Đọc truyện Nàng Công Chúa Tóc Đỏ – Chương 22: Tôi chỉ cần đôi mắt của cô thôi!!!
*8giờ sáng:
Thiên mỹ mở mắt ra. Đập vào mắt nhỏ là cái màn nhung trắng, rất đẹp và cái trần nhà lát gỗ rất quý phái.
Ko phải bệnh viện! (chắc chắn)!!!
Ko phải biệt thự nhà bà nhỏ (có lẽ, vì nhỏ đã đi hết các phòng trong biệt thự nhà bà nhỏ bao giờ đâu!!!)
Ko phải nhà bạn của thiên vũ (cái này…chắc là thế!!!)
Vậy nhà ai đây???
Nhỏ bật dậy, ngó nghiêng xung quanh.
Một căn phòng đẹp tuyêt!!! Đẹp hơn cả nhà nhỏ nữa!
“CẠCH…”-cánh cửa mở ra, nhỏ giật mình quay lại nhìn.
-Cô đã tỉnh!!!-người đàn ông có vẻ mặt già dặn lại gần hỏi nhỏ:-cô có muốn ăn chút gì ko?
-Ơ…vâng…!-nhỏ lắp bắp.
-vậy 5phút nữa tôi sẽ mang thức ăn lên!-ông ta lại đi ra và khép cửa lại. Nhỏ còn đang định hỏi đây là đâu thì ông ta đã “dzọt” trước rồi.
Đúng 5phút sau, thức ăn đã được mang lên.
Ngồi vào bàn, nhỏ ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy món ăn đắt tiền, nhất là món “mì cua+nhím biển sốt kem”, “bò phi-lê kèm gan ngỗng” và “tổ yến chưng hạt sen”. Mấy món này nhà nhỏ thỉnh thoảng mới ăn vì nó khá đắt.
Thiên mỹ đang thắc mắc ai mà đối tốt với nhỏ như vậy.Nhưng nhìn ngôi nhà là nhỏ đã biết được sự bề thế của chủ nhân rồi.
ăn xong, người đàn ông lúc nãy-có lẽ là quản gia-lại cho một đội quân nữa vô phòng. nào thì quần áo, nào thì giày dép, hết phấn son lại đến nước hoa. Ko lẽ, ba má nhỏ lén tổ chức lễ đính hôn cho nhỏ sao.
Grừ…ko chấp nhận được mà!!!
Nhỏ điên cả máu nhưng cố bình tĩnh.Buồn lắm, bực lắm, nhưng nhỏ ko thể làm gì. Vì trước mặt ba má, nhỏ là 1tiểu thư ngoan hiền mà! Hơn nữa, nhỏ lại là con nuôi. Nghĩ đến đây, nhỏ lại rơi vào trạng thái ko cảm xúc. Khuôn mặt trở nên như búp bê: ko buồn, ko vui, ko hờn, ko giận.
-Đã xong rồi, mời cô xem!-ông quản gia lên tiếng.
Nhỏ đứng dậy xoay một vòng trước gương. Chiếc váy vạt chéo màu đỏ rất đẹp, 1cái đai bản to (khoảng 10-12cm) màu đen thắt ở giữa váy tôn lên cái eo rất thon của nhỏ. Đôi giày búp bê màu đen trắng rất hợp với cái nơ cùng màu được cột trên tóc nhỏ. Trông thiên mỹ thực sự như một nàng công chúa. Bộ váy như may sẵn cho nhỏ vậy!!!
-Xin mời cô xuống lầu, ông chủ muốn gặp cô.
-Vâng1-nhỏ nhẹ nhàng nói.
Tò mò và thắc mắc. Nhỏ nhanh chóng đi xuống dưới nhà.
Trong căn phòng khách sang trọng và to lớn, một người đàn ông trung niên ngồi đó, phía chính diện của căn phòng. Trông người đàn ông đã đứng tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp của một mĩ trung niên. Dung mạo của ông sẽ làm ko ít người nghĩ, tuổi thanh xuân có lẽ ông đã làm điên đảo ko ít phụ nữ!
