Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire

Chương 93


Đọc truyện Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire – Chương 93

-Làm sao có thể… làm sao chị ấy lại tặng nó cho anh… anh có biết nó có ý nghĩa gì ko ?. Nguyệt hét vào mặt Yun, lời nó thể hiện hầu hết tâm trạng của cô hiện giờ, cô là người đầu tiên ko nhịn được trong bốn người đang vô cùng bức xúc.

Hong nhìn Yun, quay lại nhìn nó rồi nhìn chiếc lục lạc màu bạc, cô khẽ nhíu mày. -Yun… tôi nhớ là cậu đã đưa cho Tử Y rồi mà… làm sao cậu lại có được nó ?

Nó quay lại nhìn cô bạn bên cạnh. -Hong… cậu nói… hắn đã từng đưa vật này cho tôi sao ?.

Hong như nghẹn lời, cô cũng thật là, ko đánh đã khai, có lẽ hôm nay sẻ là một ngày dài, chính hôm nay, mọi việc sẻ được đưa ra ánh sáng.

Ko gian như chìm vào tĩnh lặng, James, bà Bạch Liên cũng ko một lời, mỏi người một suy nghĩ nhưng hầu hết đều tập trung vào nó.

-Tôi đã nhặt được nó ở khuôn viên phía tây khu vực của học viện Ireland. Trong sự im lặng Yun lên tiếng.

-Tara… ta ko biết ý nghĩa của chiếc lục lạc này là gì… ta cũng ko mong là em sẻ tha thứ cho ta… nhưng xin em hãy nhớ lại… để có thể trừng phạt ta. Anh quay đi, bước chân đã ko còn nặng nề như trước, những gì anh muốn nói cũng đã nói xong.

Nhìn theo tấm lừng ngày càng xa mình nó cảm thấy vô cùng khó chịu, ko biết tại sao lại có cái cảm giác này nhưng nó chắc rằng những cảm xúc này chỉ có khi nó chạm mặt với Yun, người con trai đang bước đi.

-Tử Y chúng ta về thôi. Thiên lên tiếng, tuy anh ko phải người trong cuộc nhưng anh biết rõ tam trang hiện giờ của nó, người ta thường nói, người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc.

Ngước nhìn Thiên, nó lại nhớ đến câu nói Yun vừa nói, chỉ với câu nói ấy đã làm cho ý muốn bàn đầu của mình hoàn toàn tan biến, ko một vương vấn.

Nhưng có lẽ ông trời ko muốn mọi việc dừng lại ở đây, có lẽ ông nghĩ bấy nhiu sóng gió là chưa đủ nên ông muốn cuộc chơi thêm phần hấp dẫn.

Mây đen kéo đến, sấm nổi dậy bao trùm cả hòn đảo, những cơn gió mạnh bắt đầu càng quét khắp nơi và mạnh nhất chính là khu kháng đài, hiện tượng khác thường đã giữ chân mọi người, tất cả, họ biết nó khác thường vì ở đây ko bao giờ xảy la những hiện tượng như thế, và làm cho họ chú ý đến nhất chính là luồn khí tà ác vô cùng mạnh mẻ đang tiến đến rất gần.

-Tà khí mạnh thật. Phong nói.

-Phải… em chưa bao giờ cảm nhận được tà khí nào mạnh đến thế. Nguyệt tiếp lời.

Hầu hết ai cũng chỉ cảm nhận được đây là một loại tà khí cực mạnh chỉ riêng nó và Yun là cảm thấy khác, Yun quay người bước lại chỗ tụi nó.

Lòng ngực nó bỗng nóng rang, khó chịu vô cùng, nó cảm nhận được sự quen thuộc của loại tà khí này, một khuôn mặt mờ nhạt dần hiện lên trong đầu nó, nhưng nó ko thể nhớ ra khuôn mặt đó.

Trong cơn cuồn phong một dòng lóc xoáy bất chợt hiện ra và đi chuyển về phía tụi nó. Nó dừng lại và từ từ biến mất, mây trời cũng trở lại trạng thái bình thường, gió đã bớt thổi, một người đàng ông từ từ ló dạng, thân ảnh uy nghiêm sải bước tới, khuôn mặt ông ngày càng rõ.

Thiên, Phong, Danh và Nguyệt đứng chắn trước nó, che khuất tầm nhìn của ông với nó, nhìn qua những chỗ hở, nhìn khuôn mặt với đôi mắt màu xám xịt tâm tối nó ngày càng ko kiềm chế được, hình ảnh trong đầu khi nãy mờ nhạt nay rõ ràng, một khuôn mặt với đôi mắt xám xịt, những đường gân xanh cuồn cuộn nỏi trên mặt với những giọt máu còn động lại.

-Em à… thằng Yun sẻ ko nghe theo lời chúng ta đâu… đừng có ép nó phải chóng trả lại. Người đang ông đã đứng tuổi ngồi trên chiếc sofa màu nâu nhìn người phụ nữ đồi diện.

-Nó thì làm được gì chứ… nó ko thể chóng lại cả Kang tộc được… làm sao nó có khả năng khi… nó ko mang dòng máu Kang tộc.

