Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 17


Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 17

Edit: Trâm Trâm
Vào tháng ba, làn gió ấm áp thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng, cực kì thoải mái.
Ngưng Hương trở về Hầu phủ không lâu, khuê phòng đem xiêm y đưa tới cho nàng cùng Tố Nguyệt, hai bộ quần áo mùa xuân, hai bộ quần áo mùa hè, nguyên liệu đều là tơ lụa thêu dạng đơn giản nhưng lại rất khác biệt, vừa nhìn đã biết là Vạn cô cô tự tay thêu. Trong đó bốn gấu áo của Ngưng Hương đều là hoa đào, Tố Nguyệt là hoa mai, cái khác cơ bản là giống nhau.
Ngày hôm sau Tố Nguyệt liền đổi lại bộ quần áo mới của mùa xuân, mười lăm tuổi da nàng trắng tựa tuyết, thân thể thướt tha, một làn gió nhẹ thổi tới, làn váy nàng nhẹ lay động, tư thái mỹ lệ triển lộ hoàn toàn. Ngưng Hương mặc là bộ y phục cũ của mùa thu, kỳ thật nhìn cũng rất mới, nhưng không có thói quen dùng đồ cũ nên Bùi Cảnh Hàn cảm thấy không vừa mắt, lúc này Ngưng Hương liền thoáng thua Tố Nguyệt vài phần.
Dung mạo đương nhiên là Ngưng Hương hơn, nhưng cô nương gia được ăn mặc tỉ mỉ, mới có thể tiếp tục hấp dẫn người.
Mới từ quân doanh trở lại, Bùi Cảnh Hàn hơi nóng, cởi xuống áo khoác đưa cho Tố Nguyệt, bảo nàng thuận tiện đi chuẩn bị nước nóng tắm rửa, hắn chỉ mặc bộ trung y màu trắng mỏng ngồi ở trên ghế mây dưới tàng cây hóng mát, sau đó Ngưng Hương ngồi xổm ở đằng kia châm trà, hắn hỏi “Xiêm y của em vẫn chưa làm xong?”
“Đã làm xong, em mới đem giặt, hai ngày nữa mới mặc.” Ngưng Hương chuyên tâm nhìn chén trà. Rót đầy bảy phần, nàng để ấm trà sứ thanh hoa xuống, nâng chén trà lên xoay người, vừa nhấc mắt, đã thấy nam nhân lười biếng dựa vào ở trên ghế bằng dây mây, hai bắp chân dài thong thả đong đưa, ống quần màu xám tro nhét vào giày bó da đen, tư thái thanh thản lại có loại cảm giác xâm lược không cách nào hình dung được.
Một công tử gia nhà danh giá tự dưng xoạc chân ra như thế làm cái gì?
Giống như cố ý để cho người khác chiêm ngưỡng đũng quân của hắn vậy.
Nếu là Ngưng Hương của kiếp trước, chắc chắn sẽ bị tư thế này của Bùi Cảnh Hàn mà mặt đỏ tới mang tai, hiện tại nàng trấn định nhiều, rủ mắt xuống đi đến bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, chuyển tách trà đi qua, “Thế tử, mời dùng trà.”
Bởi vì Bùi Cảnh Hàn dựa vào thành ghế, cũng không có ý định ngồi dậy đón lấy tách trà, nàng phải cúi người xuống mới đưa được trà.
Bùi Cảnh Hàn mắt nhìn cổ nàng, đáng tiếc cổ áo của tiểu cô nương quá chặt chẽ, một chút xíu cảnh xuân cũng không lộ ra.
Trong lòng thất vọng, trên mặt không hiện, Bùi Cảnh Hàn tiếp nhận chén trà, tinh tế thưởng thức vài ngụm mới trả lại cho nàng, tâm tình không tệ mà nói: “Cảnh xuân tốt như vậy, có muốn theo ta ra ngoài đi dạo hay không?”
Ngưng Hương một chút cũng không muốn!

Kiếp trước, vào lúc này Bùi Cảnh Hàn liền đơn độc mang nàng đi săn, đường núi gập ghềnh, nàng muốn lưu ở biệt viện trấn trên chờ hắn, Bùi Cảnh Hàn không đồng ý nhất quyết mang nàng vào núi, kết quả nàng không cẩn thận trật chân, bị Bùi Cảnh Hàn nhân cơ hội chiếm không ít tiện nghi, hơn nữa hắn tựa hồ làm quen chuyện như vậy, rất biết nắm chắc đúng mực, mỗi khi trong lòng nàng mới toát ra tìm chết ý niệm trong đầu, hắn liền đàng hoàng xuống.
Nếu như có thể sống, Ngưng Hương đương nhiên không muốn chết, chỉ tìm cách tháo gỡ.
