Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 106


Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 106

Edit: Hà
Ngày lễ trung thu, so với hội đèn lồng buổi tối thì dù ban ngày được ăn bánh trung thu cũng không thế nào hấp dẫn người.
Mặt trời đỏ dần dần ngã về phía tây, cả nhà Từ gia đã sớm ăn cơm tối, khóa kỹ cổng lớn rồi cùng nhau đi lên trấn trên.
A Mộc là vui vẻ nhất, cứ một lát lại chạy lên trước mọi người, chạy ra xa rồi dừng lại, cười ha ha rồi đợi mọi người trong nhà từ từ đuổi theo.
Từ Thủ Lương cùng Từ Hòe đi theo ở phía sau, Lý thị dẫn theo ba vị cô nương đi ở chính giữa.
Ở nông thôn không có nhiều quy củ, chỉ cần có chuyện gì náo nhiệt thì các cô nương cũng có thể ra ngoài xem, Ngưng Hương đã đính hôn thì cần kiêng kỵ chút ít, nhưng mà buổi tối hôm nay là lễ lớn, Lý thị đau lòng cho cháu gái ở Hầu phủ bị gò bó bốn năm, nên bà cố ý kéo Ngưng Hương ra ngoài đi bách bộ, miễn cho Ngưng Hương muốn kiếm cớ.
“Vào trong trấn thì các cháu đều phải đi theo ta, không được phép tách ra.” Lý thị hết lần này đến lần khác dặn dò các cô nương.
Từ Thu Nhi cười nói: “Yên tâm đi nương, chúng con cũng không là tiểu hài tử.”
Lý thị hừ hừ lặng lẽ nhìn sang cháu gái, ánh mắt lại hướng về phía gia đình Lục Thành.
Bà còn nhớ rõ năm ấy khi bà cùng trượng phu đính hôn, cũng là lễ hội đèn lồng trung thu, trượng phu vụng trộm hẹn bà ra ngoài, lúc ấy cha mẹ cũng biết, nhưng dù sao khó có được ngày lễ lớn như vậy, mà Từ Thủ Lương lại là người thành thật hiền lành, nên họ mới ngầm cho phép, chỉ có mẫu thân là nhắc nhở bà chỉ cho đi dạo nửa canh giờ, về muộn phải chịu mắng.
Không chỉ bọn họ, rất nhiều nam nữ đính hôn xong đều từng trải qua như vậy.
Vốn tưởng rằng Lục Thành đã hẹn với cháu gái, nhưng lúc nãy khi bà hỏi cháu gái buổi tối có muốn đi ngắm đèn hay không thì nàng muốn cự tuyệt hai lần, rõ ràng là không có hẹn. Có lẽ là nửa tháng trước đã gặp nhau quá nhiều, nên không còn nhớ nhung nhau quá, hay là do Lục Thành không biết đêm nay có thể hẹn vị hôn thê ra ngoài gặp mặt?
Nghĩ ngợi lung tung một lát thì cả nhà đã vào thôn trấn.
Từ Thủ Lương ôm cháu trai, Lý thị kéo nữ nhi, Ngưng Hương cùng Quản Bình sóng vai đi theo.
Ngưng Hương vừa cố ý đi bên cạnh Quản Bình, vừa lặng lẽ quan sát trên đường, tìm kiếm thân ảnh Lục Thành, cũng không biết là hắn chưa tới hay là ánh sáng quá mờ tối không thấy rõ lắm, nàng nhìn một hồi lâu cũng không thấy người, điều đó khiến Quản Bình phát giác ra chuyện khác thường. Ngưng Hương hết sức thẹn thùng, ngoan ngoãn không muốn nhớ Lục Thành nữa, chuyên tâm ngắm đèn.
Trước cửa hàng hai bên đường phố đều treo đầy các loại hoa đăng, cửa hàng bán đồ ăn vặt là náo nhiệt nhất, làm ăn thịnh vượng. A Mộc thèm ăn thịt, Lý thị rộng rãi mua cho cháu trai một xâu thịt nướng, sau còn hỏi ba vị cô nương có muốn ăn không, ba người đều lắc đầu.
Xem qua đèn, nếm qua thịt, A Mộc mệt nhọc bắt đầu dụi mắt.
Lý thị thấy thời gian không còn sớm, đề nghị quay trở về.