-Xin…!-nhỏ mở miệng
-Cô ngồi đi!-ông lạnh lùng nói.
Nhỏ ngồi ngay lắp tự. Rồi thiên mỹ chợt nhìn ra phía sau ông ta. Một bức ảnh lớn bằng gỗ, được lồng kính cẩn thận. Trong ảnh là người phụ nữ tóc bạch kim có đôi mắt đỏ, mặc bộ váy y hệt váy nhỏ đang diện trên người. Còn có 2đứa bé trai song sinh và người đàn ông đang ngồi trước mặt thiên mỹ trong bức tranh ấy nữa.
Thiên mỹ hiểu, và cũng biết người đàn ông đó là ai.
-Chủ tịch tập đoàn KBO! Chẳng biết tôi có vinh dự gì mà được diện kiến ngài ở đây? Thưa ngài Nguyễn Nam Dương?-nhỏ mỉm cười.
-Xem ra tiểu thư nhà họ Âu Dương cũng ko quá ngốc nghếch!!!-ông ta nở nụ cười nửa miệng y hệt gia bảo. Đúng là cha nào con nấy!!!
-Xin ngài vào thẳng vấn đề!-nhỏ nghiêm mặt.
Ông ta khẽ cười, và buông 1lời nói làm nhỏ đứng tim:
-Cũng ko có gì…tôi chỉ cần đôi mắt của cô thôi!!!
*cùng lúc đó, tại bệnh viện đại học y:
-Cái quái gì thế này? Sao con bé cứ biến mất mãi thế?-thiên vũ gầm lên như kiểu hổ mất con.
-Cậu bình tĩnh đi, nhỡ cô bé đi tolet thì sao?-việt đông nói.
-Vô từ tối qua chưa ra à?-anh tiếp tục gào lên.
-Cái gì? tối qua?-đến lượt khánh long tròn mắt.
-Sao lại tối qua?-vũ cường ngạc nhiên hỏi.
-Tối qua tôi có vô phòng kiểm tra, nhưng ko thấy nó, tôi cũng nghĩ nó vô tolet nên yên tâm đi ngủ. Đến sáng dậy vẫn ko thấy nó đâu! Chăn gối vẫn giữ nguyên hình dạng như tối qua, thế thì nó còn ở đây bằng mắt à???-thiên vũ ko ngừng nói và ko ngừng bắn “mưa xuân” vào mặt bọn bạn.
Gia huy im lặng, vì tối qua cậu đã thấy người của ba cậu vào phòng bắt cóc thiên mỹ. Nhưng cậu ko nói gì, vì sợ. Chính bản thân cậu cũng ko biết mình sợ cái gì nữa. Nhưng nếu thiên mỹ trong tay cha cậu ko sớm thì muộn cũng sẽ bị ông ta giết.
Và bắt buộc cậu phải nói ra điều đó.
-Ư…m…!-cả đám giật mình vì tiếng của gia bảo.
-Tỉnh rồi…
-Zent tỉnh rồi!
-Ôi, thằng khỉ, cứ làm anh em lo!!!
-may mà đã tỉnh…Gia bảo dậy đi!!!
Cả đám nháo nhào lên, thấy hắn vừa mở mắt là mừng quýnh, quên cả vụ nhỏ mất tích. Mọi người lao lại giường hắn, nhưng gia huy đã lao đến trước rồi. Cậu giơ tay lên làm kí hiệu gì đó. Gia bảo cũng chăm chú nhìn. Ngôn ngữ bằng tay của gia huy chỉ có gia bảo hiểu.
“anh! em gái của thiên vũ là người được mẹ hiến mắt”-gia huy huơ huơ tay, hết nắm rồi lại chỉ chỉ trỏ trỏ.
-Anh biết! Hôm bị nhỏ tát là anh đã cho người điều tra rồi! Nhưng…anh ko làm gì đâu! Em muốn trả thù hả?-gia bảo ngồi dậy nói.
Cả lũ cũng chăm chú nhìn nhưng ko hiểu nổi gia huy nói gì.
