Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 118
Edit: Hà
“Buổi tối còn có tiệc, chàng tạm thời đừng uống nữa, còn uống nữa chàng say ta mặc kệ chàng.”
Ngưng Hương vừa giúp Lục Thành lau mặt, vừa nhẹ giọng cảnh cáo hắn.
“Trong tâm của ta khó chịu.”
Lục Thành ngửa mặt nhìn nàng, nhìn một lát cảm thấy nàng đứng cách hắn quá xa, hắn đành dùng lưng cọ lên thành giưởng nhích ra ngoài, sau khi cảm thấy đã gần kề, cánh tay sắt của hắn nhanh chóng duỗi ra, nắm chặt tay trái Ngưng Hương.
Ngưng Hương trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục giúp hắn lau mặt, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay là ngày đại hỉ, chàng khó chịu cái gì?”
Lục Thành nhìn nàng nói: “Hắn nhỏ hơn ta bốn tuổi nhưng lại thành thân trước ta, đổi lại là nàng nàng không khó chịu sao?”
Hắn không lấy được tức phụ thì nhìn hỉ sự người khác cũng không vừa mắt, Ngưng Hương bật cười, thấy hắn say rượu nhưng vẫn biết ngoan ngoãn, nàng không so đo cùng hắn, cuối cùng sau khi lau sạch cổ hắn, nàng thu tay lại nói: “Được rồi, ngủ một lát đi, chập tối khi khai tiệc ta sẽ kêu A Mộc tới gọi chàng.”
Nói xong liền muốn đi.
Lục Thành gấp đến độ ngồi dậy, chân dài nhấc lên đạp nhẹ vào cánh cửa, khi thấy cánh cửa đã khép lại, hắn thu chân rồi đem tiểu cô nương ngồi giữa hai chân mình, ôm eo nàng oán hận, “Ta khó chịu.”
Ngưng Hương sợ đại bá mẫu hoặc đường muội đột nhiên đến đây, nàng vội vã đẩy hắn, thấy đẩy cách nào hắn cũng không buông tay, nàng bất đắc dĩ dụ dỗ nói: “Không phải là đã nói ngày năm tháng ba sẽ thành thân sao? Còn không tới mấy tháng nữa.”
“Dù là một ngày ta cũng không muốn đợi thêm.” Lục Thành hơi ủy khuất nhìn chằm chằm nàng.
Thấy hắn giống như tiểu hài tử, Ngưng Hương nghĩ đến đệ đệ cũng hay ủy khuất với nàng như vậy, nàng nhìn nam nhân cao to bên cạnh, rũ mắt ngơ ngác một hồi, đột nhiên nhanh chóng hôn hắn một cái ở trên mặt, sau đó lập tức cúi thấp đầu, xấu hổ nói: “Bây giờ còn khó chịu không?”
Lục Thành sờ chỗ lần đầu tiên được vị hôn thê chủ động hôn, hắn toét ra miệng, tay kéo Ngưng Hương cúi đầu muốn hôn nàng. Mùi rượu nồng nặc áp tới, Ngưng Hương tâm hoảng ý loạn, lông mi run rẩy mấy cái, nhưng không tránh né.
Nếu trong lòng hắn khó chịu, nàng đành cho hắn chút ngon ngọt.
Thấy nàng ngoan ngoãn để hắn hôn, Lục Thành càng lấn tới, hắn hôn từ lỗ tai nàng di xuống nàng cũng mặc kệ, nhưng khi hắn muốn động thủ nàng liền đè tay hắn lại, dựa vào lòng hắn nhỏ giọng cầu xin, “Lục Thành, hôm nay trong nhà nhiều người, ta cũng còn có chuyện để làm, chàng ngủ một giấc đi được không?”
