– Cảm ơn anh.
– Vì chuyện gì?
– Vì lúc nào em buồn anh cũng luôn bên cạnh.
– Ngốc! Em là em gái của anh mà.
– Anh đưa em đi dạo được chứ?
– Ừm, đi.
Hoàng Phong đưa tôi xuống khuôn viên bệnh viện. Anh ấy kể hết chuyện trên trời dưới đất cho tôi nghe chỉ muốn làm tôi vui.
– Tiền bối.
– Hửm?
– Sao này anh sẻ không rời xa em chứ?
– Ừm. Không bao giờ.
– Em định năm sau sẻ đi du học.
– Du học? Ở đâu?
– Pháp. Em không muốn ở đây nữa. Em mệt lắm.
– Anh sẻ đi cùng em.
– Không cần đâu. Em không thể phiền anh như vậy được.
– Chừng nào xong 12 hẳn tính nha.
– Dạ – Tôi gật đầu miễn cưỡng.
Sau khi được xuất viện ra về tôi mới lấy điện thoại gọi cho mẹ. Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện nhưng làm sao có thể hỏi mẹ cho được chứ? Vốn dĩ chuyện của người lớn tôi không có quyền can thiệp vào. Nhưng những lời nói của Mỹ Liên hôm đó cứ ám ảnh tôi cho nên tôi quyết định ấn số mẹ và gọi.
– Alo mẹ?
– [Mẹ đây con. Con bệnh sao, giọng con lạ lắm.]
– Con chỉ bị cảm thôi không sao đâu mẹ.
– [Phải biết giữ sức khoẻ chứ, con uống thuốc chưa?]
– Dạ rồi mẹ. Mẹ ơi… con có chuyện này muốn hỏi mẹ.
– [Ừm. Con nói đi.]
– Mẹ kể con nghe về quá khứ của mẹ đi.
– [Sao con lại hỏi như vậy?]
– Con chỉ muốn biết thôi ạ. Ba là mối tình đầu của mẹ?
– [Không.]
– Vậy thì ai ạ?
– [Hôm nay con lạ thật.]
– Con chỉ muốn biết thêm về quá khứ của mẹ. Mẹ nói con nghe đi, mối tình đầu của mẹ là ai? Tên gì? Tại sao lại chia tay ạ? – Tôi nhõng nhẽo đòi mẹ kể.
– [Ông ấy tên là Sơn. Là con trai của một gia đình giàu có, mẹ và ông ây rất yêu nhau… Nhưng gia đình ông ấy không chấp nhận. Gia đình ông ấy bắt ông ấy lấy một người môn đăng hậu đối…]
– Rồi sao nữa mẹ?
– [Từ đó mẹ và ông ấy không gặp nhau nữa nghe nói ông ấy đã có vợ, đến bốn sau thì trong một lần về quê mẹ lại vô tình gặp lại ông ấy. Ông ấy bão rằng đã li hôn nên mẹ và ông ấy…]
– Vậy còn ba con?
– [Ba con là do ông ngoại con ép. Mẹ và ba con vốn dĩ không yêu nhau nên kết cục vẫn là li hôn.]
– Dạ. Thôi mẹ nghĩ sớm đi, con hơi mệt. Mẹ ngủ ngon ạ.
[Tút…tút] sau khi vang lên những tiếng tút từ điện thoại thì theo sau đó là sự rơi tự do của điện thoại xuống giường. Tôi chết lặng đi vì những lời mẹ nói. “Ông ấy bão rằng đã li hôn nên mẹ và ông ấy…” vốn dĩ là sự thật sau? Tôi không phải là con ba mẹ, vậy tôi là con bác Sơn sao? Không thể nào. Nhưng mẹ bảo ông ấy đã li hôn vậy tại sao… không đúng, đây vốn dĩ không phải là sự thật. Nhưng nếu như vậy thì tôi và Bảo Dương… chẳng lẽ lại là…
Ngày thứ nhất sau khi chia tay
Cuộc sống vẫn cứ thế diễn ra. Mọi thứ vẫn bình thường chỉ duy nhất thiếu vắng đi một người. Tôi không khóc cũng không buồn. Có lẻ thời gian qua đã khóc quá nhiều bây giờ không còn nước mắt nữa. Ừm! Tôi sẻ không buồn vì những người không đáng. Tôi sẻ tập quen với cuộc sống… không anh!!
