Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 28: Bà đây nghèo tới mức chỉ có mỗi tiền


Bạn đang đọc Nàng Dâu Cực Phẩm – Chương 28: Bà đây nghèo tới mức chỉ có mỗi tiền

“A…” Cười lạnh, xoay người đi luôn.

Đàm Hi không đuổi theo, trơ mắt nhìn anh đi vào trong thang máy.

Cúi đầu, thu lại sự lãnh đạm và giận dữ, ngẩng đầu lên, cười vô cùng thoải mái.

Trong tay bà có thẻ rồi, còn lâu mới sợ anh sẽ đi nhá!

Ha, có giỏi thì cứ cút ra xa vào.

Nghĩ mình là cậu ruột thật chắc? Há miệng ngậm miệng là nhắc tới Tần gia, lại còn dám châm chọc cô là “không biết giữ đạo làm vợ” à?

Rõ ràng là tại cái thằng biến thái Tần Thiên Lâm kia có được không hả?

“Xí! Một mình bà đây— chầm, chậm, chơi…”

Đồ đàn ông thối! Ngốc như cái chày gỗ ấy, lạnh chẳng khác nào tảng băng, còn dám tức giận lung tung nữa à?

Phất tay áo bỏ đi chứ gì?

Được! Nhân lúc còn sớm thì mau cút xéo đi.

Có thẻ để quẹt, có tiền để tiêu là cuộc sống đủ vui vẻ rồi. Dù sao, hiện tại còn lâu Đàm Hi mới đuổi theo ấy!

Phụ nữ mà, đừng nên ngủ quá muộn, cũng đừng yêu quá trọn tình.


Lạt mềm buộc chặt, đây là một môn học có rất nhiều tri thức.

Đi thẳng vào cửa hàng bán đồ lót, đủ loại áo lót màu sắc rực rỡ làm sáng lòa mắt chó.

“Ố… Còn có cả bikini nữa!”

Hai mắt Đàm Hi sáng rực.

Không khỏi hồi tưởng lại những ngày đầu sống trong núi, lúc đó khổ cực biết bao nhiêu!

Đừng nói tới bra, ngay cả cái đồ hơi giống áo lót ngực cũng khó mà mua được, những người nghèo hơn một chút thì đến quần áo lót là gì còn chẳng biết ấy chứ.

“Ba cái này, lấy ra tôi thử xem.”

“Vâng.” Nữ nhân viên bán hàng tươi cười thân thiết, “Có thể nói cho tôi biết size và cup mà cô mặc không ạ?”

“… 32B.”

Có tiếng cười khẽ, Đàm Hi nghe thấy liền quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời thượng đứng nghiêng ở phía sau, trong tay cũng cầm một cái áo lót màu xanh nhạt, những ngón tay như ngọc đang vuốt trên đỉnh áo, động tác… có hơi hạ lưu.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn, cô ta chuyển mắt, nhìn về phía cô.

Đàm Hi lập tức trợn đảo mắt với cô ả rồi nhìn đi chỗ khác.

Nhìn cô giống dân đồng tính lắm sao? Trước bàn dân thiên hạ, một đứa con gái ăn mặc thời thượng lại cười với cô trong cửa hàng bán đồ lót ư? Cười thì cũng thôi đi, còn liếc mắt đưa tình là cái quỷ gì?!

Quả thực không thể hiểu nổi!

Ho nhẹ hai tiếng: “Này cô kia, mau lấy ba cái món kia xuống để cho tôi thử ngay đi.”

Nhân viên bán hàng tỏ vẻ khó xử, nụ cười cũng trở nên vô cùng xấu hổ.

“Có vấn đề gì sao?” Đàm Hi nhíu mày.

Cô nàng thời thượng lại cười thêm một cái nữa, ánh mắt nhìn về phía nhân viên bán hàng: “Susan, cô cứ nói thẳng với người ta là được rồi, vấn đề kiểu đó chắc em gái này sẽ không để ý đâu.”

“A… Thật sự rất xin lỗi cô, ba loại áo ngực này thuộc kiểu áo gợi cảm rất thịnh hành của mùa hè năm nay, bắt đầu từ cúp C, không có cúp B.”

Đàm Hi ngưng lại, sau đó, cả mặt đều đen sì.

“Nếu không thì cô thử những loại khác xem ạ…”

“Susan, lấy ba loại đó lại đây, tôi mặc loại đó chắc rất hợp. A, đừng quên, phải là cúp D đấy.” Ngẩng đầu, ưỡn ngực, cảm giác về sự vượt trội tăng vọt.


