Đọc truyện Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống – Chương 17
EDITOR: MẬT MẬT
Ngu Hoài Thanh thỉnh cầu mãi, Ngu Nhiễm đã đáp ứng mỗi buổi sáng sẽ vào thăm lão thái thái trong nhà. Nhưng điều kiện duy nhất đó là không được nhìn thấy Giang Văn.
Về chuyện này, đêm qua Giang Văn đã biết được tin lão thái thái rất tức giận. Cuối cùng Giang Văn không thể làm được gì đành thỏa hiệp. Dù sao từ nay về sau khi gặp được Ngu Nhiễm bà sẽ tự động trách mặt.
Có “Thượng phương bảo kiếm” trong tay, buổi sáng ngày hôm sau Ngu Nhiễm duy trì tâm trạng tốt đi đến bệnh viện.
Rốt cuộc cũng đã mười năm không chính thức gặp mặt nhau, Ngu Nhiễm ở gần bệnh viện mua một bó hoa hướng dương. Cô thực sự là người mềm lòng, cho dù những năm này hận những người đó, oán những chuyện đó. Nhưng trong một thời gian dài như vậy, cô đã lựa chọn cách quên đi.
Bị hận thù cứ mãi vây quanh thì cuộc sống không có được hạnh phúc, đây là lời Phó Giai nói với cô.
Như bây giờ, cô cảm thấy chính mình nguyện ý bên lão thái thái ở đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời. Làm một cô cháu gái hiếu thuận, giả bộ như những chuyện đó cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Ở một số phương diện Ngu Nhiễm có chút tôn chỉ.
Cô không bài xích, cảm thấy nếu có thể quên đi một số thứ cuộc sống có thể thoải mái hơn một chút.
Bởi vì kinh nghiệm ngày hôm qua, cô lại sợ hãi tiếng ồn ào của trẻ con ở khoa ngoại trú. Hôm nay Ngu Nhiễm lựa chọn đi vào bằng cửa sau của bệnh viện.
Bệnh viện Lục Quân ở thành phố B là một trong những bệnh viện lớn, xung quanh bệnh viện thiết kế có rất nhiều cây xanh, có rất nhiều bệnh nhân nằm ở đây lâu thì buổi sáng đều ở chổ này phơi nắng. Mà Ngu Nhiễm cũng đến đây vào sáng sớm, cô ôm một bó hoa một lần nữa gặp lại Mục Tùng.
Nếu đổi địa điểm khác, trao đổi thân phận một chút. Ngu Nhiễm nghĩ gặp nhau như vậy có phải tốt đẹp hơn không?
Ít nhất không phải ở bệnh viên, ít nhất là người đàn ông này ôm hoa đi đến bên cô.
Cùng lúc đó, Mục Tùng cũng phát hiện Ngu Nhiễm ôm bó hoa.
Lúc nhận ra người đang đi đến đối diện là Ngu Nhiễm, phản ứng đầu tiên mà Mục Tùng nghĩ cô bị bệnh sao? Nhưng nhìn thấy bộ dáng hiện tại, trong lòng Mục Tùng muốn cười.
Hoạt bát vui vẻ như vậy, hẳn là tới thăm ai đi.
“Thủ trưởng, anh sao lại ở đây?” Ngu Nhiễm sải bước về phía trước, bởi vì anh nên bước đi có chút khẩn trương hơn. Hiện tại đã là mùa xuân ấm áp, chóp mũi của cô hình như có một tầng mồ hôi mỏng.
Cô ôm hoa, nhưng hình như cô so với hoa còn đẹp hơn.
“Chẳng lẽ là anh bị bệnh? Làm sao vậy?” Ngay sau đó, thần sắc Ngu Nhiễm từ vui mừng trở nên có chút lo lắng.
Người đàn ông đứng trước mặt cô gái đều thu hết được biến hóa trên khuôn mặt của cô vào đáy mắt.
“Không có” Mục Tùng trả lời, sau đó tay chỉ vào bó hoa đang được cô ôm trong lòng: “Bạn bè cô nằm viện?”
