Nàng Công Chúa Băng Giá

Chương 25


Bạn đang đọc Nàng Công Chúa Băng Giá – Chương 25


Đưa mắt nhìn khắp phòng, chợt dừng lại ở hình ảnh hai con người đang dựa vào
nhau ngủ. Lòng anh chợt thắt lại, đó chẳng phải là Shizuka sao? Sao cô ấy lại…?
Mà cũng đúng thôi, anh có là gì của cô đâu? Nhưng một ngày nào đó, anh sẽ
chinh phục được trái tim của cô. Bỗng, đôi mắt Shizuka mở ra, cô nhìn anh rồi
quay sang nhìn Do Hyon đang dựa vào vai mình ngủ. Cô đỡ Do Hyon sang chiếc
ghế bành gần đó rồi lấy áo đắp cho anh. Xong, cô đi đến chỗ Hikaru, đưa tay lên
trán anh làm Hikaru giật mình. Cô nói:
– Đã hạ sốt rồi. Nằm nghỉ tí đi. Tôi xuống nhà đây.
Cô quay lưng định bước đi, Hikaru nắm lấy tay cô hỏi:
– Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tôi lại ở đây?
Shizuka không quay lại nói:
– Anh đứng dầm mưa lâu, tôi vừa đến thì anh ngất rồi ngả vào người tôi. Vì
không biết nhà của anh, tôi đành phải đưa anh về nhà chăm sóc.
Hikaru thả lỏng tay ra, Shizuka bước ra khỏi phòng. Tuy nghe có hơi mất hình
tượng nam nhi một chút nhưng anh rất vui vì cô đã chăm sóc anh.
Anh nằm đó cười cười như bị rớt dây thần kinh. Được một lúc, Shizuka bước
vào phòng, trên tay cô là một tô cháo nóng hổi. Cô bước đến bên giường anh,
đưa cho anh tô cháo rồi nói:
– Ăn được chứ?
Anh gật đầu nhưng khi vừa mới đưa tay lên thì mới biết tay chân anh rã rời,
không cử động được. Shizuka thấy lạ, nhìn sang tay anh. “Thì ra là sốt cao quá
cộng thêm nằm trên giường lâu nên tay không cử động được.” Shizuka nghĩ. Thế
là cô đành phải đút cho Hikaru. Anh hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng cũng dâng
lên cảm xúc vui vui khó tả. Cứ thế, Shizuka vừa thổi vừa đút cho Hikaru còn anh
chàng thì cười cười. Nhìn cảnh này, ai cũng nghĩ là Shizuka đang phải chăm một

người bệnh… tâm thần. Một lúc sau thì anh ăn xong tô cháo, Shizuka đi xuống
bếp rửa tô còn anh thì nằm đó nghỉ ngơi.

Do Hyon tỉnh dậy, thấy mình đanh nằm trên chiếc ghế bành, có một chiếc áo
được đắp lên ình. Nhìn quanh phòng, anh thấy Hikaru đã tỉnh lại nhưng
không thấy Shizuka đâu cả.
Cạch…
Cánh cửa phòng mở ra, Shizuka bước vào. Trên tay cô là hai tô cháo khác.
Thấy Do Hyon đã dậy, cô nói:
– Đói không?
Anh lắc đầu nhưng bao tử đã phản bội lại anh.
Ọt… ọt… ọt…
Tiếng bao tử của anh vang lên. Shizuka lắc đầu, cầm một tô cháo đi đến đưa cho
anh. Rồi cầm một tô cháo còn lại lên ăn ngon lành. Mùi thơm của tô cháo bốc lên
nghi ngút làm anh không cưỡng lại được mà ăn như bỏ đói, đến khi nhận ra mình
đang làm gì, ngước mắt lên thì thấy Shizuka và Hikaru đang nhìn mình như sinh
vật lạ. Anh cười ngượng rồi ăn phần còn lại của tô cháo một cách từ tốn như mọi
khi. Shizuka lạnh lùng nói:
– Không cần phải ăn từ tốn đâu. Giả tạo lắm. Cứ ăn như khi nãy là được rồi.
Chẳng ai cười cậu đâu.
Rồi cô để cái muỗng đang cầm lên chiếc khay rồi bưng tô cháo lên mà húp. Nhìn
điệu bộ ăn của cô, Do Hyon và Hikaru đều phải há hốc mồm, cách ăn từ tốn bình
thường của cô biến đâu mất rồi. Bây giờ nhìn cô giống một cô nàng tomboy hơn
là một cô gái dịu dàng thường ngày (nhầm rồi). Sau khi “xử” xong tô cháo, cô
mới ngước mặt lên thì thấy Do Hyon và Hikaru đang há hốc mồm nhìn mình, cô