Ngày thứ hai sau khi chia tay
Tôi hẹn Gia Hân, Gia Linh và Tuệ Lâm đi chơi. Chủ yếu là để giết thời gian. Bọn tôi đi khu giải trí, shopping và cả ăn uống nữa. Bọn họ cũng biết chuyện tôi và Dương, ba người họ không trách tôi, không an ủi tôi hay khuyên tôi bỏ qua cho anh ta. Mà cả ba chỉ nói tôn trọng quyết định của tôi. Dù thế nào vẫn bên cạnh tôi, ủng hộ tôi.
Vô tình đi ngang qua cửa hàng thời trang, tôi lại nhìn thấy bóng dáng của người mà tôi không muốn nhìn thấy chút nào. Khoảng cách giữa tôi và anh khoảng chừng mười bước chân, cả hai đối diện nhau bất giác tim tôi lại nhói lên từng cơn, tôi không đi tiếp mà quyết định quay đầu lại, anh cũng vậy. Chúng tôi đi về hai hướng khác nhau, có lẽ mãi mãi chúng tôi cũng sẽ không chung đường.
Ngày thứ bảy sau khi chia tay
Tôi quyết định không trốn tránh nữa, tôi sẻ học cách đối mặt và chấp nhận. Tôi đi đến những nơi tôi và Dương từng đến. Bắt đầu từ khu vui chơi, rồi đến rạp chiếu phim, vườn bồ công anh, phố đi bộ, nhà thờ… và nơi cuối cùng tôi đến là bãi biển. Nơi mang nhiều kỉ niệm nhất giữa tôi và anh.
Lần này tôi không đi dạo theo bờ biển nữa, mà tôi ngồi vào một hòn đá gần đó. Hai chân co lên, tay ôm lấy chân, mặt áp vào hai đầu gối, ánh mắt nhìn xa xăm. Tôi củng chẳng biết mình đang tìm kiếm thứ gì nữa, đơn giản tôi chỉ muốn xoá sạch kí ức về anh. Nhưng người ta vẫn thường nói “càng cố quên thì sẽ càng nhớ”
[ – Nếu như cả thế giới này quay lưng lại với anh thì em vẫn không quay lưng lại với anh đúng không…… Mèo?
– Sao……. Sao anh lại hỏi vậy?
– Em……cứ trả lời anh đi.
– Ừm, có lẽ. Vì anh là người bạn thân nhất, là người anh em tốt nhất của tôi mà ^^
– Anh em tốt sao?……… Rõ ràng em biết là……. anh thích em mà….. Mèo…..
– Tôi tôi……..
– Này nhìn thẳng vào mắt anh này, em dám nói rằng em không có tình cảm với anh không? Sao lúc nào em cũng trốn tránh anh vậy…..
– Tôi…….. Tôi…….
– ANH THÍCH EM, LÀM BẠN GÁI ANH NHA…….
– Anh đang tỏ tình với tôi sao??
– Ừm……]
[ – Em chỉ được phép yêu anh thôi, biết không, ngốc!
– Anh dám nói tôi ngốc.
– Anh đang nói nghiêm túc đấy…….. Em làm người yêu anh nha…… Mèo……. Anh sẻ không làm em buồn đâu. Anh không muốn mất em……
– Ừm…. Cho tôi thời gian suy nghĩ nha.
– Với một điều kiện. Đừng xưng “tôi” khi nói chuyện với anh được không? Nghe xa lạ lắm……
– Ừm…. được thôi……… ]
[- Đừng khóc, em sẻ khiến anh đau đấy…….. Từ nay anh sẻ không làm em buồn nữa đâu, bên cạnh anh em chỉ được phép vui mà thôi…… Anh sẻ giúp em tìm mẹ em, được chứ?]
[- Anh Thích Em.
– Em biết.
– Anh sẻ mãi bên em.
– Em biết.
– Làm người yêu anh nha.
– Em biết tình cảm của anh dành cho em, em thật sự rất xúc động. Nhưng bây giờ chúng ta còn quá trẻ, em cũng chưa xác định rõ tình cảm của mình. Anh cho em một chút thời gian nữa được không?
– Được. Nhưng đừng để anh đợi quá lâu đó.]
