Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 135
Lục Thành cùng Nghiêm Kính đi sang Lý gia.
Lục Thành là thật tâm muốn thăm đến Lý bá, nhưng mà ngoại trừ Lý bá
gặp đại nạn thì hai đứa con trai Lý gia không hoan nghênh hắn.
Lý bá là một lão nhân ở Ngô gia, tay nghề chăm sóc cây ăn quả là học
được trong suốt cả đời làm quản sự ở vườn trái cây, đại quản sự mỗi
tháng được hai lượng bạc tiền công, đủ để biết được tay nghề này có bao
nhiêu người nhìn mà thèm. Thân là cha ruột, Lý bá đương nhiên hy vọng
các con kế thừa tay nghề của mình, nhưng kết quả hai đứa con trai của
ông giống như là bị ép buộc đến vườn trái cây làm việc, ông vừa dạy vừa
hỗ trợ bọn họ làm việc, kết quả nhi tử không ai chịu học, chỉ hết ăn lại nằm, trái cây chín vụng trộm hái ăn, ăn một hai trái thì không sao, thế nhưng lại để Lý bá bắt được hai người bọn họ muốn trộm trái cây đi bán!
Lý bá là người đàng hoàng, sau khi biết rõ các con bất hiếu cùng không muốn học nghề, ông bèn dứt khoát quyết định chọn học đồ từ trong đám
người ngoài, sau đó liền chọn trúng Lục Thành chăm chỉ chịu làm, đầu óc
linh hoạt, miệng lại biết cách ăn nói.
Con trai thứ hai của Lý gia sớm đã coi việc quản sự ở vườn trái cây là công việc béo bở nhà mình, vốn khi cha gìa yếu đi chuyện này tự nhiên
sẽ rơi vào trong tay bọn họ, ai ngờ cha già vậy mà lại nhẫn tâm nhận
người ngoài làm đồ đệ. Đồ đệ cũng đã thu nhận, kết cục sự tình đã định,
hai anh em thấy vậy liền hận Lục Thành , ngày lễ ngày tết Lục Thành đến
tặng lễ Lý bá, hai người đều không muốn gặp hắn.
Nhưng mà hôm nay cha già sắp không qua khỏi, người trong thôn cũng đến đây không ít, hai người bọn họ cũng không dám làm khó xử Lục Thành,
chịu đựng buồn bực mời Lục Thành và Nghiêm Kính vào phòng.
Trên giường gạch, Lý bá đã được thay sẵn áo liệm, trên mặt cũng đã lau sạch sẽ, khuôn mặt già nua đen nhẻm tràn đầy nếp nhăn.
Trong lòng Lục Thành chua xót, hắn đi đến trước mép giường, cúi người
xuống thấp giọng gọi ông, “Sư phụ, con tới thăm người đây.”
Con cháu đều không hiếu thuận, trước khi đi xa, người Lý bá muốn gặp
nhất chính là đồ đệ thừa kế y bát của mình, cuối cùng cũng đợi được
người đến, Lý bá từ từ mở mắt ra, đúng là khuôn mặt của đồ đệ tuấn lãng
xuất chúng. Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thành, ông thấy Lục
Thành lớn lên quá tốt nên liền cảm thấy đứa nhỏ này nhất định không có
tính nhẫn nại, không làm được việc ở vườn trái cây, Lý bá nghĩ lại
chuyện cũ liền cười nhẹ một tiếng, tuy không có khí lực nhưng vẫn cố
gắng mấp máy.
“Tốt rồi, nhớ chăm sóc vườn cây ăn quả của chúng ta.” Nhắm mắt lại, lão nhân gia hơi thở mong manh nói.
Lúc đó ông muốn bò lên cây nhặt mấy con côn trùng ăn lá, ai ngờ tay
chân vụng về rớt xuống, vậy nên trước khi lâm chung ông muốn thoái vị
cho đồ đệ.
Nghe ra lời trăn trối của ông, Lục Thành đột nhiên nghẹn ngào.
Nhớ lại lúc mình vừa mới học chiết cành, hắn ham chơi cố ý cắt chiết
vài cành của cây dương, bị sư phụ phát hiện đánh hắn lúc đó hắn mới chịu ngừng lại, ông mắng hắn lãng phí cành. Lại nhớ tới lúc học tu bổ cành,
lão nhân gia chắp tay đứng dưới tàng cây, chỉ điểm hắn nên cắt bỏ ở đâu, cũng nhớ lại sư phụ dạy hắn đặt bẫy ở dưới hàng rào, sau khi bắt được
thỏ hoang hai thầy trò cùng nhau nướng thịt ăn…
Có người đến, Lục Thành không nhìn, hắn cố nén nước mắt lại, từ từ quỳ xuống trước mép giường, nghiêm túc dập đầu với lão nhân trên giường
gạch, “Sư phụ yên tâm, ngài xem những cây ăn quả kia là hài tử, Lục
Thành cũng coi chúng là huynh đệ.”
