Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 4: Dương Tiễn


– Tụi bây đánh nó cho tao.

– A…a… xin các người… a… a… xin các người… tha cho tôi.

Đang đi trên đường thì tôi nghe âm thanh đâu đó, lần theo hướng âm thanh phát ra tôi đi theo tiếng kêu cứu ngày càng gần. Thoạt, trước mắt tôi bây giờ là 4 tên du côn mặc đồ đen đang đánh 1 đưa con gái chân yếu tay mềm, không kịp suy nghĩ gì, máu “anh hùng” của tôi nỗi lên, tôi buông chiếc balo xuống, vội chạy nhanh đến chỗ con bé, tôi lao thẳng vào bụng tên to con nhất, sau đó giơ chân đánh mấy tên còn lại, được một lúc thì 3 tên đã ngã xuống đất, tôi quay sang đỡ con bé dậy thì tên còn lại đấm 1 cú trời giáng xuống lưng tôi, mất 10s để tôi định hình và lấy lại bình tĩnh, định quay sang đánh trả thì bọn người kia đã biến đâu hết rồi.

Quay lại con bé, tôi kéo nó dậy, chạy lại lấy cái balo của mình, đưa cho con bé chai dầu (mẹ tôi bảo lúc nào cũng mang dầu bên mình nên trong balo tôi lúc nào cũng có dầu) rồi vãy tay chào con bé. Vì hôm nay là thứ hai nên tôi phải đi học thật sớm để tổng kết sổ đầu bài và xử phạt những đứa vi phạm, không kịp chăm sóc con bé tôi vội bước đi, được 1 đoạn thì tôi nghe từ đằng sau phát ra âm thanh.

– Chị Tệ Nghi, chị Tệ Nghi.

Nghe có ai đó gọi tên mình tôi quay lại, ơ nhưng mà đâu phải gọi tên tôi cơ chứ, định đi tiếp thì con bé lại gọi.

– Chị Tệ Nghi…

Tôi đơ người ra. – Gọi tôi? – Tôi vừa chỉ vào mình vừa hỏi lại con bé như để khẳng định.

– Vâng, chị đợi em đi với.

Thấy con bé đứng lên có vẽ khó, tôi chạy lại đỡ nó, nào giờ mới để ý trên người con bé mặc đồng phục trường Sky, kế bên trường tôi, thôi thì đi cùng con bé đến trường tôi cảm thấy an toàn hơn, lỡ đám người kia quay lại đánh con bé thì khổ.


– Nhóc, em làm gì mà để bọn họ đánh dữ vậy? – Tôi dìu con bé bước đi.

– Dạ, em không biết ạ.

– À, chị Tệ Nghi này, em hâm mộ chị lâu lắm ak, chị vừa đẹp lại học giỏi, em học kế bên trường chị ngày nào cũng thấy chị.

– Sao? Tệ Nghi? – Tôi khó chịu nhìn con bé khi nó gọi tên mìn như vậy. – Là Tuệ Nghi.

– À, em xin lỗi chị, em không nói được vần “u” “ê” nên…. – Con bé có vẻ bối rối.

– Vậy à, mà em tên gì vậy?

– Dạ Dương Tệ Lâm ạ.

– Tuệ Lâm ư? – Tôi hỏi lại để chắc chắn vì con bé không nói được chữ “Tuệ”.

– Vâng ạ.

– Vậy chị với nhóc trùng chữ Tuệ rồi, trùng hợp thật – Tôi cười.

[…]

Mãi nói chuyện mà đến trường lúc nào không hay, tôi vãy tay chào con bé rồi lại bước tiếp vào trường, con bé cũng vậy, không ngờ mình lại có 1 fan “nhí” ở trường khác cơ chứ, tôi tự hào quá đi, proud of, proud of.

Hôm nay tôi không đến lớp như thường ngày mà đi thẳng lên hội trường luôn, vừa đến cửa phòng chưa bước vào thì đã thấy tên “Dương tiễn” đứng đó bỏ 2 tay vào túi quần, tóc vuốt keo kiểu hotboy, cũng phải, tên đó vốn dĩ là hotboy no1 trường Lucky này mà. À, hình như tôi chưa kể với các bạn tại sao Lê Bảo Dương, anh ta lại có biệt danh “Dương tiễn” phải không? Chuyện là như thế này đây.

