Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 12


Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 12

Ngưng Hương mất hồn mất vía đi ra khỏi thượng phòng.
Đã gần đến tháng ba rồi, gió đêm mang theo làn hơi nóng ẩm cùng với vị mát lành nhè nhẹ, Ngưng Hương lại không có tâm tư để cảm nhận nổi, nàng siết chặt tà áo lặng lẽ bước đi đến dưới bậu cửa sổ, căng thẳng nghe động tĩnh bên trong. Nếu như, nếu như đêm nay Bùi Cảnh Hàn giống như kiếp trước, cưỡng hôn Tố Nguyệt thay vì muốn nàng thì nàng đúng là không dám ngăn cản, nhưng nếu Bùi Cảnh Hàn muốn cưỡng bức Tố Nguyệt, nàng thà rằng chọc giận hắn cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản.
Bên trong phòng.
Tố Nguyệt tiếp nhận việc Ngưng Hương vừa mới làm, ngồi xổm trước giường, cởi giày cho Bùi Cảnh Hàn. Hôm nay nam nhân này không có ra ngoài phủ, dưới chân ra mồ hôi cũng ít, trong giày cũng không có mùi vị lạ. Tạm thời đem hai chiếc giày để một bên, Tố Nguyệt đưa tay cầm bắp chân trái của Bùi Cảnh Hàn, nhẹ nhàng rút ra vớ trắng của hắn.
Cánh tay kia trắng nõn mảnh mai, giống như không có xương, lộ ra một đoạn cổ tay trắng mềm trơn bóng, làm cho người ta trìu mến.
Bùi Cảnh Hàn nuốt nước miếng xuống, ánh mắt theo cánh tay Tố Nguyệt, dời đến trên mặt nàng.
Lông mày dài nhỏ được kẻ đen tỉ mỉ, như trong tranh vẽ, mi mắt rũ xuống che đậy cặp mắt hồ ly quyến rũ.
Gấn đây hình như không thấy nàng thoa son, nhưng cô nương mới lớn đang tươi trẻ nên dù làn môi không thoa son cũng vẫn tươi thắm như hoa anh đào.
Hình ảnh đó đã khiến cho ngực hắn như có ngọn lửa nhỏ nhanh chóng bừng lên, hóa thành lửa cháy lan ra đồng cỏ khô bừng lên mãnh liệt. Nhưng Bùi Cảnh Hàn khinh thường làm những chuyện như cưỡng gian gì đó, ít nhất màn dạo đầu không thể lỗ mãng.
Hắn sờ sờ ngực, móc ra vòng tay hồng san hô dự định đưa cho Ngưng Hương, Lớn như trứng bồ câu và đỏ tươi như máu, sáng lấp lánh kì lạ.
Nhớ đến nha đầu Ngưng Hương vậy mà lại sợ san hô, Bùi Cảnh Hàn không kìm lòng nổi cười cười, Ngưng Hương đơn thuần, sự trong sáng của nàng thoáng chốc hóa giải dục vọng đang bừng cháy kia, chuyển thành ôn nhu như nước.
“Thích không?” Bùi Cảnh Hàn vươn tay, đưa tay duỗi ra nắm đưa đến trước mắt Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt vừa cầm tất chân của hắn định đặt sang một bên, ngước mắt lên nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của hắn đã gần ngay trước mắt, trong lòng bàn tay đang cầm chuỗi vòng tay hồng san hô, tia sáng rực rỡ tươi đẹp chói mắt, nhìn thấy khiến nàng thất thần.
Làm sao lại không thích?

Kiếp trước lúc nàng dọn phòng, trong lúc vô tình phát hiện Ngưng Hương giấu vòng tay này, nàng vừa thích vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Khi đó nàng nghĩ mãi vẫn không ra tại sao Bùi Cảnh Hàn đối xử tốt với nàng, ôn nhu mềm mại với nàng nhưng quay người lại có thể đối xử tốt với người khác như thế.
Mới nếm thử mùi vị của tình yêu nàng khó có thể kiềm chế được trái tim của chính mình, ái mộ người nam nhân này, nên cảm thấy khó chịu thống khổ vì sự đa tình của hắn, trái tim như bị người ta đặt lên nồi để nấu, thấp thỏm, đau đớn không thôi. Nhưng nàng chỉ là một nha hoàn, nàng không có tư cách yêu cầu Bùi Cảnh Hàn chuyên sủng riêng mình nàng, cho nên nàng chỉ có thể phát tiết cơn tức giận với Ngưng Hương. Khi đó nàng bị ghen tị làm mờ mắt, liền cho rằng Ngưng Hương đối với thế tử kiểu như lạt mềm buộc chặt, ỡm ờ, càng cảm thấy Ngưng Hương giả dối, lại càng chán ghét nàng.
