Nạn Nhân Thứ Tư

Chương 11


Đọc truyện Nạn Nhân Thứ Tư – Chương 11

Rizzoli nhìn dây ngăn cách hiện trường vụ án và phòng bệnh của Nina Peyton. Máu phun ra từ động mạch đã khô lại thành những vệt như lá cờ đuôi nheo bị ném lên sàn. Cô tiếp tục đi dọc hành lang, đến phòng cung cấp đồ, ở đó họ đã tìm thấy xác của viên cảnh sát. Lối vào phòng này cũng được chăng dây ngăn cách hiện trường. Bên trong có một đống thanh truyền, những giá đỡ đựng bô và chậu của bệnh nhân, những hộp găng tay. Tất cả đều vấy máu. Một trong những người của họ đã chết trong chính căn phòng này. Và đối với mỗi cảnh sát ở Sở cảnh sát Boston, việc truy tìm tên Bác sỹ phẫu thuật giờ trở thành một nhiệm vụ riêng và nghiêm túc.

Cô quay về phía nhân viên tuần tra đứng gần đó.

– Thám tử Moore đâu?

– Dưới bộ phận quản lý hành chính. Họ đang xem đoạn băng ghi hình của bệnh viện.

Rizzoli nhìn khắp hành lang nhưng không thấy máy quay. Chắc chắn họ đã không có đoạn băng nào quay cảnh ở hành lang.

Cô xuống cầu thang, vào phòng họp. Ở đó, Moore và hai y tá đang xem lại đoạn băng ghi hình. Không ai quay ra nhìn cô, tất cả đều đang tập trung lên màn hình hiện đoạn băng.

Máy quay hướng về thang máy tầng năm ở cánh Tây. Trên đoạn băng, cửa thang máy mở. Moore dừng hình.

– Đó! – Anh nói – Đây là nhóm đầu tiên ra khỏi thang máy khi bộ phận hôn mê được gọi đến. Tôi đếm được mười một người và tất cả đều vội vã lao ra.

– Đó là điều anh thường nhìn thấy khi gặp một ca hôn mê sâu – y tá trực nói – Thông báo được truyền khắp bệnh viện bằng hệ thống loa. Bất cứ ai có mặt cũng sẽ trả lời.

– Hãy nhìn kỹ những khuôn mặt đó – Moore nói ! Cô nhận ra tất cả mọi người chứ? Có ai đáng lẽ không ở đó không?

– Tôi không thấy rõ mặt. Tất cả đều đồng loạt bước ra.

– Còn cô thì sao, Sharon? – Moore hỏi y tá thứ hai.

Sharon cúi lại gần màn hình.

– Ba người ở đây là y tá. Hai người đàn ông ở bên này là sinh viên thực tập. Tôi cũng nhận ra người đàn ông thứ ba đó… – Cô chỉ lên góc màn hình – Một người già hơn. Những người khác trông khá quen nhưng tôi không biết tên họ.

– Được rồi – Moore nói. Giọng anh có vẻ mệt mỏi – Hãy xem phần còn lại! Vậy chúng ta hãy xem máy quay ở cầu thang.

Rizzoli lại gần hơn cho đến khi cô đứng ngay sau y tá trực.

Trên màn hình, những hình ảnh chạy ngược. Cửa thang máy đóng lại. Moore ấn nút Chạy và cánh cửa lại mở ra. Mười một người bước ra, di chuyển như một sinh vật nhiều chân trong khi vội vã đến nơi xảy ra hôn mê. Rizzoli thấy mặt họ có vẻ vội vã. Và thậm chí không có âm thanh, nhưng cảm giác về tình hình nguy kịch rất rõ ràng. Đám người đó biến mất ở góc màn hình bên trái. Cửa thang máy đóng lại. Một lúc sau, cánh cửa lại mở. Một đám người khác đi ra. Rizzoli đếm được mười ba người.

