Hahaha… Đùa đấy… anh thì làm sao quên em được.
– Anh… anh thiệt quá đáng.
Toan đứng lên quay đi thì lại bị anh kéo lại. Tôi không tài nào nhấc chân lên được, đành bất lực yên vị ngồi xuống.
– Đừng đi. Anh xin lỗi.
– Xin lỗi. Xin lỗi là xong sao? Anh hù người ta sợ chết mất.
– Anh chỉ muốn biết em sẻ phản ứng thế nào nếu anh bị mất trí nhớ – Anh kéo người tôi lại về phía anh.
– Hứ. Anh nghĩ ngơi đi. Em về.
– Còn giận anh hả?
– Em… không có. Là tại em nên anh mới bị như vậy.
– Vậy tại sao lại về?
– Em….
– Em biết những ngày vừa qua anh sống như thế nào không hả? Không có em cuộc sống với anh không còn ý nghĩa gì cả. Nhiều lần anh muốn đến nhà em, muốn ôm em vào lòng. Muốn xin lỗi em.. Muốn được cùng em ăn sáng đến trường rồi cùng em đi làm… nhưng anh không dám… Tuệ Nghi… chúng ta bắt đầu lại nha. Anh cần em, rất cần em!
– Em xin lỗi, củng tại em. Đáng nhẻ hôm đó em không nên nóng giận với anh…
– Là tại anh… anh không tốt… anh chỉ biết nghĩ cho mình… anh không nên áp đặt em như vậy.
– Được rồi. Là tại hai chúng ta, anh biết những ngày vừa qua em sợ thế nào không hả? Em sợ anh sẽ không tỉnh lại, em sợ bọn họ sẽ bắt em rời xa anh… Cũng may là anh chịu tỉnh lại.
– Anh xin lỗi. Cũng tại anh không tốt.
– Anh và Mỹ Liên là sao hả? Hôm bữa em thấy hai người đi chung.
– Anh và cô ấy không có bất cứ quan hệ nào cả. Là cô ấy tự đi theo anh.
– Nhưng rõ ràng em thấy hai người rất vui vẻ mà.
– Thì… anh muốn chọc tức em…
– Thật chứ?
– Thật. Anh thề. Anh chỉ yêu mỗi em.
– Này theo anh.
– Đi đâu vậy? Anh chưa khoẻ mà.
– Không sao. Đi với anh.
Anh kéo tôi ra cổng bệnh viện. Sau đó bắt taxi về nhà anh. Đừng nói với tôi là anh muốn dẫn tôi gặp ba mẹ anh nha?
– Em ngồi yên đây. Anh vào nhà rồi ra liền.
Ôi. May quá, Bảo Dương vào rồi ra liền. Đồng nghĩa với việc tôi không phải vào nhà anh. Không vào nhà thì không phải gặp ba mẹ anh. Không sao.
Anh vào nhà lấy cái gì đấy, nhìn có vẻ bí ẩn, sau đó nhanh chóng quay trở lại.
Chúng tôi lại ra biển. Nơi có nhiều kỉ niệm nhất đối với tôi và anh!
– Sao lại ra đây? Gió lạnh không tốt cho sức khoẻ anh đâu.
– Đi dạo một chút thôi. Em biết không, những ngày xa em… hôm nào anh cũng ra đây ngồi…
– Làm gì?
– Không biết nữa, chỉ muốn ra đây thôi…
Lạ thật, hôm đó tôi cũng ra biển nhưng lại không gặp anh… có lẽ ông trời không muốn tôi gặp anh vào lúc đó, có lẽ người biết rằng nếu tôi gặp anh thì tôi sẽ lại yếu lòng, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể thắng con tim, đành chấp nhận bỏ lí trí mà quay về bên Bảo Dương.
– Tặng em – Anh đưa cho tôi 1 cái hộp hình chữ nhật đứng rất đẹp – Mở ra xem đi.
– Đồng hồ cát – Tôi mở ra xem – Sao lại tặng em?
– Em không nhớ hôm nay là ngày gì à?
– Ngày gì? – Tôi ngây ngô hỏi.
– Valentine đó đồ ngốc!
– Valentine? Anh mới tỉnh lại sao nhớ hay vậy?
– Thật ra anh tỉnh vào hôm qua rồi! Chỉ có em ngốc là không biết thôi! Haha…
– Anh dám gạt em… – Tôi đánh vào ngực anh.
– Đau, anh là bệnh nhân đấy.
– Kệ anh. Ơ, nhưng valentine sao lại tặng em đồng hồ cát?