Nhưng mà Lý bá trên giường gạch đã không thể nghe được nữa.
Ngô lão gia chống quải trượng đi lên trước, thăm dò một chút hơi thở
ông bạn già, thở dài lắc đầu nhìn Lục Thành nói: “Đứng lên đi, sư phụ
ngươi đi rồi.”
Vừa dứt lời, huynh đệ Lý gia lập tức bổ nhào khóc rống, tức phụ bọn họ cũng dẫn hài tử quỳ xuống, gào khóc, thanh âm chói tai.
Từ lúc mọi người Lý gia xông qua Lục Thành đã đứng lên trước, thấy
trước mép giường đã bị người Lý gia chiếm hết, hắn thân là người khác họ không đủ khả năng chen vào trong, hắn nhắm mắt lại gọi tên ông lần nữa, sau đó trên mặt đã khôi phục tỉnh táo rồi quay lại chào hỏi hai phụ tử
Ngô gia, “Lão gia, tam gia.”
Ngô Minh Cử là đứa con trai út của Ngô lão gia, hắn năm nay hai mươi
tuổi, là một thư sinh thanh tú lại nho nhã, đối đãi với đầy tớ trong phủ cũng hết sức hòa thuận. Ngô lão gia rảnh rỗi liền thích đi vườn trái
cây, trưởng tử cùng thứ tử lo liệu cửa hàng làm ăn không rảnh bồi ông,
vậy nên Ngô Minh Cử thường đồng hành bồi phụ thân, cho nên gặp qua Lục
Thành rất nhiều lần.
Ngô Minh Cử nhìn Lục Thành gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lại nhìn phụ thân nói: “Chúng ta ra bên ngoài đi.”
Hắn biết phụ thân đến đây là muốn đưa tiễn Lý bá , đối với tiếng than khóc của mọi người Lý gia hắn không có hứng thú.
Ngô lão gia gật đầu, trước khi xuất môn ra hiệu cho Lục Thành đi theo.
Mấy người vừa ra khỏi cửa, tức phụ đại Lý bá lập tức để tay xuống, kéo kéo trượng phu, nhắc nhở hắn đi nghe một chút Ngô lão gia muốn nói gì
với Lục Thành. Lý lão đại vẫn ôm một tia hy vọng đối với vườn trái cây,
hắn nhanh chóng lau những giọt nước mắt không tồn tại rồi vội vã đuổi
theo, lão nhị Lý gia cũng không cam lòng yếu thế, hắn cũng bỏ lại phụ
thân vừa mới chết đi mưu lợi, còn dư lại hai người tức phụ trừng mắt lẫn nhau, chỉ có hai đứa con tuổi còn bé là khóc thật sự.
Trong sân Lý gia, Ngô lão gia thở dài, ông nhìn sang phương hướng vườn trái cây rồi nói với Lục Thành: “Thời gian qua sư phụ cháu rất coi
trọng cháu, hiện tại ông ấy đi rồi, vậy vườn trái cây sau này ta liền
giao cho cháu, cháu cùng Nghiêm Kính chịu khó làm việc nên ta cũng yên
tâm, sau này có chuyện gì hai người các cháu thương lượng không được,
không có chủ ý thì cứ đến tìm ta.”
Kỳ thật một vườn trái cây cần một người quản sự là đủ rồi, lương tháng đều là hai lượng. Bên vườn táo đỏ sở dĩ phân ra quản sự lớn nhỏ là vì
Lý bá tuổi tác đã lớn nên làm việc rất chậm, mà Ngô lão gia lại không
đành lòng sa thải Lý bá trung bộc, cũng không thể để Lục Thành khí lực
tốt cứ phải nhận tiền công của học đồ, cho nên ông liền để hắn làm quản
sự nhỏ.
Lục Thành tiến lên phía trước nói nói lời cảm tạ, hắn không nhiều lời nữa, bây giờ không phải là thời điểm mình nên cao hứng.
Huynh đệ Lý gia mất hứng, nhưng không ai có can đảm đến chất vấn Lão
thái gia, hai người cứ đứng bên cạnh ngươi đẩy ta đẩy qua lại.