Khóe miệng Ngu Nhiễm khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười vui vẻ với việc gặp được Mục Tùng nhạt nhẽo hơn rất nhiều. Tầm mắt của cô dừng lại khu nội trú cách đó không xa, bệnh viện Lục Quân rất lớn, khu nội trú cũng phải có mấy tầng lầu. Mục Tùng nhìn theo tầm mắt của Ngu Nhiễm, trong lòng nhất thời liền trầm xuống, sau đó anh nghe được người phụ nữ bên cạnh chậm rãi mở miệng nói: “Là lão thái thái trong nhà nằm viện, có thể chỉ còn mấy ngày nữa.”
Đề tài này có chút trầm trọng, ý cười trên mặt anh rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất.
Mục Tùng nhất thời không biết phải an ủi cô như thế nào, anh từ trước đến giờ hình như chưa bao giờ làm loại chuyện này. Tuy trong nhà có tiểu cô nương, nhưng Mục Loan là người cực kì có chủ kiến, anh hiếm khi về nhà thấy em gái mình lộ ra một mặt yếu đuối. Nhưng Ngu Nhiễm không giống vậy, Mục Tùng thấy được trong mắt cô thoáng qua một tia yếu đuối, trong tích tắc trong lòng anh liền có một chút sụp đổ.
“Hãy nghĩ tích cực lên, đừng quá thương tâm.” Cuối cùng người không giỏi ăn nói như anh chỉ có thể nói như vậy.
Ngu Nhiễm miễn cưỡng cười cười: “Được, trên đời này ai mà không phải về với trời đâu?”
Mục Tùng không có nói nữa, những lời này của Ngu Nhiễm rất tiêu cực, nhưng anh lại không biết cãi lại như thế nào. Vì thế hai người đều im lặng, Ngu Nhiễm thấy được ánh mặt trời chằn chịt trên sườn mặt của Mục Tùng, như là phủ một tầng kim quang. Hình dáng anh rất đẹp bị vầng sáng này vẽ lên bề ngoài nên nhu hòa đi không ít, lần đầu tiên cô không cảm thấy khí thế sắc bén của anh.
“Anh tới đây làm gì? Khám bệnh sao?” Ngu Nhiễm hỏi.
Chung quanh không biết bao giờ có hai đứa trẻ chạy đến đùa giỡn xung quanh hai người. Mục Tùng nhìn xung quanh, rồi đi đến tàng cây long não thật lớn: “Không có, tôi đến đưa cơm. Mẹ tôi là bác sĩ ngoại khoa ở đây. Tối hôm qua bà làm phẫu thuật đến nữa đêm, không kịp về nhà, tôi liền đưa cơm đến.”
Hai người đi đến bồn hoa bên cạnh, chung quanh có một con đường nhỏ, đãn thẳng đến khoa nội trú, Mục Tùng chỉ tay rồi nói: “Nếu cô còn muốn đi thăm người nhà, thì đi theo con đường này. Hiện tại là thời gian bác sĩ kiểm tra phòng, thuận tiện hiểu biết thêm bệnh tình.” Anh đối với hệ thống công tác ở đây rất có hiểu biết.
Ngu Nhiễm nhìn thời gian: “À, hiện tại anh muốn đi sao?” Cô cảm thấy mình muốn nói chuyện với anh, muốn nói hết. Chỉ cần ở gần anh hơn một chút, mà anh không cần nói chuyện cũng được.
Chân mày Mục Tùng hơi cau lại, anh biết Ngu Nhiễm đối với mình có hảo cảm, lí trí nói anh phải lập tức đi ngay. Nhưng lại nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Ngu Nhiễm, anh cũng chưa từng gặp qua vẻ mặt mất mát của cô như vậy. Trong lúc nhất thời, anh có một chút do dự.
Cũng vì Mục Tùng có một chút do dự, Ngu Nhiễm liền mở miệng nói: “Nếu anh không có việc gì, đợi lát nữa có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Ngu Nhiễm nói xong những lời này, liền ngẩng đầu dừng ánh mắt ở người trước mặt, mang theo vài phần mong đợi.
“Có việc gì sao?” Thấy Mục Tùng chậm chạp không gật đầu, ánh sáng trong mắt Ngu Nhiễm chậm rãi trở nên ảm đạm. Nhưng trong một tích tắc cô lại nghe được câu trả lời mà mình muốn nghe được.