Tất cả… tất cả những lời hôm đó anh nói như ùa về. Anh đã từng nói sẻ không làm tôi buồn, anh từng nói không muốn mất tôi, tất cả đều là dối trá tôi ghét anh tại sao để tôi hi vọng rồi lại làm tôi thất vọng đến ê chề như vậy. Vốn dĩ biết mối quan hệ này là không thể nào vậy mà tôi vẫn không thể chấp nhận được. Tại sao chứ? Tại sao chứ?
– Anh ác lắm… ác lắm.
Nước mắt không kìm được mà lại chào trực ra khoé mắt. Lần thứ n tôi khóc vì anh và cũng sẻ là lần cuối cùng tôi khóc vì anh. Qua hôm nay Lâm Tuệ Nghi sẻ không còn yếu đuối như vậy nữa.
Lê Bảo Dương, chính anh đã dạy cho tôi quá nhiều thứ. Dạy tôi yêu rồi lại dạy tôi hận. Anh là người thầy có một không hai đấy.
Sớm biết phải chia ly thế này,
Thà từ đầu đừng bao giờ gặp gỡ…
Tôi tự nhủ chính bản thân mình. Ừm! Khóc một trận thật to rồi thôi. Tất cả sẻ được chôn vùi vào nơi gọi là kí ức, sẽ được chôn vùi nơi bãi biển này mãi mãi. Từ nay tôi sẻ không để ai bước vào tim mình nữa. Một lần là quá đủ rồi.
Một tháng sau
Kì nghĩ hè đã hết, chúng tôi lại bắt đầu vào năm học mới. Năm nay tôi sẻ không phải đi một mình vì còn có nhóc Tuệ Lâm đi cùng. Con bé chân ướt chân ráo bước vào ngôi trường cấp ba xa lạ này tôi sẻ không để con bé phải cô đơn giống như mình ngày trước.
Năm nay tôi quyết định từ chức dù BGH có đồng ý hay không. Hội trưởng hội học sinh thật tình tôi không còn tâm trạng nào để quản lí như năm rồi cả. Tốt nhất tôi nên tập quen với cuộc sống mới, lớp mới và một vị trí mới!!
– Đi nhà sách không? – Gia Linh hỏi tôi.
– Ừm, được đấy.
Nhà sách “Châu Quỳnh”
Đến đây tôi lại nhớ đến hình ảnh một cô gái của vài tháng trước, bên cạnh còn có một chàng trai đi cùng. Bây giờ chỉ vỏn vẹn hai người con gái.
Lựa sách xong thì trời đổ mưa. Bọn tôi không mang dù nên củng chẳng thể nào về được.
– Chào hai nhóc – Hoàng Phong từ đâu bước đến.
– Lâu quá không gặp anh – Gia Linh đáp còn tôi chỉ cười.
– Hai em uống gì không anh pha.
– Hai li trà sữa nha anh/ cappuchino – Tôi và Gia Linh đáp.
– Hửm?
– À em uống capuchino – Tôi cười.
– Hôm nay sao lại uống capu? – Gia Linh hỏi tôi.
– Con người đổi thay sở thích cũng sẻ thay đổi – Tôi cười nhạt.
– Mày còn buồn chuyện Bảo…
– Đừng nhắc người đó trước mặt tao – Tôi ngắt lời nhỏ.
– Nước của hai em đây – Anh Phong bưng hai li nước ra để xuống bàn rồi cũng ngồi xuống.
– Cảm ơn anh.
– Đừng khách sáo. Dạo này hai đứa thế nào rồi. Mười hai rồi có vẻ vất vả lắm.
– Vẫn ổn anh ạ. Có vất vả mới có thành công mà anh – Tôi đáp.
– Tuệ Nghi nói đúng ạ – Gia Linh cũng hèo theo.
– Hai đứa định thi trường gì?
– Em thi tài chính…
– Em… chắc là du lịch – Tôi ngập ngừng.
– Hai đứa cố gắng nha. Tuệ Nghi theo ngành du lịch có gì không hiểu cứ hỏi anh nha.
– Vâng, em biết rồi.
– Thôi tạnh mưa rồi bọn em về nha anh – Gia Linh.
Hôm nay là một ngày mưa, thành phố về đêm có vẻ buồn và lãnh lẽo đến đáng sợ. Tôi khoác chiếc áo khoác lên người, buông một câu nói cho Tuệ Lâm “Chị đi dạo một chút” rồi lạnh lùng bước đi.
