Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 120


Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 120

Edit: Hà
Bão tuyết đã giảm bớt, bốn huynh muội Ngưng Hương và Đại Tráng cùng nhau đi về hướng Bắc Hà.
Suốt cả dọc đường đều là tuyết trắng phủ lấp, Ngưng Hương xoa đôi bàn tay rồi cúi đầu nhìn hai đứa bé. A Mộc và Đại Tráng đều mặc áo bông thật dầy, không sợ trời không sợ đất đuổi theo nhau đùa giỡn, có lúc còn lăn lộn trên mặt tuyết vài vòng, chơi đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ rực lên, bên trong mắt đen đều là sự hưng phấn. Đột nhiên Đại Tráng nắm quả cầu tuyết ném thẳng về hướng Từ Thu Nhi.
“Muốn đánh nhau hả?” Từ Thu Nhi ôm cánh tay đường tỷ né tránh được quả cầu tuyết kia.
Đại Tráng vừa cười ha ha thật to vừa chạy thật nhanh về phía trước, A Mộc một tấc cũng không rời đuổi theo ở phía sau.
Bọn nhỏ như hai con ngỗng béo, đứa trước đứa sau rướn cổ đuổi theo.
Đến khi cơm trong bụng đã tiêu hết thì ba lớn một nhỏ cũng đến Bắc Hà, trên sông tuyết phủ trắng xóa.
“Đại Tráng, ngươi đi đâu vậy?” Mắt thấy Đại Tráng chạy tới chỗ nước sâu ở phía đông, Từ Hòe trầm giọng hỏi.
“Bên kia băng dày hơn!” Đại Tráng vừa quay đầu vừa hét lên, A Mộc đang muốn đuổi theo thì bất chợt nghe thấy câu hỏi của đường huynh bèn ngừng lại.
Từ Hòe vừa muốn khiển trách Đại Tráng thì Ngưng Hương đã lắc đầu, cười nói: “Đại ca, chúng ta cứ đi xem một chút, nếu băng chưa cứng thì chúng ta liền quay về.” Đệ đệ coi như hiểu chuyện, Đại Tráng thì lại bướng bỉnh, chưa vấp ngã thì không chịu quay đầu là bản tính của trẻ con.
Dặn dò Đại Tráng đừng vội chạy về phía con sông, Ngưng Hương liền dắt đệ đệ đi về phía đông rồi dùng chân gạt bãi tuyết đọng phía trên ra, phía dưới đống tuyết có tảng đá lớn như cái bánh nướng, nàng khom lưng nhặt lên, nhìn chằm chằm Đại Tráng hỏi: “Theo ngươi đá nặng hơn hay ngươi nặng hơn?”
“Cho đệ cầm!” Sao có thể so hắn với tảng đó nhỏ như vậy chứ, Đại Tráng không phục nói.
Ngưng Hương liền đưa cho hắn.
Đại Tráng ôm trong chốc lát liền cảm thấy đá quá lạnh, hắn bèn đưa lại cho Ngưng Hương, hừ nói: “Tảng đá này còn chưa nặng bằng cái chân đệ đâu!”

Tiểu tử thúi tính tình ngang bướng, Ngưng Hương không thèm so đo cùng hắn, nàng xoay người đưa tảng đá cho đường huynh rồi nó, “Đại ca dùng tảng đá này ném xuống sông thử đi, để xem băng chịu nổi trọng lượng này không. Nếu ngay cả đá còn không chịu nổi thì chúng ta nhất định đi lên đó không được.”
Từ Hòe cổ quái nhìn đường muội, việc này nếu là muội muội ruột của hắn cầu xin hắn, vậy thì không có gì kỳ quái, nhưng đường muội ôn nhu lại hiểu chuyện, khi còn nhỏ đã không thích nghịch ngợm, bây giờ lại sắp đến lúc lập gia đình thì đột nhiên thích nghịch là sao?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Từ Hòe vẫn là tiếp nhận tảng đá, nặng nề ném xuống băng trên sông.
Mặc dù tối qua đã ôm tức phụ đại chiến hai lần, nhưng khí lực Từ Hòe cũng không yếu đi, hắn dùng toàn bộ sức lực của nam nhân mười chín tuổi quăng xuống, đá lập tức đập phá nát mặt băng chìm xuống, “ầm” một tiếng bọt nước văng lên thật cao.
Âm thanh kia quá vang, A Mộc bị dọa sợ bèn ôm chặt lấy tỷ tỷ, nghĩ tới mà sợ, nếu hắn không nghe lời mà đạp lên nhất định đã rớt vào trong nước rồi.