Nhìn người đàng ông đang tiến về phía mình, Yun cảm thấy một điều gì đó đang sôi sục trong lòng, một cảm giác bất an.

-Cuối cùng ta cũng tìm được rồi… cháu của ta. Một giọng nói đầy âm vực của bóng tối vang lên làm mọi người như nín thở, có lẽ ngoài ông ra trên đời này chỉ còn duy nhất một người có được một giọng nói với âm vực khủng khiếp như vậy.

Nhưng mọi người mau chóng thoát ra khỏi sự vang vong của giọng nói trong trí não mà hướng tới lời nói của ông, “cháu của ta”, ông ấy đang nói đến ai, Yun ư ?.

Mọi người khó hiểu nhìn ông, có lẽ vì quá chú ý đến âm vực của lời nói nên họ nghe nhầm chăng. Ông mỉm cười, đôi mắt nhíu lại, bước đến gần Yun.

-Ko vui khi gặp lại ta à… cháu ngoại của ta.

Yun đơ người như một bức tượng, người này xưng là ông ngoại của anh ư, thật sự ông ta là ông của anh, hay anh đang bị ảo giác.

Ko phải mình Yun mà hầu hết mọi người đều vậy, nhưng trong số họ một người, chỉ một người là có biểu hiện và suy nghĩ khác, người con gái đứng sau bốn tấm lưng kia.

Cảm giác như một nguồn điện chạy qua người, bộ não bắt đầu hoạt động, từng hình ảnh lần lượt lướt qua, những đoạn kí ức nhưng đoạn fim quay ngược, tất cả đang dần hình thành trong đầu, dần rõ ràng và chắc nịch.

Cảm thấy nó có vấn đề Thiên quay lại nhìn, nhìn nó đang một tay vịnh ngực, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt đang trong trạng thái hoãn nhất anh từng thấy.

Vì bốn gia tộc của tứ đại hộ pháp có mói quan hệ mật với nhau và họ đều liên kết đến tộc Nam Phong nên họ đã nhanh chóng cảm nhận được luồn sức mạnh đang ngày càng tăng lên trong người nó.

-“Chị ấy bị sao vậy”. Nguyệt lên tiếng.

-“Anh ko biết… nhưng có vấn đề”. Phong.


-“Chị ấy đang dùng sức mạnh để kìm chế”. Danh sau một hồi suy nghĩ cũng lên tiếng.

-“Cái gì… kìm chế ư ?… Xẩy ra chuyện gì sao ?.”. Nguyệt và Phong cùng lên tiếng.

-“Có lẽ… Từ Y đang… nhớ lại… em ấy đang hồi phục kí ức “. Thiên.

-“Cái gì… kìm chế ư ?… Xẩy ra chuyện gì sao ?.”. Nguyệt và Phong cùng lên tiếng.

-“Có lẽ… Tử Y đang… nhớ lại… em ấy đang hồi phục kí ức “. Thiên.

-“Nếu vậy thì sao phải dùng sức mạnh để kìm chế chứ ?”. Phong.

-“Chuyện này thì em ko biết “. Danh.

Là một người tinh ý nên ông nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình sang bốn người bên cạnh Yun và cô gái được bốn thân ảnh ấy chắn, ông khẽ nỡ một nụ cười bí hiểm rồi quay lại nhìn Yun, quan sát anh một hồi.

-Đúng là con cháu của dòng họ Temporal… khí thế hơn người.

Ông vừa nhắc đến Temporal thì mọi người ko thẹn mà cùng nhìn nhau, Temporal, ai cũng biết là một dòng tộc với danh là Thánh Tộc Hỏa Thần, chỉ cần mang trong mình dòng máu tộc Temporal thì người đó sẻ có một Hỏa khí bức người, sức mạnh ko ai bằng, nhưng vài trăm năm trước tộc Temporal có ý đồ chiếm giới Vampire để xưng bá thiên hạ, ko những vậy, họ còn muốn thống lĩnh luôn cả tam giới là Thiên giới, Hạ giới và Ma giới nên đã trở thành mục tiêu truy lùng của tam giới.

Bây giờ suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, ông ta chính là Lords Temporal, người được xem là mạnh nhất của tộc Temporal và cũng là một trong hai người còn sống sau trận chiến diệt tộc, ông và con gái duy nhất là Keylis Temporal, nhưng Keylis Temporal đã chết trong lúc bị truy lùng vào 11 năm trước, hiện giờ ông được biết đến là người duy nhất của Thánh Tộc Hỏa Thần và đã biệt tích máy chục năm.

-Ông đừng đua nữa… làm sao tôi lại là người của tộc Temporal chứ. Yun lạnh lùng đáp lại.

-Cháu ko biết cũng ko trách được vì khi 6 tuổi cháu đã bị thất lạc mẹ… Keylis con gái ta đã chết vào lúc đó… hừ… bọn Werewolf (người sói) và bọn Angels (thiên thần) đáng chết.

-Nhưng làm sao ông biết tôi là cháu của ông ?.

-Rất dễ… tộc Temporal có loại hỏa khí khác với các hỏa khí bình thường… ko khó để nhận biết điều đó. Ông lãnh đạm nói nhưng cũng làm cho mọi người im ko nói một lời.

