Đọc truyện Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire – Chương 5
-Cậu máy tuổi?. nó nhìn Tae Hin mà hỏi.
-Ơ 16 tuổi!. ngơ ngác trước câu hỏi của nó mà miệng vận thốt lên câu trả lời.
-Vậy sau này cậu gọi tôi là chị!, ok!.
Bước ra về với sự thẩn thờ của Tae Hin, nhưng anh cũng dần hiểu ra là nó đang nói gì, nó ko thích nói tên cho anh biết thì anh cũng ko nên nói nhiều!, nhưng anh phải gọi nó là chị thật sao?. Chiếc xe dừng lại tại một ngôi villa màu trắng, xung quanh trồng rất nhiều cây, vô cùng hợp gu của nó, vừa ý với ngôi villa mà oppa nó mua nên nhanh chóng bắng vào nhà, chạy đại lên một căng phòng và ngủ ngay khi vừa bước lên giường, dường như là nó rất mệt nên chẳng chịu thây đồ gì hết mà ngủ ngay.
Đây villa của nó nè
Ánh nắng bắt đầu lan tỏa khắp vườn, tiếng chim hót, làm không gian thêm sinh động, thân ảnh đang ngủ mê say của nó bắt đầu cựa quạy, mắt từ từ mờ ra.
Sau một hồi nó mới bắt đấu dạy….khi đã thây đồ xong, nó bước ra khổi phòng, giờ nó đang mặt một bộ đầm trắng ngan chân, kèm theo là vài xợi dây chuyền màu trắng tròn tròn, bước xuống lầu nó ngó ngang ngó dọc chẳng thấy Danh & Nguyệt mà chỉ thấy vài người làm thôi,thì nó đi ra ngoài sân híc thở ko khí trong lành của buổi sáng, bất ngờ nó thấy một chiếc xe đạp dựng cạnh tường, mừng rỡ nhanh chóng leo lên xe mà đạp thẳng ra ngoài,đang đi nó thấy một cánh đồng bông màu trắng tuyệt đẹp, chỉ toàn màu trắng càng làm nó vui sướng, nó đoán oppa nó cố tình mua nhà gàn cánh đồng này cho nó vui.
-Hi!, Thanks nha oppa!. mải mê ngắm cảnh mà ko để ý là Từ xa xa có một người con trai đang nhìn nó, trên cổ có đeo một máy anh, vì ko thể cưỡng lại vẻ đẹp mà nó thể hiện bây giờ nên đã lén chụp vài tấm.(lần sau sẻ có nhân vật mới đấy, đẹp trái lắm nha, mà người này có quan hệ với oppa nó, người đang chụp hình ý)
_Lee Min Woo(nam) : 17t, em trai của anh Lee Min Hoo, rất đẹp trai, thích chụp ảnh, chơi piano tuyệt đỉnh.
-Có thể cho tôi chụp vài tấm ko?. anh bước lại gần nó lêng tiếng mặt nở một nụ cười nhẹ nhưng cực quyến rũ nhìn theo bóng người đang ngồi trên chiếc xe đạp màu trắng kia (T/g: chỉ thấy được từ phía sau!, ko biết mặt mà đòi chụp hình!, bó tay!)
Nó nghe có người lên tiếng nên giật mình quay lại, trước mặt nó là người con trai có khuôn mặt cực baby nhìn mình, nó ngó, cứ ngó!, ko làm gì cả mà cứ nhìn người con trai đó(T/g: ko phải nó mê trai đâu nha!, nó chỉ thấy lạ khi người đó gọi nó thôi). Bây giờ anh mới thấy rõ khuôn mặt của nó, ngơ ngác trước vẻ đẹp như thiên sứ kia, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng ngàn năm, khí chất tỏa ra từ người nó như một nữ hoàng, làm anh tò mò về người con gái đang đứng trước mặt mình. Thấy nó cứ nhìn anh hoài nên anh cũng hơi ngượng, lần đầu tiên anh thấy ngượng khi đứng trước một cô gái, nó mang cho anh một cảm giác rất mới lạ, ko hề giống như nhũng cô gái quanh anh.
-Có chuyện gì?. Hai người cứ nhìn nhau mà ko nói lời nào nên nó mới lên tiếng phá vỡ ko gian yên tỉnh đó mà hỏi anh.
-Ơ ko có gì!, chỉ là…
-Chỉ là…?
-Chỉ là tôi muốn nhờ cô một chuyện!
-Chuyện gì?
-Là cô có thể làm người mẩu cho tôi chụp một chút ko?, chỉ vài tấm chụp với cánh đồng hoa trắng này thôi!, được ko?
-Ùm….Được chứ!, nhưng phải cho tôi vài tấm nha!. Nghe anh nhờ mình làm người mẫu chụp với cánh đồng hoa thì thích vô cùng, lúc mới tới đây nó đã tiết lên tiết xuống vì ko đem máy ảnh giờ có người chụp giúp ngu gì ko chụp chứ!.
-Ok!
…………….
Hai thân ảnh đang dựa lưng vào gốc cây cạnh cánh đồng một cách mệt mỏi vô cùng, nói chụp vài tấm vậy mà chụp đến hết bin luôn ko mệt mới lạ.
-Này anh có mệt ko?. Nó thở dóc mệt mỏi mà hỏi người bên cạnh.
-Mệt chứ!.
-Này chừng nào mới có ảnh?. Nó hỏi
-Ừm nhanh lắm!, ngày mai là có rồi!. nghe nó hỏi anh biết nó rất nôn lấy ảnh. Mà cũng đúng thôi ai chụp ảnh mà ko nôn lấy ảnh chứ!
-Nhanh vậy sao!, mà cũng tốt, ngày mai nhất định phải đưa cho tôi đó!.
-Tất nhiên ngày mai cứ gặp tại đây!, tôi sẻ đưa!, à mà chúng ta cứ xưng hô như vậy sao!?, tôi tên Lee Min Woo!, còn cô!, cô tên gì?. nói một hồi anh mới nhớ là chưa biết tên nó nên xưng tên trước rồi mới hỏi.
Lee Min Woo?, sao tên này giống giống tên oppa quá ta!, chắc là trùng hợp thôi, trên đời này chuyện trùng hợp đâu có ích.
-Giống?, giống gì?. nghe nó lầm bầm mà anh thắc mắc hỏi liền nó.
-À ko!, ko có gì!, chỉ là tên anh hơi giống với tên của oppa thôi mà!, ko có gì quan trọng hết!
-Oppa?, anh ruột?.
-Ko!, anh họ thôi!, à còn nữa tôi tên… Lee Tara!(T/g: sao lấy họ của người ta vậy!. Nó: họ của người ta!, ai?. T/g: thì ánh đang ngồi kế bên ấy!. Nó: ko dám đâu nhá tui lấy họ của oppa ý, lầm rồi bà ơi!!!. T/g: ý ờ tui quên!, hihi…)
Lee Tara! cũng họ Lee sao giống mình quá.
-Thôi tui về!, đi lâu lắm rồi đấy. Nó đứng dậy mang đôi giầy đặt kế bên vào rồi bước lại gần chiếc xe đạp ko quên quay đầu lại chào anh.
Nhìn theo bóng chiếc xe mà có chút luyến tiết, cầm trên tay chiếc máy ảnh rồi đi thẳng về nhà. Anh nghĩ: tại sao anh lại có cảm giác nuối tiết đến vậy, chưa bao giờ có cảm giác này!, là cảm giác gì đây?