Đọc truyện Nàng Công Chúa Tóc Đỏ – Chương 32: Đau thương
Gia Bảo hướng con mắt căm phẫn về phía 3 tên kia. Ánh sáng trong căn phòng tối ko đủ để chúng thấy vẻ mặt của hắn bây giờ. Hoàng anh cũng sững sờ, cô tiến lại gần 3 tên kia nói nhỏ.
-mấy người làm gì vậy?
-là…đại tỷ???-một tên lắp bắp nói.
-ko phải đâu! đại tỷ là con gái của Bố già, mày nhìn kĩ lại coi, con trai mà!!!-tên khác lên tiếng, giọng run run, nói như tự trấn an mình. Phòng tối quá, chúng ko thấy mặt cô cũng là điều đương nhiên.
-đại tỷ đúng ko?-tên còn lại lớn giọng nói.
-đừng có gọi tao như thế!!!-hoàng anh gằn giọng, cô nghiến răng ken két, mắt thì trợn trừng lên, như muốn nuốt sống bọn chúng. Một tên sợ sệt lên tiếng:
-đúng là đại…
Tên đó đang nói nửa chừng thì ko thể nói được nữa bởi cú đá của Gia Bảo trúng đúng vào cằm. Vô tình tên đó cắn phải lưỡi, cú đá quá mạnh làm lưỡi tên đó bật máu, nhưng có lẽ là ko đứt.
-***!!-một tên khác hét lên, lao vào đấm Gia Bảo. Một cú đúng mặt, môi hắn xước một vệt, máu chảy dài xuống cằm.
“BỐP”-hoàng anh đá vào bụng tên đánh gia bảo. Tên cắn phải lưỡi vẫn đang quằn quại dưới sàn, máu chảy ra từ miệng ko dứt, có vẻ đau lắm!!!
-đừng tưởng cô là con gái của Bố già thì bọn tôi ko dám xử!!!-tên còn lại rít lên.
-mày dám ko?-cô nhếch môi cười, nụ cười đểu giả thật! Hoàng anh vừa dứt lời thì Gia Bảo lại lao lên, hắn đấm đá như điên, hoàng anh nhìn mà sững cả người. Giờ thì trông hắn như ác quỷ. Mà ko, hắn vốn là ác quỷ mà, chỉ là giờ mới bộc lộ ác tính thôi.
Tên cắn phải lưỡi ko cử động nữa, tên đó ko gào hay nói ra được một từ nào, mà cứ co giật một hồi, rồi nằm im và ko thấy động tĩnh gì nữa. Có lẽ tên đó chết mất rồi. Khổ thân, chỉ vì cắn phải lưỡi. Đang nói mà bị đá mạnh tung cả cằm thì cắn đứt lưỡi là phải rồi!
Thấy hắn một chọi hai nên cô lao vào gíup. Hai đánh một ko chột cũng què mà!
Cứ thế hai tên kia bị gai bảo và hoàng anh đánh cho tả tơi rơi rụng hết. Răng đi đường răng, lợi đi đường lợi, nãy giờ tiếng xương cứ vang lên răng rắc, nghe mà sởn tóc gáy, hãi quá! Hai tên này mà về nhà chắc bố mẹ nhìn ko ra quá, hắn và cô đánh thâm tím, sưng sỉa hết cả mặt mũi rồi cơ mà.
-tha…tha tôi…cư…cứu…th…tha…cho…t….!!!-tên bị gia bảo đánh chịu ko nổi mà cầu xin, tên đó nói còn ko ra hơi, nhìn thất tha thất thểu, mặt mũi toàn máu, người thì be bét một màu đỏ.
Hoàng anh dừng đánh, mà cũng chả phải dừng, mà là tên cô đánh đã xỉu mất rồi (hay giả bộ xỉu nhỉ?). Cô giật mình nhìn hắn. Người gia bảo cũng toàn máu. Mặt thì lấm tấm máu, chắc do máu của tên kia bắn vào. Tay hắn cũng nhuộm một màu đỏ, phải nhìn kĩ lắm hoàng anh mới thấy tay hắn xước xác. Đánh tên đó chảy máu cả tay hay sao? Vậy thì tên kia sắp phải thăng thiên rồi.
