oán trách nói: “Khi đó em bảo ngài dừng lại ngài cứ không nghe, kết quả hù đến Ngưng Hương. Em đã giải thích với nàng ấy, nói sớm muộn gì chúng em đều sẽ là người của thế tử, để cho nàng ấy thông suốt một chút, nàng ấy lại nói với muội thủ lễ gì gì đó, còn nói tương lai thế tử phu nhân biết sẽ không vui, sau đó chẳng biết tại sao nàng ấy khóc, dù sao em cũng không chịu nổi nước mắt của nàng ấy, nên sau này mong thế tử đừng có làm như vậy nữa.”
Nàng không muốn nên cho Bùi Cảnh Hàn một cái lý do là kiêng kị Ngưng Hương nhưng vô tình lý do ấy làm cho nội tâm của Bùi Cảnh Hàn hài lòng chút ít.
“Lúc này nàng ấy cũng đâu có ở đây.” Bùi Cảnh Hàn mới thể hiện sự thèm “ăn”, lần nữa hướng về Tố Nguyệt vươn tay, tao nhã ngồi ở trên ghế, dùng ánh mắt ý bảo Tố Nguyệt ngoan ngoãn đến.
Tố Nguyệt nhìn xem ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, trong nội tâm cười lạnh, nam nhân một khi chiếm được ai, rất nhanh sẽ ngán. Kiếp trước Ngưng Hương mặc dù là thực sự không muốn cho Bùi Cảnh Hàn, Tố Nguyệt đứng ngoài quan sát, nhưng lại hiểu một điểm quan trọng, nếu muốn giữ chặt người trái tim của người nam nhân này, liền không thể hắn muốn liền ngoan ngoãn cho, tuỳ hắn kêu thì tới đuổi thì đi. “Em mặc kệ, Ngưng Hương đi nghỉ ngơi rồi, em cũng muốn trộm lừơi biếng một lát.” Ỷ vào sự sủng ái của hắn đối với mình, Tố Nguyệt bước chân nhẹ nhàng chạy về phía cửa, trước khi xuất môn quay đầu lại hướng về Bùi Cảnh Hàn cười cười.
Tiểu nha hoàn cậy sủng sinh kiêu, Bùi Cảnh Hàn thất vọng lại cũng không tức giận, trong đầu tất cả đều là nụ cười giảo hoạt như hồ ly khi Tố Nguyệt ngoái đầu nhìn lại cười.
Trời dần dần tối.
Ngưng Hương có chút bận tâm.

Vào đêm này kiếp trước, lúc nàng hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa chân, hắn cố ý đá ngã chậu nước. Nước văng tung tóe lên cả người nàng, Bùi Cảnh Hàn làm bộ đỡ nàng đứng lên, lại giả vờ làm không cẩn thận ôm nàng té ngã… Thân mật nửa ngày, thế nhưng sau đó hắn nói là khống chế không nổi, bởi vì quần áo của nàng ướt, quá mê hoặc người.
Chiếm tiện nghi, còn đem sai lầm đẩy lên trên người nàng.
Lần này Tố Nguyệt cùng đi theo, Bùi Cảnh Hàn giống như để ý Tố Nguyệt thêm chút ít, nhưng ai có thể bảo đảm hắn sẽ không lập lại chiêu cũ?
Từ thượng phòng đi ra, Ngưng Hương tâm sự nặng nề đi đến phòng bếp bưng nước, khi nàng đến cửa phòng bếp, trông thấy Liên Hoa cùng con bà ta ở bên trong, hai người thấy nàng, đều có chút địch ý.
Ngưng Hương cũng không để ở trong lòng, khách khí nói với nương của Liên Hoa: “Đại nương, nước nóng nấu xong chưa?”
Nương của Liên Hoa mặc dù bất mãn con gái của mình bị hai người nha hoàn này hạ đi, một cách vô ích bỏ lỡ cơ hội tốt một bước lên trời, lại cũng không dám thể hiện sắcmặt miễn cữơng rõ rệt, nên cười nói với Ngưng Hương “xong rồi, xong rồi, Ngưng Hương cô nương bưng nước cho thế tử rửa chân à?”