Tiểu cô nương hai gò má đã phiếm hồng, Lục Thành không muốn dừng tay, nhưng nàng đã mềm giọng thương lượng với hắn, Lục Thành đành sờ mặt nàng, ngọn lửa bên trong cặp mắt hoa đào trở nên dịu dàng hơn, hắn cúi đầu xuống hôn mũi nàng, lại từ từ đến gần tai nàng, thổi hơi rượu nói: “Vậy lúc chúng ta thành thân, nàng phải ngoan ngoãn, không được phép che che giấu giấu nữa.”
Toàn thân Ngưng Hương nóng lên, thoát thân quan trọng hơn, nàng nhắm mắt lại gật đầu.
Lục Thành rất hài lòng nhưng không lập tức buông nàng ra, hắn tiếp tục nói: “Tối hôm qua ta quả thực mơ thấy nàng, mơ thấy nàng gọi ta là ca ca…”
Ngưng Hương không muốn nghe nữa, nàng dùng sức từ trong ngực hắn chạy trốn.
Lục Thành vẫn ngồi trước mép giường, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm rèm cửa nhẹ nhàng đong đưa, không biết là đang nhìn vị hôn thê chạy trốn, hay là hồi tưởng giấc mộng tối hôm qua. Hắn cứ ngồi như vậy, ngồi đến khi không nghe được động tĩnh của Ngưng Hương nữa, hắn mới nhắm mắt lại nằm xuống giường vùi đầu ngủ say.
Uống quá nhiều, rất nhanh hắn đã ngủ say nhưng lại không ngáy.
Ngưng Hương lén lút nhìn vào trong phòng, sau khi xác định hắn đã ngủ, nàng lại trở về Đông viện giúp việc. Bởi vì buổi trưa đám người Lục Thành tán gẫu quá trễ, rất nhanh sắc trời đã tối, các tân khách lại lần nữa tới nhà. Ngưng Hương nhìn sang nhà mình, thấy Lục Thành vẫn chưa ra khỏi cửa, nàng vụng trộm múc một chén cơm đầy thêm một chút rau xào, lại gắp thêm mấy miếng thịt lớn, sau đó cố gắng không để người khác chú ý rồi đi vòng ra sau viện.
Lục Thành vẫn chưa tỉnh, cũng không biết hắn ngủ thế nào mà quần áo đã xộc xệch, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Ngưng Hương không dám nhìn, nàng núp sau cánh cửa nhẹ nhàng gọi hắn.
Lục Thành từ từ tỉnh lại, hắn quay đầu nhưng chỉ thấy nửa cánh tay áo màu đỏ lộ ra ở phía cửa. Vừa muốn kêu nàng thì phát hiện trên giường gạch cách đó không xa đặt một cái tô, bên trong cơm tràn đầy, mùi thịt tản ra mê người. Miếng thịt vàng óng ánh, vừa nhìn đã khiến hắn nuốt nước miếng.
Dần dần đầu óc thanh tỉnh trở lại, tiếng sáo trong sân cũng truyền vào, Lục Thành xoa trán, nhìn thân thể phía sau cửa nói, “Vào đi.”
Trốn ở trong đó làm cái gì không biết.
“Khách đều đã đến đông đủ rồi, chàng mau chỉnh đốn lại quần áo đi, ăn cơm xong rồi hẵn ra đó uống rượu, nhưng không được phép uống nhiều như lúc trưa nữa, buổi tối còn phải về nhà đó, say khướt như vậy khi đi đường sợ gặp chuyện không may.” Ngưng Hương lại xê dịch ra phía ngoài thêm mấy bước, nàng nói xong liền chuẩn bị rời đi, hôm nay quả thực rất bận.
“Ta khát quá, nàng rót dùm ta chút nước.” Lục Thành ho khan khụ khụ, dùng sức nuốt xuống.
Người uống rượu say sau khi tỉnh đều khát nước, Ngưng Hương không chút nghi ngờ dùng bầu hồ lô múc cho hắn nửa bình nước, khi đi vào thấy Lục Thành đã chỉnh trang đàng hoàng ngồi xếp bằng ở trên giường. Đối diện với cặp mắt sáng ngời của hắn, biết rõ hắn đã tỉnh, Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm.