Khi tảng đá chìm xuống cũng là lúc khóe mắt Ngưng Hương ướt đẫm, trước kia nàng không thể tưởng tượng ra cảnh đệ đệ rơi xuống nước sẽ thế nào, hiện tại đã rõ, nghĩ đến lúc ấy đệ đệ té xuống đó nhất định rất sợ hãi gọi tỷ tỷ, nhưng không ai cứu hắn, trơ trọi chìm xuống, cho dù ra sức giãy giụa cũng không nổi lên được, Ngưng Hương nhịn không được nữa ngồi xổm xuống ôm đệ đệ khóc lên.
A Mộc ngơ ngác, Đại Tráng cũng ngơ ngác theo, huynh muội Từ Hòe lại càng không hiểu tại sao Ngưng Hương lại như vậy.
Ngoại trừ Ngưng Hương thì không ai hiểu được nỗi sợ hãi cùng đau thương của nàng.
Mặc cho mọi người nhìn mình, Ngưng Hương muốn khóc một trận thật thỏa mãn, sau đó nàng lau khóe mắt rồi kéo Đại Tráng đến bên cạnh, để hắn cùng đệ đệ sóng vai đứng một chỗ, nàng đỏ mắt hỏi: “Ngày hôm qua nếu tỷ không cho các đệ đến, có phải hai đứa cũng sẽ lén lút đi đúng không?”
A Mộc không biết cách nói dối, hắn nghiêng đầu nhìn Đại Tráng.
Đại Tráng đã bị Ngưng Hương dọa sợ hết hồn, hiện tại tỷ tỷ xinh đẹp đáng thương đang nhìn hắn, nam oa không muốn nói láo với nàng đành cúi đầu thật thấp.
“Vậy Đại Tráng suy nghĩ một chút đi, nếu không có người lớn chúng ta cùng đi theo, đệ chạy lên băng rồi té xuống , lúc đó đệ có thể tự mình trèo lên không?”
Ngưng Hương ôm khuôn mặt nam oa ép hắn nhìn mình.
Đại Tráng đột nhiên rất sợ hãi, hắn oa oa khóc lên thật to, tuy bình thường hắn rất ngang bướng nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ bình thường.

“Không khóc không khóc, bờ sông rất nguy hiểm, mùa hè dễ chết đuối, mùa đông băng không chắc cũng sẽ dễ chết đuối, nếu các đệ thực sự muốn tới đây chơi thì phải hỏi ý kiến người lớn trước, ca ca không đồng ý thì hỏi tỷ tỷ hoặc tẩu tử, dù sao đi nữa cũng không được tự phép đến đây biết không?” Ngưng Hương ôm Đại Tráng vào trong ngực, lấy khăn lau mặt giúp hắn.
Đại tráng gật đầu liên tục, khóc nói: “Đệ hiểu rồi, đệ không dám lén lút đến đây nữa, Hương Nhi tỷ đừng nói cho nương đệ biết…”
Cuối cùng hắn vẫn sợ nhất là bị nương đánh vào mông.
Ngưng Hương bật cười nhưng vẫn ôm hắn dụ dỗ trong chốc lát, sau khi Đại Tráng ngừng khóc, nàng lại dẫn bọn nhỏ đi đến chỗ nước cạn. Chỗ đó nước cao nhất cũng chỉ sâu hai thước, băng lại cực kì rắn chắc, có người ở phía trên nhảy cũng không sao. Thấy đệ đệ cao hứng, Ngưng Hương cũng xuống chơi theo, nàng kéo đệ đệ đi trên mặt băng, Từ Thu Nhi thì dắt Đại Tráng đến đụng bọn họ, Ngưng Hương không thể tránh né cũng bị té dập mông mấy lần.
Tuy đau nhưng rất vui vẻ, kiếp này đệ đệ đã thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, nàng cũng có thể yên tâm đón mừng năm mới.
~Vào buổi chiều ngày cuối cùng của năm, cả hai nhà đều tụ tập ở Đông viện, Từ Thủ Lương thì dẫn Từ Hòe và A Mộc gấp rút đi làm các chuyện lặt vặt, thí dụ như dán câu đối xuân, chuẩn bị pháo, ôm củi để sẵn, Lý thị cùng ba vị cô nương thì ở trong phòng làm vằn thắn. Lý thị nhào bột, Ngưng Hương xắt cải thảo, Quản Bình sức lớn thì Lý thị để nàng cắt thịt, Từ Thu Nhi tạm thời không có chuyện làm, nàng ngồi trên giường nhing bọn họ bận việc, chim sơn ca líu ríu không ngừng, giống như có chuyện vui nói chưa hết.
“Nương, người xem như vậy được chưa?” Quản Bình để dao phay xuống rồi đưa miếng thịt cho mẹ chồng xem thử độ lớn nàng cắt được chưa. Khi nàng còn ở Tây viện, Lý thị không để nàng làm việc trong phòng bếp, nên từ sau khi Quản Bình đã gả cho Từ Hòe mới bắt đầu có cơ hội học nấu cơm.