Ngô lão gia thấy vậy sắc mặt liền trở nên khó coi, ông lấy túi tiền ra đưa cho Lục Thành, “Đây là mười lượng bạc, cháu vất vả thay sư phụ làm
chân chạy một chút, để ông ấy thuận lợi vui vẻ hạ táng.”
Nếu như đưa tiền cho huynh đệ Lý gia, ông sợ bọn họ lấy tiền làm của
riêng, một lượng cũng không bỏ ra mua hoa cho cha ruột mình.
Vàng thật bạc trắng sáng lóa, huynh đệ Lý gia thấy vậy lập tức không
do dự nữa, người trước người sau chạy nhanh đến quỳ xuống nói: “Lão gia, Lục Thành không phải người nhà chúng cháu, số tiền ngài phải đưa cho
chúng cháu mới đúng chứ? Cháu sợ Lục Thành cố ý mua những đồ kém chất
lượng, tiền dư lại hắn cất làm của riêng…”
“Lý bá vừa mất, các ngươi thân là con ruột không ở trong phòng than
khóc, chỉ biết tính toán tiền tài, thật là đủ hiếu thuận .” Nghiêm Kính
đương nhiên đứng về phía Lục Thành, châm chọc nhìn chằm chằm hai người.
Huynh đệ Lý gia còn muốn thanh minh, Ngô lão gia đã dẫn nhi tử đi thẳng.
Lục Thành cùng Nghiêm Kính tiễn người ra ngoài, không đợi xe ngựa Ngô
gia đi xa, huynh đệ Lý gia liền nhào tới muốn cướp bạc. Lục Thành lui
lại mấy bước, thấy hai người như chó điên muốn đoạt túi tiền, lửa giận
của Lục Thành đột nhiên xuất hiện, hắn cảm thấy khổ sở thay Lý bá, hắn
tức hai huynh đệ bất hiếu, không chút lưu tình cho mỗi người một cước,
giơ túi tiền trước mặt thôn dân quát lớn: “Còn dám cướp nữa ta lập tức
cầm bạc rời đi!”
Huynh đệ Lý gia sợ hãi nhìn chăm chú.
Thấy bọn họ đã đàng hoàng, Lục Thành thở hổn hển mấy hơi, lạnh giọng
báo cáo: “Bây giờ ta lên trấn trên mua đồ, đến lúc đó sổ sách giao cho
các ngươi, các ngươi cảm thấy không đúng cứ việc đi vài cửa tiệm đối
chất, Nghiêm Kính chúng ta đi.”
Một khắc hắn cũng không muốn nhiều lời cùng huynh đệ Lý gia.
Chỗ thôn trang Lý gia cùng trấn Lưu Tiên chỉ cách hai dặm, Lục Thành
đuổi xe lừa cùng Nghiêm Kính chia nhau mua đồ, bởi vì đã từng làm tang
sự cho phùng cô nương, nên mua cái gì Lục Thành trong lòng đã có tính
toán, phát tang lão nhân cùng tức phụ khác nhau cái gì, hỏi chưởng quỹ
quan tài là biết, rất nhanh hắn đã mua quan tài cùng những thứ cần thiết trở lại Lý gia, mười lượng bạc chỉ còn dư lại ba lượng, Lục Thành để
lại ngày mai cho thợ cả một lượng, cho tiểu nhị nâng hòm một lượng để
bọn họ làm nhiệt tình, còn dư lại ném cho huynh đệ Lý gia.
Chuyện kế tiếp không cần hắn nhúng tay vào, hắn cứ trầm mặc quỳ gối trước linh cữu túc trực cho sư phụ.
Lúc hoàng hôn, đại cô nương Lý gia Lý Tú Lan cuối cùng cũng chạy đến,
khi bước vào sân nhỏ nhìn thấy Lục Thành quỳ nơi đó, con mắt nàng ta dời đi không được.
Tức phụ Lý lão đại thấy khuê nữ của mình đã trở lại, nàng ta vội vã
hỏi thăm chuyện gì xảy ra, Lý Tú Lan nhìn chằm chằm Lục Thành, thấy Lục
Thành thủy chung không nhìn về phía mình, nàng đột nhiên lớn tiếng khóc
lên, gạt lệ nói: “Nương, hôm trước Cao Thắng từ trên sườn núi rơi xuống, uống hai ngày thuốc cũng chưa tỉnh, không chừng ngày nào đó sẽ chết,
sao con mệnh khổ như vậy…”
Qủa thực nàng chính là mệnh khổ, thích Lục Thành nhưng Lục Thành không thích nàng, hắn đột nhiên liền cưới cô nương họ Phùng , nàng trong cơn
tức giận mới gả cho Cao Thắng mà nương xem trọng. Đầu tháng ba vừa gả,
kết quả cuối tháng ba cô nàng họ Phùng kia liền qua đời, sớm biết như
thế nàng chờ thêm mấy tháng tái giá cho Lục Thành cũng được. Năm ngoái
nghe nói Lục Thành lại đính hôn , nàng thân là tức phụ Cao gia, cho dù
nghẹn khuất cũng không có biện pháp, ai ngờ trượng phu của mình cũng đã
sắp không xong! Nàng thật muốn chết, vì sao hắn không chết nửa năm trước đi, vậy là nàng từ người Cao gia lại quay về làm khuê nữ Lý gia, như
vậy vẫn có cơ hội gả cho Lục Thành, một người góa vợ một người quả phụ,
quá phù hợp.