Từng loạt hình ảnh từ từ lướt qua cho đến khi trong đầu nó đã tiếp thu hết mọi thứ vào trong bộ não của mình, từng chi tiết đều đã nằm gọn trong bộ não, nhưng những kí ức đó càng rõ thì….

-Tôi ko cần biết ông là ai và Yun có phải là cháu của ông hay ko nhưng xin hai người tìm chỗ khác mà thân mật với nhau… chúng tôi ko đăng kí làm kháng giả. Lạnh giọng nhìn Yun và ông Phong khó chịu nói.

Thấy Phong nói vậy Thiên cũng lên tiếng, anh chỉ mong nó và ông ko chạm mặt, nếu ko anh cũng ko chắc chuyện gì sẻ xẩy ra.

-Tôi nghĩ hai người nên tìm chỗ khác thì hơn… ở đây ko ít người đâu. Ko quá lạnh lùng Thiên nói.

-Nếu được thì các cậu có thể đi… ta ko cản. Ông lạnh lùng thản nhiên đáp trả.

-Tôi nghĩ ông nên rời khỏi đây… nơi này ko phải khu vực của tộc Temporal. Jus sau một lúc im lặng cũng lên tiếng, mặc cho Yun có là ai, cháu ông ta hay ko thì bay giờ ko phải lúc đoàn tụ.

Ông nhìn bao quát tất cả rồi hừ lạnh. -Các ngươi đừng tưởng rằng ta ko dám giết hết các ngươi… hôm nay là ngày ông cháu ta xum hợp… ta ko muốn thấy máu.

Hong quay sang nhìn Yun, anh đang bất động, anh ko một lời, có phải là do quá sock.

-Yun… cậu dẫn ông mình đi đi… rồi muốn làm gì thì làm… nhân tiện cho tôi biết luôn tên họ thật của anh.

Ngước đôi mắt màu đen huyền lên nhìn ông, đôi mắt đang chứa rất nhiều cảm xúc, vui có, buồn cũng có.

-Nếu tôi là cháu của ông thật thì tại sao bây giờ ông mới tìm tôi ?.

Khẽ cười nhìn anh. -Vì ta chỉ mới thức tỉnh… .Một câu trả lời quá hoàn mĩ làm Yun có phần nao lòng, anh biết, anh đã từng nghe qua danh của ông, có thể ông nói thật.

Bàn tay thon nhỏ lạnh lẽo bất ngờ đặt lên vai Thiên, như một luồn diện rẹt qua người, một cảm giác lạnh đến tột cùng mà anh cảm nhận được từ bàn tay này, anh quay lại.

Một đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi sâu thẳm và vô hồn, mái tóc màu bạch kim thả tự do khẽ tung bay theo từng đợt gió, đôi môi đỏ máu bất chợt nhếch một đường, một thân bạch y tiến lên, hai bàn tay chạm vào hai bờ vai tách Thiên và Phong cách xa ra và dần ló dạng.

Đôi mắt màu xám khẽ chau mày, một hàn khí đang dần xâm chiếm ko khí ở đây, cái lạnh của từng đợt gió càng làm ông thất ko ổn, ông cảm nhân được lọai khí mà ông đang tìm, đảo đôi mắt nhìn chung quanh nhưng ông ko cần tốn công tìm kiếm vì nó đang bước ra, hiện diện trước mặt ông.

-Lâu rồi ko gặp. Thêm một giọng nói có âm vực bức người, ngược với ông, một âm vực khiến người ta như bị dìm xuống lữa địa ngục còn nó, một âm vực như khiến người nghe rơi vào tản băng bất diệt.

Trước mặt ông, một cô gái với những đặc điểm mà ông có chết cũng ko thể quên, mái tóc bạch kim, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng, hai đặc điểm tượng trưng cho dòng tộc Nam Phong.

-Ngươi là người của Nam Phong tộc.


-Sao ?… bất ngờ quá phải ko… ông ko ngờ rằng Nam Phong tộc lại có thêm một người nữa… bất người vì trước nay ko biết đến sự tôn tại của tôi.

-Ngươi là ai ?. Ánh mặt lộ đầy sát khí, chẳng lẽ cô gái này là người ông đang cần tìm, người đã phát ra nguồn sức mạnh được coi là khắc tinh của ông.

-Chẳng phải ông đã nói rồi sao… tôi là người của Nam Phong tộc theo như ông biết. Cử chỉ nhẹ nhàn, chậm rãi nó tiến đến gần ông, lời nói mang ý nghĩa giễu cợt.

-Ngươi là con của Nam Phong Bạch Linh và Nam Phong Kiệt ?. Sau một hồi ngẫm nghĩ ông lên tiếng, nếu nó là người trong dòng tộc Nam Phong thì chỉ còn là con của hai người đó, ko thể khác được.

-Ồ… thông minh lắm… đoán trúng rồi… .Quay người nó đi đến chỗ Yun. -… nhưng ta ko có kẹo… ko thưởng cho ông được.

-Nam Phong Tử Y… xin ra mắt với ông.