Ngưng Hương không khỏi thất vọng, nàng nhìn quanh một vòng nhưng có thấy bóng dáng Lục Thành đâu?
Tuy oán trách hắn như vậy, nhưng trong lòng vẫn ngóng trông có thể gặp Lục Thành.
Từ Thu Nhi sực nhớ đến chuyện của huynh trưởng cùng Quản Bình, nàng lập tức phủ quyết nói: “Nương, con vẫn chưa đi dạo đủ, A Mộc mệt thì để cha đưa hắn về trước, chúng ta đi dạo thêm một lát nữa đi.”
Thấy tiểu cô nương làm nũng như vậy, Lý thị khuyên không được bèn nghiêng đầu ý bảo trượng phu ôm cháu trai về trước.
Từ Thủ Lương ngồi xổm xuống, cõng cháu trai lên, sau đó nhìn mấy mẹ con bọn họ nói: “Vậy mọi người cũng đừng đi dạo quá muộn, lão đại con nhớ trông coi mọi người đó.”
Từ Hòe dạ một tiếng.
Từ Thủ Lương liền cõng A Mộc đang buồn ngủ đi về.
Lý thị dẫn các tiểu cô nương tiếp tục đi dạo, đi về phía trước chưa được vài bước các nàng liền thấy sau một chiếc đèn con cá thật to đột nhiên có một nam nhân cao to bước ra, hắn mặc xiêm y sẫm màu, cả người thon dài cao ngất, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần, chỉ nhìn dung mạo mà phảng phất như sao Vũ khúc từ trên trời giáng xuống, cười đến cởi mở sáng lạn, bình dị gần gũi.
Ngưng Hương cũng nhìn thấy, thấy Lục Thành xuất hiện hiển nhiên như thế, nàng mắc cỡ trốn sau lưng Lý thị.
Lý thị nhìn Lục Thành mà trong lòng cười ha ha, bà cũng biết, Lục Thành xảo quyệt như vậy, sao có thể buông tha cơ hội tốt?
“Bá mẫu, mọi người cũng tới ngắm đèn sao?” Lục Thành bước đến bên cạnh mọi người, cười hết sức thành thật.

Lý thị hừ một tiếng, đưa cho hắn một ánh mắt “không cần giả bộ”.
Trong lòng trưởng bối biết rõ, Lục Thành không giả vờ giả vịt nữa, hắn sờ mũi, chỉ xa xa nói: “Bá mẫu, A Nam nhớ Hương Nhi, cháu muốn dẫn Hương Nhi qua qua đó gặp hắn một chút, mọi người cứ đi trước đi nhé.”
Mặc kệ ai cũng biết đây chỉ là viện cớ.
Từ Thu Nhi quay đầu lại hướng về huynh trưởng trừng mắt, lặng lẽ chỉ chỉ Lục Thành lại chỉ chỉ Quản Bình, ý bảo hắn học một chút.
Từ lúc Lục Thành xuất hiện thì ngực Từ Hòe liền dấy lên một mồi lửa.
Đều là nam nhân, vì sao Lục Thành có thể chuyển bại thành thắng cho đến khi thành công, mà hắn lại làm không được?
Ánh mắt rơi xuống trên lưng Quản Bình, toàn thân Từ Hòe đều nóng lên.
Lại có người so với hắn còn nóng hơn.
Ngưng Hương cúi đầu núp ở sau lưng Đại bá mẫu, nghe Lục Thành viện cớ tiểu hài tử nhớ nàng, cả người nàng lúc đó như người say rượu, choáng váng tựa hồ như trong mơ. Đây là nam nhân nàng muốn gả, to gan lớn mật dám nói dám làm, các nam nhân khác muốn hẹn vị hôn thê đều là lén lén lút lút, nhưng Lục Thành thật có bản lĩnh, trực tiếp đòi người từ Đại bá mẫu.
Đại bá mẫu có đồng ý không?
Ngưng Hương siết chặt ống tay áo nghĩ.
