Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire

Chương 85: Touch the surface of the inherent


Đọc truyện Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire – Chương 85: Touch the surface of the inherent

* Jus Bonaparte (nam): 17t, mang một vẽ đẹp phương tây với mái tóc màu vàng cùng đôi mắt màu xanh lam, quý tộc của Pháp (vam hắc đạo)

*Henri Caster (nam): 17t, vam Pháp, cấp trung (vam hắc đạo), trợ lý của Jus

—————

*Danh sách các học viện VAM:

_ Học viện Ireland: phe bạch đạo (AU)

_Học viện Oxford: phe hắc đạo (EU)

_Học viện Harvard: phe trung lập (ko thuộc bạch hay hắc đạo)

_Học viện Yale: phe trung lập (//)

——————–

-Y Y?, có phải cậu ko?

Một thân ảnh từ xa đứng như trời trồng nhìn nó, đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp của phương tây cùng với mái tóc vàng óc ả làm cho anh càng tỏa sáng, đứng từ một góc nhỏ, khuất tầm nhìn của mội người, tay ôm một chiếc ipad thời thượng mà tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nó.

-Ngài Jus, ngài đang nhìn ai vậy?. Một người khác từ xa đi lại nói làm anh thoáng chút giật mình quay sang.

-Ko có gì, đi thôi!. Quay đầu anh bỏ đi, những hình ảnh của nó cứ xuất hiên trong đầu anh, một cảm giác rất quen thuộc làm anh liên tưởng đến cô bạn nhỏ lúc xưa, thời gian vui nhất cuộc đời anh trong 17 năm qua.

-“Tuy hơi giống nhưng…. Y Y có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu đỏ nên chắc ko phải đâu!” Anh nghĩ, tuy nhìn nó có vài nét giống với cô bé lúc nhỏ anh quen nhưng có hai thứ nó ko giống là máu mắt và màu tóc nên anh khẳng định nó ko phải!. (Chưa chắc đâu nha). Anh và người bên cạnh bỏ đi, đi về hướng học viện Ireland, từ từ cách xa trung tâm thành phố, và từ từ cách xa…nó.

Sau một hồi chiến đấu với những cái nhìn, những lời la hét của tất cả nam – nữ trên đường Yun cỗng nó về học viện. tới trước cổng học viện nó bảo anh thả mình xuống, tơi đây là được lắm rồi, đi thêm nữa là một trận đại nạn lại tiếp tục ập tới, học viên của trường đều đang ở trong học viện, dể8 họ thấy là ko xong.

-Này Tara, tôi quên nói với cậu, hôm nay người đại diện của các học viện sẻ qua tham quan học viện của ta đó, cậu là hội trưởng cũng nên có mặt. Yun nói.

Nó ko nói gì, cứ bỏ đi một cách tự nhiên tuy vậy những gì Yun nói nó đều nghe nhưng có điều là nó ko quan tâm, một người ko thích lộ diện như nó thì cần gì quan tâm đến mấy chuyện vớ vẫn này, thêm phiền thôi chứ có tốt lành gì đâu, ta nghĩ vậy.

Nó một mạch đi thẳng lên phòng giám đốc, vừa bước vào sảnh chính, thì bên ngoài cỗng có hai người đang tiến tới, cảm nhận được mùi vam lạ Yun quay đầu lại, cái nhìn đầu tiên ập vào mắt anh là người con trai tóc vàng mắt anh đang tiến vào cùng một vam khác.

-Cậu có thể chỉ đường lên phòng hiệu trưởng ko?. Tên đi cạnh Jus nói.

Yun khẽ nhíu mày, rồi quay người bước đi, để lại cho Jus cùng người đang bắt chuyện phải khó chịu.

-Chúng tôi là đại diện của Oxford cậu….

Chưa để Henri nói, Yun đã quay lại khi nghe đến tên của học viện Oxford, cắt ngan câu nói của Henri anh lạnh giọng:

-Các ngươi là người của Oxford?.

-Phải, cậu có thể chỉ cho tôi đường lên phòng hiệu trưởng ko?. Henri lễ phép nói, anh biết người trước mặt mình là một vam quý tộc thuần chủng, cập bậc cao hơn anh nhiều.

