Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 22: Giao thừa


Hai mươi chín tết, bảy người thành phố chúng tôi lại tiếp tục được cô nàng “nhà quê” Tuệ Lâm dẫn đi thăm quan khắp nơi. Ăn không biết bao nhiêu thứ, chơi không biết bao nhiêu trò. Còn được ghé thăm các phong tục lạ của các ngôi làng ở thị trấn bên cạnh nữa. Nào là “Chào năm cũ, đón năm mới” hay là “lễ hội mùa xuân” tất cả đều rất vui, rất náo nhiệt.

Choạng vạng tối, chúng tôi bắt đầu trở về. Lại sắp được ăn những món ăn mẹ nấu, lại sắp được gặp mẹ, lại sắp được ngủ chung với mẹ, thật sự tôi rất vui. Tết năm nay có mẹ và mọi người bên cạnh, tôi sẻ không còn cô đơn như những năm trước nữa, tự nhiên tôi thấy lòng mình háo hức một cách kì lạ.

– Con chưa ngủ à? – Mẹ bất ngờ lên tiếng hỏi khi tôi vẫn nằm trằn trọc không ngủ được.

– Con không ngủ được – Tôi thở dài đáp.

– Sao vậy, con nhớ…

– Con không có! Con chỉ buồn thôi… – Không để mẹ nói hết câu tôi chen ngang cắt lời.

– Có chuyện gì nói mẹ nghe – Mẹ tôi nhẹ nhàng khuyên bảo.

– Bao giờ gia đình mình mới được như xưa hả mẹ? – Tôi vùi đầu vào lòng mẹ, nghẹn ngào hỏi.

– Mẹ… mẹ hát ru con ngủ nha.

– Mẹ đừng đánh trống lãng.

– Con đừng làm khó mẹ. Con lớn rồi, con cũng sắp có cuộc sống của chính mình… ba mẹ không thể như lúc trước được… con biết mà.

– Vâng, mẹ hát ru con ngủ đi…

– Cái con bé này, lớn rồi mà như con nít…


– Lúc nảy mẹ nói mà…

– Được rồi… [ầu ơ á á dí dầu……….]

Lời mẹ hát văng vẳng bên tai nhưng tôi không tài nào ngủ được, mẹ càng hát, nước mắt tôi càng chảy nhiều hơn. Tôi biết mẹ cũng vậy vì giọng mẹ ngày càng lạc đi. Tôi phải làm sao bây giờ. Đến khi nào gia đình tôi mới có một cuộc sống bình yên đây?Hay là mãi mãi không bao giờ.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, tôi không thể nào buồn hoài được. Chuyện gì qua rồi sẻ để cho nó qua. Tôi phải sống cho hiện tại và tương lai vì vậy từ nay tôi sẻ không buồn vô cớ như tối qua nữa.

Gia đình lớn của tôi lại tất bật dọn dẹp nhà cửa. Mẹ và Tuệ Lâm thì nấu ăn. Sau bao nhiêu năm xa cách thì bây giờ tôi lại được thưởng thức món thịt kho tàu ngon nhất từ mẹ rồi.

– Mọi người tối nay gia đình mình cấm trại đi – Minh Hoàng đề xuất ý kiến.

– Hay đấy – Bảo Dương cũng tán thành.

– Vậy tối nay gia đình mình sẻ nấu bánh chưng rồi cùng nhau đón giao thừa được chứ? – Mẹ.

– Đồng ý – Cả bọn vui vẻ đồng thanh.

Thấm thoát một năm lại trôi qua, năm mới lại sắp đến, thời khắc giao thừa cũng đang cận kề. Vừa nấu bánh chưng, cả bọn chúng tôi rồi cả lũ nhóc hàng xóm cùng ngồi xếp thành vòng tròn bên “bếp lửa”. Mọi người ca hát trong thiệt vui tai, đến khi đã bí bài, bọn tôi lại bắt đầu trò chơi mới chúng tôi và lũ nhóc hàng xóm sẻ chơi trò “nói thật”.

Cằm cái chai trên tay, người xoay đầu tiên là Gia Linh, mũi chai chỉa thẳng vào người Bào Dương. Khà khà! Người đầu tiên “được nói thật” là chàng playboy nhà ta.

– Anh có yêu Tuệ Nghi không? – Gia Linh hất mặt hỏi.

– Xời hỏi vậy củng hỏi – Tôi đắc thắng.

– Không…

Câu trả lời của Bảo Dương khiến mọi người sửng sốt, đặc biệt là tôi. Nụ cười trên môi tôi tắt hẳn thay vào đó là một sắc mặc méo xệch đến khó coi. Nhìn tôi có vẻ không ổn. Minh Hoàng liền lên tiếng trách móc Bảo Dương.

– Dương sao mày lại…

– Tao chưa nói xong mà… không yêu mà là rất yêu! – Bảo Dương lập tức cắt lời Minh Hoàng.

