Đọc truyện Nan Từ – Chương 16
Điền Điềm ngồi phía sau xe, ngơ ngác đưa tay sờ sờ băng gạc trên đầu.
Y nhìn Thiệu Huy ngồi phía trước lái xe, mi mắt một lúc lâu mới chớp một lần.
Ở góc nhìn này, đối với y mà nói là rất mới mẻ.
Năm đó y mới biết lái xe, bối rối cùng trúc trắc khi chạy xe trên đường, Thiệu Huy luôn sợ y có chuyện, thường ngồi ở ghế phó lái theo dõi y. Nhưng đa số đều là do Thiệu Huy lái, bởi hắn không thích dùng tài xế, cho nên hầu hết đều là tự mình lái xe.
Điền Điềm không nỡ ngồi vào hàng ghế sau, chỉ tha thiết mong chờ ngồi ở ghế phụ như vô ý mà lén lút nhìn người bên cạnh.
Mỗi một ánh mắt, đều chưa đầy tình yêu của y.
Bọn họ mới kết hôn không bao lâu, người ông ngoại nằm trên giường bệnh triền miên của y đột nhiên bệnh tình trở nên nguy cấp, lúc đó y lòng như lửa đốt mà cấp tốc chạy về quê nhà, không kiềm chế được mà ngồi bên cạnh ghế lái khóc nấc lên, Thiệu Huy ngồi bên cạnh y bận trước bận sau, liên hệ bệnh viện, liên hệ chuyên gia, có thể nói đây là lần thứ nhất y nhìn thấy được sức mạnh của tiền và rquyền lực.
Tiền và quyền lực không mua được mạng sống, lại có thể mua được cơ hội để sống.
Ít nhất, những thứ này có thể cho Điền Điềm được ở bên cạnh ông ngoại 1 tháng cuối cùng.
____________
Sau khi an táng xong, bà ngoại lại không muốn cùng bọn họ đi.
Bà ngoại nói bà cả đời sinh ra và lớn lên ở đây, đã sớm quen thuộc rồi, lá rụng về cội không muốn rời đi.
Trước khi đi, Điền Điềm bị bà ngoại kéo vào trong phòng ngủ, cho y một cọc tiền lớn.
“Bảo bối a, thay bà cảm ơn cậu Thiệu. Nếu không có cậu ấy, ông ngoại con còn không biết phải chịu khổ đến bao giờ.” Bà ngoại hai mắt đẫm lệ nắm chặt tay y, “Nhưng chúng ta lại không thể cứ như vậy thoải mái hưởng thụ sự giúp đỡ của người khác, hai đứa các con sống với nhau vốn đã khó, bà ngoại không thể tăng thêm áp lực cho con nữa… Lần này cậu ấy bỏ ra số tiền lớn như vậy cho nhà chúng ta, người nhà cậu ấy sẽ nhìn con như thế nào, người xung quanh sẽ nói con như thế nào, bà đã lớn tuổi rồi, điều bận tâm cũng nhiều, mỗi lần nghĩ đến đều sợ hãi…”
“Bà ngoại, bà đừng nghĩ nhiều như vậy. Con và anh Huy bây giờ đã là người một nhà, anh ấy cũng là thật tâm thực lòng muốn giúp ông ngoại, bà cứ khách khí như vậy, anh ấy nếu nghe được sẽ rất đau lòng…” Vào lúc ấy Điền Điềm không hiểu những điều bà ngoại nói, trong lòng chỉ có không phục.
“Con, con sao lại cứ phải muốn ở cùng với người có gia cảnh như vậy cơ chứ… Aizz…” Bà ngoại ở trước mặt y thở một hơi thật dài, như khi còn bé mà đưa tay sờ sờ mặt y, “Bà chỉ hy vọng, bảo bối nhà chúng ta có thể vui vẻ sống tốt, những điều khác bà cũng chẳng cầu… Lần tiêu tốn này, bà sẽ từ từ trả, chúng ta không được nợ nhà người ta, có biết không?”
__________
Điền Điềm vẫn còn đang đau lòng mà ngơ ngơ ngác ngác cứ như vậy cầm lấy cọc tiền do bà ngoại tích trữ, cùng Thiệu Huy rời khỏi nơi đó.
Vào lúc ấy y chỉ cảm thấy mỗi ngày ở bên Thiệu Huy đều hạnh phúc như được giẫm trên mây mà đi.
Nhưng y vẫn không ngộ ra thâm ý trong lời nói của bà ngoại khi đó, rồi lại bị câu nói của Thiệu Huy đối Trần Tư An mà như bị đánh một gậy thật mạnh vào đầu.
Y xứng sao?
Đương nhiên không xứng.
Càng đừng nói tới vốn dĩ y chỉ là một con chim sẻ vừa mới bắt đầu giả làm phượng hoàng, đến cơ hội biến thành phượng hoàng cũng không có.
Y nỗ lực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã không còn nợ hắn.
_____________
Thiệu Huy dừng xe, nhìn ra hàng ghế phía sau, thấy trợ lý Điền đầu đang quấn băng gạc lại vùi ở hàng ghế sau mà ngủ, hiếm thấy lại ngốc vô cùng.
Lửa giận trong lòng hắn sớm đã bị dọa chạy mất mấy trăm thước, hiện tại lại không nói được trong lòng có cảm giác gì.
Thiệu tổng không đánh thức người đang bị thương kia, xuống xe trước, vòng tới cửa sau xe, đem người cõng trên lưng.
Trên đùi hắn có vết thương cũ, nhiều năm như vậy ngoại trừ ngày mưa sẽ đau nhức cũng không có gì nghiêm trọng, trên lưng là Điền Điềm vốn chẳng nặng gì nên không có nhiều áp lực.
Đã nhiều năm qua rồi, làm sao vẫn nhẹ như vậy.
Thiệu Huy trong lòng nghĩ nghĩ, lại đem người trên lưng nhấc lên một chút, nhớ đến lần đầu tiên cõng Điền Điềm cũng là đi trên con đường này.
Sau khi bọn họ kết hôn liền dời ra khỏi Thiệu gia, quyết định ở đây thường trú.
Bạn tốt cùng bọn họ ăn mừng cũng bù đắp thêm một chút niềm vui, tới nhà ăn tân gia. Bọn họ tiễn khách liền đưa người đến cửa tiểu khu, Điền Điềm uống đến say lôi kéo tay áo hắn vui vẻ hàm hồ.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn đến như vậy của Điền Điềm, đôi mắt cũng không kiềm được cười đến nheo lại.
Đi không được hai bước, cư nhiên lại như đứa nhóc ngồi chồm hõm trên mặt đất không chịu đi.
“Anh Huy, anh kéo em lên đi.”
Thiệu Huy đưa tay ra kéo người, Điền Điềm đứng dậy rồi lại dính vào trong ngực hắn, lại híp mắt cười hỏi hắn: “Anh huy, anh cõng em về nhà có được hay không?”
Tên nhóc con này được nước lấn tới, nhưng hắn lại không nỡ ăn hiếp y, chỉ có thể không quản đôi chân vừa mới khỏi của mình mà cõng người kia gập nghềnh trở về nhà.
Thiệu tổng mặt không cảm xúc nhớ đến câu nói cuối cùng Điền Điềm nói với hắn.
“Thiệu tổng, chúng ta ly hôn đi.”
8 năm qua, người cõng là hắn, cái người trên lưng cũng chưa từng thay đổi, nhưng lại sẽ chẳng còn anh Huy, cũng sẽ chẳng còn nhà.