Bạn đang đọc Nàng Dâu Cực Phẩm – Chương 7: Gãi không đúng chỗ ngứa và súng thật đạn thật
Đùng—
Hai má người đàn ông đỏ bừng lên.
“Ớ, thẹn à?” Đàm Hi ghé sát lại, phát hiện thằng nhãi này không chỉ đỏ mặt mà cổ cũng hồng lên.
Bàng Thiệu Huân nhìn đi chỗ khác, Đàm Hi từng bước ép sát.
Trong giây lát, một cơn gió mang theo mùi thơm ngát, giương mắt nhìn thì chỉ thấy một đôi đồng tử đen láy.
Trái tim, đập lạc mất nửa nhịp.
Đến khi phản ứng lại được, hơi ngả về sau, có vẻ như muốn chạy trối chết.
Đàm Hi thò tay ra, vạt áo blouse trắng bị kéo tới nhăn nhúm, cô nàng trợn mắt hung tợn—
“Trốn cái gì mà trốn? Tôi là mãnh thú hồng hoang à? Chỉ có tí tẹo tiền đồ thế này thôi sao? Nhát chết!”
“Khụ khụ… Này này, cô buông ra trước đi đã.”
Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ gần sát trước mặt, làn da tinh tế, thậm chí còn không nhìn thấy rõ lỗ chân lông.
Anh ta rất muốn thử sờ lên xem cảm giác thế nào.
“Ngọ nguậy gì chứ? Ai không biết còn tưởng tôi sàm sỡ anh!”
Cái này chẳng lẽ không tính là sàm sỡ à?
Trán người đàn ông lập tức nổi gân xanh.
Hít sâu, sắc mặt dần lạnh xuống: “Thả, ra.”
Đàm Hi bĩu môi, vừa lúc nhìn thấy trong đáy mắt của người đàn ông lóe lên sự lạnh lùng và nghiêm túc.
Trêu chọc cũng phải có mức độ, cô cũng hiểu đạo lý một vừa hai phải.
Nhoẻn miệng cười, rụt tay về, giữa đường lại chuyển hướng nắm lấy cằm người đàn ông, ghé sát lại, hơi thở như hoa lan: “Có thấy tôi nghe lời không này…”
Đồng tử co chặt, Bàng Thiệu Huân nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch như trống nổi.
“Đã mua được đồ cho cô rồi, có dùng hay không là chuyện của cô.” Xụ mặt, cúi đầu sửa lại áo blouse, vuốt phẳng hai nếp nhăn.
“Hừ… Mua sai đồ mà còn ra vẻ đúng lý hợp tình thế à?” Cô nàng Đàm bĩu môi, “Nói đi!”
“Nói cái gì?”
“Mr. Du và Mr. Jiss có gì khác nhau?”
“…”
Mặt người đàn ông lại đỏ.
Đàm Hi như hiểu ra: “Anh… Đừng bảo chưa dùng bao giờ đấy nhé?”
“Ra ngoài!” Gầm nhẹ.
“Chà! Thật sự chưa dùng à?”
Bàng Thiệu Huân: “…”
“Tiểu hòa thượng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Mắt to chớp chớp, nhìn chằm chặp vào anh ta, vẻ mặt bỡn cợt không hề che giấu.
Mặt người đàn ông đen như đít nồi.
Nhưng mà cô nàng nào đó vẫn không buông tha: “Hai mươi sáu? Ba mươi?”
Quả là một con gà giò to xác!
Đàm Hi bị tống ra khỏi văn phòng cùng một đống túi lớn túi nhỏ.
“Khoan đã!”
Người đàn ông đứng ở cạnh cửa, mà Đàm Hi đã bị đẩy ra ngoài hành lang, suýt chút nữa còn ngã lăn ra.
Không phải chỉ là nói thật một câu sao! Bụng dạ hẹp hòi…
“Cô lầu bầu cái gì thế hả?”
“He he he… Không, không có gì.”
“Đi từ từ, không tiễn.” Nói xong lại làm bộ định đóng cửa.
“Thực ra, đáp án rất đơn giản…”
Động tác của Bàng Thiệu Huân hơi dừng lại, chậm mất nửa nhịp.
“Một dày một mỏng, dù chỉ chênh nhau có không phẩy mấy milimet thôi thì cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới…” Âm thanh hơi dừng, hai tròng mắt tự nhiên híp lại, nụ cười càn rỡ bò lên môi, “Ảnh. Hưởng. Khoái. Cảm.”
“Cũng giống như gãi không đúng chỗ ngứa và súng thật đạn thật ấy, hoàn toàn là hai cảnh giới khác nhau. Understand?”
…
Đàm Hi ngáp dài, xách đồ đi về phòng bệnh.
Nhớ tới anh chàng “Gà Giò” và gương mặt tuấn tú đỏ như tôm luộc kia thì không khỏi híp mắt cười trộm.
Viêm Hề của ngày xưa, đánh nhau, tán trai, ghẹo gái, cái gì cũng giỏi.
Ai bảo người ba ma quỷ của cô về chầu trời sớm, để lại một khối tài sản kếch xù cho cô tiêu xài, nổi từ đám cậu ấm cô chiêu trong nước, đến lúc ra nước ngoài cũng lại trộn lẫn vào với đám người nổi tiếng, ăn nhậu chơi bời, kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Nói dễ nghe một chút thì gọi là phong lưu, ăn chơi trác táng, còn nói khó nghe hơn thì đó chính là vô học, thất nghiệp.
Bắt đầu thay đổi từ lúc nào ư?