-đủ rồi! Hắn chết mất! -hoàng anh cản gia bảo lại. Hắn ko nghe, vẫn điên cuồng đấm tên kia, mặc dù tên đó đã xỉu từ bao giờ, người tên đó cũng mềm nhũn như cọng bún rồi.
-TAO NÓI DỪNG!!!-hoàng anh gào lên, kèm theo là cú đá của cô khiến hắn ngã văng về phía góc tường.
-MẶC TÔI! AI KHIẾN CÔ CẢN! -hắn hét và trả lại hoàng anh cú đá bằng một quả đấm. Bị hắn đấm mạnh, nhưng cô ko tỏ ra chút gì là đau đớn, đúng là nhiêu đó ko đủ với đại tỷ của đất thanh hoá thật.
-rảnh năng lượng vậy thì lo cho cô ấy đi!!!-hoàng anh hất mặt về phía chiếc giường. Gia bảo nhìn theo, hắn nhíu mày, miệng như mếu,khuôn mặt thảm hại vô cùng. Hoàng anh cũng giật mình vì gương mặt đó.
Gia bảo lại gần giường, với tay lấy cái chăn mỏng phía cuối giường, hắn bế người con gái trên giường lên, quàng chăn cho kín người cô gái đó. Ko nhìn rõ mặt nhưng hắn biết đó là nhỏ. Gia bảo đưa ánh mắt xuống phía dưới chân thiên mỹ-nơi dòng máu đỏ vẫn đang chảy-máu thấm cả vào chiếc chăn hắn vừa cuốn vào người nhỏ.
Đau quá!
Tim hắn đau quá!!!
Tại sao nhỏ lại phải chịu cảnh như vậy chứ?
Tại sao việc này lại xảy ra với nhỏ?
Vì hắn!
ĐÚNG! LÀ VÌ HẮN!!!
TẤT CẢ LÀ TẠI HẮN!!!
CHỈ VÌ HẮN MÀ NHỎ PHẢI LÂM VÀO HOÀNG CẢNH NÀY!!!
Tách…tách….
Từng giọt nước mắt rơi xuống nền nhà.
Hắn khóc!!!
hoàng anh cũng thấy xót xa…
Biết thế cô ko nên bỏ nhỏ một mình đứng đó.
Biết thế cô nên kéo nhỏ theo.
KO! Biết thế cô ko nên gặp nhỏ!
Biết thế nhỏ ko nên đến thanh hoá!
Biết thể nhỏ ko nên ra Bắc!!!
Biết thế…
biết thế…
biết thế…..!!!
Nhưng tiếc rằng cuộc đời ko có gì gọi là “BIẾT THẾ”!!!
Thiên mỹ vẫn nhắm mắt. Khoé mi nhỏ tự nhiên rơi ra một giọt lệ nóng hổi, rơi vào tay gia bảo!!!
* * *
“BỊCH”-một tiếng động vang lên.
Gia bảo và hoàng anh cùng nhìn ra phía cửa. Xuân quỳnh đang đứng đó. Túi đồ trên tay cô rớt bịch xuống đất. Xuân quỳnh khẽ đưa hai bàn tay run run lên che miệng. Tiếng nói như mắc nghẹn nơi cổ họng.
Lập tức khuôn mặt của gia bảo lại đầy sát khí. Ko biết phải miêu tả khuôn mặt đó ra sao nữa. Nó vừa đáng sợ, lại vừa đáng thương; Đầy giận dữ nhưng cũng đầy đau buồn……!
Một cảm giác len lỏi trong lòng gia bảo. Hắn vùng dậy, buông cả thiên mỹ ra, nhỏ rớt cái phịch xuống giường.
Hoàng anh lúc này ko thể suy nghĩ được gì nữa. Cô quá hoang mang rồi, cô ko biết nên làm gì, làm thế nào mới đúng???