“ko!!! Em ko muốn trả thù! Nhưng ba muốn! Tối qua ba cho người bắt cô ấy đi rồi!!!”-gia huy lắc đầu quầy quậy, tiếp tục sử dụng ngôn ngữ tay.
-Cái gì? Sao em ko nói cho mấy người này biết?-gia bảo hét lên, chỉ vào đám bạn.
“Em…xin lỗi, nhưng anh cứu cô ấy đi!!!”-gia huy mặt buồn thảm, cố gắng chỉ trỏ tay.
-CHẾT TIỆT!!!-hắn vùng dậy, rồi bất ngờ khụy xuống, ôm bụng, nơi vết thương vẫn đau âm ỉ.
-Zent!-việt đông hét.
-Điên à? Mới ốm dậy định chạy đâu?-thiên vũ lao ra đỡ hắn.
-Khùng hả?-vũ cường cũng nói mắng.
-Hay Zent muốn vô WC!-khánh long phán.
-C…cứu em cậu…!-hắn khó nhọc nói.
-Cậu nói gì tôi nghe ko rõ?-anh hỏi lại hắn
-ĐI CỨU EM CẬU! ĐỒ NGU Ạ!!!-hắn bất ngờ bật dậy hét.
-HẢ!!!-cả lũ ngớ người ra 1hồi rôì cùng nhìn nhau, lại cùng nhau lao ra cửa. Xuống nhà xe và phóng ngay đến nhà gia bảo.
_______________
-ngài nói gì tôi ko hiểu?-nhỏ run run hỏi.
-đừng nói cô ko nhớ gì nhé? năm cô 4tuổi, tai nạn, hỏng mắt, được thay! Ko nhớ gì sao?-ông ta vừa nói vừa dùng tay diễn tả.
-năm 4tuổi? Anh hai chỉ nói với tôi năm 4tuổi tôi bị ốm nặng phải nhập viện thôi!-nhỏ hồn nhien nói mà ko hay mình đã mất trí nhớ sau vụ tai nạn đó.
-ko nhớ cũng ko sao! Tôi chỉ muốn xin lại đôi mắt của vợ tôi thôi!-ông ta nói cũng vô cùng “hồn nhiên”
-tôi thực sự ko hiểu!!!-nhỏ nhăn nhó.
“tách”-ông ta búng tay một cái, 1đám người mặc đồ đen lại xuất hiện và “lôi” nhỏ đi. Ông ta cũng đứng dậy và đi cùng.
Đến tầng hầm của căn nhà, ông ta cùng nhỏ đi vào. Ở đây đầy rẫy những máy móc kì dị. Và chính giữa căn phòng, một cột nước to lớn chứa một người phụ nữ trẻ đẹp, có mái tóc bạch kim, nhìn như đang ngủ.
Thiên mỹ rùng mình, nhỏ biết trong cái cột ngước bằng kính đó chứa chất nitơ hóa lỏng-1loại dung dịch có tác dụng ngăn chặn sự phân huỷ của xác người, chỉ cần ngâm trong dung dịch này thì có nghìn năm, xác người cũng ko phân huỷ.
-Rất đẹp đúng ko? Khi nhận lại xác vợ, tôi ko hài lòng khi thấy cô ấy bị mất đôi mắt một chút nào! Vì vậy tôi muốn đòi lại!!!-ông ta nói rất bình thản, như ko có chuyện gì vậy.
Thiên mỹ đủ thông minh để hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình. Nhỏ gào lên:
-Ông điên rồi!!!
Sau đó nhỏ cắm đầu chạy. Nhưng đây đâu phải ngoài đường. Nhỏ dễ dàng bị đám vệ sĩ bắt lại.
Bị cột trên một chiếc giường như cái bàn mổ, mở ko ngừng kêu thét nhưng vô ích.
Đúng lúc mũi dao gần chạm vào khoé mắt nhỏ thì cũng là lúc có 1tiếng hét vang lên:
-BA!!! DỪNG LẠI!!!