nhún vai nói:
– Nhìn gì. Bình thường vẫn ăn vậy mà. Chỉ là hai người không thấy thôi.
Rồi cô đứng dậy, cầm lấy tô cháo của Do Hyon đã ăn xong để vào khay và bưng
xuống nhà. Xong, cô lên phòng, lấy một bộ quần áo rồi đi xuống phòng tắm. Thấy
cô định ra khỏi phòng, Hikaru bất giác hỏi:
– Cậu đi đâu vậy?

– Đi mua đồ về nấu bữa sáng. Cũng 5 giờ sáng rồi.

Shizuka trả lời rồi định đi thay đồ thì Do Hyon và Hikaru đồng thanh:
– Mình đi với cậu.
Shizuka quay qua nhìn hai người, bắt gặp ánh mắt cún con của cả hai, cô nói:
– Không! Cảm ơn! Tôi muốn đi một mình. Hikaru! Cậu lo mà nghỉ ngơi đi. Nếu
không thì khỏi biểu diễn gì được nữa đâu. Theo tôi biết thì chủ nhật tuần này cậu
có một show diễn nhỉ?
Thế là hai chàng nhà ta đành phải ở nhà. Còn một mình Shizuka đi siêu thị.
Shizuka ra khỏi nhà nhưng cô vẫn chưa có ý định đến siêu thị ngay mà đến ngọn
đồi đó (ngọn đồi hoa hồng tím á). Violet ra khỏi túi áo, ngồi xuống cạnh cô. Violet
hỏi:
– Chị mới chợp mắt một lúc. Sẽ ổn chứ?
Shizuka quay sang nhìn Violet rồi lại nhìn mặt trời đang nhô lên phía đông thành
phố, nói:
– Không sao. Hôm nay chị không mơ thấy nó, như vậy là được rồi.
Một cuộc đối thoại ngắn ngủi rồi không gian lại chìm vào im lặng, mặt trời càng
lúc càng lên cao cho đến khi ánh sáng của nó chiếu sáng mặt đất hoàn toàn,

