Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 112
Edit: Hà
“Cô cô!”
Xe lừa Lục Thành còn chưa kịp ngừng đến trước cửa Từ gia, A Nam đã bắt đầu lớn tiếng gọi Ngưng Hương.
Tiểu tử đã hơn một tháng chưa gặp lại Ngưng Hương, nếu như không có ai nhắc thì chắc chắn bé đã quên, nhưng sau khi quan hệ của Lục Thành và Ngưng Hương được xác định, bốn huynh muội Lục gia thường ngày vẫn hay nhắc tới Ngưng Hương, Phan thị cũng nói theo, vậy nên A Nam cũng biết “tẩu tử” từ miệng các thúc thúc nói chính là Hương cô cô bé thích nhất, “Hương nhi” mà nhị nãi nãi hay nhắc cũng là Hương cô cô mà bé thích nhất.
Hơn nữa hà bao đỏ ngày ngày treo trước ngực, A Nam lúc nào cũng nhớ cô cô.
Giọng của tiểu tử vừa vang vừa mang theo vẻ nhớ nhung, bởi vì biết hôm nay Lục Thành sẽ đến nên Ngưng Hương dự định trốn ở trong phòng cho đến khi Lục Thành rời đi. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng A Nam, nàng lại không kìm lòng được. Nếu đổi lại là nàng gặp Lục Thành, thì có lẽ nàng sẽ tiếp tục trốn ở trong phòng, nhưng kể từ khi Lục Thành vì nàng mà phải đối mặt với Bùi Cảnh Hàn, trong lòng Ngưng Hương liền muốn thân mật hơn với Lục Thành vài phần, vậy nên nàng rất nhớ A Nam rất muốn được chăm sóc cho bé, Ngưng Hương ngượng ngùng một lát rồi nhanh chóng bước xuống giường.
Nàng muốn đi đón A Nam.
“Cô cô!”
A Nam mới vừa được A Đào cô cô dắt vào cửa chính Từ gia, bỗng nhiên bé nhìn thấy Ngưng Hương đi ra từ phòng bếp, bé lập tức nhếch miệng cười, tay nắm theo A Đào cô cô muốn chạy lại.
Tiểu tử hôm nay mặc một chiếc áo con màu xanh ngọc, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt phượng đen lúng liếng sắp híp lại thành một đường chỉ. Rất lâu không gặp lại bé, Ngưng Hương có cảm giác A Nam dường như đã cao hơn một chút, vừa thấy A Nam vui vẻ như vậy, nàng kìm lòng không được bước nhanh hơn, cho đến khi thấy Lục Thành một tay mang theo vò rượu một tay nhấc bốn bao trái cây đi vào cửa chính.
Bước chân Ngưng Hương liền chậm lại, tầm mắt tự nhiên cũng dời qua đó, nàng nhìn vị hôn phu đã hai mươi ngày chưa gặp.
Lục Thành đương nhiên trước tiên cũng nhìn về phía nàng, thấy nàng mặc một chiếc áo màu quả hạnh đỏ, đón nắng trời thu đi đến, hai gò má trắng trẻo ửng hồng, mắt hạnh sóng nước mênh mông, vẻ mặt dịu dàng cười nhẹ. Vị hôn thê quá đẹp, Lục Thành nhìn thấy ngạc nhiên không kịp chớp mắt, tiểu cô nương bên kia thấy vậy đỏ mặt cúi đầu xuống, đi đến bên cạnh A Nam bế bé lên, sau đó liền quay người trở về phòng.
Lục Thành tham lam nhìn theo bóng lưng người yêu, vừa ngọt ngào lại tức giận.
Hắn xem như đã hiểu, còn tưởng rằng hôm nay nàng ra đón hắn, ai ngờ nếu như không phải hắn mang A Nam đến, đừng nói nàng không cười với hắn, chỉ sợ ngay cả cửa phòng nàng cũng không muốn ra.
“Tỷ tỷ muội đã vào phòng lâu rồi, Lục đại ca còn đang nhìn gì vậy?” Từ Thu Nhi đứng bên cạnh mẫu thân, cười trêu ghẹo nói.
