Đọc truyện Nàng Đại Tỷ Tôi Yêu – Chương 16: Cô phải làm sao đây?
Là thật rồi.
Đấy, thế mà vừa nãy không tin, vô tư nói người ta nói nhăng nói cuội.
Cô vừa lấy làm ngạc nhiên, vừa bồi hồi xao xuyến. Nhất thời chưa biết nên làm gì, xử trí như thế nào và trả lời ra sao trước những lời thổ lộ đột ngột của cậu.
Đầu óc mụ mị hết cả, cuối cùng cô kiếm cớ nói thôi bây giờ cũng trễ rồi, tui buồn ngủ quá, có gì ngày mai nói tiếp. Sau đó, cô ngơ ngác trở về phòng mình, nằm bẹp trên giường chìm trong mớ suy nghĩ rắc rối.
Thật sự ngay cả bản thân Hoài Thương cũng không thể ngờ, thậm chí còn không thể tin được là Tiểu Bảo, cậu bạn hiền lành ngốc nghếch luôn ở bên cạnh cô, cậu bạn cô quan tâm và cưng chiều nhất, cậu bạn để cô chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, cậu bạn cô ao ước sẽ mãi mãi là bạn thân, là người hầu, là bao cát để cô trút giận, lại vừa mới…tỏ tình với cô.
Nhân dân vẫn thường hay đồn đại rằng không thể tồn tại mối quan hệ tình bạn khác giới đơn thuần, bởi vì hầu hết đều sẽ có một người trong hai người đang yêu thầm người kia, mà không dám nói ra hay tiến tới.
Hồi nhỏ ý, cô nghe từng câu từng chữ mà thấy thấm lẫn chính xác quá cơ, người cứ lâng lâng như trên mây á, đầu óc lung tung mộng mị hết cả. Buổi chiều mới tí ta tí tởn hỏi nhân vật chính, nghe nói ông thích tui đúng không?
Cậu nghe có vẻ rất hứng thú, tủm tỉm cười mãi thôi, đoạn ghé vào tai cô thủ thỉ.
“Ba mẹ Nguyễn tin bà, em trai Hoài Nam tin bà, bà đọc nhiều truyện ngôn tình quá rồi, hãy thức tỉnh đi.”
Đấy, vỡ mộng chưa? Nói đùa chứ Nguyễn Hoài Thương không còn chút thể diện nào luôn ý, thiếu chút nữa là chui ống cống cho đỡ quê rồi. Mà cũng từ sau hôm ấy, mặt lạnh mặt nhạt xong, cô tuyên bố nâng level hành hạ Huỳnh Thiên Bảo thêm một cấp nha.
Uầy, tự nhận thấy bản thân mình cũng độc ác hung tàn lắm chứ bộ. Nhưng chả hiểu sao, tình trạng nô lệ giỡn mặt với cô chủ vẫn còn tiếp diễn mới ghê hồn.
“Thương bà chằn nhé? Vì bạn vừa hung dữ, vừa thích bắt nạt mình, nên tên đó cũng rất phù hợp với bạn!”
“Bà đừng có cười! Khi cười nhìn bà càng đáng sợ hơn đó! Tắt ngay nụ cười đó lại!”
“Ba mẹ bà đặt cho bà một cái tên thật hiền lành và dịu dàng biết bao, thế mà tại sao bà không giống với cái tên chút nào vậy?”
Ối dồi ôi, ai đời lại thích người ta mà chê người ta như thế này. Phi lý, phi lý hết sức à.
Nhờ vào những câu nói ngây thơ và “có duyên” nhất quả đất kia, nên kiểu suy nghĩ vớ vẩn Tiểu Bảo thích cô từ lâu đã không còn hiện hữu trong tâm trí, cô cũng không còn để tâm tới nó nữa.
Do đó, đáng lẽ ra hôm nay khi cậu thổ lộ tình cảm, cô nên một mực không tin, trêu cậu cứ nói đùa hoài và cho cậu một cú đấm chứ.
Nếu thế, cũng không tiêu tốn nhiều calo mệt mỏi, suy nghĩ miên man đến vậy.
Ấy vậy mà, nghe ai kia nói với giọng trầm ấm, dịu dàng và thật lòng vô cùng, khiến ai đó không muốn tin…cũng phải tin.
Sáng hôm sau.
-“Chào buổi sáng chú Nguyễn, Hoài Thương chuẩn bị chưa xong sao ạ?”
-“Con cứ đến trường đi, nó nói có chút việc nên đi trước rồi.”
…
Thật ra chẳng phải cô ngượng nghịu gì, chỉ là bây giờ chạm mặt cậu ấy thì cô biết nói gì đây? Vả chăng, nếu cậu ấy mà nhắc lại, khiến cô vừa không biết trả lời như thế nào, vừa không được tự nhiên như bình thường. Haiz, thôi, tránh mặt một tẹo, sau đó tương kế tựu kế tiếp.