Dù sao nàng cũng nguyện ý. Tình cảm thật sự là kỳ quái, trước khi chưa gặp Lục Thành, đệ đệ cùng người trong nhà là quan trọng nhất đối với nàng, hoặc có lẽ bây giờ nàng vẫn xem trọng mọi người như cũ, nhưng đêm nay trong lòng nàng tất cả đều là Lục Thành, chứng kiến ở trước cửa hàng đèn lồng, nam nhân mua đèn cho cô nương bên cạnh, lúc đó nàng đã ảo tưởng Lục Thành có thể làm như vậy hay không, thấy mọi người lặng lẽ tay nắm tay, lúc đó nàng cũng rất nhớ bàn tay Lục Thành…
Tâm tâm niệm niệm tất cả đều là hắn.
Lục Thành nhìn không thấy nàng, cặp mắt hoa đào bèn nhìn qua Lý thị, bên trong dần dần lộ ra cầu khẩn.
Bộ dáng nam nhân tốt quả thật rất có lợi, Lý thị có chút không đành lòng, mịt mờ trừng mắt nhìn Lục Thành một cái, sau đó bà xoay người, cười nói với Ngưng Hương: “Nếu như A Nam nhớ cháu, vậy thì Hương Nhi liền qua đó xem một chút đi, chúng ta ở bên này đi dạo, cháu nhớ về sớm một chút là được.”
Bà sẽ không để cho Lục Thành nửa canh giờ, hai khắc là nhiều rồi.
Sau đó tiến đến bên tai Ngưng Hương, thấp giọng dặn dò thời gian.
Ngưng Hương cắn môi gật đầu.
Lý thị nhìn về phía Lục Thành.
Lục Thành thức thời đảm bảo: “Bá mẫu yên tâm, lát nữa cháu sẽ đưa Hương Nhi trở lại.”
Lý thị hài lòng đồng ý.
Lục Thành vòng qua bà, đối diện với vị hôn thê còn đang xấu hổ sau lưng Lý thị nói: “Đi thôi.”
Ngưng Hương còn có thể nói gì?
Khẽ cúi đầu đi theo Lục Thành, đi chưa được mấy bước Lục Thành liền đứng ở bên cạnh nàng che chở nàng, tránh bị người đi đường đụng vào. Đi được một khoảng khá xa, Lục Thành quay đầu lại nhìn, xác định đám người Lý thị nhìn không thấy bên này, hắn liền kéo lấy Ngưng Hương đi vào con hẻm bên cạnh.
“Hương Nhi…”
Bước vào ngõ hẻm, Lục Thành trực tiếp nhấc eo bế Ngưng Hương lên, bước nhanh đến chỗ mà ban ngày hắn đã nhắm tới làm chỗ hai người thân mật.
Ngưng Hương hai chân treo lơ lửng giữa trời, căng thẳng hỏi hắn: “Đi đâu vậy?”
Giọng nói thật thấp.

Lục Thành hô hấp có chút nặng nề, “Bên trong có gốc cây thầu dầu lớn, chúng ta trốn phía sau, có người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy.”
Ngưng Hương không nói, nàng lắc lư hai cái theo bước chân dồn dập của hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại bá mẫu nói chỉ cho chúng ta hai khắc, sau đó lập tức trở về.” Nói xong yên lặng ở trong lòng bổ sung một câu, nói hắn chớ làm loạn, phải lập đi lập lại cho đến khi hết giờ.
“Đủ rồi.”
Vòng qua thân cây, Lục Thành lập tức để nàng đứng trên đất dựa vào vách tường, thân thể thuận thế khẽ dựa về trước, để nàng cùng hắn đối mặt với nhau.
“Nàng thật nhẫn tâm, ngày hôm qua cũng không chịu ra gặp ta.” Lục Thành ôm eo nàng, mượn ánh trăng nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nàng, yếu ớt tính sổ.
Ngưng Hương nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Da mặt ta không dày như chàng.”
“Nói thêm câu nữa.” Lục Thành cù nách nàng một cái.
Ngưng Hương sợ ngứa, lập tức liền muốn trốn sang bên cạnh, đầu nàng lệch nghiêng về một bên, tư thế đặc biệt ngây thơ đáng yêu. Lục Thành đã từng trêu chọc muội muội, cũng đã trêu chọc A Nam, duy chỉ có vị hôn thê hắn vẫn chưa nghịch với nàng như vậy, hắn không vội chiếm tiện nghi, lại cù nàng một cái.