Lý thị quét mắt một cái, vừa tiếp tục nhào bột vừa cười nói: “Băm là được rồi không cần cắt.”
Quản Bình vâng dạ rồi tiếp tục băm, một lúc sau lông mày nàng khẽ nhíu lại.
Từ Thu Nhi là người rảnh rỗi, mắt hạnh nhìn đông nhìn tây một chút, chợt phát hiện sắc mặt tẩu tử trắng bệch, giống như rất không thoải mái, trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, lo lắng hỏi: “Tẩu tử không thoải mái ở đâu sao?”
Chỉ một câu hỏi ngắn ngủi nhưng lại tựa như người sắp chết bắt được cọng rơm, Quản Bình nhịn không được nữa một tay thả dao xuống một tay che miệng, chạy nhanh như gió vòng qua mẹ chồng vội vàng ra ngoài, mới vừa chạy đến cửa bắc liền che ngực ói hết ra, Từ Hòe đang ôm bó củi cả kinh, hắn ném ngay bó củi chạy về phía tức phụ, “Bình Nương, nàng làm sao vậy?”
Thân thể tức phụ từ trước đến nay vẫn rất tốt, bây giờ sao đột nhiên lại ói như vậy?
Quản Bình không biết trả lời thế nào, mặc dù không nói nhưng trong dạ dày vẫn rầm rì khó chịu.

Lý thị đã chạy trước nhi tử một bước đến bên cạnh con dâu, bà vẫn hết sức trấn tĩnh giúp nàng vỗ lưng, cố gắng kềm chế kích động trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Bình Nương có phải đã lâu chưa có nguyệt sự đúng không?”
Từ Thu Nhi khó hiểu nhìn mẫu thân, không hiểu nguyệt sự cùng nôn mửa có quan hệ gì.
Ngưng Hương thì lại hiểu rõ, nàng kìm lòng không được ôm lấy cánh tay đường muội, căng thẳng nhìn chằm chằm Quản Bình.
Quản Bình có thể phân biệt được lòng người hiểm ác, có thể hiểu công phu theo dõi người khiến thần không biết quỷ không hay, nhưng chỉ có những điều của nữ nhân như này nàng không hiểu, một chút đầu mối cũng không có, chờ khi bụng không còn khó chịu nữa, nàng mới thành thật trả lời mẹ chồng: “Gần một tháng rồi ạ.”
Nguyệt sự của nàng là ngày đầu tháng, tháng trước vừa đến khiến Từ Hòe ủy khuất vài ngày, nguyệt sự vừa đi hắn liền liên tục quậy nàng mấy đêm liền. Tháng này chưa tới nhưng nàng không coi là quan trọng, Từ Hòe thì lại rất cao hứng, hai người tiếp tục ôm ngủ, chỉ là sau ngày mười lăm nàng cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên không dung túng hắn nữa, cách hai ngày mới cho hắn một lần, Từ Hòe lo nàng không thích nên cũng hết sức chậm rãi rất nhiều.
Lý thị vừa nghe trong lòng liền có tính toán, bà nhìn nhi tử cùng con dâu đang tỏ ra ngơ ngác, cười khoác tay Quản Bình, đỡ nàng vào trong nhà, “Nha đầu ngốc, con đây là có thai rồi, nhanh leo lên giường gạch ngồi an tâm dưỡng thai đi, việc nhà còn lại đã có ta cùng với hai muội muội con lo rồi, không cần con giúp đỡ đâu.”
Lần đầu tiên Quản Bình ở trước mặt mọi người thất thố, nàng nghiêng thân thể, khó tin nhìn chằm chằm mẹ chồng.
Từ Hòe vội vã nắm lấy cánh tay bên kia của thê tử, vừa hưng phấn vừa hoang mang hỏi mẫu thân, “Nương nói thật sao?”
“Không đúng mười thì cũng tám chín.” Lý thị cười ha ha nói, “Trước mắt mỗi nhà đều đang lo bận rộn lễ mừng năm mới, sau tết con cứ đi mời Tống lang trung đến đây đi, không sai đâu.”
Từ Hòe mừng rỡ quên mất những người bên cạnh, hắn cao hứng sờ bụng tức phụ, “Bình Nương, ta muốn làm cha!”
Giọng hắn quá lớn, khiếp sợ trong mắt Quản Bình lập tức biến thành xấu hổ, nàng rủ mắt nói: “Chàng ồn ào cái gì, còn chưa nhất định…”
“Nhất định là có!” Từ Hòe mất hứng cắt ngang không để nàng nói, hắn to gan lớn mật quyết định dùm tức phụ, nói xong mới ý thức được thái độ mình không đúng, hắn cười xấu hổ hướng về Lý thị nói: “Nương cứ tiếp tục chuẩn bị, con đỡ nàng về phòng đã.”