Lục Thành vội vàng thu hồi linh hồn nhỏ bé đã bị vị hôn thê câu đi mất, hắn nhìn sang Lý thị cũng đang cười giảo hoạt, nhưng hắn lại không lộ ra bất kì cử chỉ lúng túng nào. Thẳng thắn vô tư cười một tiếng, thừa nhận mình quả thật hết sức nhớ thương Ngưng Hương, Lục Thành đưa rượu trong tay về phía Từ Thủ Lương đang đứng nghiêm túc nhất, “Bá phụ, rượu hoa cúc ở trấn Lưu Tiên có chút danh tiếng, nhị thúc cháu rất thích uống, mời ngài nếm thử xem thế nào, nếu thích cháu sẽ mua thêm hai hũ hiếu kính ngài.”
Cha mẹ Ngưng Hương đều đã mất, vậy thì hắn thì phải xem phu thê Từ Thủ Lương làm nhạc phụ, nhạc mẫu mà hiếu kính.
Từ Thủ Lương đối với Lục Thành vẫn có chút thành kiến, nhưng dù sao hôn sự cũng đã định rồi, vì suy nghĩ cho ngày tháng làm dâu sau này của cháu gái, ông cũng không thể để Lục Thành khó xử được, nhưng bộ dáng nhạc phụ uy nghiêm vẫn phải có mới khiến cho Lục Thành sợ, tương lai hắn mới không dám cho rằng cháu gái không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa mà bắt nạt cháu gái được.
“Về sau không cần phí như vậy, mua hai hũ rượu ở trấn trên là được, đồ bên kia quá quý giá.” Vẻ mặt nghiêm túc tiếp nhận vò rượu, Từ Thủ Lương khách khí nói.
“Cháu cùng chủ tiệm rượu biết nhau nên hắn tính giá hữu nghị cho cháu.” Lục Thành cung kính nói.
Từ Thủ Lương gật đầu, dẫn hắn đi về phía nhà mình.
Lục Thành nhìn sang phía Tây viện, trong lòng có chút chua chát.
Vào phòng, phu thê Từ Thủ Lương cùng Từ Hòe chịu trách nhiệm tiếp đón hắn, Từ Thu Nhi đã sớm chạy sang Tây viện trêu chọc A Nam. Lý thị cũng muốn gặp A Nam, nhưng lại suy nghĩ phải nói chuyện đại sự ra trước, bà liền để ba người đàn ông tán gẫu, bởi vậy sau vài câu tán gẫu về việc trong nhà, bà rót chén trà cho Lục Thành, sau đó liền nhìn sang nhi tử, cười nói: “Lục Thành, bá mẫu có tin tức tốt muốn nói cho cháu biết, ngươi đoán xem là chuyện gì?”
Lục Thành thấy bà nhìn Từ Hòe, trong ngực lộp bộp mấy cái, cố làm ra vẻ ngơ ngác nói: “Một chút gợi ý ngài cũng không nói, vậy sao cháu đoán được chứ? Có phải là bá mẫu ra cửa nhặt được bạc không?”
Thấy cháu rể biết dỗ người, Lý thị cười ha ha, nghiêng đầu liếc mắt nhìn trượng phu cố gắng che dấu bộ dáng tươi cười, trực tiếp nói với hắn, “Nhặt được bạc thì có là gì, là chuyện anh vợ cháu sắp cưới vợ, chính là Quản Bình. Bá mẫu nghĩ tới sang năm cháu cùng Hương Nhi thành thân, vừa lúc Quản Bình tuổi cũng không còn nhỏ, ta xem hoàng lịch rồi, chính là ngày mùng chín tháng mười sẽ tổ chức, đến lúc đó bốn huynh muội các cháu còn có A Nam đều phải đến đó, một người cũng không được thiếu, nghe thấy chưa?”
Lục Thành nhìn bà lộ ra nụ cười kinh hỉ, để chén trà xuống xuống rồi bước đến bên cạnh Từ Hòe, nhìn như nhẹ nhàng vỗ vai Từ Hòe, chế nhạo nói: “Không nhìn ra, nhanh như vậy đã định ngày rồi, buổi trưa hôm nay chúng ta nhất định phải uống hai chén mới được.”
Lúc nói chuyện, bàn tay hung hăng cào vai Từ Hòe hai cái.
Dựa vào cái gì?
Hắn mất sức lực chín trâu mới theo đuổi được Ngưng Hương, bây giờ chỉ mới tổ chức lễ đính hôn, ăn hỏi thì phải cuối tháng mười một, trung thu vừa rồi Từ Hòe cùng Quản Bình mới xác định quan hệ, vậy mà chưa tới hai tháng đã có thể cưới vợ rồi sao? Hơn nữa Từ Hòe mới mười tám, mười tám mà đã cưới vợ ?