Ừm! Tôi chẳng biết mình phải đi đâu, hình như thành phố này không còn nơi nào để tôi ở lại cả vì đâu đâu cũng là hình bóng của anh. Bước chân vô thức của tôi dừng lại nơi cầu Sài Gòn rộng lớn giữa thành phố. Từng mãnh kí ức ngày hôm ấy lại ùa về…
[ – Làm người ta hết hồn.
– Cứ tưởng sẽ được thưởng thức một bạc tay từ em.
– Còn nói, nếu là người khác thì ăn tát là cái chắc.
– Vậy sao không tát anh?
– Muốn em tát lắm sao?
– Cũng muốn…
– Vậy đưa mặt đây, đừng hối hận nhá…]
Hôm ấy vì hết hồn mà tôi định giơ tay tác anh, tay giơ lên lại hạ xuống vì không nỡ. Bàn tay buông lõng nơi không trung, nhưng nếu bây giờ chắn chắn bàn tay đó sẽ giáng mạnh vào mặt anh nhưng có lẽ là không được. Vì giờ phút này chắc anh đang vui bên người khác…
Cái lạnh về đêm càng xâm chiếm cơ thể tôi, chiếc áo khoác mõng manh kia không làm cho tôi bớt lạnh. Khẽ rùng mình một cái tôi quay lưng bước đi… nhưng tôi dừng như không thể nhấc chân lên nữa vì người con trai bên cạnh. Anh đứng đây từ bao giờ? Sao lại im lặng đến thế. Mất vài phút để tôi lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu tôi quyết định lướt qua anh như chưa từng quen biết.
Nhưng tay anh nhanh chóng giữ tay tôi, anh không quay lại, tôi cũng vậy. Cả hai đứng đối diện áp lưng vào nhau khoảng cách chừng 30cm. Tôi vùng vằng hất tay anh ra… nhưng càng hất thì anh càng siết mạnh hơn. Bất lực tôi buông xuôi không vùng vằng nữa…
– Ở lại đây một chút được không?
– Buông em ra, chúng ta chẳng có gì để nói cả – Tôi nuốt nước mắt vào trong vội vàng trả lời anh.
– Đừng đi. Anh nhớ em.
– Anh nhớ em? – Tôi bật cười lớn – một nụ cười khinh bỉ – Sau bao nhiêu chuyện anh còn dám nói nhớ em.
– Em có thể không tin nhưng đây là cảm xúc thật của anh.
– Em hỏi anh lần nữa anh có gì để giải thích với em không? – Tôi cố gắng kìm chế, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất vì tôi tin Bảo Dương không phải hạng người như vậy. Nếu bây giờ anh nói với tôi tất cả chỉ là hiểu lầm thì tôi sẽ ngay lập tức quay sang ôm anh, bởi vì tôi biết mình thật sự rất cần anh.
– Anh… không có.
– Em biết bây giờ em là người thừa trong cuộc sống của anh, nhưng ít nhất anh cũng phải cho em một lời giải thích chứ – Tôi kiên nhẫn nói.
– Anh xin lỗi. Anh biết đã làm tổn thương em nên không có tư cách nói với em câu này càng không có tư cách cầu xin em tha thứ. Nhưng thật lòng anh muốn nói hàng ngàn, hàng vạn câu xin lỗi em…
– Được rồi anh đừng nói nữa, một khi tình cảm đã hết thì chúng ta không nên miễn cưỡng. Có lẽ đối với anh, em chỉ là nhất thời… Từ nay nếu có lỡ gặp nhau thì cứ xem như không quen biết… được chứ?
– Chúng ta không thể làm bạn sao?
– Anh biết không người ta thường nói “Tình bạn có thể thăng hoa thành tình yêu nhưng tình yêu không có khái niệm giảm thành tình bạn” em nghĩ tốt nhất chúng ta nên trở thành hai người xa lạ, anh là anh, em là em và chúng ta chẳng thuộc về nhau nữa rồi. Trể rồi anh buông tay ra cho em về. Chúc anh hạnh phúc với những gì anh đã chọn.
Tôi mạnh dạn rút tay mình khỏi tay anh rồi hướng về phía trước mà đi. Những giọt nước mắt kìm nén nảy giờ trào ra như thác. Tôi không biết mình đã quyết định đúng hay sai nhưng bây giờ tim đau lắm, giá như đừng gặp anh hôm nay, có lẽ nổi đau đã chẳng phải nhói lên như thế này.