Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 55: Ngoại truyện 5: những mẫu chuyện đáng yêu của vợ chồng dương nghi


Đọc truyện Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy – Chương 55: Ngoại truyện 5: những mẫu chuyện đáng yêu của vợ chồng dương nghi

1. Chọn Đồ Cho Con

Chuyện là hôm nọ tôi cùng chồng đi siêu thị để mua quần áo cho baby trong bụng tôi. Chồng thì thích con gái, con tôi lại thích con trai, ấy vậy là hai vợ chồng cứ mãi tranh cải về giới tính của baby. Chúng tôi đi sang khu vực bán đồ trẻ em, tôi thì kéo tay chồng về phía khu vực đồ bé trai, còn anh thì chẳng chịu đi, cứ nhìn mãi sang khu vực bán đồ bé gái. Tôi bực mình lớn tiếng gắt chồng.

– Anh thích con gái thì qua đó mua một mình đi – Nói rồi tôi quay mặt sang bên này, cứ hướng về phía trước mà đi.

Đi được một đoạn, cứ ngỡ là Khắc Dương biết tôi giận mà đi theo tôi, không ngờ anh sang khu vực bên kia thật. Tôi tức giận càng tức hơn, đành giậm chân bước tiếp.

Tôi chọn được rất nhiều đồ đẹp cho baby, từ mũ len, khăn choàng, quần áo, giày dép… và cả một chiếc nôi bằng gỗ hình quả bóng thật xinh. Tình trạng hiện giờ có thể là tay xách nách mang, vậy mà có ai giúp đỡ bà bầu như tôi đâu chứ. Nhìn những cặp vợ chồng khác cùng nhau lựa đồ cho baby của họ, tự nhiên tôi cảm thấy tuổi thân vô cùng. Tôi vừa buồn vừa ấm ức đem mớ đồ đi tính tiền, chỉ còn mỗi cái nôi là bỏ lại… chỉ vì mang không nổi. 

Xong xuôi tất cả, vừa bước ra thì gặp Khắc Dương, tôi liếc nhìn anh một cái, rồi sau đó đi ngang qua anh một mạch. Trên tay tôi bây giờ cũng kha khá những túi xách, vừa đi nhanh vừa xách nặng khiến bụng tôi lại cảm thấy đau, có lẽ do tôi vận động quá sức, tôi cố gắng bước lại băng ghế gần đó ngồi xuống nghĩ ngơi. 

Được một lúc thì Khắc Dương chạy đến, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Chồng bước lại, bỏ túi xuống, ngồi ngay trước mặt tôi, lấy miếng khăn giấy lau mồ hôi cho tôi (mặc dù trên mặt tôi không hề có giọt mồ hôi nào) sau đó, anh dùng tay xoa tròn bụng tôi, tay thì nắm tay tôi trấn an. Nhìn tôi có vẽ ổn hơn, chồng mới lấy chai nước trong túi ra đưa cho tôi. Tôi ngoảnh mặt lơ đi, không thèm uống, tại ai mà tôi mới ra nông nổi như vậy chứ?

Khắc Dương liền xoay mặt tôi lại, tôi bướng bĩnh không nghe, vẫn kiên quyết không thèm nhìn anh.

Khắc Dương nhẫn nại hơn, đứng dậy bế tôi quay sang. Trước mặt chúng tôi giờ đây là một gia đình gồm ba, mẹ và đứa con gái khoảng chừng ba, bốn tuổi đang dắt tay nhau đi mua sắm, nhìn thật hạnh phúc.

– Anh cũng muốn con chúng ta là con gái để anh có thể dẫn mẹ con em đi mua sắm thoả thích như vậy – Ánh mắt chồng vẫn nhìn về phía cô nhóc ấy, tôi cũng hiểu anh thích con gái rất nhiều.

– Nhưng làm con gái khổ lắm, em không muốn con mình phải khổ.