Hết lần này tới lần khác trước khi Lục Thành lấy vợ một ngày thì trượng phu nhất định gặp chuyện không may!
Lý Tú Lan hận chết ông trời, nàng khóc đến thảm thiết.
Âm thanh của nàng ta lớn như vậy, Lục Thành sao có thể không nghe
thấy, nhưng cho dù nghe thấy cũng không quan hệ gì với hắn, hắn gặp
Ngưng Hương trước sẽ không thích Lý Tú Lan, mà cho dù quen biết Ngưng
Hương sau thì càng không có khả năng đi thích nữ nhân có bộ dáng tính
tình không bằng tức phụ của mình.
Ở trong lòng Lục Thành, Lý Tú Lan chỉ là cháu gái Lý bá gặp qua mấy lần, nửa điểm tình cũ hắn cũng không có.
Lý Tú Lan không nghĩ như vậy, sau khi trời tối các thôn dân đều đã về
hết, thừa dịp cha mẹ, thúc thúc, thẩm tử đều đã ngủ sau, Lý Tú Lan một
thân bạch y lặng lẽ mở cửa, từng bước từng bước đi đến chỗ người yêu quỳ trước linh cữu, dự định tự ôn chuyện tố khổ cùng hắn.
Đêm nay nàng ta đã trang điểm kĩ hơn một chút.
Đáng tiếc Lục Thành không muốn nhìn bộ dáng “xinh đẹp” của nàng ta,
nghe ra động tĩnh Lý Tú Lan, Lục Thành lập tức đứng lên sải bước về
hướng cửa chính Lý gia, nghe Lý Tú Lan ở phía sau muốn đuổi theo hắn,
Lục Thành nhíu mi, hắn cũng chạy, nếu không đêm khuya yên tĩnh Lý Tú Lan gây ra chuyện gì đó, Lục Thành sợ ảnh hưởng thanh danh của mình.
Chờ Lý Tú Lan chạy ra ngoài cửa thì đâu còn bóng dáng Lục Thành.
Tức giận dậm chân mấy cái, Lý Tú Lan không cam lòng canh giữ ở cửa
lớn, đợi một lát không thấy người quay lại, nàng ta bắt đầu sợ hãi, nhìn quan tài bày ở giữa nhà, Lý Tú Lan không dám một mình ở đây nữa, nàng
ta lo lắng đề phòng trở về nhà.
Lục Thành không quay trở về, hắn đi sang vườn trái cây.
Trong vườn trái cây vẫn luôn rất yên tĩnh, không có người nói chuyện, ở đây ngủ hết sức dễ dàng, có tâm sự thì càng yên tĩnh càng không muốn
ngủ.
Lục Thành không ngủ được, hắn hoài niệm sư phụ của mình.
Buổi tối sơ thất có ánh trăng, Lục Thành một mình ở trong vườn trái
cây từ từ đi qua đi lại, sau khi đi hết vườn cây ăn quả hắn cùng với sư
phụ hết lòng chăm sóc, lúc này hắn mới từ từ quay về lều ngủ một đêm.
Trời vừa sáng, Lục Thành lại quay lại Lý gia, ban ngày nhiều người, Lý Tú Lan không dám lại tới gần hắn.
~
Mặt trời sắp xuống núi, ở thôn Đông Lâm, Ngưng Hương ngồi trước bếp
nhìn sang cửa lớn, tâm cũng giống như mặt trời phía tây, từng chút trầm
xuống. Lục Thành lúc này còn chưa trở lại, có phải đêm nay cũng không
trở lại hay không?
Lý bá xảy ra chuyện, Lục Thành đi qua đó canh giữ là phải, Ngưng Hương không trách hắn, chỉ là nàng nhớ hắn.
Mới vừa thành thân hắn phải ra ngoài, buổi tối cũng không quay lại.