Ngưng Hương gật gật đầu, bưng chậu gỗ đi đến trứơc bệ bếp, cất kỹ chậu nước, vừa muốn cầm lấy bầu hồ lô, bên cạnh có một người đột nhiên bước nhanh tới, cướp bầu hồ lô nói: “Loại này việc nặng sao có thể làm phiền Ngưng Hương tỷ tỷ đích thân làm, để ta làm đi, tỷ tỷ ở bên cạnh nhìn xem là được.”
Là Liên Hoa.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn nàng ta một cái.
Nàng mơ hồ còn nhớ, đêm nay của kiếp trước, nàng đến bưng nước lúc chỉ gặp được nương của Liên Hoa, Liên Hoa cũng không ở chỗ này, lần này sao lại…
Nhưng nàng cũng đã không giống như trước, những chuyện khác có biến hóa cũng hết sức bình thường.
“Vậy làm phiền ngươi.” Ngưng Hương nhẹ giọng nói cám ơn, lui qua một bên.
Liên Hoa cười cười, khom lưng múc nước cho nàng, một muỗng tiếp một muỗng, rất nhanh chậu nước liền đầy ba phần.
“Đủ rồi.” Ngưng Hương thấy nàng còn muốn múc, kịp thời nhắc nhở, quá đầy dễ dàng rơi vãi, nàng còn muốn pha thêm chút nước lạnh .
Liên Hoa dừng lại, đứng thẳng người.
Bể cá ở bên kia, Ngưng Hương bưng lên chậu nước hướng về bên kia đi, không nghĩ sẽ quay người lại, cùi chỏ đột nhiên bị người nào đó đụng phải. Nồi nước bên trong mặc dù không sôi nhưng trào ra vẫn là rất nóng, Ngưng Hương kinh hoảng lui về phía sau trốn, nhưng nước nóng vẫn còn rơi xuống chân nàng, nhanh chóng thấm ướt mũi hài ướt đến giày thêu.
Cơn đau khó có thể nói nói đột nhiên đánh tới, Ngưng Hương mặt tái nhợt lui về phía sau, nước nóng vẫn còn lan ra xung quanh, hai chân run lên, gần như không đứng vững được.
Nương của Liên Hoa sợ hết hồn ngu ngơ trong giây lát rồi bà ta bước nhanh bổ nhào vào bể cá múc nước lạnh gội vào chân của Ngưng Hương

“Đau…” Ngưng Hương cũng nhịn không được nữa, hít sâu một hơi bật khóc thành tiếng.
“Không có việc gì, không có việc gì,ngâm nước lạnh thì tốt rồi!” Nương của Liên Hoa thật nhanh đỡ Ngưng Hương ngồi vào trên ghế đẩu, múc một chậu nước lạnh bưng đến trước mặt nàng, nâng lên chân trái thay nàng cởi tất giày Ngưng Hương đau đến tháo đôi giày thêu ra, phía sau lưng xiêm y đều bị mồ hôi ra làm ướt.
Nương của Liên Hoa cũng run rẩy theo, vởi tất, thấy một đôi chân vốn nên trắng tinh bây giờ đỏ bừng bừng, trong lòng bà ta thầm nói không xong, ngoài miệng làm bộ có ý tốt quỡ trách noi; “Tại sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, nước nóng như thế … Liên Hoa, còn không mau trở về bẩm thế tử!”
Bà ta thấy rất rõ ràng, là con gái của bà ta cố ý đụng Ngưng Hương, nhưng việc này bọn họ nhất định phải chối. Ngưng Hương đẹp như vậy, nói không chừng thế tử đã nhìn trúng, lát nữa nếu chứng kiến thương thế này đau lòng, biết thêm là do con gái bà làm, giận tím mặt sau đó có thể bán bà và con gái hay không?