Ko tin vào tai mình, James, Yun và Jus, nó chính là con gái của Nam Phong Bạch Linh và Nam Phong Kiệt, cháu của Nam Phong Hạ, truyền nhân của Nam Phong Tuyết. Chỉ có bốn người là tứ đại hộ pháp, bà Bạch Liên, Bo và Hong là ko có phản ứng gì, họ đã biết từ lâu nên ko quá ngạc nhiên như mọi người.

Cũng như tộc Temporal – Thánh Tộc Hỏa Diệm, thì Nam Phong tộc được tam giới biết đến với cái tên là Thiên Tộc Băng Phách. Một gia tộc mang Hàn khí áp đảo Hỏa khí của tộc Temporal, vào thời trước, hai tộc này được xem là hai gia tộc hùng mạnh nhất của Tam Giới. Băng tộc thì có họ hàng với Thiên giới, còn Hỏa tộc có họ hàng với Ma Giới.

10 năm trước, Nam Phong Bạch Linh và Nam Phong Kiệt đã bị ông giết, ai cũng biết, chuyện này đã làm cho hai tộc trở nền gây gắt với nhau, suốt 10 năm người của Nam Phong tộc luôn luôn truy tìm tung tích của ông nên ông phải lẫn trốn, một khi Vampire chìm vào giấc ngủ thì ko ai có thể nhận biết được ông ở đâu, bây giờ ông xuất hiện như thế có nghĩ là ông ko còn như trước, ông đã mạnh lên ko ít và ông sẵn sàn đương đâu với Tam Giới và Nam Phong tộc.

Hôm nay quả là một ngày đặc biệt, được chứng kiến hai người của hai gia tộc lững lãy

-Y Y… em nói vậy là sao… em là… .Jus lấp bấp nhìn nó.

Quay lại nhìn Jus, tiến về phía anh. -Jus à… cậu có biết nơi chúng ta chơi với nhau lúc trước ko… nơi đó nằm phía tây của Nam Phong tộc.

Câm lặng nhìn nó, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nó, nhẹ nhàn ôn nhung nắm lấy cổ tay anh kéo đi, đi về phía Yun, miệng còn nỡ một nụ cười tỏa nắng, chưa bao giờ có làm mọi người càng bất ngờ, tất cả trừ ông ta.

Nhìn Yun rồi quay qua nhìn Jus. -Jus à… cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau… mình… cậu và Yong.

Câm lặng nhìn nó, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nó, nhẹ nhàn ôn nhung nắm lấy cổ tay anh kéo đi, đi về phía Yun, miệng còn nỡ một nụ cười tỏa nắng, chưa bao giờ có làm mọi người càng bất ngờ, tất cả trừ ông ta.

Nhìn Yun rồi quay qua nhìn Jus. -Jus à… cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau… mình… cậu và Yong.

-Y Y… cậu nói gì vậy… ko phải Yong đã… . Jus chưa nói hết lời đã bị ngón tay thon nhỏ của nó chặn trước cửa miệng.

Ánh mặt lạnh lẽo giờ được một tia ấm áp chiếu vào, cái ấm áp nhỏ nhoi trong cái lạnh băng giá, là nguồn ý thức duy nhất kiềm hảm bóng tối, là tia ánh sáng hiếm hoi nhưng bất diệt giúp nó ko đi vào con đường bóng đêm.

-Yun… mặc cho cậu có là ai đi nữa thì cậu vẫn là Yong… là bạn của mình và Jus. Âm vực của giọng nói ngày càng giảm và trở nên trong như làn nước mùa thu.

Mặc dù nghe toàn bộ lời nói của nó ko sót một từ nào nhưng Yun vẫn ko hề hiểu một chút gì, hoàn toàn ko, anh chắc nơi này ngoài anh ra ko có ai tên Yun và người nó đang nói tới là anh.

-Tara… em nói cái gì vậy. Cuối cùng Yun cũng phải lên tiếng.

-Yong… cậu ko nhớ cũng ko sao… sau này cũng sẻ nhớ lại mà. Quay sang nhìn Jus. -Đúng ko Jus.

Nhìn thấy ánh mắt trong chờ của nó Jus đành chiều theo. -Đúng vậy… chắc chắn sẻ có ngày cậu nhớ lại… nếu cậu thật sự là Yong.

Nhìn Jus, nhìn vào ánh mắt chất chứa chút gì đó ghen tỵ, khó chịu rồi quay lại nhìn nó, nhìn ánh mắt luôn lạnh lùng xen lẫn một chút ấm áp, anh thở dài đặt hai tay lên vai nó, nhìn nó nói giọng chắc nịch.

-Tara… đừng đùa nữa… em là người ko thích đùa mà… ko vui tí nào.

Trước khi câu nói của Yun cất lên trong ánh mắt nó còn chất chứa tia ấm áp nhưng sau khi lời nói của Yun cất lên nó trở lại nguyên hình, trở lại với con người lạnh lùng luôn toát ra sự cô đơn, uy nghiêm và vô hồn.

Hất hai cánh tay đang vịnh hai bờ vai của mình ra, nó lạnh lùng lê bước, thân bạch y chậm rãi lướt qua người Yun ko một lần nhìn lại, ko ai hiểu gì, ko ai biết nó định làm gì.