“Thế tử muốn đi đâu?” Xoay người đi đặt chén trà, Ngưng Hương không biến sắc hỏi, không muốn cự tuyệt thẳng thừng sẽ chọc giận hắn.
“Đến Lão Tiên sơn săn bắn.” Bùi Cảnh Hàn nhìn xem gò má trắng nõn của nàng, “Em và Tố Nguyệt cả ngày ở trong phủ, ngột ngạt không thú vị, lần này ta mang các em vào trong núi mở mang tầm mắt, săn bắt mồi và nướng ngay tại chỗ.”
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía hắn, kiếp trước hắn chỉ dẫn theo một mình nàng, sao lần này lại nghĩ đến chuyện mang Tố Nguyệt cùng đi?
Còn chưa nghĩ ra nên cự tuyệt như thế nào, bên kia Tố Nguyệt đã đi tới, “Nước em đã chuẩn bị xong, thế tử có muốn tắm ngay không?”
Bùi Cảnh Hàn không động, chờ Tố Nguyệt đến gần, sau đó cũng nhắc lại chuyện hắn dự dịnh vào núi cho nàng nghe, “Như thế nào, các em có muốn đi hay không?”
Đề nghị này của hắn đối với các nàng chính là ban thưởng, Tố Nguyệt đưa mắt nhìn Ngưng Hương, vui vẻ nói: “Đương nhiên muốn đi, thế tử định ngày nào xuất phát?”
Đem Bùi Cảnh Hàn dụ dỗ cao hứng, về sau xảy ra chuyện gì cũng dễ năn nỉ hắn nguôi giận hơn, cho dù là Ngưng Hương, cứ mãi tránh né cũng không ổn.
Một người đã đồng ý, Bùi Cảnh Hàn coi như cả hai người đều đã đồng ý, đứng lên nói: “Ngày mốt, ngày mai các em bắt đầu chuẩn bị đi.”
Tố Nguyệt gật gật đầu, kéo theo Ngưng Hương vẫn đang còn có chút sững sờ, đi theo Bùi Cảnh Hàn đi vào phòng tắm.
~Lão Tiên sơn nằm ở phía Tây Bắc cách Thái An phủ khoảng ba mươi dặm, tương truyền rằng từng có lão thần tiên hiển linh, cho nên mới có tên đó. Lưu Tiên trấn là thôn trấn lớn nhất gần Lão Tiên sơn, lần đầu tiên Bùi Cảnh Hàn tới bên này săn bắn, liền mua một tòa nhà ba cổng trấn ở trên trấn, một năm có mấy lần đến đây ở.
Tới gần buổi trưa, xe ngựa dừng ở ngoài cổng lớn Ngưng Hương, Tố Nguyệt trước xuống xe.

Ngưng Hương kiếp trước đã tới một lần, lúc này trở lại chốn cũ, nên đã gợi lên những hồi tưởng mà nàng hận không thể quên đi, chỉ cung kính đứng ở một bên chờ Bùi Cảnh Hàn xuống xe, Tố Nguyệt chưa từng tới, tò mò nhìn hai bên một chút. Tính cách hai nàng vốn cũng không giống nên Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy cũng không cảm thấy có gì không ổn, dẫn các nàng vào trong.
Bùi Cảnh Hàn muốn gặp quản sự ở bên này. Ngưng Hương và Tố Nguyệt đi thu dọn phòng của hắn trước.
“Sao nhìn muội có vẻ rầu rĩ không vui ?” Vào phòng, bàn ghế giường chiếu đều là mới vừa thu dọn xong, Tố Nguyệt kiểm tra một vòng, thoáng thay đổi vài vị trí, sau đó liền bước đến bên cạnh Ngưng Hương, nhỏ giọng hỏi.
Kiếp trước nàng chỉ biết là Ngưng Hương đau chân, chuyện cụ thể mà nàng ấy trải qua lại không biết.
Ngưng Hương ngó ngó nàng, nửa thật nửa giả nói: “Muội không muốn vào núi, nghe nói trong núi có rắn…”
Nghe câu nói dối đó, Tố Nguyệt nhịn không bật cười thành tiếng, ôm nàng trấn an, “Không có việc gì, ta không sợ rắn, rắn hay sói gì cũng không cần sợ, có tỷ đứng trước cản hết cho.”
Kỳ thật Ngưng Hương không nói nàng cũng có thể đoán ra đại khái, chắc chắn là Bùi Cảnh Hàn đã động tay động chân gì đó với Ngưng Hương ở trong núi, nhưng lần này nếu Bùi Cảnh Hàn đã đem hai người bọn họ cùng đi, ban ngày lúc ba người đồng hành hắn đương nhiên không không có khả năng làm chuyện quá đáng.
