Đọc truyện Nàng Của Anh – Chương 327: Tôi Chờ Cô Ấy Tỉnh Dậy!
“Uyển Dư, thả Tô Trà Trà ra!”
Chiến Mẫn Quân độc ác nhìn chằm chằm Uyển Dư, ra lệnh: “Để tôi đưa cô ấy đi bệnh viện!”
Tô Trà Trà quát lại: “Tôi sẽ đưa Trà Trà đi bệnh viện, không phiền đến anh!”
Uyển Dư dốc hết sức lực trực tiếp ắm Tô Trà Trà lên xe.
Sau đó, cô ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiến Mẫn Quân: “Chiến Mẫn Quân, xin anh sau này đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt Trà Trà nữa.
Bằng không tôi nhất định sẽ không để cho yên anh!”
Uyển Dư càng nói càng tức giận nhất là khi nghĩ đến chuyện Tô Trà Trà sảy thai, cô gằn từng câu từng chữ quay lại quát lớn với Chiến Mẫn Quân: “Chiến Mẫn Quân, chuyện xui xẻo nhất đời này của Tô Trà Trà chính là gặp phải anh! Tôi thật sự hi vọng anh chết cháy trong trận lửa kia! Trà Trà sao cứ ngốc như vậy, lại còn mặc kệ sinh tử mà lao vào trong biển lửa cứu anh, vậy mà!
Anh đúng là đồ vong ơn bội nghĩa! Chiến Mẫn Quân, anh cút ngay cho tôi! Sau này đừng bao giờ quấy rây Trà Trà nữa! An Ninh mới là người đàn bà của anh, anh muốn cùng An Ninh cùng sống cùng chết, chúng tôi không quan tâm! Tôi chỉ hi vọng anh đừng có khốn kiếp như vậy.
Buông tha cô ấy, biến khỏi cuộc sống của cô ấy đi! Cút đi! Tính tình Uyển Dư trước giờ vẫn luôn ôn hòa, để có thể khiến cho cô rống lên nhiều lời như vậy, có thể thấy được cô đã căm ghét Chiến Mẫn Quân đến cực hạn rồi.
Chiến Mẫn Quân bị Uyển Dư chọc tức đến phát rồ,thế nhưng anh ta vẫn bắt được trọng điểm trong lời nói của Uyển Dư: “Uyển Dư, cô đừng có ở đó nói hươu nói vượn! Cô nói Tô Trà Trà ở trong biển lửa cứu tôi? Người cứu tôi ra rõ ràng là An Ninh?”
“Đúng, Trà Trà không có cứu anh, Trà Trà là cứu phải cái rắm!”
Uyển Dư cười lạnh, nói tiếp.
Cô biết Chiến Mẫn Quân hoàn toàn không tin chuyện Tô Trà Trà cứu anh ta vì thì cứ coi như Tô Trà Trà cứu phải cái rằm đi.
“Uyển Dư, cô lặp lại cho tôi!”
Chiến Mẫn Quân còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Lục Minh Thành đánh một quyền ngã quỵ xuống đất.
Anh ta quạu mặt lại, bạo phát: “Lục cửu, Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi!”
Lục Minh Thành đáp lại: “Cậu dám rống tên người phụ nữ của tôi!”
“Cậu trẻ, chúng ta đừng để ý đến tên Chiến Mẫn Quân thần kinh này nữa, chúng ta mau đưa Tô Trà Trà đi bệnh viện thôi, cô ấy mất máu quá nhiều sợ sẽ không giữ được đứa bé!”
Lục Minh Thành không để ý đến hẳn ta nữa, trực tiếp lên xe cùng Uyển Dư đưa Trà Trà vào bệnh viện.
Khi chiếc xe của Lục Minh Thành lao vút đi, bụi băm hun đến trên mặt mới khiến Chiến Mẫn Quân bừng tỉnh lại và hét lớn theo: “Uyển Dư, cô nói cái gì? Cái gì mà đứa bé? Chẳng lẽ thật sự là Tô Trà Trà không phá thai sao?”
Anh không để ý gì đến An Khang nữa mà nhanh chóng leo lên xe chạy đuổi sát theo chiếc xe của Lục Minh Thành đi về hướng bệnh viện, vừa đuổi theo sau vừa nói hoảng loạn một mình trên xe: “Con của anh và Trà Trà nhất định sẽ không sao! Anh sẽ không để cho con của anh và cô có chuyện! Đúng vậy, con của anh và Tô Trà Trà nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Lục Minh Thành và Uyển Dư mang Tô Trà Trà đến bệnh viện được tìm thấy gần nhất ở đó.
Vừa vào đến trong viện Tô Trà Trà đã được đưa vào phòng cấp cứu nhìn ánh đèn đỏ nhấp nháy ngoài phòng cấp cứu Uyển Dư không cầm được nước mắt, ôm lấy Lục Minh Thành khóc nức nở.
Lục Minh Thành trấn an: “Uyển Dư, đừng lo lắng, Tô Trà Trà sẽ không sao!”
Uyển Dư ôm mặt thấp giọng nức nở: “Cậu trẻ, con của Trà Trà, giữ không được rồi! Em là bác sĩ, em nhìn đã biết con của Trà Trà không giữ được nữa!”