-Tôi ko rãnh, đi lại phòng bảo vệ lấy bản đồ đi!. Nói rồi anh quay đi, ánh mắt ko máy thiện cảm của Yun làm Jus hơn khó chịu, nhưng anh vẫn ko nói gì, dù gì thì anh cũng đang ở khu vực của Bạch lâm nên ko thể manh động.

….

“Cạch”

Nó mở cửa rồi đi vào ko một tiếng gõ cữa, Hoo biết là nó nên cũng ko nói gì, anh dừng công việc đang làm lại rồi đi tới sofa ngồi xuống rót trà đợi nó, anh đang rất vui mừng, vui thứ mà anh đã mất bao nhiêu công sức để tìm nay đã nằm trong tay nhất là việc này có lợi cho nó.

-Oppa, sao vui vậy?. Ngồi xuống đối diện anh nó hỏi, tay nâng tách trà nóng lên dùng tự nhiên mà ko cần hỏi.

-Tất nhiên là vui rồi, thứ mà anh và em muốn đã tìm được rồi.


-Sao, tìm đựoc rồi ư?. Nó ngạc nhiên nhìn anh

-Ừ, hôm qua lúc em ngất đi thì đã có người đến báo, vì anh chưa có dịp nói.

-Hừ, cững đúng lúc lắm, ngày đó… sắp đến rồi!.

-Là ngày nào vậy?.

-Hai ngày nữa, phải làm trước khi nguyệt thực xẩy ra.

-Hai ngày nữa sao, nếu là hai ngày thì ngay ngày sinh nhật của Yun!

-Phải!, nhưng em ko thể về Nam Phong được!.

-Tai sao, em đừng lấy mạng mình mà giỡn, em phải đi và đi ngay bây giờ!. Tức giận, bật dậy Hoo nói.

-Ko được, em đã hứa là phải tham dự, anh biết em ko thể thất hứa mà!. Nó cũng bật dậy, ánh mắt lạnh băng pha chút buồn nhìn Hoo bất giác làm anh ngạc nhiên.

-Em…em thích Yun rồi sao?.

Nó giật mình, thích ư, ko thể nào, nó thích Yun sao, làm sao có chuyện đó được những quả thật nó cũng ko biết có phải vậy ko, lúc ở cạnh Yun thì nó rất vui, nỗi buồn đều tan đi hết, nó lại có thể cười một cách thoải mái khi ở bên anh, nó có thể cạm nhận được nhiều cảm giác mà từ trước giờ ko có nếu vậy thì đây gọi là yêu sao?

-Em ko biết, nhưng hình như là vậy!

-Ủa Tara, sáng giờ cậu đi đâu vậy?.

Quay người lại, nó cười nhẹ, nhưng nự cười ko máy vui vẻ cho lắm, hiện giờ tâm trạng của nó ko thể vui được, nó đang trằng trọc suy nghĩ về tình cãm của mình, liệu nó có yêu Yun ko, nếu yêu thì sau này nó và Yun có đến được với nhau ko và quan trọng hơn hết là Yun có yêu nó ko?.

Tuy khuôn mặt ko có chút gì biểu cảm nhưng Hong đoán ra nó đang có vấn đề, tâm trạng nó ko hề tốt chút nào.

-Tara, đi ăn thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Nói rồi Hong nó đi, cả hai đi về phía canteen, trên đường đi nó ko nói gì, chỉ đi nhưng trước khi đến cửa canteen nó đột nột dừng lại.

-Hong à. Giọng nói nhỏ nhẹ, trong treo vang lên làm Hong hơi giật mình vì cô mãi mê suy nghĩ, nghĩ tại sao nó lại như vậy.

-Sao?.

-Nếu sau này mình ko còn ở bên cạnh cậu thì cậu có buồn ko?.

-Tara, cậu sẻ đi đâu sao?, đừng đi mà, cậu đi là tớ buồn lắm đó. Cầm tay nó cô nói trong lo sợ, nếu như nó thật sự đi thật thì cô cũng ko biết phải làm gì, nó là người bạn duy nhất của cô nếu nó đi nhật định cô sẻ rất buồn.

