Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi đợi mãi mà chẳng thấy Thiên Di ở đâu. Trời thì oi nóng cộng thêm sự chờ đợi khá lâu làm tôi bỗng trở nên tức giận.
– Alo, mày đang ở đâu? Sao lâu thế? – Tôi nhăn mặt khi mãi mà không thấy Thiên Di.
– [Tao đang đợi làm thủ tục, sắp xong rôi, ra liền ngay.]
– Ừm, nhanh lên – Tôi giục nhỏ.
Mãi một lúc lâu sau mới thấy bóng dáng Thiên Di và Bảo Duy bước ra. Tôi liền nhào tới mắng nhỏ.
– Mày làm gì mà lâu thế, có biết nắng không hả?
– Tao xin lỗi tại đông quá – Nhỏ thở dài.
– Hôm bữa về cùng tao là được rồi – Tôi vờ dỗi.
– Mày trách ông nội này nè – Thiên Di kéo Bảo Duy sang – Bữa đó tự nhiên dở chứng không về.
– Được rồi vợ chồng các người tự tính sổ với nhau đi. Về thôi, nắng quá.
– Khoan đã – Bảo Duy đột ngột lên tiếng.
– Còn gì nữa? – Tôi lườm Bảo Duy.
– Còn chờ thằng em anh nữa, không thì ra đường ở à.
– Tại sao lại ra đường – Tôi thắc mắc.
– Thì nó giữ chìa khoá nhà, không có chìa khoá ra đường ở đúng rồi – Thiên Di càu nhàu.
– Kìa, tới rồi – Bảo Duy vội vàng hét lên.
Tôi và Thiên Di lập tức quay lại, ập vào mắt tôi chính là dáng người đáng ghét nhất mà tôi chẳng muốn gặp. Tôi vội vàng quay sang hỏi Bảo Duy:
– Bảo Dương là em trai anh hả?
Và nhận được cái gật đầu từ Bảo Duy, trời đất như tối sầm lại, trái đất này quả thật rất tròn và rất nhỏ…
– Chìa khoá của anh nè… sao lại là em? – Bảo Dương đưa chìa khoá cho Bảo Duy xong thì chạm mặt với tôi.
– Em không được đến đây à? – Tôi nghênh mặt.
– Em quen với họ à? – Bảo Dương hất mặt sang anh mình và Thiên Di.
– Thiên Di là bạn em, anh tốt nhất nên gọi em bằng chị đi – Tôi cười lớn.
– Em nằm mơ à? Nên nhớ em là em của anh – Bảo Dương lè lưỡi troll tôi.
– Thiên Di là chị dâu của anh, em là bạn của Thiên Di, anh gọi em bằng chị là đúng nhất – Tôi tiếp tục cải.
– Bạn bè làm sao bằng máu mủ?
– Hai đứa này nói gì lung tung vậy? Còn Tuệ Nghi lúc nảy em than nắng mà sao bây giờ đứng đây đấu vỏ mồm với nó – Bảo Duy.
– Không thèm nói chuyện với anh nữa – Tôi vờ giận dỗi quay vào xe.
***
Sáng sớm, sau khi đã thay đồng phục chỉnh tề, vừa bước ra khỏi phòng đã thấy Hoàng Phong đứng đó, tôi bèn cất giọng hỏi.
– Sao anh còn chưa đi làm? – Tuy có giật mình nhưng tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ.
– Anh chở em đi – Hoàng Phong cười đáp.
– Không cần đâu, em không muốn mọi người bàn tán nói em vào công ty là do quen biết.
– Em không cần lo, hơn một năm qua em đã chứng tỏ được năng lực của mình rồi.
– Nhưng đó là ở Pháp, còn ở đây em chỉ là một nhân viên mới.
– Em loi đâu ra cái lí luận đó vậy? Em chỉ là chuyển công tác thôi chứ có phải mới xin vào làm đâu.
– Cũng như nhau thôi.
– Không được. Để anh đưa em đi, không bàn cãi gì nữa.