Ngưng Hương không nghĩ tới loại chuyện đó, nàng nghĩ đến cảm giác ở bên Lục Thành.
“Nương, con đói bụng!” Giọng nói A Nam đột nhiên từ sau viện truyền tới, không tim không phổi, chỉ biết ăn thôi.
“Sắp chín rồi, A Nam để cô cô rửa tay giúp nào.” Thấy Chu Ngọc và A
Đào cũng đi theo đằng sau hai đứa bé, Ngưng Hương cười nói.
A Nam ngoan ngoãn đi rửa tay.
Chu Ngọc nhìn biểu tẩu thổi lửa nấu cơm, ngẫm lại mình ở bên này đã
hai ngày nhưng vẫn chưa giúp được gì, tiểu cô nương có chút ngượng
ngùng, nàng chủ động đi bày bát đũa. Loại chuyện nhỏ nhặt này ở nông gia hết sức tầm thường, Ngưng Hương cho rằng Chu Ngọc đã làm quen nên không làm bộ khách khí, đến khi Lục Ngôn chứng kiến biểu muội đại tiểu thư
vậy mà đang làm việc nhà, hắn hết sức kinh ngạc tròn mắt nhìn.
“Nhị đệ đi gọi Tam đệ đi.” Ngưng Hương mở nắp nồi lên, thấy cháo đã chín thì nói với tiểu thúc.
Lục Ngôn dạ một tiếng rồi xoay người đi về phía nhà cũ kêu tam đệ.
Rất nhanh một nhà liền vây quanh trước bàn cơm.
“A Nam có nhớ phụ thân không?” Chu Ngọc cười trêu chọc cháu trai.
“Không nhớ.” A Nam trong vắt nói, nói xong tiếp tục nhìn muỗng đậu phụ nương thổi đưa tới.
“Đại ca về rồi.” Lục Ngôn nhìn chằm chằm cháu trai cố ý nói.
Kết quả ngoại trừ Lục Định, từ Ngưng Hương đến A Nam đều cổ nhìn về phía cửa chính.
Cửa không một bóng người, Ngưng Hương là người trước tiên phản ứng
kịp, trên mặt nàng nóng cháy cúi đầu không nói, Lục Ngôn hối hận không
thôi, hắn chỉ muốn lừa gạt cháu trai, thuận tiện lừa đệ đệ và muội muội
thì không có việc gì, ai ngờ tẩu tử da mặt mỏng cũng tưởng thật.
“Phụ thân?”
A Nam không tìm được phụ thân, bé nghi ngờ nhìn về phía nhị thúc, A Mộc cũng nhìn chằm chằm Lục Ngôn.
Lục Ngôn sờ mũi, vừa muốn nói chuyện thì Chu Ngọc hừ nói: “Phụ thân chưa về, tiểu cẩu gạt người.”
Lục Ngôn lườm nàng một cái.
A Đào và A Mộc phản ứng nhanh cười hắc hắc. A Nam thấy cô cô, cữu cữu
cười thì mới hiểu được, bé nhìn qua nhị thúc muốn gọi tiểu cẩu thì bị
Ngưng Hương kịp thời đút một muỗng đậu phụ, không cho bé bắt nạt nhị
thúc.
“Đại ca.”
Đang cúi đầu đút cho A Nam thì nghe Lục Định lại hô một tiếng.
Ngưng Hương nhịn xúc động quay đầu tiếp tục đút đồ ăn cho nhi tử, A
Nam muốn nhìn phụ thân, nhưng thấy tam thúc đối diện, nhị thúc, cô cô
bên cạnh đều không động, nhớ lại vừa rồi bị lừa, bé không quay đầu nhìn
cũng không ăn đậu phụ nương đút, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét. A Mộc và A Đào cũng không muốn bị lừa, Lục Ngôn yên lặng ăn cơm, không tiếng
động trào phúng Tam đệ học theo hắn, chỉ có Chu Ngọc ngồi ở hướng bắc
lặng lẽ giương mắt nhìn về phía nam viện, sau đó vụng trộm cười nhưng
không lên tiếng nhắc nhở.
Vì vậy Lục Thành sau khi thấy Lý bá hạ táng liền vội vã chạy về nhà, mới vào cửa liền bị cả nhà tạt một chậu nước lạnh.
Tức phụ thẹn thùng không có can đảm, muốn nhìn cũng không dám nhìn,
hắn có thể hiểu được, nhưng muội muội, cậu em vợ, nhi tử sao lại cũng
không nhớ hắn?
Đến nỗi tam đệ kêu lên một tiếng đại ca vậy mà không ai nói gì!