– Anh hứa sẽ không bao giờ để mẹ con em phải khổ, đừng giận anh nữa nha. Đáng ra anh không nên để vợ đi chọn đồ một mình như vậy – Khắc Dương nhìn tôi, ánh mắt hối lỗi vô cùng – Được rồi là con trai hay con gái anh đều thích cả, chúng ta mua cả đồ con trai lẫn con gái luôn nha vợ.

Nói rồi Khắc Dương đứng dậy dìu tôi vào chọn đồ tiếp. Lần này chúng tôi không giành nhau nữa, mà vào hẵn khu vực bán đồ cả bé trai lẫn bé gái. Tôi và chồng cùng nhau chọn một số đồ cho baby, và có cả một cái nôi hình chiếc thuyền rất đẹp, chiếc nôi này là dành cho trai hay gái đều được.

2. Chăm Sóc

Từ khi mang thai, Khắc Dương đặc biệt chăm sóc tôi rất kỉ, thực đơn hằng ngày của tôi đều do anh sắp xếp. Hằng ngày chồng đều dậy rất sớm để chuẩn bị buổi sáng cho tôi, mặc dù rất cảm động việc anh nấu ăn cho tôi mỗi ngày như vậy, nhưng thật sự mà nói tôi cảm thấy rất… ngán. Vì sợ chồng buồn nên tôi chỉ biết cố gắng ăn để chồng vui, có lần ăn xong tôi phải vào toliet để nôn ra hết. 

Ngước lên nhìn đồng hồ, đã bảy giờ hơn, nếu tôi đoán không nhầm thì… năm bốn ba hai một…

[Cạch]

Biết ngay mà, thế nào Khắc Dương cũng vào phòng đánh thức tôi dậy, sau đó bắt tôi xuống ăn sáng chứ gì. May là hôm nay là chủ nhật tôi mới được ngủ đến bảy giờ, chứ thường ngày sáu giờ anh đã đánh thức tôi rồi.

Khắc Dương bước vào, kéo chăn xếp lại, sau đó nắm hai tay tôi kéo dậy. 

– Vợ vào đánh răng đi rồi xuống ăn sáng, hôm nay anh nấu món phỡ mà vợ thích ăn nhất nè.

Tôi uể oản bước vào toliet. Trong đầu không khỏi suy nghĩ về món phỡ mà chồng nấu, thật ra tôi rất thích ăn phở, nhưng thời gian gần đây chồng cứ cho tôi ăn thịt mãi, hết thịt heo đến thịt bò, hết thịt bò đến thịt dê. Hôm nay ăn phở, nghĩa là lại ăn thịt bò, nghĩ thế tôi lại cảm thấy rùng mình.

– Ăn sáng xong anh chở vợ đi khám thai – Khắc Dương vừa nói vừa buộc dây áo giúp tôi.

Tôi ngoan ngoãn theo anh xuống bàn ăn. Vừa nghe mùi thịt bò tôi đã phải chạy ngay sang bồn rửa chén để ói. Có lẽ tôi không thể miễn cưỡng mà ăn được nữa rồi.

Khắc Dương lo lắng, vỗ vỗ lưng tôi sau đó dìu tôi sang ghế ngồi, mùi thịt bò vẫn khiến tôi khó chịu.


– Anh mang hai tô phở này sang bên kia đi.

– Vợ sao vậy khó chịu chỗ nào – Khắc Dương bê hai tô cháo sang bếp rồi quay lại bóp vai cho tôi.

– Em không sao, chỉ là mấy hôm nay anh cứ cho em ăn thịt mãi nên ngán thôi – Chằng biết nói sao tôi đành nói thật cho chồng nghe.

– Rõ là anh có đổi món mà. Hôm thì thịt bò, hôm thì thịt lợn, hôm thì thịt…

– Thôi thôi anh đừng nói nữa, toàn thịt là thịt em lại ói cho xem – Không để chồng nói hết câu tôi liền cắt ngang.

– Được rồi từ ngày mai anh sẽ không nấu ăn nữa, trả bếp lại cho vợ.