Trước mắt hiện lên hình ảnh một thiếu niên mặc quần tây, áo sơ mi trắng, bóng dáng cao lớn, dưới ánh mặt trời, mặt nghiêng như ngọc.
Đẹp tới mức làm người ta kinh hãi, khôi ngô tới mức làm người ta… tự biết xấu hổ.
Ánh mắt trống rỗng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa đinh hương nở rộ ngoài ban công, lay động theo gió, mang theo mùi hương tiến vào cửa sổ.
“Em nói em yêu hoa đinh hương nhất, thì ra tên của em chính là tên nó, một loài hoa thật u buồn…”
“Nữ thần” lập tức biến thành “nữ thần kinh”, vừa ca hát vừa nhảy nhót suốt đường đi.
Viêm Hề? Đàm Hi?
Giống nhau cả thôi!
Đời trước chưa ăn chơi tráng tác xong thì đời này tiếp tục!
Chui qua ngàn bụi cây cũng không dính lên thân một chiếc lá— bingo!
Một chân đá văng cửa phòng bệnh, vừa tiến vào vừa hát líu lo: “Trên mộ cũ phủ đầy hoa tươi…”
Xoạch—
Giây tiếp theo, dừng lại, nụ cười tắt ngúm, nhướng mày.
Tần Thiên Mỹ đợi đã gần hai mươi phút, mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Giờ thấy người rồi thì cơn tức trong lòng như tìm được nơi phát ra, không hỏi xanh đỏ đen trắng đã trút một đống lời chửi bới, thóa mạ xuống.
“Đàm Hi! Mày đi chết ở đâu thế hả? Thảo nào anh tao không thích mày, chưa thấy có ai không biết điều như mày đấy! Tục ngữ nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì sẽ mãn kiếp sống trong hang! Gia đình bình dân như Đàm gia thì có nuôi dạy thế nào cũng chẳng ra nổi dáng một tiểu thư khuê các, kết quả là, còn phải bán con gái mới ôm được đùi của Tần gia!”
Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mang theo cảm giác về sự vượt trội, sự khinh miệt ngập tràn trong đáy mắt.
Đàm Hi đảo mắt, lập tức ném hết đồ trong tay lên giường, một đống lung tung lộn xộn, cũng không thu dọn ngay mà nửa người ngã nhào xuống giường, hai cái đùi cùng rung tít.
Như một người đàn ông vô lại.
Há miệng, ngáp một cái; duỗi tay, vặn eo một cái.
Hoàn toàn coi người khác là không khí.
Tần Thiên Mỹ há mồm trợn mắt, cô ta còn đang nghi ngờ liệu có phải mình đang thấy một tên lưu manh ngoài đường không!
“Mày đúng là Đàm Hi đấy chứ?” Buột miệng hỏi một câu.
Cô nàng Đàm buồn ngủ nên mặc kệ cô ả.
Mắt nhắm lại, nghiêng đầu ngủ.
Với đám ruồi bọ thì cứ lờ đi là được rồi.
“Họ Đàm kia!” Tần Thiên Mỹ dậm chân, giận dữ trợn mắt.
Cô nàng nào đó hoàn toàn không để tâm.
Nhắm hai mắt, trong đầu không ngừng hiện lên những ân oán cũ với bà cô em chồng này.
Ngày tổ chức hôn lễ, đêm đó, chú rể không về nhà ngủ, Tần Thiên Mỹ không chỉ châm chọc, mỉa mai, nói đểu cô một hồi mà còn làm ầm lên cho mọi người đều biết.
Hai ông bà già họ Tần thì nhắm một mắt, mở một mắt, không ai thèm quản lý cô ta.
Trong một đêm, tin quan hệ giữa cậu Hai và mợ Hai không tốt đã truyền ra vô cùng huyên náo.
Nói cái gì mà “Mạnh mua mạnh bán”, “Đàm gia đũa mốc muốn chòi mâm son”, “Mợ Hai lì lợm la liếm”, khiến cho cả đám người làm đều nhìn cô với ánh mắt đầy thành kiến.
Hôm sau, trong bữa ăn sáng.
Đàm Hi ngồi vào bàn ăn cho có lệ, cúi đầu rủ mi, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình.
Tần Thiên Mỹ đột nhiên lại muốn đưa trà cho cô, nói cái gì mà “Chị lớn như mẹ”, cần phải dâng trà mới có thể thể hiện sự hiếu thảo được.
Kết quả, một chén trà nóng bỏng hắt lên ngực cô, Đàm Hi đau tới mức hít sâu một hơi nhưng vẫn phải cắn răng chống đỡ.
“Ôi chết! Xin lỗi, tại em chân tay vụng về. Xem ra trời cũng chẳng muốn chị được uống chén trà này. Cũng đúng “chị lớn như mẹ”, bên trên còn chị dâu cả nữa, chị thì tính là cái quái gì chứ?” Nói xong liền cười duyên, giọng nói trong trẻo, dễ nghe.
Tần Thiên Mỹ khắc nghiệt, bố chồng coi thường, mẹ chồng thờ ơ chẳng khác nào ba hòn núi lớn đè lên người Đàm Hi, ngay cả thở cô cũng phải cẩn thận.
Mà Tần Thiên Lâm ngược đãi, đánh đập cô chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Mười chín tuổi, ở cái tuổi đẹp như hoa như ngọc lại hương tiêu ngọc vẫn.
“Đàm Hi, mày điếc à? Không nghe thấy tao đang nói chuyện sao?”
Chợt mở bừng mắt, trong đó lăn tăn những gợn sóng quỷ quyệt…