Cho đến khi Bùi Cảnh Hàn cưới biểu cô nương Thẩm Du Du.
Bùi Cảnh Hàn là một người ngạo mạn lại vô liêm sỉ, nhưng hắn cũng là một nam nhân quang minh lỗi lạc, trước khi đính hôn với Thẩm Du Du, hắn cũng đã nói hắn sẽ có di nương thiếp thất, nếu như Thẩm Du Du không thể đáp ứng, thì không cần thiết đính hôn. Thẩm Du Du nhiều khéo hiểu lòng người, ả ta làm ra vẻ như rất đau lòng, tựa ở trong lòng Bùi Cảnh Hàn, khóc nói không quan tâm hắn có bao nhiêu nữ nhân, chỉ hy vọng hắn coi trọng người vợ này nhất.
Bùi Cảnh Hàn đáp ứng ngay, quay đầu lại còn trấn an nàng, nói chỉ cần nàng cùng Ngưng Hương an phận, Thẩm Du Du sẽ không khắt khe với các nàng.
Vậy mà nàng lại tin, mắt nàng mù rồi nên nàng thà rằng hoài nghi tình bạn ba bốn năm, hoài nghi tỷ muội tốt nhất của mình là Ngưng Hương, lại đi tin tưởng vẻ nhu nhược như nước, tâm địa thiện lương của Thẩm Du Du do nàng ta biểu hiện bên ngoài.
Nàng thực sự rất an phận thủ thường, Bùi Cảnh Hàn tìm đến nàng nàng liền tỉ mỉ hầu hạ, Bùi Cảnh Hàn không đến, nàng liền an tâm làm thông phòng, ngay cả Bùi Cảnh Hàn nói muốn đợi nàng sinh hài tử mới có thể để nàng làm di nương nàng cũng không hề để ý nhiều, càng không hề nghĩ cách cùng chính thê đoạt trượng phu như Liễu di nương, đem Bùi Cảnh Hàn từ chỗ Thẩm Du Du dụ dỗ đến. Làm thông phòng, nên giữ gìn quy tắc của một thông phòng, nàng hiểu.
Nhưng Tố Nguyệt không ngốc, nàng dần dần phát hiện Thẩm Du Du chỉ là giả bộ rộng lượng, cho nên Thẩm Du Du luôn nghĩ biện pháp ngăn cản Bùi Cảnh Hàn tìm đến nàng, thậm chí biết rõ Bùi Cảnh Hàn mỗi tối nhớ thương Ngưng Hương, Thẩm Du Du thế nhưng lại bày kế sắp đặt cho biểu công tử có vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc đến gần Ngưng Hương. Ngưng Hương từ trước đến nay đơn thuần, đơn giản không đem người nghĩ xấu, đần độn xem biểu công tử là quân tử, cuối cùng có một lần bị Bùi Cảnh Hàn tận mắt nhìn thấy hai người cười nói chuyện phiếm, đêm đó đã nổi điên.
Thẩm Du Du đương nhiên không để cho hắn thực hiện được.
Bùi Cảnh Hàn vừa đi, Thẩm Du Du liền thừa dịp lúc lão phu nhân đến chùa dâng hương, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bán các nàng đi.
Tên què họ Lưu muốn giữ lại Ngưng Hương bán giá tốt, nhưng đối với nàng thì lại không hề kiêng nể gì cả.
Bị Tên què họ Lưu làm nhục ngay buổi tối đầu tiên, Tố Nguyệt lần đầu tiên biết rõ, loại chuyện đó sẽ cho người sống không bằng chết, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, tất cả cầu khẩn, tất cả những giọt nước mắt đổi lại cũng chỉ là những giày dò, hành hạ như súc vật. đêm hôm đó, nàng cũng mới biết, không phải tất cả hài tử đều sẽ được sinh ra một cách thuận lợi.
Nàng sẩy thai, nhưng nàng không hề nói cho Ngưng Hương biết, Ngưng Hương ngốc, cho rằng nàng chỉ là bị xâm hại đến đổ máu nên khóc thất thanh không ngừng, nếu để cho nàng ấy biết rõ sự thật, nước mắt nàng ấy biết rõ càng nhiều hơn thì chắc chắn nàng ấy sẽ khóc đến mù mắt mất, nàng lại không còn sức để dỗ dành.