Càng nghĩ càng bực mình, Lục Thành mượn cớ kéo Từ Hòe ra sau hậu viện muốn tính sổ với hắn, đêm đó ai đã sảng khoái đáp ứng thành thân muộn hơn hắn?
Hai người tại hậu viện “lén lút chiến đấu”, Lý thị nhân cơ hội chạy tới Tây viện.
A Nam đang ở trên giường chơi chong chóng với A Mộc, tiểu tử lần đầu tiên nhìn thấy loại đồ chơi này, bé dựa theo A Mộc dạy giơ chong chóng lên vui vẻ chạy loạn trên giường, đáng tiếc trong phòng không có gió, chong chóng chỉ lắc lư theo động tác phất tay của bé, không có gió nên không thể xoay được. A Nam mất hứng, đưa cho A Mộc làm lại.
“Đưa cho tỷ đi.” Ngưng Hương dịu dàng từ tiếp nhận chong chóng trong tay đệ đệ cầm tới trước miệng dùng sức vừa thổi, chong chóng giấy liền quay một vòng, sau đó từ từ ngừng lại.
Học được cách chơi mới, A Nam vui vẻ đi đến bên cạnh nương, một tay vịn cánh tay nương cúi đầu thổi.
Lần này cuối cùng chong chóng cũng đã chuyển động, mặc dù chỉ di chuyển một chút.
A Nam hưng phấn không thôi, cầm lấy chong chóng từ nương rồi cùng A Mộc thổi.
Lý thị ngồi ở mép giường nhìn bọn nhỏ chơi, cảm thấy buổi trưa gần tới bà liền ra phòng, chuẩn bị đi nấu cơm.
“Bá mẫu.” Lục Thành đứng ở trong sân cản bà lại.
Lý thị biết hắn có chuyện cần nói riêng, bà cười hỏi: “Sao vậy?”
Lục Thành ho khan khụ khụ, quay đầu nói: “Bá mẫu, người xem, cháu so với Hòe đệ còn lớn hơn bốn tuổi, vậy mà hắn có thể thành thân trước cháu, vậy chuyện hôn sự của cháu cùng Hương Nhi có thể cũng tổ chức trước khi hết năm không? Cháu nhớ tháng chạp có ngày tốt.”
Lý thị đã hiểu, đây là đang oán trách với bà đây mà.
Nhưng bà cũng có đạo lý của bà, hừ nói: “Nghĩ hay quá nhỉ, lão đại của chúng ta tuy nhỏ hơn so với cháu, nhưng con trai cháu cũng đã có rồi, cần gì phải sốt ruột như vậy? Hơn nữa, cháu lớn tuổi hơn lão đại, vậy thì Hương Nhi vẫn còn nhỏ hơn so với Quản Bình đó, cháu nhìn thôn chúng ta xem, có nhà nào mà khuê nữ mới mười bốn tuổi đã xuất giá? Mười sáu, mười bảy lập gia đình chỗ nào cũng có, ta đồng ý sang năm sé gả cháu gái cho cháu, cháu nên thỏa mãn đi, đừng giả vờ đứng đây tỏ vẻ đáng thương với ta.”
Thấy trưởng bối không dễ lừa gạt, Lục Thành vội vàng nịnh nọt cười, mềm giọng nói: “Vậy tháng giêng được không? Bá mẫu, ngài không thể thiên vị quá như vậy, đều nói con rể là nửa con trai, mà ngài lại xem Hương Nhi là nữ nhi, vậy cháu coi như là nửa đứa con trai của ngài rồi? Ngài đáp ứng cháu được không?”
Cưới sớm ngày nào hay ngày đó.
“Qủa thật ta với bá phụ cháu đã xem hoàng lịch rồi, tháng ba, không thể sớm hơn.” Lý thị quả quyết nói, “Đã lâu rồi Hương Nhi chưa được đón năm mới ở nhà, tháng giêng nhất định không được, tháng hai trời trở lạnh, tay chân cứng ngắc khó làm được gì, tháng ba xuân về hoa nở, thời gian vừa đẹp.”
Tháng ba, cũng là tháng Lục Thành cảm thấy thích hợp nhất.
Tranh thủ ninh nọt không được, Lục Thành “ai oán” nhìn Lý thị, giống như có chút giận dỗi nói: “Vậy ngài cho cháu sang Tây viện được không.”