So với người làm phụ mẫu, vợ chồng son có rất nhiều lời thân mật lời muốn nói.
Lý thị khoát tay để bọn họ đi, còn bà tiếp tục cùng hai tỷ muội Ngưng Hương làm vằn thắn.
Ngưng Hương cúi đầu nhào bột, nghe âm thanh vui sướng của đại bá mẫu, nàng cũng cao hứng cho đại ca, vui nhiều cũng suy nghĩ nhiều. Quản Bình gả cho đường huynh mới ba tháng thì đã có, nếu nàng gả cho Lục Thành có thể cũng nhanh như vậy không?
Dù sao khi chưa xuất giá mà đại ca và tẩu tử phát sinh chuyện gì, tiểu cô nương sắp xuất giá đều sẽ nghĩ tới mình.

Buổi tối cả đại gia đình vây quanh một chỗ ăn sủi cảo, ban đêm ngủ một giấc thật tốt, ngày hôm sau chính là một năm mới. Hai tỷ đệ Ngưng Hương sang chúc tết Đại bá phụ và Đại bá mẫu, mỗi người nhận được mười đồng tiền mừng tuổi, hôm nay so với năm xưa có thêm một phần, Quản Bình cũng được nhận, A Mộc lén lút khoe khoang với tỷ tỷ thu nhập năm nay của mình.
Mùng bốn Lục gia mời khách, phu thê Từ Thủ Lương mang theo A Mộc đi ăn tiệc, về đến nhà, A Mộc vui vẻ chạy vào phòng, từ trong ngực móc ra một hà bao nhỏ rồi giũ xuống giường, hai mắt tỏa sáng, “Tỷ tỷ, đây là Lục đại ca cho đệ, đây là cô Chu gia cho đệ, đây là Lục nhị thẩm cho, đây là Lục tam thẩm cho!”
Ngưng Hương nhìn tiền mừng tuổi của đệ đệ trên giường gạch, Lục Thành, Phan thị cho một trăm đồng, Lục thị, Hứa thị theo thứ tự là một đồng bạc và một con cá nhỏ bằng bạc.
“Hương Nhi đừng thèm của A Mộc, cháu cũng có phần.” Lý thị vừa lúc đi đến, vẻ mặt tươi cười lấy ra tiền mừng tuổi bà thay cháu gái thu giùm. Lần này Lục thị, Phan thị, Hứa thị đã thương lượng qua , mỗi người 888 đồng, xâu thành tam chuỗi, đồng tiền lóng lánh, nhìn là biết nặng trịch .
Lý thị vui mừng nói: “Hương Nhi yên tâm đi, Đại bá mẫu nhìn ra thân thích bên kia đều thích cháu, đến khi cháu gả sang đó cũng không sợ bị bắt nạt.”
Cho nhiều tiền chưa chắc là thích, nhưng ít nhiều gì cũng nói lên người ta coi trọng cháu gái.
Ngưng Hương ngượng ngùng cúi đầu, hôn kỳ càng ngày càng gần, nàng ngược lại lại càng khẩn trương hơn.
“Lục gia bên kia ra tay hào phóng như vậy, chờ mùng tám A Đào và A Nam đến đây, cháu cũng cho mỗi đứa một lượng bạc đi.” Lý thị đưa ra chủ ý cho cháu gái.
Ngưng Hương ít ở trong thôn nhân nên vẫn còn nhiều thiếu sót, nàng nghe trưởng bối nói vậy liền vâng dạ.
Sau khi đã thương lượng xong, Lý thị nói chút ít chuyện bên nhà Lục gia rồi đi.
Ngưng Hương đỏ mặt đem tất cả tiền mừng tuổi cất vào tủ.
Từ gia mùng tám mời khách, trước khi mở tiệc chiêu đãi thì Lý thị sai nhi tử đi lên trấn trên mời lang trung đến bắt mạch, thì ra Quản Bình đã có hài tử được hai tháng, hẳn là trước lúc Lục gia đưa sính lễ. Sắp được làm tổ mẫu, Lý thị mặt mày hồng hào, sau khi dặn dò xong con dâu dưỡng thai thế nào, bà lại gọi nhi tử vào hung hăng răn dạy một phen.
Bà chỉ nói đúng một câu, trước khi con dâu ở cữ xong hắn đừng mơ chạm vào nàng!
Từ Hòe đúng như nửa người ngâm trong hũ mật, nửa người còn lại bị vứt xuống Bắc Hà.
Ngày mùng tám Lục Thành dẫn muội muội và nhi tử đến làm khách, đến khi tán gẫu nghe được tin vui này hắn đột nhiên…
Mặt tái đi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.