Ừ thì tạm thời không nhìn mặt nhau, không đi cùng nhau đó. Nhưng Thương vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mông lung, thoang thoáng nét buồn của Bảo, đang dán chặt vào mình.
Tiết học thể dục hôm nay, thầy giáo tổ chức trận bóng đá ở sân trường chính rộng rãi. Thế là tập thể lớp 10F chia thành hai phe, hăng hái đuổi theo trái bóng tròn và sút tung lưới đối phương.
Mặc dầu khung cảnh nhộn nhịp và sôi nổi, cô vẫn không có tâm trạng để chơi đùa, cô ngồi một xó trên băng ghế đá, nhàn nhạt ngắm mọi người, ngắm cây ngắm cỏ, ngắm bầu trời xanh.
-“Cậu và đằng ấy cãi nhau hả? Chuyện hiếm có à nghen.”
-“Cậu thậm chí còn đến trường có một mình, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Khả Ngân và mấy nhỏ bạn cùng lớp tạm thời dừng cuộc chơi, bước đến bên đại tỷ hỏi thăm.
Đại tỷ như có người để trút bầu tâm sự, liền thở dài sườn sượt kể cho họ nghe. Và sau khi kể xong, phần đông đều bất ngờ và phấn khích hẳn ra, nhưng có một người thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi, đuộm nét ưu buồn, rồi cũng không nói gì thêm nữa.
-“Tớ đã nói rồi, tám mươi phần trăm bạn thân khác giới đều có tình cảm với nhau từ trước cơ mà.”
-“Này, sao tớ lại nghĩ Thiên Bảo đang nhầm lẫn giữa thích theo kiểu tình bạn tri kỷ và thích theo kiểu tình yêu nhỉ? Chưa biết chừng cậu ta chỉ cảm thấy tủi thân khi bạn của mình có bồ, bỏ rơi mình thôi?”
-“Tớ đồng tình với Lan, vì sao suốt mười năm trời Thiên Bảo lại không chủ động tỏ tình mà bây giờ mới chịu tỏ tình cơ chứ? Cậu ta đã có rất nhiều cơ hội mà?”
Mấy nhỏ bạn cùng lớp nói rành rọt từng câu, thảo thảo luận luận, lại còn rất có lý, báo hại cô đã rối beng nay còn rối beng hơn.
-“Hoài Thương! Coi chừng!”
Bốp.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã thấy nửa đầu phía sau đau quá à, trời đất ạ, trái bóng ở đâu ra thế này? Nó vừa đập vào đầu cô ý, chèn đét ơi, sao không thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy nè?
-“Cậu có sao không? Là ai? Là ai đã đá trái bóng?”
Hot girl lớp 10F vừa dứt lời la ó um sùm, từ phía xa, nhóm nam sinh cùng lớp lưng áo ướt đẫm mồ hôi, hớt ha hớt hải chạy tới.
-“Tôi xin lỗi, cô không sao chứ?”
Là tên tóc vàng, ui chao, bất cẩn thế chứ nị.
-“Hoá ra là cậu, trái banh của cậu đã đánh thẳng vào đầu Hoài Thương đấy.”
Trần Khả Ngân đi đến chỗ Vũ Minh Tuấn, bực bội quát. Thấy thế, thằng bạn bên cạnh lập tức thừa nhận sai lầm của mình.
-“Thằng Tuấn chỉ chặn bóng thôi, thực ra tớ mới là người đá trái banh đó. Hì hì, lỗi kỹ thuật, lỗi kỹ thuật.”
-“Cậu phải chú ý chứ, và điều đó không buồn cười chút nào đâu.”
-“Không phải, chỉ là tôi không chặn được nó đúng cách. Xin lỗi nhé, cô có muốn đi đến phòng y tế không?”
Chẳng muốn vì một chút chuyện cỏn con mà trở nên ồn ào, phiền phức và phá hỏng trò chơi của mọi người, cô thở dài, phủi phủi cái bộ đồ thể dục đang mặc đứng dậy, rồi nở một nụ cười thật tươi với Minh Tuấn.
-“Nhằm nhò gì trái banh nhẹ hều này, tôi không sao.”
Thật ra, người đối diện cư xử hòa nhã như vậy khiến hắn thấy có chút không quen.
-“Cô thực sự ổn chứ?”
-“Tôi ổn, tôi ổn mà. Thôi nào, các cậu cứ tiếp tục chơi đi.”
Cô trấn an rồi quay người đi, không quên vẫy vẫy tay chào kiểu hoa hậu.
Miệng nói, nhưng thân thể hoàn toàn hành động ngược lại, mới đi được vài bước thì không ổn rồi, đầu cô đau quá, như bị hai thái dương bó chặt lại vậy, cảm giác giống như kim châm ấy. Có thể vì tối qua cô ngủ không đủ giấc, cứ mãi suy nghĩ về…
Khi Nguyễn Hoài Thương choáng váng mặt mày, cơ thể bắt đầu mềm nhũn, ngã xuống thì ngay lúc đó có một bàn tay chìa ra đỡ lấy bên hông cô, và ôm cô, để cô bám vào trên người mình.