-Yun… mặc cho cậu có là Yong hay ko. Bước chân dừng lại. -…Tôi cho cậu hai lựa chọn… cắt đứt với dòng họ Temporal và sống với thân phận Kang Yun của Kang tộc… hoặc ngược lại… tôi và cậu… ko đội trời chung !.

Nói rồi nó bước tiếp, bầu trời bắt đầu tràn ngập những cánh bạch hồng, trước khi thân bạch y mờ dần sau lớp hoa hồng dầy đặc một âm vực mạnh mẹ vang lên trong ko gian.

-Lords Temporal… nợ mới nợ cữ… đã đến lúc thanh toán rồi.

Bàn tay bón chặt gòng lên từng đợt, cố kiềm nén cảm xúc đang ngày một dân cao trong lòng, lòng ngực nóng rang như có ngọn lữa vô hình đốt cháy.


-Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ. Hong bật khóc, cô tuy ko thích Yun vì anh làm nó ra như thế nhưng cô ko bao giờ muốn một ngày nào đó họ lại chỉa mũi gương vào nhau, là kẽ thù của nhau như thế thì người đâu khổ nhất chỉ có nó và Yun.

Mọi chuyện nhanh chóng lan rộng và chỉ sau một ngày sau đó, cả tam giới đêu biết về chuyện Lords Temporal đã công khai ló dạng sau bao nhiêu năm lẫn trốn, Kang Yun của Kang tộc chính là hậu duệ của Thánh tộc (tộc Temporal) và một chuyện chấn động cả tam giới, hậu duệ của Thiên tộc (Nam Phong tộc), Nam Phong Tử Y cũng công khai lộ diện.

Khắp nơi đâu đâu cũng bàn tán xôn xao về những chuyện này, các dòng tộc của tam giới bắt đầu tăng cường lực lượng phòng thủ và liên kết với nhau truy bắt Lords Temporal. Ngay cả tộc Nam Phong cũng ko ngoại lệ những họ ko qua khuẩn trương như mọi dòng tộc khác, số lượng người canh giữ lối vào hoàn toàn như cũ ko thay đổi, một điều duy nhất thây đổi là họ bắt đầu tăng cường luyện tập.

Tộc Nam Phong và tứ đại gia tộc Tây Môn, Tư Đồ, Đông Phương, Mộ Dung năm trên một hồn đảo khá rộng lớn và ko có tên trên bản đồ thế giới, quanh đảo được làn sương bao bọc, bức tường thành làm bằng đá chống pháp thuật và một điều quan trọng là có một kết giới bao trùm hết hoàn toàn hòn đảo, một đại kết giới tồn tại song song với các hậu duệ, chỉ cần hậu duệ còn sống thì kết giới này vĩnh viễn ko bao giờ mất.

…Khu VIP…

Mặt trời lên đỉnh đầu chiếu những tia nắng huyền dịu của mùa xuân lên gương mặt nhỏ nhắn đẹp tựa thiên tiên.

Mùa xuân, trăm hoa đua nỡ rực rỡ cả một khu vườn đầy những đóa hoa đủ sắc, chim đua nhau trổ tài, cất tiếng hót vang vọng một vùng trời.

Mãnh lưng nhỏ nhắn ánh lên sự cô đơn, mái tóc màu bạch kim buôn thả nhẹ nhàn tung bay theo làng gió nhẹ, tà áo cũng ko yên phận mà uốn mình theo từng nhịp điệu của làn gió, đôi mắt vô hồn lạnh lẽo đợm buồn nhìn xuống mặt hồ, nói đúng hơn là nhìn vào gương mặt in bóng trên đó, một gượng mặt lạnh lùng.

Thời gian cứ thế mà trôi đi, sáng tới chiều sang hay trăng lên vẫn một thân bạch y ngồi trên chiếc ghế tre trên cây cầu nhỏ bắt ngan hồ, ko một tiếng động, cứ để thời gian trôi qua.

Nhìn người con gái vận bạch y, nhìn tấm lưng đơn độc mà thở dài.

-Mọi chuyện rồi sẻ thế nào đây ?.

Nhìn người con gái vận bạch y, nhìn tấm lưng đơn độc mà thở dài.

-Mọi chuyện rồi sẻ thế nào đây ?.

-Chủ nhân… người công khai lộ diện như vậy có tốt hay ko ?. Lão Back ( Cầu Nhậm Hành) kính cận hỏi.

Ngồi trên chiếc ghế to lớn, khuôn mặt lộ chút ko vui nhìn lão Back rồi quay lại hướng mắt về phía tấm cửa sổ, hai tay đan xen vào nhau.

-Ta biết ngươi đang nghĩ gì… chuyện ta công khai lộ diện cũng là nằm trong đường đi của ta… nhưng ta ko nghĩ lại xuất hiện hậu duệ của Thiên tộc… sức mạnh lại ko hề đơn giản như những đời trước… ngay cả ta cũng ko thể biết được thực lực của cô ta.

Nghe ông nói vậy lão Back cũng ko khỏi lo sợ, tiến lại gần thêm chút nữa.