“Đừng làm rộn…”
Ngưng Hương mềm giọng xin tha, dùng sức đẩy tay hắn ra, nhưng đẩy được tay bên này thì tay bên kia bắt đầu làm chuyện xấu, nàng càng che hắn cù càng nhanh, ba cái thì chỉ tránh thoát hai cái, còn lại một cái bị hắn thực hiện được. Lén lút gặp mặt không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, Ngưng Hương không muốn cười ra tiếng, nhưng nàng nhịn không được, đến khi tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, nàng đã thở hồng hộc .
“Lục Thành!”
Cười càng nhiều càng khó chịu, nàng mãi xin hắn nhưng hắn không nghe, Ngưng Hương đột nhiên tức giận, mạnh mẽ ngẩng đầu lên trừng hắn: “Lục Thành!”
Mắt hạnh phản chiếu hình ảnh ánh trăng, đẹp giống như làn nước thu đang gợn sóng.
Lục Thành nghe lời thu tay lại, cười đáp ứng.
Ánh trăng từ một bên chiếu vào, chiếu sáng nửa bên gò má của hắn, mắt hoa đào tràn ngập dịu dàng vui vẻ nhìn nàng chăm chú, so với sao còn sáng ngời hơn.
Hắn quả thực rất đẹp mắt.
Ngưng Hương lần đầu tiên không sợ ánh mắt của hắn, mà lại bị mê hoạc làm cho ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn hắn, nhìn nam nhân nàng thích.
Bộ dáng này của nàng vừa đẹp lại vừa ngoan ngoãn, Lục Thành động tình, tất cả vui vẻ trong mắt đều hóa thành khát vọng, cánh tay đỡ eo nàng dần dần siết chặt, đầu cũng hạ thấp xuống.
Ngưng Hương nhắm mắt lại, môi đỏ mọng khẽ mở.
Bị hắn ngậm lấy.
Có lẽ là ánh trăng quá đẹp, cũng có thể là bầu không khí quá tốt khiến nàng nhu thuận, lần này Lục Thành phá lệ từng chút từng chút dịu dàng nếm môi nàng, mỗi một chỗ hắn đều hôn qua, Ngưng Hương đắm chìm trong đó, thuận theo bản năng kiễng chân, bấu víu đầu vai hắn. Tay của hắn đang ở eo nàng, đương nhiên phát hiện nàng không biết đủ.
Xác thực là không đủ, cho nên muốn càng nhiều.
Thời điểm nàng không muốn Lục Thành đều nhất định theo ý nàng, nhưng hiện tại nàng lại muốn như vậy, Lục Thành sao có thể cự tuyệt?
Khát vọng hoang dã lập tức chọc thủng ánh trăng yếu ớt làm rào cản, Lục Thành dùng sức đẩy nàng lui về phía sau, nghiêng đầu hôn thật sâu, thân thể hạ thấp xuống, hai tay cùng lúc xông vào nàng áo, như hai cây đuốc muốn bùng cháy lên, một ngón tay chính là một ngọn lửa.
Nhưng giới hạn này Ngưng Hương chưa tiếp nhận được.
Trước kia hắn làm cái gì cũng đều là cách xiêm y, hôm nay là thò vào trong.

Nàng cầm lấy cánh tay hắn, dùng sức hạ thấp xuống, cầu xin hắn lấy ra.
“Hương Nhi…” Lục Thành chống đỡ trên vai nàng, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng ra, hướng chỗ thấp của hắn chạm vào, “Hương Nhi, ta khó chịu…”
Ngưng Hương vừa chạm vào lập tức rụt lui, hoảng hốt khó xử nhìn ra đầu ngõ, nàng run sợ nhắc nhở: “Lục Thành, chàng, Đại bá mẫu còn đang đợi ta trở về, chàng không sợ ta tức giận, cũng không sợ bà tức giận sao?”
Động tác Lục Thành lập tức ngừng lại.
Ngưng Hương nhân cơ hội dùng hết tất cả khí lực chạy ra ngoài, trốn đến chỗ ánh trăng chiếu không đến mới hoảng loạn sửa sang lại quần áo.
Lục Thành không đuổi theo, cái trán dựa vào vách tường, cưỡng ép mình phải nhanh chóng bình phục lại.
~Hoa đăng treo đầy trên đường.