Một Chữ “Được”.
Đột nhiên một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của cô, mặc dù nó không có chói mắt như tâm trạng của cô như hiện tại, nhung phần ấm áp đó lại lây sang cho người khác: “Vậy anh đợi tôi một lát nhé!” Nói xong, cô liền ôm hoa chạy đi. Rốt cuộc cũng có bộ dáng giống trước một chút.
Mục Tùng đứng ở phía sau cô, không khỏi hơi nhếch khóe môi.
Chỉ vì vậy mà vui vẻ thế sao?
Đương nhiên là có.
Ngu Nhiễm mang theo tâm trạng thật tốt đi vào phòng bệnh, Ngu Thanh Hoài đã đứng bên ngoài đợi cô.
“Vừa rồi tôi mới nhìn thấy bác sĩ đi ra, đã có kết quả kiểm tra sao?” Ngu Nhiễm hỏi, sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra rồi bước vào.
“Đúng vậy, vừa mới đi.” Ngu Thanh Hoài ở phía sau trả lời cô.
Lão thái thái đã tỉnh, Ngu Nhiễm đem bó hoa đặt ở đầu giường. Ngồi ở bên cạnh, chậm rãi mở miệng nói: “Nghe nói ngài thân thể không tốt, con đến đây xem ngài.”
Cô đã thật lâu cũng chưa từng liên hệ với những người ở nhà cũ, cho dù là lão thái thái đang nằm trên giường bệnh này. Đối với cô, nếu để cô nói chuyện như những đứa cháu bình thường Ngu Nhiễm cảm thấy điều này không thể xảy ra.
Lão thái thái đã nhìn cô từ lúc cô từ cửa bước vào, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi Ngu Nhiễm. Bà đã tiều tụy rất nhiều, ánh mắt cũng không tốt như trước, nhưng bà vẫn nhận ra cháu gái đã xa cách mười năm. Sau đó khi Ngu Nhiễm chậm rãi mở miệng, có một giọng nói khàn khàn run rẩy nói: “Nhiễm Nhiễm?”
Ngu Nhiễm ngồi xổm bên giường bệnh, đến gần lão thái thái: “Vâng, là con.” Cảm xúc của cô coi như ổn định, nhưng ánh mắt có chút đỏ.
“Đúng là Nhiễm Nhiễm a!” Lão thái thái giống như đang cảm khái.
“Mẹ, là Nhiễm Nhiễm.” Ngu Thanh Hoài ở một bên xác nhận nói.
Trong mắt Lão thái thái mang theo vài giọt nước mắt, sau đó lấy bàn tay run rẩy nắm lấy tay Ngu Nhiễm. Ngu Nhiễm thấy vậy, chủ động lấy tay cầm lấy bàn tay khô quắt lại như củi của cô: “Đúng, con là Ngu Nhiễm, bà nội.”
Khóe mắt lão thái thái chảy xuống một giọt nước mắt: “Nhiễm Nhiễm đã về, rốt cuộc cũng đã trở lại.”
Ngu Nhiễm ngồi xổm tại đây, cũng không biết nói gì cho phải.
Tinh lực của lão thái thái không tốt lắm, nói hai câu đều lặp lại những câu nói trước kia.
– —- Đã bao lâu rồi, mới chịu về nhà.
– — bà nội chỉ có thể nhớ con, như thế nào bây giờ mới trở về.
– —- có phải hay không sợ hãi có người khi dễ con? Không sợ có bà nội ở đây.
– — Trước kia là chúng ta không tốt. Nhiễm Nhiễm, con hãy trở về đi.
Nói nhiều điều như vậy, nhưng câu cuối cùng làm mí mắt Ngu Nhiễm nhảy lên. Với những chuyện trong quá khứ, đối với cô mà nói, khi Phó Giai về với trời, cũng đã bị cô chôn vùi hết các dấu vết.
Cô cùng lão thái thái hàn huyên hai câu, tinh thần của bà không tốt, rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ, thở hổn hển, không bao lâu lại nặng nề đi ngủ.