-Vậy người có kế sách gì ?.

Đôi môi ông khẽ nhếch một đường bí hiểm, ánh mắt ánh lên sự tà ác thập phần nguy hiểm. Uy nghiêm ông đứng dậy, bước đến gần cửa kính.

-Nhưng ta đã biết được điểm yếu của cô ta… chỉ cần ta nắm trong tay con cờ đó thì… haha…ha…haha…

Tiếng cười man rợn vang lên trong căn phòng đầy ấp bóng tối làm nó thêm phần đáng sợ.

Bóng ông in lên vầng trăng tròn, đơn độc.

Căn phòng rộng lớn chìm vào bóng tói tĩnh lặng, hình ảnh người con trai lẵng lặng nhìn qua khung của kính chỉ để ánh trắng rồi vào sôi sáng khuôn mắt với đôi mắt thẫm buồn.

“…..cắt đứt với dòng họ Temporal và sống với thân phận Kang Yun của Kang tộc… hoặc ngược lại… tôi và cậu… ko đội trời chung !”.

Trong đầu Yun cứ vang lên lời nói lạnh lùng của nó, một lời nó bắt anh phải lựa chọn, lựa chọn luôn luôn khiến ta khó quyết định nhất là những sự lựa chọn đầy khó khăn.

Anh phải làm sao, chọn lấy thân phận là Kang Yun của Kang tộc hay chọn dòng tộc Temporal danh trấn bốn phương. Chọn lấy người con gái mình yêu mà ngay đêm mong mọi hay chọn người ông cùng huyết thống đầy xa lạ ?.

Chính hay tà ?, Nam Phong Tử Y hay Lords Temporal, trước mặt anh là một màn đêm chỉ có bóng tối bao trùm, mọi chuyện sẻ như thế nào nếu như anh chọn lấy tổ tiên mình, dòng tộc, nó và anh sẻ ra sao, có còn như trước kia, cùng nắm tay nhau, vui đùa trên những cánh đồng ngập tràn những bông bạch hồng và hắc hồng, nó có con cười với anh nụ cười đẹp lung linh?, hay sẻ như lời nó nói, ko đội trời chung, là kẻ thù của nhau, sẻ chĩa mũi gương về nhau.

Thất sự anh phải lựa chọn sao, có con đường thứ ba để anh lựa chọn ?.

Quay người đi lại cửa…

Khung trời giờ đã chìm vào bóng đêm để ánh trăng tròng tự tin mà tỏa sáng, ánh sáng huyền dịu. Về đêm gió trở lạnh, nhưng có lẽ ko bằng bằng hàn khí toát ra từ thân ảnh đang lặng lẽ ngồi trên chiếc cầu bắt ngan hồ.

Chiếc áo khoát nhẹ nhàn yên vị trên đôi vai nhỏ nhắn đánh thức nó khỏi những suy nghĩ mong lung.

-Jus… cậu sao lại ở đây ?.

Bước tới trước mặt nó, dựa lưng vào thành cầu.

-Câu này phải tớ phải nói với cậu mới đúng !. Quả thật, khuôn mặt lạnh như tiền, ko khác gì bức điêu khác vô hồn, thật đau, chỉ mười năm mà nó trở thành như thế quả thật ko thể tưởng.

Nhìn khuôn mặt hiện giờ của người con gái xinh đẹp trước mặt anh nhớ lại vẻ mặt tươi cười của cô bé 10 năm trước, cùng nhau chơi đùa gần một năm trời nhưng anh chưa bao giờ thấy nó khóc, buồn rầu chỉ toàn cười với cười, bờ môi xinh xắn luôn hé nở những nụ cười tỏa nắng, so với lúc trước, nó thây đôi khiến người ta phải giật mình.


Vẫn khuôn mặt ko đổi, nhìn Jus. -Cậu có tin Yun chính là Yong ko ?.

Im lặng suy nghĩ vài giây rồi anh nhìn nó, nhìn vào đôi mắt sâu ko đấy màu đỏ lạnh lẽo anh nói. -Làm sao cậu biết Yun là Yong… thời gian cậu ở Ireland cậu còn ko phát hiện ra cậu ta là Yong thì làm sao cậu biết được khi ko ở cạnh hắn ?.

Cười buồn, đôi mắt hướng vào khoản ko trước mặt. -Có thể điều mình sắp nói ra cậu sẻ ko tin… trong khoản thời gian mình chìm vào vô thức… những kí ức lúc xưa đột ngột hiện ra, những hình ảnh ba chúng ta chơi cùng nhau dưới tuyết… thậm chí hồi ức của ba chúng ta… hình ảnh… .Hình ảnh cái chết thương tâm của ba mẹ nó hiện ra làm nó nghẹn họng, lòng ngực nhói lên từng đợt.

Thấy nó nhưng nói, đúng hơn là do dự khi nói tiếp anh cười hiền, nụ cười chân thành đầy ấm áp.

-Nếu ko muốn thì đừng nói nữa… xem như tớ chưa hỏi vậy.

Nhìn anh cười. -Ko cần căng thẳng như vậy… dù gì thì chuyện đó tớ cũng ko thể quên… có nhắc lại hay ko cũng chẳng sao.