“Hương Nhi thật tốt, nàng đau lòng cho ta như vậy, cho dù có đợi thêm nửa năm nữa ta cũng nguyện ý.” Sau khi uống nước xong, Lục Thành bưng chén lên, vô cùng thỏa mãn nói.
Tức phụ đau lòng cho hắn, sợ hắn đói mới múc cho hắn một chén cơm lớn như vậy.
Hắn ăn rất vui vẻ, Ngưng Hương cười nhìn hắn trong chốc lát, trước khi đi dặn dò: “Ăn xong bát đũa cứ để ngoài cửa, lát nữa ta trở lại mang đi rửa.”
Lục Thành nhẹ giọng ừ, chờ vị hôn thê đi hắn mới như gió cuốn đem chén cơm ăn sạch sẽ, một hạt gạo cũng không còn dư lại. Sau khi mang giày xong bưng chén ra ngoài, hắn múc nước rửa sạch sẽ rồi để trên ghế đẩu ở tây phòng, tưởng tượng tối nay nàng sang đây thấy bát đũa đã được rửa sạch sẽ nhất định sẽ cười, Lục Thành cảm thấy hôm nay tới đây thật đáng giá.
Màn đêm buông xuống, khách và chủ tận lực vui vẻ.
Ngưng Hương bồi phu thê Lý thị tiễn khách, sau đó lại lặng lẽ tạm biệt Lục Thành, một ngày mệt mỏi đã kết thúc, nàng tạm biệt với trưởng bối rồi dắt đệ đệ trở về Tây viện, Từ Thu Nhi đương nhiên cũng đi cùng, ba tỷ đệ mỗi người tắm một cái liền chui vào ổ chăn. Từ Thu Nhi vốn định nói nhỏ cùng Đường tỷ nhưng ngại A Mộc ở bên cạnh, đành phải nhịn xuống.
Phía bên đông viện, Lý thị nhìn nhi tử ngốc rõ ràng rất muốn đi sang tân phòng nhưng lại giả vờ không sao đứng bên ngoài bồi bọn họ, bà nhỏ giọng nói: “Đi đi, ngoài đây ta với cha con thu dọn là được, không cần con nhúng tay vào. Đúng rồi, rửa mặt súc miệng rồi hãy vào, toàn thân đầy mùi rượu, đừng hun chết con dâu của ta.”
Trong giọng nói đều là vui vẻ.
Bóng đêm đã che đậy căng thẳng trên mặt Từ Hòe, hắn tiếp tục giúp cha mẹ đem vài băng ghế đặt tới chân tường, lúc này mới “không chậm không vội” vào phòng bếp. Sau khi rửa mặt súc miệng thật kĩ, Từ Hòe mới đi đến trước rèm cửa đỏ thẫm ở phía tây phòng, hít thở mấy hơi thật sâu, tận lực khiến cho mình bình tĩnh rồi mới từ từ đẩy rèm đi vào.
Quản Bình tóc dài xõa ra, đang ngồi xỗm ở đầu giường đặt gần lò sưởi trải chăn mền, trong dư quang thấy trượng phu ngốc cuối cùng đã vào cửa, nàng vẫn tiếp tục động tác trong tay, nhìn chăn mền hỏi: “Bên ngoài đã thu dọn xong rồi sao?”
Từ Hòe bình tĩnh là giả bộ, nhưng thái độ của nàng thật giống như hai người đã là phu thê nhiều năm, hết sức tùy ý.
Từ Hòe không rõ nàng có phải cũng giả bộ như hắn không, nhưng khi thấy nàng đã xỏa tóc chuẩn bị ngủ, tim hắn đập nhanh như trống đánh, hắn không dám nhìn nàng, đi đến trước bàn đưa lưng về phía giường gạch, làm bộ khát nước châm trà uống, giọng nói khàn khàn: “Cũng sắp xong rồi, nương bảo ta vào trước.”