Lao ra chỗ xuân quỳnh, gia bảo chỉ muốn giết ả!
Cảm giác được nguy hiểm, ả vùng chạy. Lúc nãy vì quá sợ hãi trước ánh mắt của gia bảo, xuân quỳnh sợ đến mức ko chạy nổi, nhưng giờ ả mà ko chạy là sẽ tiêu đời. Gia bảo đuổi theo ả ra ngoài hành lang, hắn thoáng giật mình, ngoài hành lang có người của ả. Tầm chục tên.
Nép sau lưng tên to cao nhất ở đó,ả run rẩy nói:
-anh Chiển, cứu em với…!
-ko phải em thích tên này à?-người tên chiển nói.
-đã từng! Giờ anh ta muốn giết em đó!!!-ả như sắp khóc.
-vậy tức là bọn anh được phép xử nó?-chiên hỏi tiếp.
-dạ!!!-ả gật đầu.
Gia bảo ko nói gì, trong đầu hắn chỉ muốn giết hết những kẻ này.
Hắn chẳng cần biết gì cả. Đi tù àk? Cùng lắm là tử hình!!!
Đánh ko lại bọn này ư? Dù có bị bọn này đánh đau đến mức muốn chết cho xong, nhưng chắc chắn nỗi đau của nhỏ còn lớn hơn!!!
Chẳng cần biết đến tương lai hay quá khứ, hắn chỉ muốn giết hết những kẻ làm tổn thương nhỏ.
Hắn từng hận nhỏ!
Hận nhiều lắm!
Vì nhỏ là người cướp đi đôi mắt của mẹ hắn mà, cũng như việc cướp mẹ hắn khỏi cuộc đời hắn vậy.
Hắn hận!
Nhưng nhỏ ko có tội!
Hắn biết!
Nhưng vẫn hận!!!
“Càng hận thì càng yêu!!!”-các cụ đã nói thì cấm có sai bao giờ!
Hận thành yêu từ lúc nào ko biết. Tại sao yêu nhỏ, hắn cũng ko biết. Vì hận chăng? Mà yêu,….thì làm gì có lý do…..!
Có thì lý do cũng sẽ là “yêu vì yêu”!!!
Chỉ đơn giản thế thôi!
………………………………
-Đánh nữa đi!!!-chiển hét.
Một chọi mười, thua là cái chắc. Hắn ko phải super man (siêu nhân), cũng ko phải hyjnor (thần thánh).
Gia bảo cũng mệt rồi, hắn ko muốn nghĩ nữa, cứ mặc cho đám người đó đánh. Hắn thầm nghĩ cứ coi như là trừng phạt bản thân vì làm nhỏ lâm vào hoàn cảnh này.
-XUÂN QUỲNH!!!-hoàng anh hét.
Ả giật mình, quay lại nhìn. Hoàng anh đang bế thiên mỹ trên tay.
-đại tỷ…!!!-chiển lắp bắp.
-cậu…!-hoàng anh mở miệng:
-chuẩn bị xe cho tôi! tôi cần đưa hắn và cô gái này về!!!-cô liếc mắt ra chỗ gia bảo.
-vâng!-chiển cúi rạp người.
-anh!!!-xuân quỳnh hét lên:
-tôi trả anh tiền mà anh làm gì vậy hả! Anh đánh nó cho tôi!!!-ả chỉ vào hoàng anh mà gào lên. Vừa dứt lời, ả ăn ngay một cái tát lệch cả mặt, ngã bổ nhào xuống sàn.
-câm mồm! tao mà biết mày thuê tao đánh người của đại tỷ thì mày có đưa tao hàng trăm tỷ tao cũng ko làm đâu!!! 100triệu tiền mày đưa, tao trả!!!-nói rồi chiển vứt xấp tiền vào mặt xuân quỳnh.
-mày…!!!-xuân quỳnh run rẩy, tức giận đến tím mày tím mặt.
-thôi đi, tôi cần đưa cô gái này đi bệnh viện!-hoàng anh nói.