Omg! Cái tên này. Làm tôi “lên voi xuống chó” vậy đấy. Bực thật. Lúc nảy tôi còn tưởng… mà thôi bỏ đi, bây giờ đến lượt Bảo Dương quay. Mất vài phút sau cái chai mới dừng lại và người tiếp theo phải nói thật chính là… Tuệ Lâm.

– Em đang thích cậu bạn đối diện đúng không? – Bảo Dương khoái chí hỏi.

– Em… em… – Tuệ Lâm ngập ngừng.

– Trả lời đi… trả lời đi… – Mọi người đồng thanh hối thúc nhóc trả lời.


– Đúng vậy… – Im lặng một lúc nhóc cũng chịu trả lời.

Nhanh chóng cái chai lại quay đi, và lần này đến lượt tôi. Tôi nhìn Tuệ Lâm bằng ánh mắt hết sức “bi thương” nhất có thể. Nhưng con bé không hề để ý… Nó xoáy vào tâm can tôi…

– Chị có yêu anh Dương không? Nếu trả lời có, chị hôn anh Dương 1 cái. Nếu trả lời không anh Dương sẻ hôn chị.

Trời ạ! Cái con nhóc này. Chị sẻ tính sổ với cưng, cả vốn lẫn lời. Cưng hãy đợi đó. Dương Tuệ Lâm. Cưng sẻ biết tay chị…

– Trả lời đi, trả lời đi… – Đến lượt tôi bị mọi người hối thúc.

Vốn dĩ tôi định trả lời là không… Nhưng không hiểu sao tôi lại nói có. Trời ơi, ngượng chín mặt, biết làm sao bây giờ.

– Ơ, nhưng tại sao phải hôn. Không phải mỗi người chỉ được hỏi một câu thôi sao? – Tôi biện minh.

– Em là người hỏi em có quyền. Không biết hôn đi… hôn đi – Sau câu nói đó, mọi người lại tiếp tục đồng thanh hô vang “hôn đi… hôn đi…”

– Được rồi, mọi người đừng làm khó cô ấy nữa. Tôi có chuyện muốn nói với Tuệ Nghi, mọi người cứ tiếp tục đi – Dứt lời Bảo Dương liền đứng lên nắm tay tôi lôi đi.

Sau vườn 

– Sau lại kéo em ra đây? – Tôi tròn xoe mắt hỏi anh.

– Không thì em định hôn anh trước mặt mọi người sao? – Bảo Dương nở nụ cười đầy thách thức.

– Ờ hen.. hì hì.. dù sao củng cảm ơn anh.

– Cảm ơn suông thôi sao?

– Chứ muốn sao?

– Đây – Dương lấy tay chỉ vào má mình – Hôn anh đi!


– Tại sao phải hôn?

– Lúc nảy chưa hôn, bây giờ hôn chỉ mình anh thấy. Mọi người đều không thấy em lợi quá còn gì?

– Hứ. Đồ lợi dụng! Anh đúng là…

Chưa kịp nói hết câu, Dương kéo người tôi lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn. Một cách nhẹ nhàng nhất. Phải! Anh đang hôn tôi và tôi củng đang đáp trả lại. Lần đầu tiên tôi đáp trả lại nụ hôn của anh. Một cảm giác ấm ấp, một hương vị ngọt ngào không tả được. Ừm, là cảm giác hạnh phúc, là hương vị của tình yêu…

2 phút sau

[Rầm]

Một đám người lớn có nhỏ có đang té ngã nằm chồng lên nhau trước mặt tôi. What the hell? Cái quái gì đang diễn ra thế? Lúc nảy chỉ là hôn má cho mọi người xem mà không chịu. Kết quả bây giờ hôn môi và tất cả mọi người đều nhìn thấy.

– Mọi người đang làm gì thế hả? – Tôi lấp bấp.

– Hề.. hề.. không có gì… 2 người cứ tiếp tục… bọn tôi đi đây.

Đợi mọi người đi khuất, tôi mới quay sang nhìn Bảo Dương, anh cũng vậy. Là vô tình hay trùng hợp thế rồi cả 2 phá lên cười… một nụ cười của hạnh phúc!

Cùng lúc đó [Đùng… Đùng…] tiếng pháo bông bắt đầu vang lên. Những cánh pháo bông sáng rực trên bầu trời. Thời khắc ấy đã đến. Năm đầu tiên chúng tôi đón giao thừa bên cạnh nhau. Bảo Dương ôm tôi, tôi mĩm cười hạnh phúc nhìn anh. Anh lại nhìn tôi, hôn vào trán và má tôi. Chúng tôi lại tiếp tục nhìn lên bầu trời. Tiếng pháo bông dần nhỏ đi và cuối cùng cũng tắt hẳn… đâu đó chúng tôi nhìn thấy một hình trái tim trên bầu trời trong vài giây rồi dần tan biến…

– Anh Yêu Em… – Bảo Dương khẽ thì thầm bên tai tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.