Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 38: Chúng ta là bạn


Địa điểm tiếp theo tôi cũng chẳng biết là đâu vì tôi không có quyền lựa chọn. Theo trí nhớ mà tôi có được từ kiến thức lúc còn đi học thì đây là đường ra biển Hoàng Hôn. Tôi chưa một lần đến đây bởi vì khi nhắc đến biển tôi lại nhớ đến anh. Tôi muốn bản thân mình quên anh nên bắt buộc tôi cũng không được đến biển.

Các cô nàng đồng nghiệp thường kêu tôi đến đây lắm, nhưng lúc nào tôi cũng từ chối. Họ bảo đến Pháp mà không đến đây thì quả thật rất tiếc.

Đấy! Tôi nói có sai đâu vịnh biển dần xuất hiện rồi đấy. Cuối cùng chiếc xe cũng thắng lại. Tôi không xuống xe vì đây không phải là địa điểm du lịch mà công ty cần đáp ứng.

– Xuống xe.

– Làm gì? – Tôi nghênh mặt.

Thế rồi Kelvin nhanh chóng quay người vào xe và bế tôi. Omg! Anh ta đang làm cái quái gì vậy. Có bị hâm không?

– Đây không phải là phạm vi làm việc của tôi, tôi xin phép.

Tôi liền quay đi nhưng trong chớp mắt cổ tay tôi đã bị anh kéo lại. Sẳn thế anh ôm tôi vào lòng, tôi vùn vẫy mãi vẫn không thể thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của anh.

– Một chút thôi.

Ba từ này phát ra từ miệng Bảo Dương một cách nhẹ nhàng đến lạ. Tôi thôi không vùn vẩy nữa mà buông xuôi cánh tay xuống để mặc anh muốn làm gì thì làm.

5 phút sau

– Biển là nơi có rất nhiều kỉ niệm với chúng ta, em nể tình biển mà ở lại đây với anh được không?

Tôi không đáp. Tôi dảo bước dọc theo bờ biển, hoàng hôn dần buông xuống, cả bầu trời như hoà cùng biển mang theo màu đỏ của hoàng hôn. 


Tôi ngồi cong chân giữa bờ biển rộng lớn, ánh mắt vô hồn hướng nhìn xa xăm. Bảo Dương cũng ngồi xuống, cách tôi một khoảng không quá xa.

5 năm rồi tôi mới ra biển, 5 năm rồi tôi mới gặp lại anh thời gian trôi nhanh thật!

Biển là nơi đưa tôi đến với anh cũng chính biển là nơi đã bắt tôi rời xa anh. Biển là nơi khiến tôi hạnh phúc nhất và cũng là nơi khiến tôi đau khổ đến tột cùng. Bây giờ tôi nên biết ơn hay oán trách biển đây khi chính biển lại mang tôi và anh đến đây. Mặc dù không phải bãi biển năm xưa, tình cảm cũng không vẹn nguyên hay rạn nứt như năm xưa nhưng con người vẫn chỉ là hai con người cô đơn và ngốc nghếch như năm xưa.

– Em định tránh anh đến bao giờ.

– Tránh anh? Tại sao chứ?

– Vậy tại sao suốt bốn năm qua em không hề về Việt Nam?

– Tôi bận học, bận tập quen với cuộc sống mới. Và cuộc sống đó đương nghiên sẽ không có anh, anh đừng phiền tôi nữa được không?

– Không lẽ em chưa từng yêu anh sao Nghi?

– Anh biết tôi đang nghĩ gì không? Anh thì làm sao có tư cách hỏi tôi chuyện đó. Chẳng phải chính anh là người đã kết thúc mối quan hệ của chúng ta hay sao.

– Anh không biết sẽ làm em tổn thương đến vậy. Nhưng anh và cô ấy không có quan hệ gì.

– Sao năm đó anh không giải thích. Bây giờ anh nói thì có ít gì. Vả lại anh nghĩ tôi là một con nhóc ba tuổi hay sao mà tin những lời anh nói.

– Thật lòng lúc đó anh không còn cách nào khác, anh không có lựa chọn.

– Ca sĩ Kelvin hình như chúng ta đang lạc đề thì phải.

– Ca sĩ Kelvin sao? Cái tên này phát ra từ miệng em xa lạ đến vậy sao. Em có biết tại sao anh lại chọn con đường nghệ thuật không?

