Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 13: Có anh rồi mọi chuyện sẽ ổn... Phải không?


Hôm nay là ngày thứ 2 Gia Hân nghĩ học, không biết nhỏ có xảy ra chuyện gì không nữa nên tôi quyết định sẻ đến nhà nhỏ. Ơ nhưng mà… kia không phải là Minh Hoàng và Gia Hân sao? Tôi lật đật 3 chân 4 cẳng chạy lại chổ 2 người họ.

– Gia Hân, Minh Hoàng!

[Hộc…. Hộc….]

– Tính qua nhà mày mà gặp mày ở đây thì tốt quá.

– Qua nhà tao làm gì?

– Thì hỏi xem sao mày nghĩ học, mà sao 2 người lại ở đây.

– Bọn tao đi……. – Nhỏ Hân chưa kịp nói hết câu thì Hoàng đã chen ngang – Tình cờ gặp thôi.

– Sao 2 hôm nay mày nghĩ học vậy con quỷ, tao hỏi mà không trả lời.

– Tao bị bệnh.

– Bệnh gì có sao không? Uống thuốc chưa?

– Không sao. Thôi tao về trước nha. Bye bye – Lời nói đi đôi với hành động, nhỏ kéo tay Hoàng đi như mún tránh né điều gì đó.

Con nhỏ này hôm nay đúng là lạ thật, nói chuyện thì cứ sao sao ý nhờ, lại còn đi chung với anh Hoàng. Hỏi bệnh gì thì không nói, đúng là có vấn đề, thường ngày Gia Hân có như vậy đâu nhỉ?

Bảo Dương bảo có việc bận không đưa tôi đi làm được nên tôi đi xe bus. Mà vậy cũng tốt, đi xe bus tôi thấy thoải mái hơn lại không phiền Dương nữa. Quay lưng bước về hướng xe bus thì gặp nhóc Tuệ Lâm đứng đợi xe bus, tôi liền khều vai nhỏ.

– Hey nhóc mấy hôm nay em trốn đâu? – Tôi chọc nhóc.

– Em đâu có, chỉ tại em đi tìm việc làm.

– Tìm việc sao, sao lại tìm việc? Gia đình không lo cho em sao?

– Dạ em sống ở đây có một mình ạ, mẹ em sống ở quê, em cần việc làm để tự lo cho bản thân ạ.

Hoàn cảnh con bé cũng giống tôi quá. Tự lo cho bản thân, nhưng con bé vẫn hơn tôi, nó còn gia đình quan tâm, tôi thì không. Nó vẫn có người để lo lắng, tôi lại càng không.

– Hay là em qua chổ chị làm nha.

– Được vậy thì tốt quá ạ.

– Ừm, công việc nhẹ lắm, em yên tâm.

– Dạ em cảm ơn chị nhiều lắm.

Giới thiệu con bé với chị quản lí xong tôi quay lại với công việc. Một ngày giống mọi ngày. À không phải nói là giống hôm qua vì hôm nay Thiên Minh lại đến đây ăn. Song đó tôi cũng chính là người được zai đẹp yêu cầu phục vụ. Nói thế thôi chứ tôi buông dưa lê vài ba câu với anh rồi lại tiếp tục công việc.

Đi có người đưa, về có người rước dần dần cũng thành thói quen. Hôm nay Bảo Dương không đến tôi có chút gì đó hụt hẫng. Cũng phải thôi mấy tháng nay anh luôn là người chờ tôi khi tôi bước ra khỏi cánh cửa đó cơ mà…

Cả buổi chiều hôm nay không gặp Bảo Dương, cũng không đi chơi đâu cả. Bây giờ rãnh rổi sanh nông nổi. Tôi bắt đầu loi laptop ra chơi game, lướt web, online. Hề hề mới onl đã có người inbox rồi kìa.

Amy Nguyen: Hello bạn hiền, lâu quá không liên lạc.

Nghi Mèo: Oh. cơn gió nào đưa Thiên Di đến đây vậy?

Amy Nguyen: Gió độc mang tên Thiên Minh đấy =)))))


Nghi Mèo: Đùa thôi, dạo này vẫn tốt chứ?

Amy Nguyen: Tốt. Còn mày. Sao lâu nay không liên lạc với tao.

Nghi Mèo: Tao bận =)))))

Amy Nguyen: Gia đình mày thế nào? Mày ổn chứ?

Nghi Mèo: Gia đình tao “rất tốt”. Tao vẫn ổn.

