Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 39: Tại sao lúc đầu còn gả vào đó?


Bạn đang đọc Nàng Dâu Cực Phẩm – Chương 39: Tại sao lúc đầu còn gả vào đó?

Chớp mắt, nhét hết mọi hồi ức vào lại trong đáy lòng, Đàm Hi thở phào một hơi, nhếch miệng cười.

Những cảm xúc rối rắm và phiền muộn dường như chưa từng xuất hiện, cô vẫn là cô nàng vô tâm vô tính lúc đầu.

Mười chín tuổi…

Cái tuổi thật đẹp!

Chính là nắng gắt của lúc bảy, tám giờ buổi sáng, từ Viêm Hề trở thành Đàm Hi, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội nữa để sống, vậy thì có những chấp niệm cũng đến lúc phải buông rồi…

Xốc chăn, ngồi dậy, buổi sáng sớm tươi đẹp thế này, không lười nhác vươn vai thì sao có thể xứng với quần chúng nhân dân được chứ?

Bỗng dưng, động tác khựng lại.

Chớp mắt, lại chớp, chớp liên tục.

Trời ạ! Cô không hoa mắt đấy chứ?

Trên sô pha, một người đang nằm thẳng tắp.

Dáng nằm cực kỳ… thẳng.

Hai chân khép lại, hai tay đặt dọc theo chỉ quần, giống y như một cây cung nằm thẳng.

Đây là… ngủ cũng xếp hàng à?

Phụt—

Tha thứ cho cô không nhịn được cười!

“Buồn cười lắm sao?”

“Sai!” Ôm chân, lắc đầu, gương mặt thiếu nữ nửa cong lên, “Là cực kỳ buồn cười, y như cái xác chết cứng…”


Soạt!

“Ồ… Anh, dậy rồi à? Hi~”

Nhấp môi, thu lại nụ cười, ánh mắt ngượng ngùng.

Người đàn ông xoay người ngồi dậy, cổ áo mở rộng để lộ ra cơ ngực rắn chắc và làn da màu đồng cổ, mắt đen nghiêm nghị.

Nhưng cô thật sự rất muốn cười nha, làm sao bây giờ?

Ừm, không được cười, phải cố nhịn!

Nhưng mà, căn bản không thể khống chế được mà~

“Khí khí khí—”

Hậu quả của việc cố nín cười đó là cười y như đánh rắm vậy.

Gương mặt người đàn ông lập tức đen lại.

“Câm miệng.”

“Oh.” Ngoan ngoan đáp lại, nhưng giây tiếp theo: “Phụt… Ha ha…”

Lục Chinh: “…”

“Không phải anh đã đi rồi sao? Sao lại quay lại? Lưu luyến tôi à?” Cười đủ rồi, khoanh chân ngồi trên giường, mắt đối mắt với người đàn ông bên kia.

Đứng dậy, đi tới mép giường, quần tây bao trùm đôi chân dài và thẳng tắp, ẩn chứa vẻ nghiêm nghị, lạnh lẽo nhưng vẫn không che giấu được chính khí mạnh mẽ của đàn ông.

Đàm Hi chớp mắt, bị bắt phải ngẩng đầu nhìn lên: “Anh… làm gì thế?”

Đột nhiên, trán bị phủ lên bởi bàn tay mát lạnh, cô bừng tỉnh, ngẩn người.

“Hạ sốt rồi.” Thu tay lại, cầm thuốc mỡ ném cho cô, “Tự mình bôi đi.”

Dịu dàng tới quá nhanh mà đi cũng quá nhanh, y hệt ngồi tàu lượn siêu tốc, còn chưa kịp cảm thụ cảm giác mất trọng lượng thì đã lao thẳng xuống và dừng lại rồi.

Cầm thuốc mỡ trong lòng lên, Đàm Hi ngẩn ra mất mấy giây.

“Tối hôm qua, không phải là anh thoa cho tôi đấy chứ?” Cười gượng, cúi đầu, liếc nhìn cổ áo.

Còn may, hoàn chỉnh không xộc xệch.

Nhưng sao sau lưng lại lạnh thế?

Đưa tay sờ, soạt—

“Lục Chinh! Nói đi, có phải anh làm không?!”

Đôi tay đút vào túi quần, đứng nghiêng người: “Ông đây đã làm gì?”

Đưa lưng về phía gương lớn, ngoái đầu nhìn lại, mẹ kiếp—

Ở ngay giữa, dọc theo sống lưng có một lỗ rách to đùng, hơi cong lưng, một mảng lớn da thịt trắng bóng liền lộ ra.