– Tại sao?

– Vì em. Anh không thể hát cho một mình em nghe nữa, cũng chẳng thể nào thu âm gửi bài hát cho em. Anh chỉ có cách phải làm cho mình thật nổi tiếng. Phải hát thật hay và tin rằng một ngày nào đó em sẽ nghe thấy.

– Anh biết gì không? Từ lúc cái tên Kelvin Dương nổi lên và cho đến tận giờ tôi chưa từng nghe một bài hát nào cả.

– Em hận anh nhiều vậy sao?

– Tôi không hận anh, người tôi hận là chính bản thân tôi. Vốn dĩ tôi biết và hiểu quan hệ của chúng ta lúc đó rất mập mờ cho nên sớm hay muộn kết cục vẫn là như vậy thôi.

– Vậy bây giờ chúng ta sẽ xây dựng mối quan hệ mập mờ đó thành một mối quan hệ khác được không?

– Nếu là bạn bè, ok tôi đồng ý. Về chuyện khác, xin lỗi tôi không làm được.

– Được. Bạn bè thì bạn bè. Nói chuyện với em cả buổi tối xem ra anh không thu được kết quả gì rồi, chúng ta về thôi.


– Chúng ta về? Ý anh là sao?

– Không phải em đã kí hợp đồng là “HDVDL đặc biệt” của anh trong bốn ngày sao.

– Ò hoá ra anh cũng chỉ là loại người chỉ biết lợi dụng.

– Em muốn nghĩ sao cũng được. Bây giờ em muốn theo anh về khách sạn hay anh sẽ theo em về nhà em đây? 

– Nhà tôi ư… không được.

– Em sợ người tình mình biết sao cô Châu?

Cô Châu. Ngay cả anh cũng gọi tôi bằng cô Châu. Trong mắt các người tôi là loại người rẻ tiền như vậy sao.

– Ừm nhĩ nếu người yêu tôi biết anh ấy sẽ nghĩ sao về tôi, vậy chúng ta về khách sạn đi.

Tôi cười thách thức. Nếu anh đã nghĩ tôi như vậy, thì Lâm Tuệ Nghi tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu trong mắt anh tôi là loại người như vậy, ừ thì cứ cho là như vậy đi. Tôi chẳng có gì để thanh minh cả.

– Anh nằm giường tôi nằm sofa.

Buông câu nói với chất giọng lạnh lùng không cảm xúc tôi liền bước đến giường lấy một cái gối và chăn sau đó quay ra sofa.

– Em vẫn còn dùng số cũ chứ?

– Ừ sao?

– Chỉ là quan tâm thôi, chúng ta là bạn bè mà.

Tôi và Dương nói chuyện trong màn đêm. Chúng tôi chỉ cách nhau vài bước chân mà sao tôi lại cảm thấy xa đến thế.

Nẵm mãi mà vẫn không ngủ được. Lấy điện thoại ra nghịch vậy. Ừm! Chẳng phải cái điện thoại tôi vẫn hay dùng, là điện thoại mới.


Quay lại lúc sáng trước khi đi làm

– Điện thoại anh mới mua giúp em đấy, đi tận bốn ngày không có điện thoại chắc khó chịu lắm.

– Em làm phiền anh quá.

– Không có gì đâu, điện thoại em anh nhờ một người bạn làm bên thế giới di động sửa hộ rồi, hi vọng vẫn không sao. Anh biết tối qua chỉ là em tức giận nên mới như vậy, chiếc điện thoại này quan trọng với em lắm đúng không.

– Anh Phong em cảm ơn anh nhiều lắm. Thật sự em nợ anh quá nhiều.

– Thôi trể rồi em đi làm đi. Không anh Jack lại cằng nhằn đấy…

Cầm mãi mà chẳng biết phải làm gì với cái điện thoại mới này. Tôi không quen sử dụng nó cho lắm. 

“Cảm ơn anh vì cái điện thoại nha, chúc anh ngủ ngon” Sent to tiền bối. 

– Sao không ngủ đi còn nghịch điện thoại làm gì hại mắt đấy.

– Có liên quan đến anh à?

– Bạn bè anh không có quyền quan tâm ư?

– Được rồi, cảm ơn. Anh ngủ đi.

– Ừm, ngủ ngon.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.