– Em biết không đồng hồ cát gồm ba phần. Phần trên là tương lai, phần đang chảy là hiện tại, phần chảy qua rồi là quá khứ. Cát đang chảy là thời gian đang trôi qua. Cát chảy qua rồi thì không thể nào lấy lại được, thời gian cũng vậy. Cho nên chúng ta phải trân trọng những gì đang có để sau này không phải hối tiếc. Anh cũng vậy, em là thứ quý giá nhất mà anh phải trân trọng. Ngốc à!
– Nhưng em lại không có quà tặng anh.
– Có mà.
– Hả có gì..? – Tôi thắc mắc.
– Tặng em cho anh được rồi!!
– Này nhắm mắt lại đi…
– Làm gì?
– Nhắm đi.
Đợi anh nhắm mắt rồi tôi mới bước lại hôn vào má anh. Nụ hôn thay cho món quà valentine. Thật ra tôi muốn tặng anh rất nhiều thứ lãng mạn, cơ mà vào giây phút này trong đầu tôi không nghĩ được gì hơn.. vả lại bây giờ nếu muốn tặng thì cũng chẳng thể nào. Mấy hôm nay lo cho anh đến nổi tôi quên luôn hôm nay là valentine nên có kịp chuẩn bị gì đâu.
Từ khi làm hoà với anh, tôi và anh không còn giận hờn vô cớ nữa. Nhưng cũng chẳng có thời gian gặp nhau thường xuyên. Năm nay là năm cuối cấp của anh. Tôi muốn anh chuyên tâm học tập nên cũng chẳng dám phiền.
[Ting] là chuông tin nhắn. Tôi vội mở điện thoại ra xem. Là tin nhắn từ Bảo Dương.
“Em đang làm gì vậy? Anh nhớ em”
Biết ngay mà, thế nào nội dung cũng như vậy. Hơn tuần nay ngày nào vào giờ này Bảo Dương cũng gửi tin nhắn cho tôi với cùng nội dung. Không biết anh có dùng chế độ auto không mà hôm nào cũng y như vậy.
“Em vừa học xong chuẩn bị đi ngủ”
Nhưng tôi cũng chăm rep tin nhắn lắm nha. Mặc dù có một câu hỏi nhưng mỗi hôm tôi lại rep khác nhau. Ví dụ như “em đang ăn” hay là “em đang cua zai”, có hôm tôi lại rep “có thằng cua em, em lỡ đồng ý rôi ^^” cơ mà anh chả có chút phản ứng gì… không lẽ anh biết tôi nói dối…
“Mai anh qua đón em đi học”
“Ngủ ngon”
Tôi thuộc tuýp người không thích dài dòng. Kể cả nhắn tin với anh cũng vậy. Chỉ vỏn vẹn vài chữ.
Kết thúc cuộc nhắn tin lãng xẹt. Tôi lôi quyển tiểu thuyết ra đọc. Tôi nói dối anh đấy tôi chưa ngủ đâu. Hôm nào tôi cũng thức đến mười hai giờ khuya chỉ để đọc ngôn tình. Nhưng tôi không muốn anh lo nên mới không nói. Đây không quy vào tội cố ý nói dối đâu chứ?
6h30 am. Anh đứng trước cửa nhà. Củng chẳng thèm gõ cửa hay gọi tôi một tiếng. Đơn giản vì tôi đi… đổ rác mới thấy anh. Nhanh chóng vào nhà lấy balo sau đó cùng anh đi học.
– Mai đi chơi nhé! – Đi được một đoạn thì anh lên tiếng hỏi tôi.
– Đi đâu? – Tôi quay phắt sang, tròn xoe mắt chờ đợi.
– Nhà thờ – Bảo Dương đáp một cách ngắn gọn.
– Làm gì? – Tôi hỏi tiếp.
– Cầu duyên.
– Người ta nói đi chùa cầu duyên còn anh đi nhà thờ cầu duyên à. Haha – Tôi cười lớn chọc anh.
– Miễn có em đi đâu cũng được – Dứt lời, Bảo Dương liền lấy tay anh nắm tay tôi đặt vào ngay ngực anh.
– Tào lao. Lo học đi. Anh hứa rồi mà. Chới bời gì – Tôi phủ phàng rút tay lại.
– Học cả tuần nay rồi đấy. Đầu sắp nổ tung luôn đây này – Anh chỉ vào đầu mình – Mai đi nha…
– Ừm… để suy nghĩ…
– Suy nghĩ gì nữa… đồng ý nha.
– Thôi được rồi.
(Tg: chương này hơi ngắn thì phải, chương sau au sẽ bù cho mọi người nha)