-Lúc đó… xung quanh chỉ toàn là một màu trắng… tất cả đều trắng… rồi Yun xuất hiện… mình khá bất ngờ… những khi gọi tên cậu ấy thì cậu ấy lại bảo mình là Yong… lúc đó mình thật sự rất hoãn… ko biết có nên tin hay ko nhưng mình đã suy nghĩ… ko thể nào Yun lại biết chuyện ba chúng ta hồi nhỏ… cả những đoạn kí ức mình ko được thấy có thể là do hình ảnh của Yun trong mơ đã đưa mình trở về… nếu ko phải là Yong như lời Yun nói thì làm sao Yun biết những hồi ức của ba chúng ta… ko phải chuyện đó là ko ai biết sao.

Nghe nó nói xong anh bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, quả thật ko sai, nếu như Yun ko phải là Yong thì ko thể nào Yun lại xuất hiện trong giấc mơ của nó và nói mình là Yong được, anh làm sao biết chuyện đó chứ, những giấc mơ đều do tác động của hiện thức làm nên, có thể một phần kí ức lãng quên của Yun là tác động vào nó, vì nó có thể đọc được suy nghĩ của người khác nên những hồi ức kia rất dễ dàng tác động tới nó nhất là khi nó cố nhớ một điều gì đó liên quan đến Yun.

-Tớ có một cách để xác minh Yun có phải là Yong hay ko. Sau một hồi ngẫm nghĩ anh quay sang nó nói.

Nó ko nói gì nhưng biểu hiện nghiên đầu sang một bên thật nhẹ và nhìn chằm chằm vào đối phương đủ để Jus biết nó muốn nghe vì biểu hiện này lúc nhỏ nó cũng thường làm, mỏi khi nó ko biết gì đều làm y như thế, nghĩ tới là buồn cười, nó thây đổi rất nhiều nhưng chỉ có biểu hiện này là như năm xưa, ko thây ko đổi gì hết.

-Thật là… chỉ có cái biểu hiện này là y như xưa. Phì cười xoa đầu nó làm nó giật bắng cả người, lâu lắm rồi ko ai làm thế với nó, cũng mười năm chứ ko ít, dù là Thiên là người mà có thể cởi mở nỗi lòng khi đau buồn hay Oppa nó (Min Hoo) cũng chưa làm thế, quả thật, bạn thân ko thể lẫn lộn với những quan hệ khác được, cứng đơ vì ko thích ứng được với chuyện này.

Nhìn gương mặt ngố ko thể ngố hơn nữa của nó làm anh ko chịu nỏi mà bật cười thành tiếng phá vỡ ko gian yên tĩnh của màn đêm, nhìn anh cười nó tự thấy lòng mình lại nhẹ nhỏm hơn nhiều, như thể ngay bay giờ nó có thể nở nụ cười mà ko ai ngờ tới nếu như Jus vẫn tiếp tục cưới như thế.

-Này… đừng cười nữa… cậu có thể cười vui như thế trong khi tớ như thế này sao… thật là.

Dù nó có nói thế nào anh cũng ko ngừng cười mà ngày càng lớn hơn khiến nó tức hồng học, làm mất hết hình tượng cô gái tuyết, lạnh lùng của mình.

-Haha…ha… Y Y… ko ngờ cậu cũng có thể có bộ mặt này… haha… thật là… ai nói cậu lạnh lùng chứ. Thấy gương mặt hiện giờ của nó anh ko những ko giảm độ mà ngày càng tăng lên khiến khuôn mặt trắng trẻo của nó tối dần tối dần và chuẩn bị bùng nổ.

-Nín ngay… ko được cười.

Vẫn cười…

Đứng bật dậy hầm hầm nhìn tên điên đang cười lăng cười lộn.

-Cậu làm gì mà cười hoài vậy ?…

Vờ như ko nghe, anh cười tiếp…

Bàn tay thon nhỏ bóp chặt, sát khí dân trao như muốn nhào vào đấm cho tên này một trận, đúng ko đúng lúc đúng nơi gì hết.

Đôi môi khẽ nhếch, ánh mắt ánh lên vài tia quỷ quyệt, hạ khí, cử chỉ trở lại nhẹ nhàn, như xưa, im lặng một hồi để Jus cười thoải mái. Thấy nó ko có động tĩnh gì anh thấy là lạ nhưng vẫn cười tiếp ý để chọc nó.

-Lâu rồi cậu ko bị đánh đúng ko !.

Sau câu nói đầy ẩn ý thập phần nguy hiểm của cô gái bên cạnh anh lập tức nín thinh, cười gượng nhìn nó nhanh nhứ cắt anh co giò bỏ chạy, phản ứng của nó cũng ko thua vì nó đã đoán biết trước, cùng anh rượt nhau quanh hồ, xé đi cái ko khí u ám vốn có, nụ cười như ánh trăng sáng hé nở trên đôi môi xinh đẹp, đẹp đến độ phải làm nhưng loài hoa nở về đêm kia phải ẩn mình mà hổ thẹn, một nụ cười chân thật từ đấy lòng xóa đi nỗi sầu trong lòng.