những giọt sương vương lại đêm qua bây giờ lấp lánh dưới ánh mặt trời giống
như những viên pha lê. Shizuka đứng dậy, Violet cũng bay vào túi áo của cô. Rồi
cô đi đến siêu thị mua đồ và về nhà Do Hyon.
Về tới nhà, mọi người vẫn chưa dậy. “Lạ thật” – cô nghĩ. Bước vào bếp nấu bữa
sáng rồi cô lên từng phòng gọi những người khác dậy. Đầu tiên là phòng của Ah
Hin và Wo Hyon. Bước vào phòng, căn phòng còn hơn… bãi rác. Trên giường,
Ah Hin vẫn còn đang ngủ, Wo Hyon thì đang nằm trên chiếc ghế bành gần đó.
Lắc đầu, cô đứng ngay cửa ra vào và cất tiếng gọi:
– Dậy đi. Trễ giờ rồi.
Hai con người kia không hề động đậy. Cô cất giọng lạnh lùng:
– Dậy đi. Nghe không?
Hai con sâu ngủ vẫn không chịu thức dậy. Cô thản nhiên đi vào phòng tắm, xách
một xô đầy nước lạnh đi ra và…
Ào… AAAAAAAAAAA
Tiếng nước đổ cùng tiếng hét của hai con người kia vang lên. Hai con sâu ngủ
thức dậy nhảy tưng tưng trong rất tức cười nhưng tất nhiên Shizuka không hề
biểu lộ cảm xúc gì. Ah Hin vừa nhảy vừa la lên:
– Shizuka! Sao cậu lại tạt nước vào bọn mình?
Shizuka giọng lạnh lùng:
– Không chịu dậy.
Rồi cô đi ra ngoài, Ah Hin và Wo Hyon nhìn nhau và có cùng suy nghĩ: “Thảo
nào Ren thường ngày lạnh lùng lại sợ Shizuka như vậy.” Cả hai đành vác cái
thân xác ngái ngủ đầy nước kia đi làm vệ sinh cá nhân.
Cô đi sang các phòng còn lại gọi những người khác dậy. Nhưng có lẽ nhờ tiếng
hét của hai người kia mà những người khác cũng tỉnh giấc luôn, không cần cô
phải gọi dậy.
Trong bàn ăn…
Mỹ Hương hỏi Ah Hin và Wo Hyon:
– Sáng nay, hai cậu làm gì mà hét dữ vậy?

Ah Hin trả lời:
– Bọn mình đang ngủ, Shizuka tạt nước vào người bọn mình.
Nghe xong câu nói của Ah Hin, cả đám bật cười. Từ nay, hai con sâu ngủ này
hết dám nướng nữa. Shizuka bưng đồ ăn sáng ra ọi người rồi bưng một
phần lên phòng, Do Hyon cũng đứng dậy, bưng phần của mình đi theo Shizuka.
Mọi người nhìn theo mà cười gian gian.
Phòng Do Hyon…
Hikaru đã không còn sốt nữa, nhưng đầu vẫn còn đau nên không ngồi dậy được.
Shizuka đi vào, kéo ghế ngồi xuống rồi đút cho Hikaru ăn. Do Hyon bước vào,
ngồi xuống cái ghế cạnh cô rồi ăn một cách tự nhiên không còn dáng vẻ từ tốn
như thường ngày nữa. Có lẽ chỉ ở bên cạnh cô, anh mới sống thật với bản thân
mình.
Đút cho Hikaru xong, Shizuka lấy cặp sách bước ra khỏi phòng. Do Hyon lên
tiếng hỏi:
– Cậu không ăn mà đi học luôn sao?
Shizuka không quay lại trả lời:
– Không sao. Tôi tới trường luôn đây.
Do Hyon nhanh chóng ăn xong phần của mình, giúp Hikaru nằm xuống nghỉ ngơi
rồi cũng lấy cặp sách đi ra ngoài.
Trên con đường đầy nắng, cô chậm rãi đạp xe tận hưởng không khí trong lành
buổi sáng. Thật tuyệt vời, từ khi đến đây, cô gặp khá nhiều rắc rối nhưng không
còn mệt mỏi như ở hoàng cung nữa vì những rắc rồi này đều rất thú vị. Cô nhận
ra rất nhiều thứ thay đổi ở mình nhưng thứ cô nhận ra đầu tiên là cô có thể sống
thật với chính bản thân mình, không cần khuôn mặt lạnh lùng giả tạo như trước
để bảo vệ mình, cô cười hay khóc cũng chỉ là lúc không có người khác – một
mình cô mà thôi. Cô cứ thế đạp xe đến trường mà không biết (có lẽ) đằng sau
lưng có một người đang dõi theo hình bóng cô, tim đập mạnh từng hồi. Đến
trước cổng trường, cô xuống xe rồi dắt vào bãi đỗ và đi thẳng lên lớp. Vì cô đến
trường khá sớm nên trong lớp không có ai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.