Nương của Liên Hoa nghiêng đầu, dùng ánh mắt nhắc nhở con gái bà ta tỉnh táo.
Liên Hoa ra tay lúc lòng tràn đầy ghen tị tức hận, chứng kiến Ngưng Hương bị thương, nghĩ đến hậu quả chọc giận Ngưng Hương thì nàng ta mới đột nhiên hối hận.
“Ngưng Hương tỷ tỷ, ta phải đi ngay nói cho thế tử, sau đó kêu cha ta đi mời lang trung! Tỷ tỷ đừng sợ, cha ta quen Lưu lang trung, y thuật của ông ấy rất tốt, nhất định sẽ không đểtỷ tỷ lưu lại sẹo !” Liên Hoa nói năng lộn xộn hy vọng lời nói này có thể hóa giải oán khí của nàng, cũng hy vọng Ngưng Hương không có phát giác là mình đụng nàng.
Hai chân bị nương của Liên Hoa bỏ vào trong chậu nước, nước mát lạnh, nhưng Ngưng Hương vẫn đau đến thấu tận xương, hoàn toàn không lòng dạ nào chú ý bên cạnh
Không chiếm được đáp lại, Liên Hoa nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.
Nương của Liên Hoa thúc giục nàng ta nhanh đi bẩm báo, con gái bà ta đi rồi, bà ta lại nói rất nhiều lời hữu ích, cái loại quan tâm nhiệt tình đó giống như Ngưng Hương là con gái của bà ta.
Đau đớn giảm xuống, Ngưng Hương hiểu nương của Liên Hoa sợ hãi, nghĩ đến Bùi Cảnh Hàn đối xử tàn nhẫn với đầy tớ, nàng nhìn chân mình nói:” Nếu như chân của ta không có việc gì, chỉ cần con gái của bà sau này đừng tiếp tục hại người, ta sẽ không vạch trần nàng ta, nhưng nếu như chân của ta tàn phế, ta tuyệt đối sẽ không giấu giếm giúp nàng ta, thế tử phạt nàng ta, ta cũng không cầu xin thế tử tha cho.”
Nương của Liên Hoa ngó ngó lưng bàn chân nàng đỏ rừng rực, trong lòng nôn nóng khấn niệm cầu xin Bồ Tát.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mắt nương của Liên Hoa giật giật, vội vàng hấp tấp ra ngoài đón, thiếu chút nữa đụng vào Bùi Cảnh Hàn.
“Cút!” Bùi Cảnh Hàn một cước đá văng nương của Liên Hoa đang chặn đường sải bước vào phòng bếp, Tố Nguyệt đi theo phía sau lòng nóng như lửa đốt.
Ngưng Hương chứng kiến đầu tiên chính là đôi mắt phượng căng thẳng lo lắng không hề che dấu chút nào của Bùi Cảnh Hàn nàng chột dạ cúi đầu.
Nàng là cô nương, không hiểu tâm tư phức tạp của nam nhân lưu luyến đám thê thiếp, ai ai cũng đều muốn sủng ái. Bùi Cảnh Hàn hoàn toàn đem nàng cùng Tố Nguyệt làm đồ chơi, có đôi khi hắn thực sự vô cùng bảo vệ các nàng, có lẽ bởi vì thế này, nên Tố Nguyệt mới thích hắn? Ngưng Hương không thích, nàng chỉ cảm thấy là gánh nặng, bởi vì nàng không muốn cho Bùi Cảnh Hàn như ý nguyện, nên liền chột dạ đối mặt với những thứ tốt mà hắn dành cho nàng.
Mà nàng trơ trọi ngồi ở đằng kia, chật vật đáng thương, đầu cúi thấp rơi ở trong mắt Bùi Cảnh Hàn lại là ủy khuất không nói ra được.
Trái tim của của Bùi Cảnh Hàn run lên một cái. không để ý tôn ti ngồi xổm trước mặt nàng, giúp nàng kiểm tra thương thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.