Khuất sâu trong bóng tối nhìn hai thân ảnh đang chơi đùa, ẩn mình vào một góc của thân cây to lớn cách ko xa hồ, làn gió lạnh lẽo khẽ thổi qua thân người, mái tóc đánh nhịp bay theo, ngước đôi mắt đen huyền nhìn theo bóng dánh hai người, sâu trong ánh mắt đó chất chứa một nỗi lòng đầy cảm xúc lẫn lộn, ganh tỵ, khó chịu, hổ thẹn, buồn rầu. Nhìn khung cảnh trước mắt mà anh cứ ngở nó ở xa ngàn dậm, nó như một ko gian riêng biệt mà ko ai chạm tới, ý nghĩ muốn đến đó nhưng đôi chân lại ko thể bước, ý nghĩ sẻ đến đó nhưng tận sâu trong lòng lại ko dám, chỉ có thể nhìn, nhìn từ một góc xa mà ko ai thấy, chỉ có thể theo dỏi ừng nhịp bước mà ko thể sánh cùng.

Nhìn nụ cười mà lâu ngày chưa thấy, nụ cười đã làm con tim anh chuyển hướng, nụ cười mà trước giờ chỉ anh mới thấy, nụ cười đã tắt đi sau bao nhiu giông bão, nay nụ cười ấy đã trở lại, anh có nên làm nó thêm một lần mất đi, ko, anh phải cố giữ lấy nó, dù người làm cho nụ cười ấy hé nở ko phải là anh, nhưng chỉ cần nụ cười đẹp lung linh đó còn tồn tại thì cho dù anh phải lựa chọn như thế nào, trả giá gì cũng ko là vấn đề.

Quay đí bỏ sau lưng hai thân ảnh kia, anh lê bước, bước chân nặng trĩu, đã đến lúc anh phải chọn, chọn còn đường mà anh phải đi để giúp cho nụ cười ấy mãi lưu giữ, giúp cho ân oán kia tan biến, anh đã biết được mình phải chọn con đường nào rồi.

5h00 AM…..

Ánh mặt trời dần ló dạn, tỏa ánh náng sớm mai lên vạng vật trên thế gian, soi sáng cõi lòng người con gái xinh đẹp, thân hình nhã nhặn ngồi thưởng thức trà, khuôn mặt hoàn mỹ thập phần quyến rũ làm động lòng chúng sinh. Vẻ đẹp thuần khiết đánh bật mọi bóng tối xung quanh, một vẻ đẹp thanh tao ko ai sánh kịp.

Mùi thơm thoan thoản của loại trà thượng hạn chỉ có ở Nam Phong chậm rãi tỏa ra, lan rộng khắp một khu vực. Tách trà nóng được Uyên Nhi liên tục châm vào, khuôn mặt cô nghiêm trang đứng hầu trà, từ xa đi lại là hai cô tì nữ tay bưng điểm tâm đang từ từ tiến đến chỗ nó, như mọi lần, cúi chào người con gái uy nghiêm lạnh lùng này rồi cẩn thẩn đặt từng món lền chiếc bàn đá thạch anh.

Mặt bàn là lớp đá thạch anh dầy 11cm trọng 68kg đường kính 81cm, chân bàn là góc cổ thụ lâu năm kiêng cố và chắc, mổi mặt ghế là một mặt đá thạch anh dày 13cm với đường kính là 22cm, cũng như chân bàn đều được làm tư những góc cây lâu năm, kiêng cố.

Những món điểm tâm ko quá đậm đà và rất thanh đạm nhanh chóng bày ra trước mắt, nguyêu liều hầu hết đều là của tự nhiên và thập phần quý hiếm (đối với mọi người) nhưng nổi bật nhất và luôn luôn có mặt trong mỗi bữa ăn chính là một đĩa bạch hồng với những cách hoa tươi qua nhiều lần chọn lọc, những cách bạch hồng lớn khỏe.

Dùng xong bữa điẽm tâm hai tì nữ bắt đầu làm việc của mình, dọn tất cả chỗ đĩa trên bàn cho dù nó có ăn xong hay chưa từng chạm vào, như mọi lần, đĩa bạch hồng là còn ít nhất cho biết nó rất thích ăn những cánh hóa trắng mỏng này. Uyên nhi tiếp tục hầu trà, những tách trà luôn luôn nóng hỏi được làm bẳng bạch ngọc.

Buổi sáng tưởng chừng sẻ trôi qua lặng lẽ và thanh tịnh như thế nhưng một tiếng nói cao vút lại phá vỡ đi cái ko gian thanh tịnh này.

-Cung chủ !!!. Tuy miệng đã đôi cách xưng hô nhưng tiếng nói thường ngày vẫn vậy vô cùng chối tai.

Nguyệt lăng xăng hối hả chạy tới, đúng nhưng nguyên tắt lễ phép với người cấp trên nhưng cái cúi chào của cô lại rất ưa là kì cục, ko để ý đến cái hành động trẻ con của cô nó vừa nâng tách trà lên vừa hỏi cô.

-Mới sáng sớm… đến đây làm gì ?. Âm ngữ tuy nhẹ nhàn nhưng ko kém phần lạnh lùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.