Từ Thu Nhi nhìn huynh trưởng sau lưng, lại nhìn Quản Bình mặt không chút thay đổi đang ngắm đèn, thoắt cái diệu kế xuất hiện, nàng làm bộ ngáp một cái, ôm lấy cánh tay mẫu thân nói: “Nương, con mệt quá, chúng ta đi trước đi.” Nói xong hắt hơi một cái, cái trán cọ xát lên tay mẫu thân, “Nương, con lạnh…”
“Kêu con mặc thêm một bộ xiêm y thì không chịu.” Lý thị nhẹ giọng quở trách một câu, nhưng bà cũng đau lòng cho nữ nhi, đành ôm tiểu cô nương vào lòng, ngước đầu nhìn về hướng xa xa. Sao lâu như vậy mà Lục Thành vẫn chưa đem cháu gái trả lại?
Từ Thu Nhi hướng về huynh trưởng cho một cái liếc mắt khó có thể phát hiện, nàng mềm giọng thương lượng: “Nương, hay để đại ca cùng Quản tỷ tỷ đứng đây đợi tỷ tỷ đi, chúng ta về trước, con quả thật đứng không nổi nữa, muốn về nằm trong ổ chăn ngủ.”
Lý thị ôm nữ nhi, mặt hiện lên vẻ khó xử.
Từ Hòe hiểu rõ nỗi khổ tâm của muội muội, hắn nhìn Quản Bình bên kia rồi bước tới khuyên mẫu thân, “Nương, nương cùng muội muội về trước đi, Hương Nhi trở lại chúng con lập tức về nhà liền, thân thể muội muội quan trọng hơn, thời tiết vào thu vốn dễ bị nhiễm lạnh.”
Bây giờ trở về thì trên đường còn nhiều người, không cần lo lắng gặp chuyện không may.
Lý thị còn muốn chờ một chút, nhưng thấy nữ nhi đã không chịu nổi làm nũng cầu xin quá lâu, nghĩ đến Lục Thành cùng cháu gái có lẽ lúc này còn đang nói lời ngon ngọt dỗ dành, Lý thị do dự một chút, quyết định để Lục Thành chiếm tiện nghi thêm một lát, ánh mắt bà xẹt qua nhi tử, nhìn về phía Quản Bình, “Quản cô nương có mệt không? Mệt thì theo chúng ta trở về đi.”
Huynh muội Từ Hòe nhất thời giật thót tim.
Quản Bình quét mắt qua Từ Hòe đang nắm chặt quả đấm, liên tưởng tới Từ Thu Nhi dị thường, nàng mơ hồ đoán được điều gì đó.
Chẳng lẽ Từ Hòe còn muốn thử một lần nữa?
Quản Bình đột nhiên có chút tò mò.
Nàng thật muốn biết Từ Hòe sẽ nói thế nào sau khi bị nàng cự tuyệt một lần.
“Mọi người đều về trước đi, một mình cháu chờ Ngưng Hương là được rồi.” Quản Bình bình tĩnh nói.
Một câu nói ngắn ngủi vậy mà như là một tảng đá lớn không chút lưu tình đập trúng tim Từ Hòe đang nhảy loạn.
Thì ra nàng vẫn không muốn ở riêng với hắn.
Lời nói còn chưa nói ra miệng đã biết đáp án.
Từ Hòe cố nén mới không xoay người đưa lưng về phía nàng.
Lý thị lập tức bác bỏ, nhìn Quản Bình nói: “Một cô nương như cháu sao có thể đứng chờ một mình, hay như vậy đi, chúng ta về trước, hai người các con ở lại cùng nhau chờ Hương Nhi, nhưng phải nhanh lên đó.”
Quản Bình vuốt cằm không cự tuyệt nữa.
Từ Hòe hơi dễ chịu hơn chút, đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn mẫu thân dẫn muội muội rời đi.
Bên kia đầu ngõ, Lục Thành chậm chạp dắt Ngưng Hương đi ra ngoài, vừa mới đi ra thì đột nhiên nhìn thấy hai mẹ con Lý thị.
Ý niệm đầu tiên của Lục Thành chính là Lý thị đến tìm bọn họ, nhưng hắn lập tức để ý đến Lý thị cùng Từ Thu Nhi mắt luôn nhìn phía trước, không hề giống như đang tìm người. Trong lòng hắn nổi lên nghi hoặc, Lục Thành cố ý không nhắc nhở cô nương đang trốn sau lưng hắn, chờ hai mẹ con Lý thị đi xa, hắn mới dắt Ngưng Hương trở lại trên đường.