Ngưng Hương được Tố Nguyệt “Vô tình” nhắc nhở, cũng suy nghĩ minh bạch điểm này, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Tố Nguyệt cô nương có ở đây không?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm xa lạ, thanh thúy dễ nghe của một cô nương, nghe giọng nói chắc tuổi cũng tương tự các nàng.
Tố Nguyệt cùng Ngưng Hương liếc mắt nhìn nhau, đi ra ngoài trước, “Ở đây, tới ngay đây.”
Đến cửa, liền gặp một cô nương mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp đang đứng mái hiên, gương mặt trái xoan trắng noãn nà, đôi mắt to trong trẻo,xinh xắn đáng yêu. Nhìn thấy Tố Nguyệt, nàng ấy hơi sững sờ, giống như không đoán được đại nha hoàn mới được đề bạt bên cạnh thế tử lại xinh đẹp đến như thế, chờ khi Ngưng Hương bước nhẹ đi tới, nét mặt vốn có chút đàng hoàng của cô nương này đã lóe lên địch ý khó có thể phát giác.
“Chào hai vị tỷ tỷ, ta là con gái của Trương quản sự tên là Liên Hoa, làm việc ở phòng bếp, hôm nay thế tử đến đây, nương bảo ta tới hỏi thử xem trưa nay thế tử muốn ăn món gì.”
Trương quản sự chính là tổng quản toà nhà này, thê tử của ông ta quản chuyện bếp núc.

Tố Nguyệt giả bộ không nhìn ra tâm tư của Liên Hoa đối với Bùi Cảnh Hàn, nên gọi món theo khẩu vị của Bùi Cảnh Hàn: “Thế tử bôn ba mệt nhọc, nên làm chút thức ăn thanh đạm là được, làm một món Cá trích chưng, một món…”
“Không cần, buổi trưa chúng ta đến quán ăn bên ngoài ăn.”
Ngoài cửa viện, Bùi Cảnh Hàn đã cười đi tới, hôm nay hắn mặc một chiếc trường bào màu thiên thanh, tuấn tú, sang trọng, quý khí, vừa đi vừa hướng về Ngưng Hương Tố Nguyệt cười, “Trên trấn này có Nghênh tiên cư nấu ăn cũng tạm được, ta dẫn các em đi nếm thử.”
Tố Nguyệt vui vẻ nói: “Nào dám từ chối, chúng em lại có lộc ăn nữa rồi!”
Ngưng Hương cười phụ họa, ánh mắt lặng lẽ chuyển về phía Liên Hoa, thấy Liên Hoa vẫn y như ở kiếp trước, nhìn chăm chăm vào Bùi Cảnh Hàn, nàng yên lặng cụp mắt xuống, Bùi Cảnh Hàn vẫn luôn được các nữ nhân yêu thích. Nghe nói chỗ nàng và Tố Nguyệt ở trước kia, có nhiều đại nha hoàn đều là vì tranh giành tình nhân làm cho Bùi Cảnh Hàn không thích mới bị bán, mà Bùi Cảnh Hàn mặc dù thích nữ nhân, lại cũng không thích nữ nhân quá chủ động, đặc biệt là đại nha hoàn có dã tâm.
Người tên Liên Hoa này, đẹp thì có đẹp, nhưng đáng tiếc…
“Thế tử mỗi lần tới đây đều đến Nghênh tiên cư, Liêu chưởng quỹ chắc chắn sẽ mừng lắm.” Liên Hoa rất quen thuộc trêu ghẹo Bùi Cảnh Hàn, con mắt ngập nước mong đợi nhìn qua Bùi Cảnh Hàn, hy vọng hắn giống như lần trước, ra cửa gọi nàng ta đi cùng.
Bùi Cảnh Hàn lúc đi vào liền nhìn thấy trong viện có nhiều thêm một nha hoàn, nhưng cho đến khi Liên Hoa quay mặt sang, hắn mới nhận ra được, khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ở đây không có chuyện của ngươi, đi xuống đi.”
Lần trước khi hắn đến, thấy Liên Hoa có dáng vóc cũng không tệ, liền mang theo đi ra ngoài, kết quả nha hoàn này biểu hiện quá rõ ràng, Bùi Cảnh Hàn không thích, buổi tối cũng không cho Liên Hoa hầu hạ. Lần này hắn cố ý muốn dụ dỗ Ngưng Hương và Tố Nguyệt, sao có thể để Liên Hoa ở bên cạnh vướng bận?
Liên Hoa khó có thể tin nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, thấy sắc mặt của Bùi Cảnh Hàn càng ngày càng khó coi, trong lòng nàng ta chấn động, mặt tái nhợt đi .