Nói rồi Hoàng Phong nắm tay tôi lôi đi một mạch chẳng để tôi ú ớ thêm lời nào.
Ngồi trên xe mà không khí căng thẳng bao trùm, tôi im lặng, Hoàng Phong cũng chẳng nói lời nào.
– Alo – Hoàng Phong thở dài đáp khi nghe có chuông điện thoại.
– Cứ để cô ấy làm việc trong văn phòng đi.
– Được rồi.
– Tôi biết rồi.
Sau khi cúp máy Hoàng Phong liền quay sang tôi nói:
– Em có định học khoá hướng dẫn viên du lịch ở đây không?
– Sao vậy anh?
– Nếu không thì em nên vào làm đúng chuyên môn của mình đi, ngồi văn phòng sẽ khoẻ hơn.
– Em cũng không có dự định học khoá hướng dẫn viên ở đây đâu, vậy em sẽ làm ở công ty vậy – Tôi cười cười đáp.
– Khi nào em quay lại Pháp?
– Hai tháng nữa.
– Nhanh như vậy sao?
– Ở đây làm văn phòng chán lắm, em thích được tự do hơn.
– Em làm hướng dẫn viên ở đây cũng được mà.
– Nếu vậy em phải học lại khoá hướng dẫn viên, em lười lắm, cứ ở đây tạm hai tháng rồi quay lại Pháp.
– Tuỳ em vậy.
Công việc ngồi văn phòng thật sự chẳng hợp với tôi chút nào. Ở Pháp mỗi khi không có hợp đồng thì tôi vẫn quay về chuyên môn của mình là thiết kế tour, nhưng thỉnh thoảng chỉ vài ba ngày thôi. Còn bây giờ tôi phải ngồi trong đây mấy tháng liền nghĩ thế mà tay chân tôi bổng khó chịu. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nếu tôi muốn trở thành hướng dẫn viên du lịch ở đây thì đồng nghĩa với việc tôi phải xin vào khoá học hướng dẫn viên. Nhưng tôi lại chẳng muốn bởi trường đào tào ở đây lại do nhà Bảo Dương sáng lập cho nên tôi mới không muốn học vì nếu vào đó học tôi lại đụng mặt với Bảo Dương và ba anh ấy nhiều hơn.
– Tao nghe nè – Tôi kéo dài giọng khi thấy chữ “Thiên Di” hiện trên điện thoại.
– [Mày đang ở đâu thế?]
– Nhà – Tôi đáp cụt ngủn.
– [Nhà ai?]
– Hoàng Phong.
– [Anh ấy có nhà không?]
– Không.
– [Vậy sang nhà tao ngủ đi.]
– Làm gì?
– [Tao sợ ma.]
– Mày sợ ma – Nghe nhỏ nói mà tôi phá ra cười, con nhỏ không sợ trời không sợ đất mà lại sợ ma.
– [Ừ tao sợ lắm hay mày dọn sang đây ở luôn đi, tao ở đây một mình buồn lắm.]
– Bảo Duy của mày đâu?
– [Anh ấy về nhà của anh ấy rồi.]
– Giận nhau à?
– [Không.]
– Vậy tại sao?
– [Tao đuổi ổng về đấy.]
– Mày đuổi thì mày tự chịu giờ kêu tao làm gì?
– [Mày nghĩ trai gái ở chung một nhà như vậy coi được sao…]
– Ờ hen, được rồi mày ráng ngủ một đêm đi. Mai tao nói với anh Phong rồi dọn sang ở với mày.
– [Không… Nghi à… mày phải qua đây ngay, tao sợ ma…]
– Con nhỏ này, giờ này trể rồi.
– [Tao lạy mày á… mày đừng thấy chết không cứu như vậy chứ.]
– Được rồi, mệt mày quá. Nhắn địa chỉ đi tao qua liền.
Cúp máy tôi liền bước xuống giường sắp xếp lại mấy bộ đồ vào giỏ xách để sáng mai đi làm luôn, dù sao đồ củng chưa soạn ra nên không mất thời gian để xếp vào cho lắm. Gom một số vật dụng cần thiết rồi tôi mới bước xuống nhà. Vừa xuống đã thấy Hoàng Phong về.