Nghi Mèo: Chừng nào ra bắt chàng đây?

Amy Nguyen: Chàng gì chứ, thôi tao bận rồi, bye nha =))))

Hỏi tới là trốn chứ bận khỉ gì. Con nhỏ lắm chuyện này, công khai hẹn hò trên facebook mà còn dám phủ nhận. Tao thề bắt mày khai bằng được con chó ạ =)))))

Đấy đấy, lại đau đầu nữa rồi đấy, haiz, sao gần đây mình cứ đau đầu hoài nhỡ, ngủ không được mà còn thêm chứng đau đầu, không lẽ mình bị gì ta… ôi! Bậy! Bậy quá! Nghi, không được nói linh tinh. Mày thì làm sao bị gì chứ.

Mai là sinh nhật lần thứ nhất của 2 đứa em cùng cha khác mẹ với tôi rồi, biết làm sao đây. Đi. Không đi. Đi. Không đi. Đi…

– Mèo, em ngồi lãm nhãm gì vậy?

– Bảo Dương lại đây nói nghe nè.

– Hửm?

– Mai là sinh nhật em em.

– Ừm.

– Là em chùng cha khác mẹ với em.

– Ừm.

– Em có nên đi không?

– Ừm.

Cái anh này, bị đean hả, tôi nhào vô quánh anh ấy tới tắp. Bực mình đang nói chuyện nghiêm túc mà cứ cà rỡn hà.

– Đừng đánh nữa. Đau…

– Cho anh chết lun.

– Được rồi. Anh chịu thua. Đi với anh…

– Đi đâu?

– Đi rồi khắc biết.

Cái tên hâm này lên cơn level max hay sao ý? Tự nhiên tôi đang nói chuyện nghiêm túc vậy mà giờ loi tôi đi đâu vậy không biết.

Là cửa hàng đồ chơi, nhưng sao đưa tôi đến đây chứ. Tôi có còn là con nít đâu. Chạm dây thần kinh hay sao vậy trời.


– Lựa đi.

– Lựa gì?

– Quà cho em em.

– Hả?

– Thì lựa quà mai đi sinh nhật hả gì nữa.

– Ờ.

Gì vậy trời? Tôi hỏi anh có nên đi không? Anh không trả lời mà dẫn tôi đi lựa quà. À hỉu rồi, vậy là đi. Ừm! Dù sao nó cũng là em tôi. Con nít không có tội. Kẻ đáng trách là mẹ của bọn nó thôi. Mà biết chọn quà gì bây giờ. Khả An thì mua gấu bông được. Còn Khắc An, nó là con trai mà, làm sao mua gấu bông được chứ?

– Bảo Dương, bé trai thường thích quà gì – Tôi kéo tay Dương lại, lôi đi dọc xuống phía dưới vì ở dưới là khu đồ chơi dành cho bé trai.

– Xe điều khiển hay siêu nhân gì đó.

– Nó còn nhỏ thì làm sao mà chơi?

– Ngốc! Vậy tặng thứ khác.

– Thứ gì.

– Cái này được nè – Dương cầm một đôi giày với một chiếc mũ len lên đưa trước mặt tôi.

– Đẹp thế.

– Em thích không?

Tôi tròn xoe mắt gật đầu. Sau hành động của tôi thì Dương liền lấy một cái nón len khác màu trắng có hình mèo kitty đội lên đầu tôi.

– Nhìn trẻ con quá.

– Em nghĩ em người lớn à?

– Cái anh này.

Lại một cuộc rượt đuổi diễn ra, tôi rượt Dương chạy, 2 đứa tôi chạy đến đâu thì ồn ào đến đấy. Lát sau không hỉu tôi rượt Dương kiểu gì mà bây giờ thành ra tôi chạy anh ấy đuổi theo. Tôi cứ đâm đầu về phía trước không nhìn đường mà chạy… và chuyện gì đến cũng đến… tôi đâm thẳng vào một người nào đó khiến tôi ngã chúi mũi lên người đó. Bảo Dương từ đâu bay lại kéo tôi ra. Kết quả người con trai kia ngã “chổng mông” xuống đất. Dương thì đưa tay với đến cái kệ gấu bông níu lại để không bị ngã, kết quả cái kệ kia ngã banh chành. Tôi thì thảm nhất, tôi không biết trời đất gì nữa. Đúng ra là tôi bình an rồi nhưng nhờ phước từ tên Dương làm ngã kệ kia mà chúng đè lên người tôi hết. Trời ơi! Sao số con khổ vậy nè. Ông trời có ganh tỵ con đụng trai đẹp thì có thể nói với con mà:))) sao lại làm con thành ra nông nổi thế này.