Nó ko nói gì, chỉ im lìm nhìn Hong, nhìn cô cứ như sau này sẻ ko được nhìn nữa. Đầu óc rối, rất rối, Hong ko biết nguyên do tại sao nhưng cô nhất định phải biết, cô phải hỏi nó.

-Cậu nói đi, tại sao vậy?.

-Tới lúc tớ phải quay về rồi, hai ngày nữa, chỉ còn hai ngày nữa là tớ sẻ đi. Giọng nói ngày còn buồn, nỗi buồn chỉ mình nó biết, chỉ mình nó mới cảm nhận được.

-Vậy sau này cậu sẻ ko về đây nữa sao?, nếu cậu đi thì Yun sẻ làm sao, hai người đang quen nhau mà.

Nhìn Hong, nó cười, nụ cười khiến Hong phải khó hiểu, nụ cười này rất thật, ko gióng như người sắp phải rời đi.

-Đi thôi, tranh thủ hai ngày còn lại chúng ta phải chơi thật vui chứ, buồn cũng ko giải quyết được gì!. Nó nói, những lời động viên của nó dành cho Hong làm cô trấn tĩnh.

Phải, chỉ còn hai ngày, buồn cũng tới mà vui cũng tới vậy thì tại sao phải buồn chứ, vui ko hay hơn sao. -Cậu nói đúng, nào đi ăn thôi. Cười tười rồi nó và Hong tiếp tục đi vào canteen. Trước khi vào Hong chợt nhớ ra gì đó nên nói với nó: -Tara này, hôm này đại diện của ba học viên tham gia cuộc thi sẻ đến học viện ta tham quan đó, cậu ko đi gặp họ à?.

-Ko, phiền lắm, chơi với cậu ko hay hơn sao. Nó cười.

…..


Tối đến, vạn vật được bao trùm lên một lớp màng, lớp màng màu đen vô hình, từng đợt tuyết lạnh liên tục rôi xuống, làn gió màu đông khẽ thổi qua cho ta cãm nhân được cái lạnh buốc giá của khí trời vể đông ở học viện này.

Tối đến, vạn vật được bao trùm lên một lớp màng, lớp màng màu đen vô hình, từng đợt tuyết lạnh liên tục rôi xuống, làn gió mùa đông khẽ thổi qua cho ta cảm nhận được cái lạnh buốc giá của khí trời về đông ở đây.

Hiện giờ, phòng chuyên dành mở các buổi party đang rất sôi nổi để chuẩn bị sinh nhật lần thứ 17 của Yun, hầu hết các idol nổi tiếng của học viện thường mở tiệc ở đây. Ngược lại với ko khí náo nhiệt của phòng party thì ở khuôn viên lại được bao trùm bởi cái ko khí tĩnh mịch, khí lạnh của gió trời càng khiến nó thêm phần huyền ảo, người con trai đang thả mình trên chiếc ghế gỗ màu trắng và cái ko khí rét mà ngủ ngon lành, mái tóc màu vàng óng ả đã đầy những hạt tuyết trắng xóa, bộ y phục màu nâu cũng cũng được điểm thêm vài bông tuyết.

Trời về đêm càng lúc càng lạnh, khiến cho ko một học viên nào chịu bước chân ra ngoài cho dù là Yun cũng ko chỉ có duy nhất hai người, một người đã tê liệt với cái lạnh buốt giá, một người yêu thích cái lạnh sâu sắc, khí trời càng lạnh thì cảm giác thích đó càng tăng.

Thay đồ rồi rời phòng, từng bước lướt qua mọi vật một cách chậm rãi, ko hề hối hả, bộ đầm trắng ôm lấy ngực và buôn thả tự do xuống nền gạch, cổ được ôm sát bằng một miếng lụa đính thêm một hạt trân châu nhỏ lũng lẵng, những mãnh lụa mỏng chen chút nhau càng tăng thêm sự nhẹ nhàn cho bộ đồ. Ngó ra cửa kính, tuyết rơi ngày càng nhiều nó lắp đầy mọi góc ngách của học viện, từ sân trường đến những mái ngói, cành cây ngọn cỏ đều được phủ lên một màu trăng tinh khiết lạnh lùng.