“Vừa rồi khi bác sĩ đến kiểm tra đã cho y tá tiêm thuốc để hổ trợ giấc ngủ. Hiện tác có thể là tác dụng thuốc đã đến.” Ngu Thanh Hoài đứng một bên giải thích.
Ngu Nhiễm gật đầu, đi theo ông ra ngoài phòng khách nói chuyện: “Còn có chuyện gì sao? Tôi nói kết quả của bác sĩ.”
Có thể là tình huống không tốt lắm, Ngu Thanh Hoài thở dài: “Còn có thể là cái gì? Những điều muốn nói đã nói, chúng ta cần phải chuẩn bị tâm lý. Bà không ăn được thức ăn, chỉ dựa vào dinh dưỡng được truyền hàng ngày đây cũng không phải biện pháp.”
Ngu Nhiễm cũng trầm mặc theo, sinh mệnh luôn trầm trọng quá mức như vậy. Mỗi thời điểm trôi qua, đều làm cho người ta cảm nhận được cảm giác vô lực.
“Hậu sự đều đã an bài tốt hết rồi?” Ngu Nhiễm nhìn chằm chằm vào chổ hư không hỏi.
“Ừ.”
Ngay khi Ngu Thanh Hoài trả lời, một người phụ nữ liền từ cửa bước vào.
“Cô là ai?” Ngu Nhiễm nghi hoặc nhìn người đột nhiên đi vào.
Ngu Thanh Hoài một bên mở miệng nói: “Đây là người chăm sóc đặc biệt của bà nội con.”. Sau đó ông lại lấy tay chỉ vào cửa: “Đi vào đi, lão thái thái vừa mới ngủ.”
Cô kia im lặng gật đầu, sau đó mới đi vào.
Ngu Nhiễm có chút nghi ngờ. Cô ngày hôm qua còn nói mời người chăm sóc đặc biệt kết quả còn bị Giang Văn châm chọc khiêu khích một phen, tình huống hôm nay là gì đây?
“Là Ngu Mộng tìm đến, nói người có kinh nghiệm chăm sóc sẽ tốt hơn người cái gì cũng không biết.”
Ngu Nhiễm: “……..” Ý tứ của Ngu Mộng là gì? Là muốn đối nghịch với Giang Văn? Đúng thật vi diệu a!
Ở trong phòng bệnh không bao lâu, Ngu Nhiễm đi xuống lầu.
Cô cúi đầu đi đường, tâm trạng có chút trầm trọng. Đột nhiên có một bóng đen đứng trước mặt cô, lúc này Ngu Nhiễm mới ngẩng đầu, lập tức hét lên một tiếng: “Ai nha, tôi đã quên! Thực xin lỗi thực xin lỗi!”
Cô nhìn thấy người đàn ông đứng thẳng táp trước mặt mình, đỏ mặt lên. Vừa rồi trong phòng bệnh nghe Ngu Thanh Hoài nói về bệnh tình của lão thái thái cô liền đem lời hứa của Mục Tùng quên đi.
Ngu Nhiễm cảm thấy cô có thể tự chôn mình, cô vậy mà dám thả chim bồ câu* với thủ trưởng đại nhân……..
(*) thả chịm bồ câu có nghĩa là thất hứa, quên mất đi lời hứa của mình
“Không có việc gì.” Trên mặt Mục Tùng không có phát giận, sau đó Ngu Nhiễm lại nghe người đàn ông mở miệng: “Lão thái thái trong nhà có khỏe không?”
Ngu Nhiễm lúc này đang đứng sóng vai cùng anh: “Có thể không tốt lắm. Khi bọn họ gọi điện thoại cho tôi đã nói thời gian chỉ còn vài ngày. Hiện tại cũng chỉ là kéo dài hơi tàn.” Nghĩ đến những lời nói của Ngu Thanh Hoài trong bệnh viện, Ngu Nhiễm cũng cảm thấy rất buồn.
Tình cảm của cô đối với lão thái thái rất phức tạp. Hiện tại người đã muốn đi, cho dù tình cảm như thế nào cũng sẽ biến thành bọt biển. Cuối cùng họ cũng sẽ tan biến trong thế giới này và thời gian sẽ bị chôn vùi dưới dòng sông dài.