Quản Bình quét mắt nhìn hắn một cái, hắn còn khí lực để đứng, nhưng nàng thì đã mệt, cả hôm nay phải ứng phó với đám nữ quyến tới ăn cưới rất mệt, nàng liền vén chăn lên chui thẳng vào, mặt hướng vào vách tường. Nàng đã thay xong quần áo trong, chỉ là Lý thị làm chăn bông mới quá dầy, mấy cân bông che trên người đặc biệt ấm áp, nhưng lại ép nàng nằm mới được một chun trà liền phải chui ra hít thở không khí.
Nhưng đây là đêm tân hôn, Quản Bình không muốn động đậy nhiều khiến trông như nàng đang căng thẳng, đoán Từ Hòe không có can đảm lập tức chui vào, nàng lặng lẽ cởi bỏ quần áo trong, giải nhiệt mát mẻ.
Trên giường gạch yên tĩnh, Từ Hòe vụng trộm nghiêng người, thấy nàng nằm không nhúc nhích, nghĩ nàng có khả năng đã ngủ thiếp đi. Từ Hòe liền phóng nhẹ bước chân tới cửa, lúc đóng cửa thì nổi lên dũng khí quay đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng đã nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nõn đẹp như hoa đào, hô hấp Từ Hòe đột nhiên nặng lên.
Đêm nay, thực có thể làm vậy sao?
Nàng có lại cắn hắn nữa không?
Nhẹ nhàng như trộm đi tới bên giường, Từ Hòe nhìn cặp đèn cầy long phượng ngây ngốc.
Ánh nến lẳng lặng bùng cháy, từng đợt sáp chảy lăn xuống, sau khi đếm không biết bao nhiêu giọt chảy xuống, nhị lão trong sân cuối cùng cũng thu dọn xong. Từ Hòe dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe tiếng phụ thân trực tiếp sải bước vào đông phòng, mẫu thân còn ở phòng bếp thêm một lát, có lẽ là đứng một lúc lâu cũng không nghe được gì, bà đành đi vào phòng, lúc đóng cửa còn cố ý làm ra tiếng động rất lớn, giống như nói cho hắn biết, bọn họ ngủ rồi, hắn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Từ Hòe lại khát khô cổ họng, nhưng lần này hắn không muốn uống nước nữa.
Nến mừng không thể thổi, Từ Hòe thổi ngọn đèn, trong phòng lập tức tối hơn rất nhiều. Tối như vậy khiến lá gan của hắn lớn hơn một chút, hắn nhấc chân lên giường, từ từ cởi áo khoác. Thân thể hắn tráng kiện có thể chịu rét chống chọi mùa đông, lại biết hôm nay vô cùng náo nhiệt chắc chắn sẽ không lạnh, nên hắn cũng giống như Lục Thành mặc không nhiều quần áo, sau khi cởi hết hỉ bào đỏ thẫm thì chỉ còn dư lại tiết khố.
Nhìn chăn mền đặt ở đầu giường gần lò sưởi, Từ Hòe cúi đầu tiếng gọi, “Quản Bình?”
Quản Bình cố nén mới không xoay lại đá bay hắn. Không thành thân thì gấp gáp, đến khi thành thân đã có thể quang minh chính đại làm chuyện xấu, vậy mà hắn ngược lại giống như con trâu ngốc, chậm như vậy cũng không sốt ruột sao?
Nàng không trả lời, Từ Hòe đột nhiên nhùn xuống.
Đêm tân hôn, nàng vậy mà đã ngủ thiếp đi, nếu đánh thức nàng hắn sợ nàng sẽ mất hứng.
Đều do hắn không có can đảm.
Bởi vì cảm thấy đêm nay sẽ không phát sinh chuyện gì, lúc Từ Hòe vén chăn lên không có ý khẩn trương, hắn cẩn thận khống chế cố gắng không chạm vào nàng. Thật vất vả mới nằm xong đã khiến toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi. Nam nhân ở thể nóng, Từ Hòe rất nhanh đã lãnh hội được chăn mền dày do lão nương làm, lúc này mới vừa vào đông, đắp dày chăn mền dày như vậy làm gì?