“Buông ra.” Ngưng Hương cúi đầu, giãy tay.
Trong đầu Lục Thành đang chứa tâm sự, hắn bèn ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, che chở nàng đi về phía trước, xa xa liền thấy Quản Bình vẫn đứng trước lồng đèn hình con cá, Từ Hòe ngốc nghếch đứng sau lưng Quản Bình, vẻ mặt chần chừ, giống như có lời muốn nói lại không dám nói cho người ta.
Từ ngày hái trái cây, Lục Thành liền được Lục Ngôn nhắc nhở, hắn nhìn ra tâm ý Từ Hòe đối với Quản Bình .
Nhìn lại một chút hai người kia, Lục Thành đột nhiên thấy thú vị, hắn đi đến bên cạnh Từ Hòe nghi ngờ hỏi, “Sao chỉ còn hai người các ngươi vậy, bá mẫu và Thu Nhi đâu?”

Quản Bình nghe được giọng nói của hắn, từ từ xoay người nhìn về phía Ngưng Hương.
Từ Hòe bình ổn lại suy nghĩ, cố gắng trả lời tự nhiên: “Thu Nhi có chút không thoải mái, nương ta dẫn muội ấy về trước rồi, bây giờ Hương Nhi cũng quay lại rồi, vậy chúng ta…”
Chưa kịp dứt lời hắn liền bị Lục Thành kéo sang bên cạnh cửa hàng, thấp giọng hỏi hắn, “Huynh phải thằng ngốc không vậy, khó được có cơ hội cùng Quản cô nương ở riêng, còn muốn để Hương Nhi làm cái bóng cho sao? Như vậy đi, ta đưa Hương Nhi trở về, huynh cùng Quản Bình cứ từ từ đi, chừng nửa canh giờ nữa chúng ta ở đầu thôn gặp mặt, nếu ai tới trước thì đợi chốc lát.”
Hắn biết các trưởng bối có thể tiếp nhận thời gian gặp mặt kéo dài một chút.
Đều đã đính hôn, có chút mờ ám cũng không sao, đừng để cho người khác biết là được.
Vốn tưởng rằng đêm nay đến đây là kết thúc, hiện tại lại có thêm nửa canh giờ, trong lòng Lục Thành hồi hộp, nói xong cũng mặc kệ Từ Hòe có đồng ý hay không, hắn vòng qua bên cạnh đi đến chỗ hai vị cô nương, bá đạo đem Ngưng Hương ngây ngốc kéo đến cạnh mình, cười nói với Quản Bình: “Ta đã cùng hắn thương lượng xong, ta dẫn Hương Nhi, hắn dẫn ngươi, chúng ta chia nhau đi.”
Ngưng Hương ngây ngốc rồi, đợi đến khi nàng hoàn hồn thì đã bị Lục Thành kéo đi vài bước.
“Chàng…”
“Bá mẫu và Thu Nhi đã đi về trước, đại ca nàng thật vất vả mới nổi lên dũng khí nói lời trong lòng với Quản Bình, chẳng lẽ nàng muốn ở lại làm bóng đèn hả?” Lục Thành thấp giọng giải thích.
Cuối cùng Ngưng Hương cũng nhớ lại, đêm nay nàng đồng ý đi ngắm đèn không phải là vì muốn tác hợp đường huynh cùng Quản Bình sao?
Quay đầu lại nhìn hai người đứng dưới ánh đèn lồng, Ngưng Hương lộ ra nụ cười từng trải, cam tâm tình nguyện đi theo Lục Thành , một lòng cao hứng thay đường huynh, hiếu kỳ đêm nay đường huynh có thể mang lại niềm vui cho Quản Bình hay không, mà hoàn toàn quên mất chính mình có khả năng gặp phải nguy hiểm.
Sau khi ra khỏi thôn trấn, Lục Thành không hề báo mà ôm nàng khiêng lên vai, Ngưng Hương lúc này mới giật mình, ngó trước ngó sau, vội vã đánh Lục Thành, “Chàng làm cái gì vậy, nhanh thả ta xuống!”