– Anh đi đâu giờ mới về – Tôi buộc miệng hỏi.
– Anh gặp đối tác quan trọng, mà em đi đâu vậy?
– Em sang nhà Thiên Di, con nhỏ sợ ma bắt em qua cho bằng được.
– Để anh đưa em đi.
– Vậy cũng được.
Hoàng Phong lái xe, tôi thì ngồi im bên cạnh, bỗng tôi nhớ những lời lúc nảy Thiên Di nói liền quay sang Hoàng Phong.
– Em dọn sang nhà nó ở luôn nha anh.
– Sao vậy? Nhà anh không tốt à?
– Không phải, em ở với Thiên Di dù sao cũng tốt hơn. Hơn nữa con nhỏ sợ ma nên chẳng đêm nào nó tha cho em đâu…
– Ừm vậy anh không ép em.
– Anh không buồn em chứ?
– Tại sao phải buồn.
– Hoàng Phong, em cảm ơn anh nhiều lắm…
– Được rồi em vào nhà đi, mai anh sang đón em.
– Không cần đâu anh, ở đây nghịch đường với công ty mà, em tự đi được rồi.
– Cấm bàn ra, em đã dọn đi rồi nên đây là yêu cầu của anh, nếu em không đồng ý anh sẽ không cho em đi – Hoàng Phong ôm tôi một cái chào tạm biệt khi bước xuống xe.
– Được rồi, anh về đi – Tôi cũng vòng tay đáp lại anh.
– Ừm, mai anh mang đồ sang cho em luôn, chúc ngủ ngon – Hoàng Phong vãy tay với tôi sau đó đi vòng qua phía bên kia vào xe.
Đợi xe Hoàng Phong đi khuất rồi tôi mới quay người bước vào nhà. Nhưng vừa quay lại tôi đã va vào một bờ ngực rắn chắc của ai đó.
– Sao lại là anh – Tôi giật mình khi thấy người trước mặt là Bảo Dương.
– Anh tới đưa chìa khoá cho chị dâu, anh hai về mà quên để chìa khoá nhà lại. Còn em?
– Thiên Di bảo sợ ma nên kêu em sang ngủ cùng – Tôi bèn trả lời.
– Hai người có vẻ hạnh phúc nhĩ?
– Anh muốn nghĩ sao cũng được – Tôi cười.
– Em thật sự quên anh nhanh đến vậy sao? – Bảo Dương bất ngờ ôm tôi.
– Anh làm gì vậy, buông em ra đi – Tôi vội đẩy Bảo Dương ra.
– Em sợ người ta thấy hay sợ Hoàng Phong thấy? – Bảo Dương nhếch miệng cười.
– Anh uống rượu à? – Nghe thấy mùi rượu trên người Bảo Dương tôi đánh trống lãng.
– Em quan tâm đến anh à?
– Trể rồi anh về đi, đưa chìa khoá cho em – Tôi giơ tay ra trước mặt anh.
– Em nhìn thẳng vào mắt anh này – Bảo Dương dùng hai tay vịn chặt hai vai tôi – Em nói không còn yêu anh nữa, anh sẽ lập tức không xuất hiện trước mặt em.
– Quan hệ của chúng ta anh hiểu mà Bảo Dương – Tôi quay mặt đi tránh cái nhìn lạnh lẽo từ Bảo Dương – Đừng làm em khó xử, anh về đi.
– Vậy trước mặt anh em đừng thân mật với ai có được không?
– Xin lỗi, em không làm được – Tôi gạt tay Bảo Dương ra, tay kia cầm lấy cái chìa khoá rồi nhanh chóng bước vào nhà.
Tôi bật khóc dựa người vào tường sau khi đã bước vào trong, nhìn bóng dáng anh ỉu xìu bước ra xe tôi thật sự không chịu được, nhưng tôi có thể làm gì khác đâu? Cố gắng lau sạch nước mắt trong mặt, tôi mới vặn cửa bước vào nhà.