Sao một hồi băng bó vết thương trên tay với một cục u to đùng trên đầu tôi mới phát hiện ra mình không bị ch***. Sao lạ vậy ta, ba chúng tôi phá mún banh cửa hàng nhà người ta mà lại không hề bị la mắng 1 tiếng. Ngược lại mấy chị nhân viên còn chăm sóc tôi “một cách tận tình” nữa. Thôi kệ, chắc do 2 chàng soái ca trước mặt họ… nên họ mới đâm ra mù quán như vậy ấy nhờ. Mà khoan. Sao Thiên Minh lại ở đây. Không lẽ người tôi đụng trúng là anh Minh sao? What the hell? Trời ơi mất mặt quá đi mất. Biết đào đâu ra cái lỗ mà chui xuống bây giờ… mà tất cả cũng tại tên Dương tiễn dỡ hơi kia kìa… Phá làng phá xóm cho tui dạ lay vậy nè:(((((

– Anh Minh, em xin lỗi – Tôi nói lí nhí.

– Không có gì đâu, sự cố thôi mà.

– Hai người quen nhau sau – Dương từ đâu xuất hiện.

– Nảy giờ anh đi đâu?


– Mua thuốc cho em.

– Đây là Thiên Minh bạn lúc nhỏ của em – Tôi chỉ vào anh Minh – Còn đây là Dương…

– Bạn trai cô ấy – Chưa kịp nói hết câu, anh đã chen ngang.

– Mà anh đến đây làm gì vậy? _ tôi hỏi Minh.

– Mua quà cho Khả An và Khắc An. Ba em mới mời anh dự sinh nhật 2 nhóc. Chắc 2 nhóc dể thương lắm nhỉ?

– Em… em cũng không biết,

– Em chưa gặp 2 nhóc à?

– Chưa… em còn đang phân vân không biết nên đi hay không đây.

– Này 2 người xem tôi là người vô hình à? – Dương cáu chắc do bị bơ nảy giờ.

– Thôi 2 người tiếp tục mua đi. Anh về trước. Mai gặp, nhớ đi nha không đi anh giận đấy…

– Em biết rồi – Tôi ỉu xìu.

Kể cũng lạ Thiên Minh đó không lẽ là khắc tinh của tôi hay sao mà mỗi lần gặp anh ta thì y như rằng tôi sẻ xảy ra chuyện không may. Lần trước thì đụng anh ta làm sách văng tứ tung. Lần này thì là gấu bông, là hoạ hay là phúc đây??

– Nhớ đi nha…. không đi anh giận đấy – Dương nháy lại lời Minh sau khi anh ấy đã đi.

– Ghen hả?

– Có thì sao mà không thì sao??

– Thì kệ anh chứ sao, em còn chưa tính sổ với anh dụ này – Tôi chỉ vào tay mình – Thôi đi lựa quà tiếp đi.

– Mai anh đi với em được không?

– Anh… đi với em? – Tôi hỏi ngược lại Dương – Tại sao?

– Anh không yên tâm.

– Gì?

– Em và anh chàng lúc nảy.

– Trời. Em với Minh chỉ là bạn thôi. Anh hâm à.

– Theo trực giác của 1 người đàn ông anh thấy anh ta có tình cảm với em.

– Thôi được rồi. Anh muốn sao thì tuỳ.

Người ta thường nói chuyện gì bạn không mong nó đến nhất thì nó đến rất nhanh. Tôi cũng vậy, cái ngày mà tôi không mong chờ nhất cuối cùng cũng đến. Sinh nhật Song An. Dẫu sao tôi cũng là chị ruột bọn nó. Sau 1 đêm suy nghĩ cúi cùng tôi quyết định không trốn tránh nữa mà đường đường chính chính đến đó.

Mặc trên người một cái áo croptop ngắn tay và chiếc quần jean mài rách ngang đùi, chân mang giày bata. Tóc uốn lọn xoả ngang vai như thường ngày. Và còn 2 thứ rất quan trọng không thể thiếu đó chính là sợi dây chuyền Bảo Dương tặng và vòng tay mẹ tặng. Một phong cách quá quen thuộc với Lâm Tuệ Nghi:)) nhưng mà như vậy nhìn có “bụi” quá không ta. Đấu tranh tư tưởng một lúc tôi quyết định để vậy và không thay đổi gì nữa. Bước ra cửa đã thấy soái ca Bảo Dương đứng dựa người vào chiếc BMW. Chiếc áo sơ mi cùng quần jean càng tôn lên body chuẩn của anh, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có anh bên cạnh. Một người con trai mà biết bao đứa con gái mơ ước.