Đuổi người xong, lúc Bùi Cảnh Hàn đối mặt với hai đại nha hoàn một lần nữa, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười.
Tố Nguyệt ngầm cười lạnh, nếu đổi thành kiếp trước nàng nhất định sẽ cực kì cao hứng khi thấy Bùi Cảnh Hàn đối xử với người khác như thế, nhưng hiện tại nàng đã hiểu rất rõ ràng, một khi tương lai xuất hiện người làm cho Bùi Cảnh Hàn nhớ thương, thí dụ như biết ngâm thơ làm thơ, giỏi ca múa như Thẩm Du Du, thì kết quả của nàng, cũng giống như Liên Hoa hiện giờ, hơn nữa càng không bằng.
“Vậy thế tử định khi nào xuất phát?” Ngó ngó Liên Hoa, lại liếc nhìn Bùi Cảnh Hàn đầy thâm ý, Tố Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Bùi Cảnh Hàn bị ánh mắt giảo hoạt của nàng trêu chọc ngứa ngáy cả tâm can, nhìn Tố Nguyệt nhiều thêm một lát mới nói: “Đi ngay.”
Hắn cũng biết Tố Nguyệt vốn thức thời hơn Ngưng Hương, có lẽ Ngưng Hương có thể từ từ, ăn Tố Nguyệt trước cũng không tệ.
Rất lâu không có chạm vào nữ nhân, hắn rất muốn.

Lần nữa lên xe ngựa, Ngưng Hương nhạy cảm đã nhận ra ánh mắt của Bùi Cảnh Hàn đã thay đổi, số lần hắn nhìn Tố Nguyệt càng lúc càng nhiều.
Nhưng Ngưng Hương cũng không bởi vì mình tạm thời được an toàn mà buông lỏng, nàng càng sợ , sợ Tố Nguyệt không thể tránh khỏi sư mê hoặc của Bùi Cảnh Hàn
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Chủ động hấp dẫn sự chú ý của Bùi Cảnh Hàn?
Ngưng Hương đương nhiên sẽ không, nàng làm không được.
Tình thế khó xử, xe ngựa dừng ở trước cửa Nghênh tiên cư, Ngưng Hương cũng không có chú ý, nhờ Tố Nguyệt lôi nàng một cái nàng mới hoàn hồn. Lặng lẽ xử lý váy, Ngưng Hương cúi đầu, bước theo sau Tố Nguyệt chuẩn bị xuống xe, ai ngờ chỉ tùy ý liếc qua bên ngoài, liền nhìn thấy từ Nghênh tiên cư đối diện có hai người vừa bước ra, một người trong đó cao lớn rắn rỏi, cười như ngọn gió xuân vừa lướt qua, đó không phải là Lục Thành sao?
Mắt thấy hắn sắp nhìn về hướng xe ngựa, ma xui quỷ khiến, Ngưng Hương vội vàng để màn xe xuống, lui về phía sau.
Bùi Cảnh Hàn thật không nghĩ đến nàng lại đột nhiên lui về phía sau, nhưng hắn am hiểu nắm lấy cơ hội, vốn là ở cạnh bên trái của Ngưng Hương nhưng lúc này nhanh nhẹn chuyển đến sau lưng Ngưng Hương, đem mỹ nhân hắn luôn thèm khát ôm trọn vào lòng.
“Làm sao vậy?” Hắn lệch đầu nghiêng qua cố ý nói vào lỗ tai tiểu cô nương, tay bừa bãi cảm thụ nắm lấy vòng eo mảnh mai khả ái mềm mại kia.
Hơi thở nóng bỏng rơi trên lỗ tai mẫn cảm nhất, Ngưng Hương đỏ mặt, theo bản năng giãy giụa, “Thế tử…”
Mới nói hai chữ, Ngưng Hương lại đúng lúc câm miệng, chỉ lặng lẽ đẩy nam nhân phía sau.
Mà chính bản thân mình cũng không rõ tại sao, nàng chỉ không muốn Lục Thành biết nàng là nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn.
Có lẽ bị các thôn dân khác châm chọc nàng dùng nhan sắc để đánh đổi đồng tiền đã nhiều, nàng chỉ không muốn tăng thêm một người nữa mà thôi.
Nhưng mà ngay lúc nàng đang chờ mong hắn cùng bằng hữu của hắn đi xa, ngoài xe Tố Nguyệt bởi vì lo lắng Bùi Cảnh Hàn làm chuyện xấu, tận lực tự nhiên tiếng gọi, “Ngưng Hương, muội làm cái gì đấy?”
Trái tim của Ngưng Hương ngay lập tức nhảy vọt lên cổ họng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.