-vâng, em đi chuẩn bị xe ngay!!!-chiển tiếp lời.
Ả đâu ngờ, tên chiển này lại là đàn em hoạt động dưới trướng của ba hoàng anh.
Ba hoàng anh tên thật là Ngô Thế,-được mệnh danh và ông vua của thế giới ngầm ở đây (tức Thanh Hoá).
Mẹ cô là Triệu Vy-bà hoàng của thế giới bóng đêm đất Thanh Hoá, mọi quán bar, vũ trường,…ở đất Thanh Hoá phải được phép của bà Vy mới được phép hoạt động.
Anh của cô là Ngô Hoàng Tuấn-anh ta ko hoạt động ko thế giới ngầm như cô và chị gái cô.
Chị gái cô là cover information của vùng này, ko một ai ở đây mà cô ấy ko có thông tin về họ, cả những chuyện bí mật nhất của họ, đối với cô ấy thì ko còn là bí mật nữa!
Gia đình cô cũng thuộc dạng khủng trong nước. Đất Thanh Hoá này, chỉ có trẻ ranh mới ko biết đại tỷ (hoàng anh)-con gái của Bố Già (ông Thế), mà ko, trẻ lên ba cũng phải biết gia thế họ Ngô rồi!!!
Xuân quỳnh ức lắm chứ! Ko ngờ ả thuê nhầm người. Nhưng cũng chẳng phải nhầm, khắp thanh hoá, đâu đâu cũng toàn là thuộc hạ của họ Ngô hết.
-Lần sau nếu để tôi gặp lại cô thì tôi sẽ giết cô đấy, chứ ko chỉ hắn muốn băm xé cô đâu!!!-hoàng anh nhìn xuân quỳnh.
Ả ko ý kiến gì, lặng lẽ rời khỏi đó.
-đại tỷ, hắn ngất rồi!-chiển nói.
-…!-hoàng anh đưa thiên mỹ cho chiển bế, cô cúi xuống xem xét.
-chỉ mất ý thức thôi!!!-cô khẽ nói.
Chiển lúc này đang mải ngắm nhỏ nên ko để ý lời nói của cô.
Nét buồn phảng phất trên gương mặt đang ngủ của thiên thần tóc đỏ ấy làm tên đó bị thu hút. Nhỏ đẹp lắm, nhưng có lẽ, vẻ đẹp đó đã bị vấy bẩn mất rôì!!!
Hoàng anh và chiển đưa gia bảo và thiên mỹ đến Ngô gia, ko đưa đến bệnh viện nữa. Vì cả hai đều ko nguy hiểm đến tính mạng. Gia bảo chỉ là mất đi ý thức nhất thời thôi, có lẽ hắn quá shock.
_______________________________ _ _ _
Sau tiếng súng nổ là tiếng hét vang trời. Khi tiếng hét dứt, ko gian vắng lặng đến lạ thường.
Hoàng nhi sợ hãi đến nỗi chân tay bủn rủn, cô ngã quỵ và ngất, hoàng nhi sợ máu, chỉ thấy một giọt máu cũng đủ làm cô xỉu, huống chỉ là một vũng máu như vậy.
Mai chi căm lặng ko nói lên lời, cô dựa cả thân hình mảnh mai của mình vô khánh Long.
Vũ Cường cũng ko để Hoàng Nhi phải chịu lạnh dưới sàn nhà, liền bế cô lên.
Việt Đông cũng như người mất hồn,ko biết vì quá sợ hay quá shock mà nãy giờ nó cứ đứng như pho tượng. Mặt mũi thất thần, tay chân buông thõng, nó như hoá đá.
Đám vệ sĩ thì nhốn nháo cả lên, cả hội Evil Beauti cũng ko khỏi hoảng hốt. Án mạng chứ có phải đùa đâu!!!
Riêng Thiên Vũ đứng đó, anh lặng lẽ nhìn thân thể của Gia Huy bất động, ngập ngụa trong thứ chất lỏng đỏ đặc đó.