Người ta hay nói có được tất có mất, có mất cũng sẽ có được. Ngay đêm đầu tiên khi trọng sinh trở về, ngồi ở bên cạnh Ngưng Hương đang hôn mê bất tỉnh, Tố Nguyệt liền suy nghĩ minh bạch. Nàng mất đi một đứa con, nhưng nàng đổi được một người chị em tốt nhất, quan tâm nàng nhất, luôn không bao giờ nghĩ đến hiềm khích trước kia, luôn luôn quan tâm nàng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì. Đó chính là Ngưng Hương ngốc của nàng. Nàng mất đi si tâm vọng tưởng về Bùi Cảnh Hàn, nhưng lại có được cơ hội…..Trả thù Thẩm Du Du.
Ngưng Hương muốn đi, nàng muốn ở lại.
Kiếp trước, Thẩm Du Du hại nàng sống không bằng chết, nên kiếp này, nàng muốn vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Du Du, xem nàng bị Bùi Cảnh Hàn chán ghét và vứt bỏ.
Bùi Cảnh Hàn đối đãi với nàng như thế nào, Tố Nguyệt không quan tâm, Bùi Cảnh Hàn sủng nàng nàng liền nhận, Bùi Cảnh Hàn chán ghét mà vứt bỏ Thẩm Du Du sau sủng ái di nương hoặc kế thất bên cạnh, nàng cũng không sao cả. Tình yêu, thứ tình cảm xa xỉ đó, nàng đã hưởng qua một lần, ngọt bùi cay đắng đều hưởng qua, kiếp này, nnagf không muốn sa vào trong đó thêm lần nào nữa.
Tựa như đối với đôi vòng tay hồng san hô này, nàng đã từng rất muốn, rất muốn, nhưng bây giờ…
Hai mắt nhìn chằm chằm vật trong lòng bàn tay nam nhân, Tố Nguyệt chợt nở nụ cười, nhìn Bùi Cảnh Hàn nói: “Vốn là rất thích, nhưng nhớ đến lời Ngưng Hương nói đây là sâu biển, nên hơi có chút sờ sợ…. Thế tử, muốn tặng cho em sao?”
Làm như ngây thơ, Tố Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Mà đối với một nam nhân khi tặng đồ để lấy lòng nữ nhân như Bùi Cảnh Hàn mà nói, không có gì mất hứng hơn việc lễ vật mà mình chuẩn bị tỉ mỉ lại bị người ta không thích.
Mặc dù bị đôi mắt long lanh quyến rũ như hồ ly của Tố Nguyệt khơi mào dục hỏa, nhưng Bùi Cảnh Hàn lại không hài lòng sự bắt đầu như thế, lần chuổi hồng san hô trong tay, cười khổ nói: “Lúc mua hồng san hô, ta lại nhớ đến cá tính thích chưng diện của em… Nhưng nếu em đã không thích thôi để mai ta thưởng cho nha hoàn khác.”
Đem vòng tay mình tốn hai mươi lượng để mua lại tặng không cho người khác .
Tố Nguyệt mấp máy miệng, nhìn Bùi Cảnh Hàn một cái, một tay lấy vòng tay san hô đoạt lại, nhanh chóng lui về phía sau nói: “Vậy thì cho em đi, em cực khổ hầu hạ thế tử như thế, tại sao lại đem đồ xinh đẹp thế này tặng cho người khác? Các nàng muốn, nằm mơ đi!”
Nói xong liền đem vòng tay đeo đến trên cổ tay mình.
Bùi Cảnh Hàn nở nụ cười trêu cợt, dựa vào ở đầu giường, mắt say lờ đờ mông lung nhìn nàng, “Không phải chê nó là sâu sao?”

“Nếu vậy em có thể đem bán lấy tiền nha, ít ra cũng được mấy lượng bạc.” Tố Nguyệt giảo hoạt nháy nháy mắt với hắn, nói xong liền đi ra ngoài, “Em bưng nước cho ngài rửa chân đây.”
Tiểu hồ ly đến miệng lại chạy, Bùi Cảnh Hàn ngửa mặt ngã xuống giường, xoa xoa cái trán, âm thầm cân nhắc lần sau nên tặng cái gì cho hai nha hoàn nhà mình được vui, đã thất bại một lần, lần sau tuyệt đối không thể tiếp tục thất bại.
Ngoài cửa sổ, Ngưng Hương thừa dịp Tố Nguyệt đi ra, vụng trộm chạy tới góc tường trốn tránh trước, ngồi chồm hổm xuống, tim đập bùm bùm.
Hưng phấn .
Ngưng Hương thật sự không nghĩ tới, nàng thuận miệng nói một câu nói dối, lại trùng hợp giúp Tố Nguyệt đêm nay không bị thế tử khinh bạc, sớm biết nói không thích phần lễ vật sẽ bỏ đi ý xấu của Bùi Cảnh Hàn, nàng làm gì chịu khổ cứn rách môi như thế chứ?