Nghe chồng nói vậy, biết anh đang giận, tôi bèn đứng lên, xoa mặt anh, dỗ dành.

– Không phải là em không cho chồng nấu, mà em thật sự ngán lắm… Đâu phải chỉ có mỗi thịt, cá mới có chất dinh dưỡng, ăn rau nhiều cũng tốt mà.

– Nghe theo em vậy.

Chồng miễn cưỡng gật đầu, sau đó mở tủ lạnh lấy 2 miếng bánh mì sandwich kẹp xà lách và súc xích đưa cho tôi một miếng, anh một miếng, rồi hai vợ chồng cứ thế mà ngồi ăn ngon lành.

3. Em Sai Rồi, Anh Xin Lỗi Em Đi

Hôm nọ, Khắc Dương đưa tôi sang nhà Bảo Duy thăm Thiên Di. Bây giờ phải gọi là chị Thiên Di mới đúng, nhưng mà từ đó giờ kêu mày – tao quen rồi, giờ đâu phải nói sửa là có thể sửa được ngay.

Hay tin nhỏ bị động thai, tôi một hai bắt chồng chở qua thăm cho bằng được. Cũng may là không sao, không có gì nguy hiểm chứ không tôi cũng không biết anh trai sẽ như thế nào nữa. 

Tôi với nhỏ nói chuyện hơn mấy tiếng đồng hồ, khiến hai ông chồng không chịu nổi mà phải bỏ đi chỗ khác. Kể cũng lạ, cứ không gặp nhau thì thôi mà gặp nhau rồi là không biết chuyện ở đâu nói hoài cũng không hết. Thiên Di nói nhỏ ghen tị với tôi vì tôi được Khắc Dương chiều chuộng như vậy, nghĩ lại cũng đúng, Khắc Dương lúc nào cũng chiều chuộng tôi cả. Chợt, tôi lại muốn kiếm chuyện để chọc phá chồng, bởi tôi biết bây giờ chồng không thể nào bắt nạt tôi bởi vì cái thai trong bụng.

Trên đường về, tôi và Khắc Dương vẫn nói chuyện bình thường và rất vui vẻ. Vừa đến nhà thì thấy có thư gửi tới, tôi tung tăng bước xuống lấy thư. 

Tôi cùng chồng ngồi xuống sofa để mở thư ra, và… tôi như chết lặng đi bởi những gì đang bày ra trước mặt…

Đó là những bức tranh lúc nảy tôi cùng Thiên Di vẽ, nếu chỉ là tranh bình thường thì không vấn đề gì, đằng này… 

Bức tranh do tác giả Tuệ Nghi vẽ được trình bày sơ lược như sau: Đó là hình ảnh một chàng trai cực kì… cực kì xấu trai, tóc tai bù xù, vừa mang tạp dề nấu ăn vừa chăm con, và trên tranh còn có ghi chàng trai ấy chính là Khắc Dương. Còn bức tranh còn lại chính là hình ảnh chàng trai Khắc Dương phải bò xuống sàn nhà để cỏng nữ hoàng Tuệ Nghi trên lưng. Tôi lén liếc sang nhìn chồng mặt anh xám đen lại, không ngờ Thiên Di lại chơi tôi như vậy. Nghĩ đến 37 kế, chuồn là thượng sách tôi vội buông một câu xin lỗi với chồng rồi chạy vụt lên phòng.

Khắc Dương đuổi theo tôi lên tận đây, cả hai chạy qua chạy lại với cái giường ngủ, cuối cùng tôi cũng bị chồng bắt. Khắc Dương ôm chặt tôi từ phía sau, tôi thờ hắt ra vì mệt, chồng nhân cơ hội vừa siết chặt tôi vừa “đe doạ”.

– Vợ có gì để giải thích không?

Tôi quay người lại đối diện anh, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, anh mĩm cười, tôi mĩm cười. Cuối cùng tôi chỉ biết chớp mắt cười trừ với chồng, cùng với câu nói cực kì bá đạo.