Hở đến vô cùng quyến rũ!


Người đàn ông hơi liếc nhìn rồi lại lặng lẽ di dời tầm mắt.

“Không ngờ anh còn có đam mê này nha?” Bò dậy, đứng ở trên giường, Đàm Hi khoanh tay trước ngực.

Trạng thái đứng lên này khiến cho cô có thể từ trên cao nhìn xuống người đàn ông kia, nhướng mày, liếc cười, mọi xấu hổ và buồn bực lúc trước liền biến thành cười cợt, mang theo cái nhìn soi mói rất không có ý tốt.

“Thích xé váy ngủ? Hay là, thói quen thô bạo?”

Gương mặt tuấn tú lập tức đen trong nháy mắt.

“Đàm Hi, có bản lĩnh thì lải nhải nữa xem nào? Ông đây cũng không tin không có cách nào tóm được cô!”

“Ai lắm lời với anh?” Đáp trả một ánh mắt khinh thường, thiếu nữ bĩu môi, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ, “Chẳng phải chỉ là đùa một chút thôi sao, đồ cổ lỗ sĩ!”

“Mau dậy đi, đừng quên, đêm nay là tiệc mừng ngày thành lập của Tần Thị đấy.”

“Chỗ này của bà…” Ngón trỏ tay phải chỉ vào ngực, “Nhớ rõ ràng rành mạch rồi, không cần anh phải nhắc.”

“Vậy là tốt nhất.”

“Aizz.” Hai tay chống lên đầu gối, Đàm Hi hơi nhích lên trước, “Này, có phải anh rất hy vọng tôi về lại Tần gia để bị cái đám người cặn bã kia hành hạ không hả?”

Người đàn ông nghiêm mặt lại: “Người của Tần gia không đáng sợ như cô nghĩ đâu.”

“Cũng chẳng tốt như anh nghĩ đâu.”

“Nếu đã như thế, sao lúc đầu còn gả vào đó?”

Nụ cười của Đàm Hi cứng đờ, híp mắt nhìn hắn: “Anh đoán xem?”

Môi mỏng mím lại, người đàn ông không nói gì, chỉ có ánh sáng trong mắt lập lòe lúc tỏ lúc mờ.

Đàm Hi đột nhiên chẳng còn hứng thú gì nữa, ném thuốc mỡ cho anh, xoay người đưa lưng về phía anh.

“Cô…”

“Bôi thuốc.”

Lục Chinh nheo mắt, từ khi gặp phải tiểu tổ tông này, anh nhẹ nhàng không được, nặng cũng chẳng xong, thật sự quá bất đắc dĩ và cũng sắp điên mất rồi.


Cũng không thể đối xử như cấp dưới trong công ty, bực bội liền vỗ bàn, ném tài liệu vào mặt được.

Nếu anh làm thế, phỏng chừng con cún con này sẽ nhặt tài liệu lên và ném lại vào mặt anh ngay.

Cũng không thể giống như lúc huấn luyện tân binh, giày vò người ta đến chết, dù sao cũng là thiếu nữ trẻ, trên người còn đang bị thương, hơn nữa, lại có thân phận vợ của cháu trai, Lục Chinh làm cậu cũng chẳng dễ dàng gì.

Đau đầu!

“Tôi giơ tay lên là lưng đã đau rồi, anh không định để tôi tự bôi thuốc đấy chứ?”

“…”

“Ý gì hả?” Quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt do dự và kiêng dè của người đàn ông, Đàm Hi cười, “Yên tâm, bà đây mệt lắm, tạm thời không có hứng thú đùa bỡn với ai hết.”

Khóe miệng Lục Chinh giật giật.

“Nhanh lên!”

Nói được thì làm được, quả thực lần này cô không ồn ào, ngồi yên chờ bôi thuốc, ngoan ngoãn tới kỳ cục.

Bôi thuốc xong chỗ cuối cùng, Lục Chinh liền thu tay.

Lòng bàn tay thô ráp vừa rút ra, trong đáy lòng Đàm Hi liền nổi lên một cơn buồn bã, lại mơ hồ có loại cảm xúc… không nỡ xa rời.

Tôi nhổ—

Đàm Hi tự phỉ nhổ mình trong lòng.

Mẹ nó, chẳng phải chỉ là đàn ông thôi sao? Đời trước không thiếu, đời này cũng sẽ không thiếu!

Vực sâu chỗ nào mà chẳng có cỏ, chị đây còn lo không được ăn no sao?

Nực cười!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.