Nhưng cũng không thích hợp, kiếp trước nàng cũng đã nói không thích, Bùi Cảnh Hàn lại không hề dễ nói chuyện như vậy.
Sờ sờ vẫn thấy đau môi, Ngưng Hương thoáng hoang mang, không hiểu có khác biệt nơi nào.
Nhưng nàng cùng Tố Nguyệt đều tránh thoát một lần, vẫn đáng giá để cao hứng nhỉ?
Chờ Tố Nguyệt đi vào hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa chân, Ngưng Hương tiếp tục nghe lén một lát, xác định đêm nay thực sự không sao, nàng mới lặng lẽ trở về phòng bên.
Một đêm ngủ ngon.
Hôm sau trời tờ mờ sáng Ngưng Hương đã thức dậy, dụi dụi mắt đi soi gương.
Môi dưới có vết trầy rõ hơn môi trên, hôm nay về nhà là không có cách nào để che dấu.
Ngưng Hương thở dài, đơn giản thu thập một phen, đến thượng phòng để xin phép, đụng vào Tố Nguyệt đang đi ra, trong lòng ôm đệm chăn của Bùi Cảnh Hàn. Hai mắt nhìn nhau, sắc mặt Tố Nguyệt như thường, mặt của Ngưng Hương ửng đỏ.
Đến Lãnh Mai Các thân cận hầu hạ Bùi Cảnh Hàn hơn nửa năm, hai người ai cũng biết đây là có chuyện gì.
Lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó Tố Nguyệt đi ra ngoài, Ngưng Hương ở cửa đứng một lát, trấn định lại rồi mới bước vào phòng, rủ mắt xuống hỏi nam nhân đứng ở trước tủ áo: “Thế tử còn gì cần dặn dò em sao?”
“Hầu hạ ta mặc quần áo.” Bùi Cảnh Hàn lấy một bộ y phục màu xanh nhạt ra.

Ngưng Hương liền đi đi qua, tiếp nhận xiêm y, thuần thục hầu hạ hắn.
Bùi Cảnh Hàn cúi đầu nhìn nàng, thấy trên môi nàng bị thương, nhớ đến hương vị đước nếm thử rất nhiều lần trong giấc mơ, nhịn không được đưa tay.
Ngưng Hương sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau, cái khó ló cái khôn tìm cớ, “Thế tử muốn mang ngọc bội?”
Hồ ly giảo hoạt, con thỏ cũng muốn thành tinh, Bùi Cảnh Hàn cuối cùng mắt nhìn môi nàng, thản nhiên nói: “Em đi đi, ta tự mình thay.”
Ngưng Hương cầu còn không được, sau khi nói lời từ biệt lập tức ra khỏi phòng.
Quay về phòng bên xách túi hành lí, Ngưng Hương bước chân nhẹ nhàng đi về hướng cửa hông, Lý má má đang chờ, hai người vừa đi vừa nói, vừa đi về hướng phố bán quà bánh.
Lần này mua hạt dẻ, Ngưng Hương cũng không có gặp được Lục Thành, nàng cũng đã sớm quên lần gặp gỡ hôm đó.
Lý má má cũng không nhớ, dù sao nhà của Lục Thành cách nơi này quá xa, nên đương nhiên hắn không thể thỉnh thoảng xuất hiện mãi ở nơi này được.
Chỉ là lần này hai người chưa kịp đi đến cửa thành Bắc thì đã nghe có tiếng người cất cao giọng gọi từ phía sau”Từ cô nương” .
Ngưng Hương họ Từ, mặc dù cảm thấy đối phương kêu hẳn không phải là nàng, nhưng vẫn tò mò đưa mắt nhìn sang, liền thấy sau lưng mấy trượng, có một chiếc xe lừa đang chậm rãi đi đến, Người đánh xe là nam nhân mặc một thân áo ngắn vải thô màu xám tro, làn da màu lúa mạch cực kì tuấn tú, nhất là đôi mắt đào hoa sáng ngời có thần, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn qua nàng cùng Lý má má.
“Lục đại ca?” Ngưng Hương kinh ngạc kêu.
Tại sao lại gặp nữa rồi?
Đang ngơ ngẩn, từ sau lưng của Lục Thành đột nhiên thò ra một đứa bé trai, hai tay vịn Lục Thành, đôi mắt to đen lúng liếng trực tiếp đối mặt với Ngưng Hương.
Ngưng Hương khiếp sợ há miệng ra.
A Nam vẫn còn chưa xem đủ, thân thể nhỏ xíu đột nhiên bị cô cô A Đào ôm eo hắn kéo lại nói: “Lúc ngồi xe không được lộn xộn!”
A Nam liền ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi cô cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.