– Em sai rồi, anh xin lỗi em đi.

– Em còn dám nói.


Khắc Dương nhéo mặt tôi, sau đó bế bỗng tôi lên giường, và tắt đèn cái phụp… chuyện sau đó… thề là tôi không biết gì nữa.

4. Ngày Kỉ Niệm

Hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với vợ chồng tôi. Tôi muốn tạo bất ngờ cho chồng nên đã đi siêu thị từ sớm để nấu ăn cho anh, toàn là những món anh thích. Tôi cảm thấy hào hứng vô cùng, đã thế tôi còn tận tay làm một chiếc bánh kem thật đẹp để mừng kỉ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi.

Chuẩn bị xong mọi thứ, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 6h, có lẽ Khắc Dương sắp về. Nghĩ thế tôi nhanh chóng lên phòng thay một chiếc váy màu xanh thật xinh mà lần trước chồng tặng. Dạo này thai vào thời kì ốm nghén, nên sắc mặt hơi xanh xao, tôi bèn đánh thêm chút phấn, trang điểm nhẹ một chút chờ chồng về. 

Tôi xuống nhà bắt đầu đợi anh, nhưng mãi vẫn không thấy anh về. Đã gần 8h rồi, thường ngày có bao giờ Khắc Dương về trể vậy đâu? Đã vậy hôm nay lại còn là kỉ niệm ngày cưới. Nhất định lúc chồng về, tôi sẽ không thèm nói chuyện với anh luôn cho biết. 

Ngồi đợi mãi thì chán, tôi bắt đầu loi điện thoại ra nghịch, mở ti vi xem, hay đọc mấy quyển sách dành cho bà bầu. Giờ đã hơn 10h nhưng Khắc Dương vẫn chưa về, tôi cảm thấy bực thật rồi đấy, mặc kệ anh, tôi lên phòng ngủ, lo cho baby trước đã.

Nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được, cảm thấy ấm ức thế nào đấy, tôi quyết định gọi điện thoại cho anh, nhưng lại không liên lạc được. 30 phút sau thì tôi nghe có tiếng động dưới nhà, chắc là Khắc Dương về, tôi vờ nhắm mắt lại kéo chăn đắp ngang bụng.

Cánh cửa phòng mở ra, Khắc Dương bước vào, mặc dù là nhắm mắt nhưng tôi vẫn dám khẳng định là chồng bởi mùi nước hoa đặc trưng trên người anh. Khắc Dương ngồi xuống giường, nắm tay tôi xoa xoa rồi nói.

– Vợ ngủ rồi hả, xin lỗi vì hôm nay anh về muộn – Rồi Khắc Dương áp mặt vào bụng tôi, hôn bụng tôi – Thương em và con nhiều.

Hành động của chồng thật khiến tôi cảm động, nhưng không thể vì vậy mà không giận anh được. Tôi rút tay ra khỏi tay anh, quay mặt sang hướng khác.

– Anh xin lỗi mà – Khắc Dương chòm sang hôn vào má tôi một cái.

Tôi bực mình ngồi dậy đẩy chồng ra. Rồi chỉ về phía toliet.

– Đi tắm đi, quần áo đã chuẩn bị rồi.

Khắc Dương vẫn ngồi im, tôi trừng mắt nhìn anh thể hiện sự tức giận. Chồng không muốn tôi tức giận mà ảnh hưởng đến baby nên vội vàng đi tắm. Lát sau anh bước ra, rồi lấy chiếc máy sấy trong tủ đưa cho tôi.

– Vợ sấy tóc cho anh nha.

Tôi không gật đầu cũng chả lắc đầu, chỉ liếc nhìn anh một cái rồi cầm lấy chiếc máy sấy, sấy tóc cho anh. Mặc dù giận nhưng tôi vẫn không thể để anh để tóc ướt mà đi ngủ, bởi nếu tôi không sấy thì chắc chắn anh sẽ như vậy mà đi ngủ. Sấy tóc xong, tôi không thèm nói mà quăng luôm cái máy sấy vào người anh rồi leo lên giường… ngủ.