Flash back

– Chị ơi cho em 2 ly trà sửa matcha nha – Tôi nói vọng vào phía chị phục vụ. – Còn tên kia, anh uống gì? – Quay sang Bảo Dương, tôi gắt.

– À, cho anh….. [The day you went away… The day you went away…] Alo, con nghe.

– [..]

– Dạ được rồi, con về liền.


– Gia đình anh có chuyện gấp, anh phải về trước nha, em với Hân uống nước đi, anh thanh toán rồi đấy.

– Được rồi, được rồi, đi đi, đi đi, không cản – Tôi gắt.

Đấy là khoảng thời gian sau 1 tháng khi tôi quen biết anh ta, vì tối ngày anh ta bám theo tôi dai như “đĩa” nên tôi chẳng “ưa” anh ta là mấy, ngược lại còn rất ghét, nhưng dần rồi cũng quen. Hôm nay, vì anh ta năn nỉ quá, nên tôi đành miễn cưỡng lôi nhỏ Hân đi cùng, và bây giờ kết quả là như thế này đây…

– Hahaha – Giọng cười của nhỏ Hân đấy ạ.

– Mày khùng hã Hân?

Toan bước đi nhưng vì tiếng cười của nhỏ Hân làm Bảo Dương khựng lại.

– Dương tiễn…. hahaha….

Nhỏ Hân thì cười lớn và gọi Dương Tiễn làm tôi và tên Dương kia ú ớ chẳng hiểu mô tê gì.

– What??? – Sao lại có thể đồng thanh như vậy chứ, đúng là cái đồ bắt chước, hứ…

– Thì chẳng phải sau, anh tên Dương, mà lúc nào con Mèo nó cũng tiễn (đuổi) anh đi, có bao giờ nó níu kéo anh lại đâu, gọi anh là Dương tiễn quá đúng còn gì, haha… – Nhỏ Hân vừa nói vừa cười.

– Hahhaa.

Sau câu nói của nhỏ Hân, tôi ôm bụng mà cười lăn lộn, làm cho mọi người ai cũng nhìn về phía bọn tôi, nhưng kệ dù sao thì cũng có ai biết tôi là ai đâu. Còn tên “Dương tiễn” kia hả, đang đứng như trời trồng, chôn chân tại chỗ, mặt “ngu” không tả nổi. Có lẽ đầu anh ta cũng đang bốc khói với cái biệt danh này. Từ sau hôm đó mỗi lần gặp anh ta tôi lại “Hey, Dương tiễn” lúc đầu thì anh ta khó chịu, có lần còn giận tôi, nhưng sau thì cũng quen nên anh ta không nói gì. Và cũng từ hôm đó mà biệt danh “Dương tiễn” xuất hiện.


End fashback.

– Em đến rồi sao?

– Có chuyện gì à?

– Cái này…. của em phải không?

Chìa ra trước mắt tôi là 1 chiếc vòng tay bằng bạc có hình cánh bướm, nó thật sự rất quan trọng với tôi, sáng nay đi học sớm nên tôi cũng không quan tâm đến, chợt nhìn xuống tay…. trống rỗng, phải rồi đó chính là chiếc vòng tay của tôi, may mà còn chứ mất thì… tôi không biết phải làm sao. Đó là món quà duy nhất mà tôi còn giữ lại được từ mẹ, là món quà mẹ tặng tôi vào ngày sinh nhật của 3 năm trước. Tôi bước lên “giật” cái vòng của mình lại và không quên cảm ơn anh ta.

– Cảm ơn anh, nó thật sự rất quan trọng với tôi, mà sao anh lại có nó?

– Hôm qua anh chở em về, rớt trên xe anh.

– Mà này…. hôm qua anh chở tôi về… anh có làm gì tôi không đấy – Tôi đưa tay lên vuốt cằm vờ suy nghĩ, thật sự tôi chẳng có ý gì đâu, chỉ muốn troll anh ta một tí thôi.

– Anh… anh không có hứng thú với thân hình… chưa trưởng thành.

Gì cơ, nói tôi là “thân hình chưa trưởng thành” sao, cái tên “Dương tiễn” chết bầm anh sẻ biết tay tôi, định “xoăn tay áo” lên đánh anh ta thì.. trong vòng chưa được một nốt nhạc anh ta đã biến đâu mất rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.