-“Đi nào.”
-“Gì…”
-“Xin phép thầy cho em đưa Hoài Thương lên phòng y tế một lát, dường như bạn ấy cảm thấy mệt quá rồi.”
-“Gì đây Tiểu Bảo? Ông đang làm cái…”
Ối dồi ôi, còn chưa kịp la lối hết câu, người ta đã tự tung tự tác, vòng tay vác cô lên vai, như thể vác một bao gạo khiến cô chỉ biết ú ớ vùng vẫy.
…
Ông bác sĩ chẩn đoán, tại vì tối qua cô ngủ muộn, ăn bữa sáng sơ sài, cộng thêm va chạm nhẹ nên triệu chứng đầu đau nhói như kiến đốt cũng dễ hiểu, và nó sẽ không phải là một vấn đề lớn nếu cô biết thận trọng ngay từ bây giờ.
Ông bác sĩ sẽ đi thông báo với thầy chủ nhiệm lớp, khuyên cô nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút.
Ừ buồn ngủ, nếu đặt lưng xuống là cô có thể ngủ ngay, trừ phi, cậu không ngồi bên cạnh giường và không nói một lời, đôi mắt đen láy, sâu thẳm vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô.
Quả tình, nếu…chỉ là nếu thôi.
-“Ngày hôm nay, tui thực sự rất hạnh phúc.”
-“Cái gì? Ông rất hạnh phúc khi thấy tui bị trái bóng đập vào đầu à?”
Có đứa máu điên sôi sùng sục, có đứa lắc đầu lia lịa.
-“Không không không, tui không có ý đó.”
-“Đừng có mà giả nai như vậy, tui biết hết đấy!”
-“Vậy…bà biết rõ chuyện tui khiến tâm trí bà lơ đãng, lòng rối như tơ vò và thái độ khác lạ luôn sao?”
Cái gì thế? Cớ sao hôm nay khéo mồm khéo miệng thế?
Bị Huỳnh Thiên Bảo đoán trúng tim đen, Nguyễn Hoài Thương gãi đầu gãi tai, nhưng cố nuốt nước bọt làm kiêu, kênh kênh kiệu kiệu phát ghét.
-“Này nhé, tui nói cho ông biết nhé. Ai mà chả ngạc nhiên khi lời tỏ tình đến từ người bạn thân nhất hệ mặt trời chứ. Hành xử ngu ngốc như tui đây cũng là lẽ đương nhiên, tui còn nghĩ ông giỡn chơi và không thật lòng nữa kìa.”
Đang quê xệ mà, nói năng không suy nghĩ gì cả.
-“Dù sao, lúc này cảm giác của tui khá phức tạp, về lời tỏ tình của ông, tui nghĩ là…”
-“Quên nó đi.”
-“Ừ quên…gì cơ?”
Có người thấp giọng cắt ngang lời người kia, hại người kia bối ra bối rối.
-“Điều đó…nó không phải là vấn đề to tát, chỉ tổ nhảm nhí khiến đại tỷ của chúng ta muộn phiền thêm thôi.”
Ánh mắt Tiểu Bảo buồn buồn kiểu gì ý, giọng cũng trầm trầm, khô khốc không có vẻ gì là đang giỡn cả.
-“Ưm…cũng không hẳn, tình cảm của ông khiến tui cảm thấy rất vui…”
-“Ý bà là gì?”
Cậu rời ghế đứng dậy.
-“Đừng nhắc tới nó nữa, nó không quan trọng.”
Hoài Thương ngẩn ngơ, giương mắt nhìn theo bóng dáng cười nhạt của Thiên Bảo khuất dần sau cánh cửa phòng y tế, lúc đầu không hiểu, sau đó ngẫm nghĩ lại…mới chợt hiểu ra.
“Nếu tui nói…tui không thích bà ở bên cạnh anh ta, không thích bà mãi suy nghĩ về anh ta…”
“Nếu tui đạt điểm tối đa trong kỳ thi này, bà có thể…đừng thích anh ta nữa, được không?”
“Tui muốn được ôm chặt bà, dù biết trái tim bà đang gọi tên một người khác. Bởi tui thật yếu đuối nên tui muốn dựa vào vai bà mãi.”
Trời ạ, cậu đã phải lặng lẽ chịu đựng, yêu đơn phương cô suốt mười năm mới có thể thổ lộ tâm tình với cô, mà cô đã làm ra điều gì thế này? Giỏi ghê, bây giờ thì cậu giận rồi kìa.
Trong lòng bứt rứt khôn nguôi, ôi thôi, làm sao đây? Rốt cuộc, cô phải làm sao đây?