Khắc Dương cũng nhanh chóng dẹp máy sấy, sau đó tắt đèn và lên giường nằm với tôi. Tôi quay mặt vào trong, anh lại kéo tôi về phía anh. Chồng ôm tôi, xoa bụng tôi, tôi thì vẫn giữ nguyên sắc mặt… lạnh lùng. Bàn tay anh bắt đầu di chuyển lên trên, máu nóng bắt đầu nổi lên nhưng tôi vẫn mặt kệ, bởi tôi biết giờ đây anh chẳng dám làm gì tôi. Mặc dù là cách lớp vải, nhưng tôi vẫn thấy toàn thân nóng lên, Khắc Dương bắt đầu lòn tay ra sau, kéo dây buộc áo ra, sau đó bắt đầu “lộng hành”. 

Chọc giận tôi không thành công, chồng bất lực mà ôm tôi vào lòng, rồi cất giọng hát.

Người đừng lặng im đến thế

Vì lặng im sẽ giết chết con tim!

Dù yêu thương chẳng còn…anh vẫn xin em nói một lời…

Ngoài kia bao la thế giới


Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi

Mình xa nhau thật rồi…nhưng anh vẫn chờ đợi….

– Vợ à, anh xin lỗi, em đừng im lặng nữa có được không?

– Thật ra anh đã tranh thủ làm xong công việc để về nhà sớm với vợ, nhưng lại có cuộc họp đột xuất, sau đó là phải duyệt gấp một số hồ sơ. Vừa xong việc là anh chạy ngay về nhà nè.

– Anh biết hôm nay là ngày gì không?

– Anh biết, anh biết hôm nay là kỉ niệm một năm ngày cưới của chúng ta, anh còn có mua quà tặng vợ nữa.

– Em không cần quà, chỉ cần anh. Anh biết là hôm nay em nấu rất nhiều món anh thích không? Đã đợi anh rất lâu không? Anh về trể thì cũng phải gọi nói em một tiếng chứ.

– Anh xin lỗi, anh không biết vợ đợi anh như vậy, anh tranh thủ làm xong việc để về liền nè, đâu có thời gian mà cầm tới điện thoại đâu chứ.

– Lời anh nói đều là thật? – Tôi bán tín bán nghi hỏi lại lần nữa.

– Thật 100% – Chồng gật đầu – Từ trưa giờ anh chưa ăn gì nên đói quá nè, chúng ta xuống hâm lại thức ăn, ăn nha vợ.

Tôi liếc nhìn chồng một cái rồi gật đầu ngồi dậy. Nhưng quên mất một điều rằng lúc nảy Khắc Dương đã gỡ dây áo tôi ra. Rốt cuộc nữa thân hình phía trên lại lần nữa phơi trước mắt anh, Khắc Dương chỉ biết chòm sang kéo áo tôi lên rồi nhẹ nhàng bảo: 

– Để anh buộc dây áo giúp vợ.

5. Khắc Duy 

Trước khi vào phần này tác giả xin phép giới thiệu một chút về các nhân vật sau:

Khắc Duy (con của Khắc Dương và Tuệ Nghi)

Hướng Dương (con của Minh Long và Gia Linh) 

Ngọc Huyên (con của Minh Hoàng và Gia Hân)

Bảo My (con của Bảo Duy và Thiên Di)

Hiền Chung (con của Hoàng Phong và Mỹ Liên)

5 năm sau

Như mọi người cũng biết, mẹ Thiên Di, mẹ Gia Linh và mẹ Gia Hân đều mang thai trước mẹ Tuệ Nghi. Nhưng ba mẹ đều hạ sinh con gái, còn mẹ Tuệ Nghi lại sinh được con trai. Thế đấy vậy là Khắc Duy trở thành “cục cưng” của đại gia đình này. Khắc Duy được mấy dì (mợ) cưng chiều lắm, nhất là mợ hai Thiên Di, vì mợ cực kì thích con trai. Hôm nay chính là sinh nhật lần thứ tư của Khắc Duy, mọi người đã đến và chuẩn bị từ sớm, quà nhiều đến nổi gần đầy cả căn phòng rộng lớn của Khắc Duy. Nhân lúc mẹ và mấy dì không để ý, Khắc Duy liền rủ mấy chị ra vườn chơi.