Hắn nhớ tức phụ .
Người này quá vô liêm sỉ, chuyện gì cũng dám nói với Đại bá mẫu là bà, Lý thị trừng mắt liếc hắn một cái, đối diện với ánh mắt mong đợi của Lục Thành, bà mềm lòng nhìn sang cửa nam, nhỏ giọng thỏa hiệp: “Thôi được rồi, ta sẽ nói Hương Nhi dẫn bọn nhỏ ra hậu viện chơi, cháu chỉ được phép đứng bên cạnh nhìn, không được phép lên tiếng, để nhà cách vách nghe thấy thì người bị nói xấu chính là Hương Nhi.”
Lục Thành cũng không trông cậy Lý thị sẽ để hắn có cơ hội gặp riêng Ngưng Hương, hắn ngoan ngoãn đáp ứng, sau khi nói lời cám ơn liền ra sau hậu viện.
Lý thị giúp hắn đi một chuyến, khuyên Ngưng Hương dẫn bọn nhỏ đi hậu viện chơi.
Đại bá mẫu đã đề nghị như vậy, Ngưng Hương liền cho rằng Lục Thành vẫn đang ngồi ở trong phòng, nàng giúp A Nam mang giày xong thì mỗi tay dắt một tiểu tử đi sang Bắc viện, kết quả vừa đi ra ngoài liền thấy Lục Thành như cây đứng ở trong sân đứng, cặp mắt hoa đào như lửa nhìn nàng.
Ngưng Hương cúi đầu, nàng để đệ đệ dắt A Nam đi chơi, còn mình thì xoay người về phòng.
A Nam không muốn xa nương, bé kéo tay nàng không cho nàng đi. Từ Thu Nhi đứng phía sau hiểu ra việc này là do mẫu thân đồng ý, nàng cố ý ngồi ở cửa nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tỷ tỷ an tâm bồi bọn nhóc chơi đi, chúng ta đều ở đây, Lục đại ca muốn bắt nạt tỷ cũng không có lá gan đó.”
Thấy muội muội nói thẳng ra như vậy, mặt Ngưng Hương càng đỏ hơn, trong dư quang thấy Lục Thành dường như chỉ ngồi trước cửa Đông viện, nàng liền dẫn hai tiểu gia hỏa đi xem chuồng gà, còn có hai con ngỗng.
Lý thị ở phòng bếp bận việc, Lục Thành không dám đi loạn, đàng hoàng ngồi ở cửa, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô nương đưa lưng về phía hắn, hắn nhìn quá chăm chú, ngay cả Từ Thu Nhi đến gần khi nào hắn cũng không biết.
“Lục đại ca, muội muốn nói với huynh chuyện này.” Từ Thu Nhi dừng cách hắn năm sáu bước, nho giọng thì thầm.
“Gọi tỷ phu.” Lục Thành cười nói.
Từ Thu Nhi xì một tiếng, nhỏ giọng nói chuyện đứng đắn với hắn, “Trương gia cách vách chúng ta mới vừa có hỉ sự, huynh biết không?”
Lục Thành gật đầu, trước kia hắn từng nghe Lý thị nhắc qua.
Từ Thu Nhi bĩu môi, tiếp tục nói: “Trương đại ca thú cưới biểu muội của hắn, tên là Liễu Chi, khi còn bé nàng ta hay đến đây chơi cùng tỷ tỷ, nhưng cách đây bốn năm năm nay, nàng ta nhìn tỷ tỷ không vừa mắt, hôm trước bọn họ vừa từ nhà mẹ đẻ trở lại… Nàng ta cũng không chịu động não, nếu như tỷ tỷ quả thật thích Trương đại ca thì làm gì có chuyện nàng ta sống ở đây?”
Dáng vẻ tươi cười của Lục Thành lạnh xuống.
Nếu Ngưng Hương quả thật thích Trương Bưu, nàng sẽ không đồng ý lấy hắn.
Tất nhiên Lục Thành biết rõ vị hôn thê cùng Trương Bưu không có ý gì, hắn tức chính là Liễu Chi lại hiểu lầm Ngưng Hương coi trọng Trương Bưu.
“Nàng ta hôm nay có ở nhà không?” Lục Thành nhàn nhạt hỏi.
Từ Thu Nhi trả lời có ngay lập tức.