Dọc đường ít người, dắt tay liền dắt tay, nàng nhịn, bây giờ hắn khiêng nàng làm cái gì? Khoe khoang hắn khí lực lớn sao? Bị người khác nhìn thấy làm sao bây giờ?
“Lục Thành!”
Ngưng Hương càng không ngừng đánh hắn.
“Hương Nhi, ta nhớ phía bên kia đường có nhà còn chưa kịp kéo bắp từ trong ruộng về, chúng ta qua bên đó đi.” Ngực Lục Thành là một mồi lửa, đêm nay hắn phải nhất định làm chút gì đó mới không bị nghẹn chết, đều đã sắp cháy tới nơi khiến hắn không muốn lãng phí thời gian đôi co với nàng nữa, hắn nhảy qua cầu, không đi đường đất mà trực tiếp khiêng nàng nhảy vào ruộng.
Ngưng Hương sợ, thực sự rất sợ.
Mười lăm trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu, đã qua vụ thu hoạch, trong ruộng trống rỗng không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân của Lục Thành, giống như con chồn nửa đêm ẩn hiện, trộm một con gà ngậm hồi rồi quay về tổ để ăn.
Ngưng Hương thích Lục Thành, nhưng nàng không muốn bị hắn ăn, ít nhất trước hôn nhân không được.
Hiểu Lục Thành thích mềm không thích cứng, Ngưng Hương không giãy dụa nữa, cam chịu nhìn dưới chân, “Lục Thành, rốt cuộc chàng muốn làm gì?”
Giọng nói thật thê lương.
Nàng đáng thương , Lục Thành đau lòng, biết nàng bị mình dọa sợ, hắn vội vàng tỏ ra dịu dàng dụ dỗ nói: “Hương Nhi đừng sợ, ta nói rồi trước ngày thành thân tuyệt đối sẽ không làm gì nàng, ta chỉ muốn tìm một chỗ không người trò chuyện với nàng mà thôi. Nàng lại cứ đi rất chậm, ta sợ cứ vậy gặp phiền phức nên mới khiêng nàng đi.”
Ngưng Hương mới không tin, buồn bực nói: “Chàng thả ta xuống đi, trời tối như vậy, chàng không muốn ta giận chàng thì đưa ta về sớm đi.
Lục Thành không muốn chọc giận nàng, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội khó có được này, hắn nhìn gò má nàng, giọng nói hạ thấp xuống, “Hương Nhi, từ đây đến hết năm không còn ngày lễ gì nữa, ta cũng không có cách nào khác đến nhà nàng, buổi tối có Quản Bình nhìn nàng chằm chằm, chúng ta cũng không có cơ hội gặp mặt riêng tư, đêm nay nếu như không nói, lần tạm biệt này phải tới tháng mười một cưới hỏi, ngày đó ta cũng chưa chắc có thể nhìn thấy nàng. Nàng nhẫn tâm đối với ta như vậy sao?”
Liền biết tỏ ra đáng thương với hắn sao?
Hắn cũng biết.
Ngưng Hương so với hắn còn đáng thương hơn, nhưng nàng không vững tâm như hắn, vừa nghe Lục Thành nói như vậy nàng liền có chút thỏa hiệp.
Lục Thành tiếp tục cố gắng nói: “Vừa nãy ở trong hẻm, kỳ thật ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng. Nhà chúng ta không phải là đang xây nhà sao, cuối tháng có lẽ sẽ hoàn thành, tổng cộng tốn năm lượng bạc, ta nói cho nàng biết để trong lòng nàng cân nhắc, sau này nếu lão nhị hay lão tam cưới vợ xây nhà, nàng còn nhớ mà nhắc nhở ta.”
Lúc đầu còn nói chuyện đứng đắn, lát sau lại trêu chọc nàng.
Ngưng Hương không biết sổ sách nhà hắn, nàng lạnh lùng nói: “Chàng muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, ta còn chưa gả nên sẽ không quản.”
Lục Thành cúi đầu cười, giọng nói dịu dàng, “Không phải là ta đã coi nàng là tức phụ nên mới nói sao.”
Ngưng Hương cắn môi, biết hắn am hiểu nói lời ngon ngọt dỗ người, nhưng nàng vẫn bị mắc bẫy của hắn, không kháng cự được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.