– Chị Hướng Dương, chị Ngọc Huyên, chị Bảo My, chị Hiền Chung ra vườn chơi với Khắc Duy nha – Khắc Duy chạy lại chỗ mấy chị, nắm tay từng người loi kéo.

(Hiền Chung căn bản là nhỏ tuổi hơn Khắc Duy, nhưng Khắc Duy vẫn phải kêu Hiền Chung là chị bởi vì ba của Hiền Chung là anh của ba Khắc Duy, vì vậy Khắc Duy phải kêu Hiền Chung là chị) 

Ngọc Huyên, Bảo My liền gật đầu đồng ý nhưng Hướng Dương và Hiền Chung lại kiên quyết lắc đầu. Căn bản cả hai rất sợ mẹ mắng, nên chỉ biết một mực nghe lời, trước khi sang nhà Khắc Duy, mẹ đã dặn không được chạy nhảy lung tung, vì thế mà cả Hướng Dương và Hiền Chung chỉ biết lắc đầu.

– Chị không đi đâu, mẹ sẽ mắng chị đó – Hiền Chung lắc đầu, kiên quyết phản đối.

– Hướng Dương cũng không đi, mẹ Linh sẽ đánh Hướng Dương mất.

– Hai người không đi sẽ hối hận đó, Khắc Duy đã chuẩn bị nhiều đồ chơi ở ngoài vườn lắm… – Khắc Duy láu cá, dám gạt cả hai chị, thật ra cậu bé có chuẩn bị gì đâu, đơn giản là vì ngoài đó vừa rộng vừa thoáng mát dễ chơi trốn tìm được nên Khắc Duy mới thích ra đó thôi.


– Chị không đi, chị vào chơi với ba Phong đây – Hiền Chung lắc đầu sau đó chạy vào tìm ba Hoàng Phong.

– Vậy còn chị Hướng Dương, chị có muốn đi cùng Khắc Duy không? – Khắc Duy chống nạnh trước mặt Hướng Dương cao ngạo hỏi.

– Hay là lên phòng Khắc Duy chơi đi, ở đó cũng vui mà – Hướng Dương đánh trống lãng.

– Chị Hướng Dương không đi thì thôi, Khắc Duy sẽ đi cùng chị Bảo My và chị Ngọc Huyên – Khắc Duy chu mỏ trả lời Hướng Dương sau đó quay sang kéo tay hai chị.

Nhìn ba người kia lon ton chạy ra vườn như vậy, Hướng Dương nữa muốn đi nữa không. Từ nhỏ đến giờ, Hướng Dương chưa từng cải lời mẹ, huống hồ trước khi đi mẹ đã dặn là phải ngoan. Nhưng nghĩ đến cảnh các bạn đang chơi vui vẻ như vậy mà thiếu mình, Hướng Dương bỗng quên đi lời mẹ dặn mà chạy theo Khắc Duy ra vườn.

Lúc Hướng Dương ra đến vườn thì thấy Khắc Duy đang chơi năm mười. Cô bé liền bước đến hù Khắc Duy một cái, cậu nhóc giật điếng người, đến nổi sắp khóc, nhưng may thay Hướng Dương nhanh nhẹn đổi chủ đề.

– Hướng Dương biết Ngọc Huyên đang trốn ở đâu nè, để chị chỉ Khắc Duy nha.

Khắc Duy nghe vậy liền gật đầu cái rụp. Hướng Dương chỉ tay về phía cái cây xanh to lớn sau cái xích đu, Khắc Duy liền ngoan ngoãn chạy đến chỗ đó, phía bên này Ngọc Huyên và Bảo My liền chạy ra từ phía sau chậu cảnh to lớn của chú Khắc Dương.