Lục Thành tâm tư xoay chuyển, sau khi có chủ ý, ánh mắt hắn dừng lại trên người A Nam đang được Ngưng Hương dắt đi, đột nhiên lớn tiếng nói: “A Nam đến đây, phụ thân dẫn con đi hái cây hồng.”
A Nam biết cây hồng là cái gì, lần đầu tiên tới Từ gia bé liền nghĩ đến cây hồng, sau khi nghe vậy bé liền lập tức níu tay nương muốn chạy về phía phụ thân.
Ngưng Hương nhíu mày ôm lấy A Nam giải thích với Lục Thành: “Vẫn chưa chín đâu, phải qua tiết sương giáng (ngày 23 hoặc 24 tháng 10 âm lịch) mới có thể ăn.”
Tuy hiện tại cũng đã chín, nhưng cũng phải đợi thêm nữa nửa tháng nửa mới có thể hái.
Từ Thu Nhi mơ hồ đoán được mục đích của Lục Thành, nhất thời đứng về phe Lục Thành cười nói: “Nếu Lục đại ca đã muốn ăn, vậy cứ hái hai quả được rồi, để huynh ấy mang về nhà, phơi nắng vài ngày thì sẽ không còn chát nữa. Lục đại ca chờ xíu, muội lấy ghế cho.”
Nói xong liền vui vẻ bỏ đi.
Ngưng Hương còn đang do dự thì Lục Thành trực tiếp đi về phía nàng, Ngưng Hương sốt ruột vội vàng muốn trốn về hướng nhà mình, bị Lục Thành bước nhanh ngăn cản lại, mượn việc đón A Nam thật nhanh hôn nàng một cái, “Nàng chờ xem, ta sẽ để cho nữ nhân kia nhìn một chút vị hôn phu của nàng tuấn lãng bao nhiêu, để nàng không còn mặt mũi hiểu lầm nàng thích nam nhân của nàng ta nữa.”
Hắn là nam nhân, chưa từng đem dung mạo để khoe khoang, nhưng có đôi khi nên lộ mặt vẫn phải lộ.
Ngưng Hương nghe câu nói không chút khiêm tốn nào của hắn, cứng người tại chỗ.
Thấy nàng ngây ra như phỗng, Lục Thành lại hôn một cái, sau đó trước khi nàng hoàn hồn hắn sải bước đi về phía trước sân.
“Hái cây hồng!” Phụ thân vứt bỏ bé đi một mình, A Nam sốt ruột thúc giục nương.
Ngưng Hương đành ôm tiểu tử đi theo, vừa ra cửa nam liền thấy Lục Thành không cần giẫm lên ghế, chỉ nhẹ nhàng nhảy lên một cái liền đứng trên đầu tường hai nhà, động tác lưu loát đẹp mắt.
Trương gia cách vách, Liễu Chi đang ngồi ở trong sân giặt quần áo, nghe thấy động tĩnh phía bên tường, nàng nghi ngờ quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền thấy đột nhiên có một nam nhân mặc áo xám nhảy lên đầu tường, cánh tay sắt đỡ tường đứng thẳng người, dàng người cao to, cánh tay thoăn thoắt như khỉ, eo ong chân dài.
Chỉ nhìn liếc mắt một cái, tim Liễu Chi đã đập thình thích, đợi đến khi nàng nhìn thấy rõ ngũ quan tuấn mỹ của nam nhân, đặc biệt là cặp mắt hoa đào phát sáng rạng rỡ đang nhìn nàng chăm chú, mặt Liễu Chi liền ửng hồng .
Hắn nhìn nàng làm gì?
Liễu Chi hoảng loạn cúi đầu xuống, hồn nhiên đã quên mình là một nương tử vừa mới xuất giá, trong đầu nàng ta đều tràn đầy căng thẳng, trước nay chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Lục Thành cười nhạo một tiếng, mục đích đã đạt được, không còn lòng dạ nào nhìn nữ nhân kia tự mình đa tình, hắn nhanh chóng xoay người, từ trên cao nhìn về phía tức phụ mà hắn mong nhớ ngày đêm, trong miệng lại hỏi cậu em vợ dùng vẻ mặt kính nể đứng bên cạnh tức phụ nhìn hắn, “A Mộc nhìn đi, đệ muốn hái quả nào, tỷ phu sẽ hái cho đệ.”
Còn cố ý cường điệu hai chữ “tỷ phu”.