“Gậu trẻ, anh không biết Trà Trà mong đợi đứa nhỏ này đến mức nào! Bảo Bảo và Bối Bối cũng rất mong đứa bé này ra đời! Hai đứa nhỏ đều nói muốn làm những anh chị tốt nhất, để cho bảo bối của Trà Trà có thể vô tư, vui vẻ”
“Thế nhưng, đứa nhỏ này không còn nữa! Trà Trà đã mất một đứa con rồi, vì sao vận mệnh lại tàn nhẫn với cậu ấy vậy chứ, sao lại bắt cậu ấy chịu nổi đau này lần nữa chứ!”
Uyển Dư cũng đã sinh con cô biết rõ đối với một người mẹ đứa con quan trọng đến mức nào.
“Uyển Dư, em đừng khó chịu.
Dù là không còn đứa nhỏ nữa, Tô Trà Trà khỏe rồi còn có thể có thêm những đứa con khác!”
Lục Minh Thành nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ươn ướt của Uyển Dư, khẽ nói.
Uyển Dư không nói gì, chỉ yên lặng vùi đầu trong lòng Lục Minh Thành mà khóc lớn một trận.
Chiến Mẫn Quân đã đuổi kịp đến nơi nghe được câu nói kia của Lục Minh Thành: “Dù là không còn đứa nhỏ nữa, Tô Trà Trà khỏe rồi còn có thể có thêm những đứa con khác”
Cái gì gọi là không còn đứa nhỏ nữa? Chiến Mẫn Quân bước nhanh về phía trước, túm chặt lấy cổ áo Lục Minh Thành: “Lục cửu, cậu nói rõ cho tôi, cái gì gọi là con của tôi và Tô Trà Trà đã không còn? Ai đám nói con của tôi đã không còn chứ? Lục cửu, ai cho cậu ở đây ăn nói xằng bậy như vậy!”
Lục Minh Thành quát lớn: “Chiến thất, cậu nổi điên cái gì?”
“Lục cửu, cậu mới là điên rồi! Nếu không điên, sao cậu lại nói nhảm nhí như vậy! Con của tôi vẫn khỏe mạnh, ai cho cậu trù ẻo thẳng bé! Lục cửu, tôi liều mạng với cậu! “
Chiến Mẫn Quân không kiềm chế được lớn giọng đáp lại.
Lục Minh Thành đẩy mạnh cậu ta ra chỉ thẳng vào mặt Chiến Mẫn Quân nói: “Đây là bệnh viện, Chiến thất cậu bình tỉnh lại đi nếu không tôi cho cậu đi cấp cứu luôn đấy”
Chiến Mẫn Quân thất thần ngồi quỳ xuống đất đột nhiên cửa lớn phòng cấp cứu mở ra, anh ta vội vàng chạy lại lo lắng hỏi: “Tô Trà Trà, cô ấy!
cô ấy sao rồi?”
Uyển Dư nằm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, cô ấy không sao rồi phải không?”
Bác sĩ liếc mắt nhìn Uyển Dư và Chiến Mẫn Quân không khỏi thở dài: “Hiện tại bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, thế nhưng đứa nhỏ trong bụng của cô ấy đã không còn”
Thân thể Chiến Mẫn Quân đột nhiên cứng đờ, đứa nhỏ không còn? Con của anh ta và Tô Trà Trà không còn? Chiến Mẫn Quân không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch của Tô Trà Trà, anh bước lên trước muốn nằm lấy bàn tay của Tô Trà Trà thể nhưng lại không dám.
Con của bọn họ đã chết rồi, là do anh ta đã hại đứa con của chính mình.
Cứ như vậy một người ngông cuồng tự đại như anh ta bây giờ ngay cả việc nắm lấy tay của Tô Trà Trà, anh ta cũng đủ dũng khí.
Uyển Dư hỏi tiếp: “Trà Trà, hiện tại thân thể thế nào rồi bác sĩ”
“Bây giờ cô ấy đã không còn nguy hiểm, thể nhưng tình trạng vẫn không mấy khả quan.
Trên lưng cô ấy còn vết thương chưa lành lại thêm vết thương mới chỉ sợ là sẽ có chút phức tạp.
Cô ấy còn bị gãy hai cái xương sườn hơn nữa đây không phải lần đầu cô ấy bị gãy xương sườn, vậy nên vết thương mới chồng lên vết thương cũ nếu sau này cô ấy không cố gắng nghỉ ngơi thì sẽ rất không ổn đâu”
Nói xong lời này, bác sĩ liền đấy Tô Trà Trà đi vào phòng bệnh.
Uyển Dư nhìn thấy Chiến Mẫn Quân muốn đi vào phòng bệnh cô liền ngăn anh ta lại: “Phiền anh biến đi cho khuất mắt chúng tôi có được hay không!”
“Tôi chờ cô ấy tỉnh dậy!”
“AI Chờ Trà Trà tỉnh dậy?”
Uyển Dư cười châm chọc.
“Tôi không đi đâu cả!”
Chiến Mẫn Quân cố chấp bước tới trước giường bệnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Trà Trà.