May mà nàng ngủ được.
Từ Hòe nhịn không được nghiêng đầu, hắn đang nhìn lén tức phụ gần trong gang tấc, đột nhiên tân nương tử có chút không vui nói: “Chàng đè lên tóc ta rồi.”
Từ Hòe không hề chuẩn bị cả kinh thiếu chút nữa nhảy ra khỏi giường, hắn theo bản năng liền lui về phía sau một khoảng cách lớn.
Quản Bình trở tay đem tóc dài của mình bó lại, sau đó tiếp tục khó chịu nằm đó, nàng muốn nhìn xem hắn có dám hay không.
Hết thảy đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng Từ Hòe đã không thể giữ vững tỉnh táo nữa.
Nàng còn chưa ngủ, nằm lâu như vậy nhưng chưa ngủ, có phải là đang đợi hắn viên phòng hay không?
Ý niệm trong đầu mới hiện lên, trên người Từ Hòe liền bắt lửa.
Tựa như một tên ăn mày nhát gan, tuy nhát gan nhưng đã rất đói bụng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn thịt cá, hắn tất nhiên sẽ nhào tới để ăn.
Từ Hòe không phải là tên ăn mày, nhưng hắn là con trâu đã cực đói, hắn vừa đói vừa khát, còn Quản Bình chính là nguồn nước trong veo hắn ngấp nghé đã lâu.
Động tĩnh trong tân phòng của Trương Bưu đêm hôm đó dưới chân tường nghe được dần dần hiện lên rõ ràng, hô hấp Từ Hòe càng ngày càng nặng, đột nhiên hắn duỗi tay đè chặt vai Quản Bình, hắn muốn xoay nàng ngửa mặt nằm thẳng.
Quản Bình không kháng cự.
Tựa như chiếm được cho phép, Từ Hòe không muốn nhẫn nhịn nữa.
Y phục vướng bận bị hắn ném đi hết, chăn mới nặng nề cũng bị hắn ném sang một bên.
Đêm khuya yên tĩnh, Từ Hòe như một con trâu khỏe mạnh bị nhốt vài năm, hiện tại cuối cùng cũng đã thoát ra, hắn nổi điên xông vào trong ruộng chạy loạn một trận, thỉnh thoảng mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống. Để chứng minh mình không kém so với trâu cày khác, hắn mạnh mẽ cuồng loạn không chịu dừng lại, nhất định phải để chủ nhân khen hắn mới được.
Quản Bình không có tâm tư khen hắn, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, luyện võ cực khổ bao nhiêu đi nữa cũng không khó chịu như bây giờ, nếu không phải hắn là trượng phu nàng, Quản Bình thật muốn đạp hắn xuống đất.
“Ta, ta đếm tới năm, chàng còn không ngừng lại ta sẽ động thủ.” Lông mày nhíu chặt, Quản Bình lạnh lùng thốt lên, nói xong cũng không để cho Từ Hòe cơ hội đặt câu hỏi liền đếm.
Từ Hòe nóng nảy, chưa bào giờ hắn có cảm giác gấp gáp như bây giờ, vội vàng toàn lực ứng phó, trước khi nàng kịp đếm xong hắn gầm lên một cái rồi nằm thẳng xuống người nàng.
Trong đầu Từ Hòe vẫn còn lưu luyến, hắn chôn mặt vào vai nàng, cái gì cũng đều không muốn làm, chỉ muốn nằm sấp trên người nàng như vậy.
Cảm nhận được lồng ngực nam nhân dồn dập phập phồng, cảm nhận được hắn mệt mỏi nhưng vừa lòng thỏa mãn, Quản Bình khoan dung để hắn có thời gian bình phục.