-Tara…

Đôi chân đang bước chợt dừng lại, dù ko hề nghe một tiếng bước chân mạnh nào nhưng nó biết chủ nhân của tiếng gọi đang tiến tới chỗ mình.

-Có chuyện gì sao?. Nó lên tiếng khi người đó đã cận kề.

-Ko có gì, thấy cậu ra khỏi phòng nên đi theo thôi.

Tiếp tục bước đi. -Dạo này cậu cũng rãnh nhỉ?!.

Đi theo nó. -Tất nhiên, có lúc nào tôi bận đâu.

…….

-Đáng ghét, chuyện gì đang diễn ra vậy?, người của ta đều mất tích hết sao?. Một tiếng đập mạnh sau đó là tiếng nói đầy tức giận của một cô gái vang vọng trong căn biệt thự nằm khuất sâu trong rừng.

-Cô James, chúng ta nên làm gì tiếp theo?, ko thể làm theo cách cũ được, người của chúng ta mất tích ko ít đâu. Sau đó là tiếng của một người con trai vang lên.

-Kaima, ngừng ngay việc đó đi, hãy điều tra xem kẻ nào dám phá hoại chuyện của ta!.

-Vâng!, còn hai ngày nữa là sinh nhật của ngài Yun, người tính sao?.

-Haha…., đêm đó, mẹ Yun sẻ tuyên bố chuyện đính hôn giữ hai tộc, chỉ cần việc đính hôn được tuyên bố thì kế hoạch của ta chính thức mở màng.

-Người định làm gì sao?.

-Ngươi ko cân biết. Ánh mắt màu xanh hé lên từng tia gian xảo, độc địa nhìn rõ qua ánh trăng bên khung cữa kính.

-Lee Tara, Kim Ha Rum, các ngươi ko phải đối thủ của ta đâu, haha…hahaha…

…….

-Chủ tịch, theo như dự đoán thì hai ngày nữa, nguyệt thực sẻ xẩy ra!.

-Tốt lắm, chỉ cần hai ngày nữa, ngài ấy sẻ tỉnh dậy, lúc đó ko còn ai có thể đấu lại chúng ta, Bạch Lâm và hai phái Trung Lập sẻ quy dưới chân ta.

-Dạ, tất nhiên rồi ạ.

-Haha…hahaha…haha….

…….

-Cậu định đi đâu vậy?.

-Đi hóng gió, ko lẽ cậu tưởng tôi sẻ bỏ đi à?!.


Đỏ mặt, quả thật nó ko đọc được suy nghĩ của mình nhưng cũng dễ dàng đoán được ý nghĩ của mình. Anh im lặng, ko nói gì, chỉ đi theo nó trong vô thức.

-Ngài Yun!. Tiếng kêu to từ xa vọng lại phá vỡ bầu ko khí tĩnh lặng của hai người, Yun quay đầu lại.

-Gì vậy?.

-Gì vậy?.

Nhìn nó, tên đó có vẻ e ngại rồi nhìn Yun, Yun hiểu ý quay sang nó chưa kip mở lời nó đã quay phắt đi.

-Tara. Nhìn nó anh gọi, nhưng nó vẫn cứ đi, ko ngoảnh mặt lại mà đi tiếp bỏ ngoài tai lời gọi của Yun.

Bối rối anh quay sang tên đó hỏi gắp. -Chuyện gì?, nhanh.

Thì thầm vào tai Yun, vẻ mặt Yun bắt đầu tối đi, sậm lại.

-Được rồi, ta sẻ giải quyết sau, người đi đi!. Nói rồi anh hối hả chạy theo nó làm cho tên kia ngớ người, hắn chưa thấy chủ nhân mình như vậy với cô gái nào ngoài Ha Rum.

-Tara…

-…..