– Đi thôi.

– Em định bận vậy đi hả?

– Ừm.

– Nhìn bụi quá.

– Không sao… em đến tặng quà và nhìn mặt 2 nhóc rồi về. Không dự party đâu.

– Tuỳ em vậy.


Oh my god! Nhìn 2 nhóc dể thương quá đi. Mặc dù 2 giới tính khác nhau nhưng khuôn mặt lại giống nhau như đúc. Cái vầng trán cao thông minh, cặp mắt hai mí tuyệt đẹp, sống mũi dọc dừa, môi hồng chúm chím. Còn cái làng da trắng mịn như ngọc nữa. Tôi chắc chắn rằng sau này 2 nhóc này sẻ trở thành hotboy và hotgirl giống chị của nó (tự sướng chút kk). Tôi và Dương chơi đùa với 2 nhóc một lát, thì ba tôi vào.

– Ba/ chào bác – Tôi và Dương đồng thanh.

– Ba rất vui vì con đến.

– Tất nhiên rồi, nó là em của con mà. Mà mẹ bọn nó đâu ba?

– À bà ấy đang makeup, ra liền ngay ấy mà.

– Vậy thôi con về trước nha ba, quà con đưa cho dì Bảy rồi ạ. Chào ba.

– Con không ở lại dự party sao?

– Không ạ. Con có việc. Con với Dương đi trước nha. Tạm biệt ba.

– Con chào bác.

Dương lái xe chở tôi… à anh không chở về nhà mà chở ra biển. Tôi có 1 trí nhớ khá tốt, nên tôi vẫn nhớ đường ra biển. Nhưng sao giờ này anh còn chở tôi ra biển? Lại giở trò gì đây.

Đêm nay biển không vắng như hôm mà Dương đưa tôi đến. Cách đoạn tôi lại thấy những couple tựa vai nhau, ôi gato chết mất. Tự nhiên tôi cũng muốn mình được như vậy. Nhìn họ nói chuyện một cách bình yên đến lạ. Tôi với Dương có khi nào được như vậy đâu nhờ? Gặp nhau toàn cãi lộn, không thì cũng… đánh lộn. Thử hỏi mấy chuyện lãng mạn này ngoài hôm tỏ tỉnh đó ra thì làm gì có.

Gần cúi bãi biển, nơi có tảng đá lớn kia. Chúng tôi lên đó ngồi… hóng gió. Kể ra thì cũng lãng… xẹt nhỡ…. từ thành phố chạy xe mấy tiếng đồng hồ ra biễn hóng gió… Cả 2 không ai nói lời nào.

Bất ngờ tôi cảm thấy Dương đang kéo đầu tôi về phía vai anh. Không lẽ anh “nghe” được suy nghĩ của tôi hả trời!

Chúng tôi lại lặng im. Bầu trời đêm đầy sao. Tiếng sóng biển ào ào. Sao tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ.

– Bảo Dương…

– Hửm?

– Sao này anh có rời xa em hông?

– Sẽ không bao giờ – Anh trả lời dứt khoác.

– Vậy sau này anh có làm em bùn không?

– Anh không hứa sẽ không làm em buồn, nhưng ở bên cạnh anh em sẽ vui và hạnh phúc…

– Em có thể tin anh?

– Đương nhiên rồi, không lẽ lời nói của anh không đáng tin đến vậy sao?

– Không, em tin anh mà..

– Nghi này.

– Sao anh?

– Nếu sau này, chỉ là nếu thôi nha… nếu anh rời xa em… em sẻ hận anh chứ?

– Có lẽ…

– Sẻ không yêu anh nữa?

– Ngốc! Em có nói yêu anh sao – Tôi đánh vào đầu anh 1 cái, rồi cười xuề xoà.

– Vậy thôi. Chúng ta về.

Anh toan đứng lên thì tôi nắm lấy cổ tay anh kéo lại… Phải, tôi không mún về. Ở bên anh bình yên lắm. Tôi ước thời gian dừng lại thì hay biết mấy. Tôi sẻ mãi ở bên cạnh anh như lúc này đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.