Một hồi lâu sau khi hô hấp hắn đã ổn lại, Quản Bình vừa muốn đẩy hắn thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thì thầm thỏa mãn của hắn, “Bình Nhi, nàng thật tốt.”
Thân thể Quản Bình cứng đờ, ánh nến mờ tối chiếu không rõ cảm xúc trong mắt nàng, “Chàng gọi ta là gì?”
Linh hồn nhỏ bé của Từ Hòe vẫn còn lơ lửng trên mây, không chút suy nghĩ liền lập lại lần nữa.
Hương Nhi, Thu Nhi, trong tên có thêm chữ “Nhi”, kêu lên thân mật như vậy, tên thê tử có điểm giống nam nhân, quá kiên cường.
Tự cho rằng cái tên rất hay, Từ Hòe vừa cười vừa gọi, muốn nâng đầu lên nhìn một chút vẻ mặt thê tử bây giờ như thế nào.
Nhưng mà khi hắn chưa kịp thấy rõ thì cái cổ đột nhiên bị người nắm lấy, Quản Bình vốn đã giận hắn mạnh mẽ đâm nàng sống không bằng chết, bây giờ lại nghe hắn gọi nàng làm cho nàng toàn thân nổi da gà, bởi vậy nàng ra tay không chút lưu tình, nhìn chằm chằm hắn uy hiếp nói: “Còn gọi một lần nữa thì về sau đừng nghĩ tới chuyện ngủ cùng ta.”
Từ Hòe sợ choáng váng, liên tục gật đầu.
“Xuống đi.” Quản Bình nhắm mắt lại đuổi người.
Từ Hòe cuống quít leo xuống, đàng hoàng nằm ở bên cạnh, một cử động nhỏ cũng không dám, nghe tiếng Quản Bình lau người, hắn mới nhớ tới mình cũng phải dọn dẹp một chút.
Trong phòng lại an tĩnh lần nữa, Từ Hòe bắt đầu nghĩ tới lỗi lầm của mình, hắn nhỏ giọng bồi tội, “Là ta không đúng, nàng đừng nóng giận nữa nhé?”
Mới vừa thành thân mà đã đắc tội với tức phụ, Từ Hòe cực kỳ hối hận.
Quản Bình nằm đưa lưng về phía hắn, bởi vì cũng không đau lắm, giận cũng đã hết hơn phân nửa, nàng ngừng một chút rồi nói: “Lúc cha mẹ ta còn sống gọi ta là Bình Nương.” Họ thì không phải, nhưng tên vẫn đúng.
“Bình Nương…” Thời khắc mấu chốt, Từ Hòe vẫn có chút thông minh, hắn đưa tay ôm thê tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn vào trong ngực, dịu dàng gọi, “Bình Nương rất dễ nghe, về sau ta sẽ gọi nàng như vậy.”
Bả vai nam nhân rộng lớn, nghe hắn thân mật gọi tên rất lâu chưa từng nghe lại, thân thể Quản Bình trầm tĩnh lại, ừ một tiếng.
Hai vợ chồng nói thêm vài câu thân mật, vừa nói xong tay Từ Hòe lại không thành thật.
Hắn không mở miệng nhưng Quản Bình liền cảm nhận được, dịu dàng vừa rồi không còn sót lại chút gì, nàng đẩy hắn ra, xoay qua chỗ khác nói: “Ta ngủ, chàng cũng ngủ đi.”
Từ Hòe không muốn ngủ, nhưng rõ ràng tức phụ không muốn hắn như ý, hắn lại không có dũng khí ngang ngược, chỉ được nằm thẳng nhẫn nhịn.
Quản Bình tự cho rằng rất rõ tính tình trượng phu, nàng yên tâm đi ngủ, bởi vậy lúc nửa đêm đột nhiên có người đánh lén, nàng còn chưa kịp chuẩn bị muốn đạp hắn xuống, nhưng trượng phu lại không ngừng cầu khẩn, cầu đến khi nàng nhất thời mềm lòng, đành liên tục bồi hắn lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm.