Một dạo, gần nữa tháng sau tôi và Bảo Dương cùng đi nhà sách. Anh ấy thì tìm sách ôn thi đại học. Còn tôi tìm tiểu thuyết ngôn tình. Loay hoay mãi với cuốn sách trên cao, tôi không thể nào lấy được. Tức thật!
– Quyển này à?
Người con trai ấy đưa cho tôi quyển “Sẽ để em yêu anh lần nữa” đúng quyển tôi tìm rồi. May thật…
– Cảm ơn anh.
Nhìn anh ta có vẻ quen, hình như đã gặp ở đâu rồi mà tôi không nhớ nổi. Dạo này đầu óc tôi kém quá.
– Không nhớ anh sao, cô nhóc? – Chàng trai nở nụ cười thân thiện.
– Anh là…
– Người va trúng em ở công viên – Anh ta trả lời dứt khoác.
À nhớ rồi, anh ta chính là người mà tôi va phải ở công viên rồi sau đó còn đưa tôi về nhà cơ học, vậy mà tôi lại không nhớ, thật điên rồ.
Tôi cười gượng, gãy gãy đầu rồi sao đó cất tiếng:
– Em nhớ rồi. Tiền bối. Sao anh lại ở đây?
– Đây là nhà sách của em họ anh. Thỉnh thoảng anh đến đây đọc sách giết thời gian ấy mà.
– Vâng. Em chưa biết tên anh.
– Châu Hoàng Phong, tên anh. Còn em?
– Lâm Tuệ Nghi ạ.
– Tên em đẹp thật.
– Anh quá khen. Mà anh cũng thích đọc truyện ngôn tình à?
– Không. Chỉ là anh thấy em nên qua giúp em thôi.
– Cảm ơn anh.
– Anh có thể mời em đi uống nước được chứ?
– Thật ngại quá để hôm khác nha anh. Hôm nay em đi với bạn.
– Ok. Vậy em nợ anh 1 cái hẹn đó nha.
– Ok anh.
Quay lại phía sau, Bảo Dương đang đứng gác tay lên kệ sách tự bao giờ, ánh mắt đăm đăm khó chịu nhìn tôi.
– Ai vậy?
– Bạn.
– Sao anh không biết.
– Mới quen.
– Mới quen mà nói chuyện thân thiết quá.
– Ừm, có lẻ do cùng sở thích.
– Ừ. Về.
***
Lạ thật, không lẽ còn giận tôi vụ hôm qua chăng? Hôm nay không đón tôi đi học. Vô trường củng chẳng tung tích. Haiz, cái tên này suốt ngày làm tôi đau đầu.
“Này còn giận em hả”
Tôi nhắn cho anh một tin. Không lâu sau thì anh trả lời.
“Không giận. Chỉ buồn”
“Sao buồn?”
“Chỉ là không muốn em gần người con trai khác…”
“Ghen à?”
“Có lẽ vậy”
“Ngủ sớm đi. Ngủ ngon”
“Ok. G9”
Chủ Nhật
– Alo? Ai vậy ạ? – Tôi nhấc điện thoại lên tai.
– [Tiền bối đây. Nhớ anh không?]
– Tiền bối. Sao anh có số điện thoại của em?
– [Điều đó không quan trọng. Hôm nay em rảnh không?]
– Hôm nay… ừm… em rảnh.
– [Vậy 30 phút nữa anh qua đón em.]
– Đón em?
– [Ừm. Em còn nợ anh mà ^^]
– Được thôi. Vậy em chờ anh.
Lại lỡ hẹn về quê. Dự là hôm nay tôi và Tuệ Lâm sẽ về quê thăm mẹ. Ai ngờ mới sáng ra con bé nói có chuyện gấp không về quê được. Kêu tôi đi một mình. Giờ thì lại bị Hoàng Phong “ám” hichic… chuyến về quê của tôi coi như failed. Tèn ten…
Chuyện! Dù sao cũng đã hứa với người ta rồi. Không thể nào không đi.
– Anh đến rồi à – Tôi ra mở cửa khi nghe tiếng gõ cửa – Sao lại là anh?
– Không anh chứ ai? – Bảo Dương vô tư đáp rồi bước vào nhà.
– Hì, không ai, anh vào đi – Tôi cười trừ.
– Hôm nay em rảnh chứ?
[cốc…cốc] chưa kịp trả lời câu hỏi của Bảo Dương, tôi đã nghe tiếng gõ cửa. Chắc là Hoàng Phong đến. Lần này thảm rồi. Nhưng không sao, tôi không làm gì sai, tôi không sợ. Người ta bảo cây ngay không sợ chết đứng. Tôi nhanh chóng bước ra mở cửa.
– Anh vào đi.
Hoàng Phong nhanh chóng bước vào. Vâng! Bảo Dương nhìn Hoàng Phong. Hoàng Phong nhìn Bảo Dương. Bốn mắt giao nhau… ôi… sắp có án mạng xảy ra mất… thôi chết tôi rồi chuồn nhanh mới được.
– Tuệ Nghi – Chưa đi được quá ba bước đã nghe tiếng hai người họ đồng thanh.
– Ai đây? – Tập hai.
– Đây là Hoàng Phong, tiền bối của em – Tôi chỉ vào người anh Phong – Còn đây là Bảo Bương…
– Bạn trai cô ấy – Tôi chưa dứt lời Bảo Dương đã đớp lời.
– Hai người ngồi đi, em vào lấy nước.
Trời ơi thoát rồi. Hai người họ ở ngoài không biết sắp có án mạng gì xảy ra không nữa. Lấy có hai li nước lọc mà tôi đứng chôn chân ở đây năm phút rồi. Tôi không dám đối diện với cả hai nhưng thế nào cũng phải bước ra. Hít một hơi thật dài và sâu, tôi hùng hồn bước ra đặt hai li nước xuống bàn.
– Hai anh uống đi. Nhà em chỉ có nước lọc.
– Em có hẹn à? – Bảo Dương liếc mắt hỏi tôi.
– À vâng – Tôi lấp bấp rồi khẽ gật đầu,
– Vậy thôi anh về, không phiền hai người.
– Không sao. Không phiền. Cậu ở lại đi. Càng đông càng vui – Hoàng Phong.
– Vậy tôi không khách sao nhé.
– Nghi nè, hôm nào mình đi sau hen. Hôm nay ở nhà em quậy một bữa đi – Hoàng Phong nhìn tôi.
– Chắc hai người chưa ăn sáng. Để tôi vào nấu thức ăn – Bảo Dương đứng dậy.
– Để em giúp anh – Thấy anh có vẻ không vui, tôi liền “chuồn” theo anh – Tiền bối, đợi bọn em một chút nha.
Dứt lời tôi nhanh chân vào bếp theo Bảo Dương. Tôi cảm nhận được ám khí trong người anh đang lên đến não. Số tôi lại sắp thảm nữa rồi.
– Nấu gì đây?
What? Anh không mắng tôi mà còn nói chuyện rất nhẹ nhàng với tôi. OMG không lẽ anh chạm sợi dây nào rồi.
– Anh… có bị làm sao không?
– Sao?
– À không sao… hì hì – Tôi cười trừ – Làm bánh mì sandwich đi, trong tủ lạnh còn ít rau với thịt – Tôi đánh trống lãng.
– Ừm. Em nhặt rau đi. Anh nướng thịt.
Tôi ngồi xuống nhặt rau. Nhìn anh chạy qua chạy lại lấy thịt cũng như gia vị tôi chợt mĩm cười. Đúng rồi, đây là lần đầu tiên tôi và anh nấu ăn cùng nhau. Nhưng sao anh lại không nổi nóng nhờ? Anh không giận tôi sao? Lần trước chỉ vô tình gặp ở nhà sách mà anh không nói chuyện với tôi mấy ngày. Lần này người ta đến nhà tôi mà anh vẫn xem như bình thường.
– Anh không giận em sao?
– Chuyện gì?
– Hoàng Phong đến nhà em đấy.
– Sao phải giận. Em có người anh tốt như vậy anh lại càng mừng ấy. Đỡ phải đưa em đi đâu vì có người ta đưa đi rồi.
– Nói vậy mà nói không giận. Em chỉ muốn cảm ơn anh ấy vì hôm nọ đã giúp đỡ em thôi.
– Giúp?
– Ừm. Hôm em ở công viên ý. Bị ngã. Trật chân nên anh ta đưa về.
– Sao không nói với anh.
– Chuyện nhỏ nên em không muốn anh lo lắng.
– Vậy chuyện gì mới là lớn hay đợi khi nào em đồng ý làm bạn gái anh ta mới lớn.
– Toàn nói linh tinh. Lo nướng thịt đi, khét bây giờ.
– Ò…
Tự nhiên tôi lại cảm thấy nhớ mẹ vô cùng, hôm lại tôi lại không về thăm mẹ, cũng mấy tuần rồi tôi chưa được nhìn thấy bóng dáng mẹ.
– Alo mẹ.
– [Con gái…]
– Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá…
– [Con gái lớn rồi mà còn nhõng nhẽo, kẻo thằng Bảo Dương nó thấy nó cười cho.]
– Con ứ quan tâm. Nhớ mẹ thì con nói nhớ thôi, có gì sai đâu ạ.
– [Con và em học hành thế nào rồi?]
– Dạ vẫn bình thường mẹ ạ. Mẹ và mọi người vẫn khoẻ chứ?
– [Mọi người vẫn khoẻ. Họ nhắc bọn con nhiều lắm, khi nào rãnh nhớ rủ các bạn về thăm mọi người.]
– Dạ con biết rồi ạ, thôi mẹ nghĩ ngơi đi, cho cúp máy nha.
– [Ừm, tạm biệt. Mẹ yêu con.]
– Dạ con cũng yêu mẹ nhiều lắm.
Nói chuyện với mẹ xong, tôi lại loay hoay với đóng sách vỡ, kì thi cũng sắp đến gần rồi nên tôi cần dành nhiều thời gian hơn để ôn thi.
Nhưng sao tối om thế? Mất điện rồi ư? Tôi tự hỏi bản thân khi bóng đèn vụt tắt, vội mở đèn từ điện thoại lên tôi soi bước ra ngoài cả một khu nhà trọ tối om, không một bóng đèn. Chắc mất điện thật rồi, con nhóc Tuệ Lâm vẫn chưa về, không biết lại đi đâu rồi. Ở nhà buồn quá nên tôi quyết định đi ra ngoài cho thư thã, cũng lâu rồi tôi chưa đi dạo thì phải. Gió thế này ra đường chắc lạnh lắm, nghĩ thế tôi vội lấy chiếc áo khoác, khoác lên người sau đó bước ra ngoài không quên khoá cửa lại.
Cảm giác thật thoải mái, cái gió lạnh ập vào mặt làm tôi như tê dại, chân vẫn không ngừng bước về phía trước. Hình như chỉ mỗi khu nhà trọ nơi tôi ở bị mất điện thì phải, vì ở ngoài phố đèn vẫn sáng rực cả con đường.
Tôi dừng bước tại giữa cầu, nơi có thể nhìn thấy dòng người tấp nập cũng như dòng xe đông đúc trở về nhà sau một ngày làm vất vã, đâu đó vẫn có các cặp tình nhân tay trong tay đi dạo. Được một lúc tôi thôi không nhìn nữa mà quay người về phía sau, đối diện tôi là một dòng sông dài, thỉnh thoảng vẫn có những con tàu qua lại nhưng vẫn mang một vẻ cô đơn đến lạnh người.
Mãi ngắm những chiếc tàu thưa thớt kia mà tôi chợt chết lặng bởi một vòng tay ôm mình từ phía sau. Theo phản xạ tôi lập tức quay lại và giơ tay tán cho hắn ta một phát cho chừa tội biến thái. Bàn tay tôi lơ lững nơi không trung rồi vô thức buông xuôi xưống khi thấy người con trai trước mặt, tôi liền lên tiếng trách móc:
– Làm người ta hết hồn.
– Cứ tưởng sẽ được thưởng thức một bạc tay từ em.
– Còn nói, nếu là người khác thì ăn tát là cái chắc.
– Vậy sao không tát anh?
– Muốn em tát lắm sao?
– Cũng muốn…
– Vậy đưa mặt đây, đừng hối hận nhá…
Bảo Dương nghiêng người sang, phồng má lên như muốn “được tát” nhìn dáng vẽ của anh bây giờ tôi chỉ muốn cắn chỉ chẳng muốn tát. Tôi khẽ giơ tay mình lên cao sau đó hạ xuống nơi cái má đang phồng lên của anh, thật nhẹ…
– Không nỡ sao?
– Không.
– Vậy thì tại sao?
– Không tại sao cả. Em không muốn thấy anh bị đau thôi.
– Xót đến vậy sao?
– Không.
– Tại sao?
– Nếu em tát anh, anh sẽ lấy cớ rồi bắt em về nhà sức thuốc rồi sau đó sẽ động tay động chân, đúng chứ?
– Có lẽ em rất hiểu anh.
– Em không hiểu thì ai hiểu.
– Nhưng chỉ hiểu một phần thôi. Không cần về nhà, ở đây vẫn có thể động tay được.
Sau đó là một nụ cười nữa miệng. Miệng tuy cười nhưng tay anh đã thủ sẳn, một mặt đánh lạc hướng tôi bằng nụ cười chết người đó, mặc khác anh dùng thân mình ép tôi vào thành cầu, hai tay giữ chặt hai tay tôi về hai bên và cuối cùng là đặt lên môi tôi một nụ hôn thật nhẹ nhàng và ấm áp.