-Này…

Cứ đi theo nó anh gọi nhưng nó ko trả lời cứ lẵng lặng bước đi, mặt cho Yun kêu gọi “thảm thiết”, đi từ ktx vam cấp cao đến khuôn viên, Yun cứ gọi nó cứ đi, anh cứ tưởng nó đang giận nhưng ai ngờ khi anh chặn ngay lối đi của nó thì anh mới nhận ra nó đang đeo tai phone, lúc này anh chỉ muốn hét lên, uổng công đi theo la hét kêu gọi nó vậy mà nó lại ko biết, đứng là dễ nổi hỏa mà.

-Gì vậy?. Nó khó hiểu nhìn Yun đang tối sầm mặt mày.

-Cậu…. Hùng hổ anh giựt tai nghe nó đang đeo. Nó lại khó hiểu, nhìn Yun, nhìn ko chớp mắt, nhìn anh như một con quái vật xỏng chuồn.

-???

-Cậu…. Đang mở lời thì anh nhanh chóng ngừng lại nhìn nó, nó đang đi, đi qua anh và bước tiếp, anh sững người quay lại định hỏi nó thì…..

-Jus…jus…. Nó lẫm bẫm, đôi môi khẽ rung lên, nhìn thấy nó vậy Yun khó hiểu đi theo nó lo lắng.

-Tara, cậu sao vậy?. Ánh mắt đầy lo lắng hiện rõ, lần đầu tiên anh thấy nó như vậy, người nó đang rung, ko phải rung vì cái lạnh mà là sự lo sợ nào đó.

Bước châm nhẹ nhàn, bước từng bước tiến lại thân người đang nằm trên chiếc ghế màu trắng, tiến lại gần người con trai mình dính đầy tuyết, càng tiến lại gần, nó lại lo sợ hơn.

-Tara… Nắm lấy tay nó kéo nó quay về phía mình, anh ko tin người trước mặt mình là nó, là một người lạnh lùng vô cảm, người ko biết gì là sợ.

Gỡ tay Yun ra nó tiếp tục đi, đi về phía người con trai đó.

-Jus, sao cậu lại ngủ ở đây?.

-Vì mình thích tuyết.

-Ko sợ lạnh sao?

-Ko, mình thích nó như mình thích cậu vậy, ko bao giờ sợ!.

-Hihi, thật ko, cậu thích tớ à?

-Tất nhiên rồi, sau này nhất định tớ sẻ lấy cậu.

-Hihi, vậy thì cậu ko được bỏ tớ đâu nhé.

Từng kí ức lại vội về, lòng nó giờ như có ngàn con dao đâm qua, đau đến tận xương tủy, tim nó đang rỉ máu.

-Jus… Jus à…. Giọng nói rất nhỏ, người nó đang rung lên nhìn người con trai đó, hình bóng của cậu bạn thuở xưa lại ào về trong kí ức.

Cảm nhận được luồn khí lạ đôi mắt từ từ hé mở, anh ngồi dậy nhìn người con gái đang từ từ tiến đến trước mặt, đôi đồng từ căng ra, mở to, tuy hình dạng có nhiều điểm khác nhưng sao khi nhìn nó hình dáng của cô bé khi xưa lại hiện lên, đơ người rồi anh đứng dậy nhìn nó, nó nhìn anh. Giữ một ko gian yên tĩnh, hai người đang nhìn nhau với sự kinh ngạc, người còn lại nhìn hai người kia một cách khó hiểu.

-Tại sao?

Chợt tĩnh, Jus nhìn người con gái vừa thốt nên lời.


-Tại sao cậu lại bỏ đi, tại sao lại bỏ tôi hả?. Giọng nói lạnh lùng như ngàn mũi tên đăm xuyên trái tim của người con trai tóc vàng.

-Là cậu…cậu sao…..-Là cậu…cậu sao…..

Giọt nước mắt đầu tiên của 10 năm qua chợt tuôn trào, nhìn Jus bằng đôi mắt ngấn lệ, nhào tới nắm áo Jus nó giật, giật mạnh, ko thể kiềm chế được nữa.

-Cậu đã hứa, hứa là ko bỏ tôi mà, vậy thì tại sao hả?. Giọng nói hòa cùng những giọt nước mắt khiến cho Jus ko thể nào bình tỉnh, từng lời nói của nó như một thứ gì đó vô hình đang đâm xuyên con tim anh, anh chỉ biết đơ người trước cơn thịnh nộ của nó.