Trong số bốn người, Khắc Duy là người nhỏ nhất, mặc dù chỉ sinh sau các chị từ bốn đến sáu tháng, xét cho cùng thì đều bằng tuổi nhau, chỉ là các chị sinh đầu năm, Khắc Duy thì gần cuối năm, vậy mà phải gọi “các bạn” bằng chị, thật là không công bằng một chút nào. Nhưng cả nhà ai cũng xem Khắc Duy là một đứa bé và quan tâm một cách thoái quá, cũng vì nhỏ nhất nên Khắc Duy luôn luôn bị các chị trêu ghẹo và chọc phá, nhất là chị Hướng Dương. Và lần này cũng vậy, biết Hướng Dương đã gạt mình, Khắc Duy đùng đùng nổi giận bỏ vào trong mách mợ Thiên Di cho xem.

Trong nhà các mẹ đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì Khắc Duy từ đâu chạy vào, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Mợ Thiên Di thương Khắc Duy nhất, thấy cháu như vậy không khỏi xót xa, bèn bước lại ngồi xuống dỗ dành Khắc Duy:

– Ai ăn hiếp Khắc Duy hả, mợ Di sẽ đánh người đó nha.

Khắc Duy được mợ thương như vậy liền khóc lớn hơn, lần này cậu bé quyết tâm phục thù không thể để mấy chị ăn hiếp mình hoài như vậy được.

Mẹ Tuệ Nghi thấy con hư như vậy liền lớn tiếng, từ nhỏ Khắc Duy đã được mẹ dãy dỗ rất nghiêm khắc nên chẳng dám nhõng nhẽo với mẹ, chỉ những khi có mấy dì đến thì mới nhõng nhẽo với mấy dì.

– Mẹ, chị Hướng Dương ăn hiếp con – Khắc Duy vừa thút thít vừa nói.

Dì Gia Linh nghe Khắc Duy nói vậy liền bênh vực, dỗ dành.

– Khắc Duy ngoan, không khóc nữa, dì Linh sẽ phạt chị Hướng Dương chịu không? 

Ba đứa trẻ từ ngoài bước vào, nhìn sắt mặt mẹ Thiên Di và mẹ Gia Linh như vậy, Bảo My và Hướng Dương liền quay lưng bước đi, nhưng chẳng kịp, hai mẹ đã gọi tên rồi còn đâu.

– Hướng Dương, con bắt nạt em phải không? – Mẹ Gia Linh hỏi Hướng Dương.

Hướng Dương không dám gật đầu, cũng chẳng dám lắc đầu, cô bé chỉ biết nắm chặt tay siết lại. 

– Được rồi, úp mặt vô tường cho mẹ.

Mẹ Gia Linh phạt như vậy, Hướng Dương chỉ biết lẵng lặng thực hiện. Cô bé ngoan ngoãn bước lại úp mặt vô tường.

Mẹ Tuệ Nghi cũng lên tiếng phạt Khắc Duy:

– Cả con nữa, ai cho phép con rủ các chị chạy nhảy lung tung, úp mặt vô tường luôn cho mẹ.

– Hai đứa còn đứng nhìn à – Mẹ Gia Hân và Thiên Di đồng thanh.

Vậy đấy, năm bà mẹ nhìn nhau rồi nhìn bốn đứa con mà bậc cười thành tiếng. Chỉ có mỗi Hiền Chung của Mỹ Liên là ngoan nhất, còn lại thì đều là những đứa trẻ tinh nghịch, không biết sau này lớn lên bọn chúng sẽ thế nào đây nữa. Chỉ hi vọng rằng, tình cảm này, tuổi thơ này và cả hồi ức này vẫn mãi là kỉ niệm đẹp nhất của các nhóc thân yêu.

Có bạn nào muốn tác giả viết phần hai của NCTVCPB về Khắc Duy và Hướng Dương không vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.