“Vâng, cô Sầm.”

Nhìn hai tảng thịt sinh động và trắng nõn trước ngực ả kia, Đàm Hi nuốt nước bọt.

Mẹ kiếp! Cúp… cúp D?!

“Em gái, nơi này bán đồ lót cho người trưởng thành, em đừng nhầm đấy. Ra cửa rẽ trái sẽ thấy một cửa hàng dành cho trẻ em, bên trong có bán áo ba lỗ loại dành cho học sinh trung học, có miếng lót, chị nghĩ em nên qua đó xem.”

“Chị… đang nói chuyện với tôi đấy à?”

Ánh mắt nhìn quanh một vòng, người phụ nữ cười càng thêm xinh đẹp: “Ở đây trừ em ra, còn có ai giống học sinh cấp hai nữa sao?”

Đàm Hi cười, mi mắt cong lên: “A, cảm ơn đề nghị của bà chị, bà chị thật đúng là người tốt.”

“Bà… bà chị?”

“Đúng rồi! Không thì gọi bà thím cũng được, dù sao ngực chị cũng lớn mà, đáng tiếc, còn chưa so được với bò sữa.”

Xoay người, ngón tay chỉ lên kệ: “Ba cái này, cùng với mấy cái cúp D đều đóng gói hết vào cho tôi.”

“Hết… hết ạ?” Nhân viên bán hàng sững ra.

Bộp—

Móc thẻ kim cương ra, đập bộp xuống quầy thu ngân, thiếu nữ cười xán lạn như ánh mặt trời.

“Yên tâm, bà đây nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền thôi, cho cô thời gian một phút, gói hết đồ tôi cần lại, understand?”

“Nhưng mà size của cô không hợp…”


“Tôi có bảo là tôi mặc không hả? Hiện tại đang khuyến khích xây dựng nông trường hữu cơ, nuôi dưỡng sinh thái, bò sữa còn có thể nghe nhạc, tại sao lại không thể mặc áo lót chứ hả?”

Trợn mắt há mồm.

“Tôi hỏi thật nhé, thế cô có định bán hàng hay không hả?! Nếu cô không làm được thì gọi người quản lý ra đây, tôi tự mình nói!”

“Xin, xin lỗi, tôi sẽ lập tức đóng gói cho cô ngay.” Tè ra quần.

“Em gái à, giá trị cơn giận dỗi này của em có phải quá lớn rồi không thế? Phải biết rằng, một cái áo ngực ở đây cũng đủ cho một nhà ba người sống trong một tháng đấy.” Ả phụ nữ xách túi, đứng ở một bên, che miệng cười khẽ, nhưng mà trong đáy mắt vẫn còn sự sững sờ chưa kịp tan đi.

Nói vậy nhưng ngay từ đầu ả ta đã bị hành vi của Đàm Hi dọa rồi.

“Thật à?” Trong đáy mắt thiếu nữ lộ ra vẻ trầm tư như thể đang thật sự suy nghĩ, đột nhiên lại “a” lên một tiếng—

“Xin lỗi nhá, quên xem giá rồi. Sớm biết rẻ như thế thì nên mua hết mấy loại khác. Rốt cuộc, bò sữa thì cũng có size lớn, size nhỏ mà.”

“Nhóc con thì đừng có học làm anh hùng, phồng má giả làm người mập chẳng hay ho gì đâu, cẩn thận tiêu quá tay thẻ của ba mẹ, về lại ăn đòn đấy.” Ả phụ nữ nhắc nhở đầy vẻ thấm thía, ánh mắt đồng cảm, giọng điệu khuyên nhủ, rõ ràng là chắc mẩm trong lòng rằng nữ sinh trước mắt chỉ đang thùng rỗng kêu to mà thôi!

Trẻ con bây giờ luôn cậy trong nhà có tí tiền là chẳng biết phải trái đúng sai gì hết.

Quan sát qua loa, Sầm Đóa Nhi cười lạnh.

Đầu tóc như ổ gà, toàn thân trên dưới không có một khoản hàng hiệu nào, trong tay cũng có cầm hai cái túi của nhãn hàng AlexanderMcQueen, chắc là mới nhặt được ở đâu đó.

Cô ta muốn xem xem, lúc nữa quẹt thẻ xong rồi, con bé học sinh này còn có thể tiếp tục kiêu ngạo được nữa hay không…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.