Bàn tay khẽ đưa lên ôm chầm lấy nó, siết chặc, như ko muốn nó rời đi, ngừng động tác đang làm, tiếng khóc của nó ngày càng lớn, vang vọng cả một vùng trời êm ắng, như muốn xé toạt ko gian, ôm thật chặc Jus, như ko để anh phải rời xa nó lần thứ hai, một lần là quá đủ, ba người nó thương yêu nhất đã bỏ nó mà đi vĩnh viễn chỉ còn một người, duy nhất một người, nó sẻ ko buôn tay, ko để người này lại bỏ nó đi như ba người kia thêm một lần nào nữa.

Hai người đang chìm trong sự hợp mặt sau 10 năm xa cách mà ko biết rằng vẫn còn một người đau đớn ko khác gì, Yun thẫn thờ nhìn nó cùng Jus, tim anh bỗng thắt lại, đau, rất đau, cảm giác này còn hơn cả cái cảm giác nhìn Ha Rum bên Woo, lẵng lặng anh rời đi trong im lặng, sự cô đơn, hụt hẫn đang xâm chiếm anh.

Giữa ko gian tĩnh mịch, hai thân người đang ôm lấy nhau thật chặc, mọi vật xung quanh như trở nên vô hình với họ, thời gian như ngừng trôi.

-Y Y, sao cậu lại trở thành như vậy?. Jus hỏi nó.

Buôn ra nó nhìn anh, nụ cười khẽ hé lên sự ấm áp. -Vì….

Khụy xuống, tay ôm lấy ngực, cái đau dần xâm chiếm lấy cơ thể mình, cảm giác được phong ấn trong người mình đang dần bị phá hủy.

-Y Y, cậu sao vậy?.

Ko trả lời, gương mặt bắt đầu tái nhợt đi, vừa phải chịu cái đau vừa phải cố gắng giữ phong ấn càng khiến cho sức của nó cạng kiệt, cố gắng để ko phát ra thành tiếng nhưng mọi chuyện đang vượt qua ngoài tầm kiểm soát của nó.

“ẦM….ẦM….”

Một tiếng vang rầm trời phát ra làm cho tất cả mọi người trong học viện đều phải thắt mắc tiếng động đó là gì và phát ra từ đâu.

……

-Danh, Nguyệt!.

-Anh Phong?, tìm em chi vậy?. Nguyệt đi tới hỏi.

-Nhanh lên, tìm Danh và Thiên mau. Phong nói trong sự hối hả.

-Sao vậy anh?.

-Chúng ta mau tới Hàn Quốc, đưa Tara về.

-Chị ấy ko chịu về sao?. Nguyệt hốt hoản la lớn.

-Ừ. Bịt tai Phong gật đầu. -Nhỏ tiếng đi.

……..

-Y Y bị gì vậy anh?. Nhìn Hoo với vẻ mặt lo lắng Jus hỏi.

-Chuyện dài dòng lắm, thật ko ngờ cậu lại là bạn của Tiểu Bạch.

-Anh, vậy còn Yong đâu?. Jus hỏi, anh đang rất muốn biết cậu bạn hồi xưa bay giờ ra sao.

-Cậu ko biết sao, Yong đã chết rồi.

-Anh nói cái gì, chết ư, làm sao có thể.

Một ngày mới lại bắt đầu, đối với những người khác một ngày ko đáng là gì nhưng đối với nó, với Yun và những người bạn của nó thì một ngày quý giá hơn tất cả.

-Oppa, Jus đâu?. Bước ra từ phòng Hoo câu đầu tiên nó hỏi là người bạn lâu năm mới gặp của mình.

-Cậu ấy có việc nên đi đâu rồi, yên tâm đi, ko bỏ em đâu mà lo.

Cười nhẹ, cảm giác được cuộc sống đang tràn trề, lâu, rất lâu rồi nó mới có cái cảm giác hạnh phúc này.

-Tiểu Bạch, anh thấy em nên về Nam Phong đi, lần thứ 6 rồi đấy, ko đùa được đâu.

—————————————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.