Vậy tổng cộng đã có hai mươi bốn người đã lên tầng năm trong vòng chưa đầy ba phút – đó là chỉ tính những người đi bằng thang máy. Có bao nhiêu người nữa đi cầu thang bộ? Rizzoli theo dõi và ngày càng ngạc nhiên. Hắn đã căn giờ hoàn hảo. Việc gọi bộ phận Hôn mê sâu đã tạo nên một cơn hỗn loạn. Mấy chục người từ khắp nơi trong bệnh viện đổ xô lên tầng năm, cánh Tây. Khi đó, bất cứ ai mặc áo khoác trắng có thể lẻn vào mà không bị chú ý. Tên sát nhân chắc chắn sẽ đứng ở phía sau thang máy, sau những người khác. Hắn sẽ cẩn thận để những người khác vây quanh mình trước máy quay. Họ lên cùng một kẻ biết rõ phương thức hoạt động của bệnh viện.

Cô nhìn nhóm người thứ hai ra khỏi màn hình. Hai khuôn mặt vẫn bị che khuất.

Giờ Moore thay băng. Cảnh nền thay đổi. Họ đang nhìn cánh cửa ở cầu thang. Không có gì xảy ra lúc đầu. Rồi cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác trắng, dáng vẻ to béo xuất hiện.

– Tôi biết cậu ấy. Đó là Mark Noble, một trong các sinh viên tập sự – Sharon nói.

Rizzoli lấy sổ gáy xoắn, ghi lại tên đó.

Cánh cửa lại mở ra. Hai người phụ nữ xuất hiện, cả hai đều mặc đồng phục màu trắng.

– Đó là Veronica Tam – y tá trực nói và chỉ vào người có tóc ngắn hơn – Cô ấy làm việc ở tầng năm, nhánh Tây. Cô ấy đang nghỉ thì có thông báo hôn mê sâu.

– Còn người kia?

– Tôi không biết. Tôi không nhìn rõ mặt cô ấy.

Rizzoli ghi lại:

10 giờ 48 phút, máy quay cầu thang.

Veronica Tam, y tá, tầng năm cánh Tây.

Một phụ nữ không rõ tên, tóc đen, mặc áo khoác phòng thí nghiệm.

Tổng cộng có bảy người ra khỏi cửa cầu thang bộ. Hai y tá nhận ra năm người trong số đó. Đến thời điểm này, Rizzoli đã đếm được ba mươi người đi bằng thang máy hay cầu thang bộ. Cộng thêm những người đã làm việc trên tầng năm thì họ sẽ phải giải quyết với bốn mươi người lên tầng năm, nhánh Tây.

– Giờ hãy xem chuyện gì xảy ra khi những người này rời đi trong và sau khi cô ấy hôn mê – Moore nói – Lần này, họ không vội vã. Có thể hai cô sẽ nhận ra vài khuôn mặt và nói thêm vài cái tên – Anh tua băng. Ở dưới màn hình, thời gian hiện lên đã hết tám phút. Cô ấy vẫn hôn mê sâu, nhưng những người không cần thiết đã bắt đầu rút khỏi khu buồng bệnh. Máy quay chỉ bắt được lưng họ khi họ vào cửa cầu thang bộ. Đầu tiên là hai sinh viên nam thực tập. Sau đó một lúc là người đàn ông thứ ba chưa xác định được. Anh ta đi một mình. Rồi sau đó rất lâu không có ai. Moore tua băng. Tiếp theo, một nhóm bốn người đàn ông xuất hiện cùng nhau, vào thang máy. Thời gian là mười một giờ mười bốn phút. Lúc đó, việc giúp bệnh nhân thoát khỏi hôn mê đã kết thúc. Người ta đã thông báo ông Gwadowsky đã chết.

Moore thay băng. Họ lại xem đoạn băng ghi ở thang máy.

Khi họ chạy lại đoạn băng, Rizzoli đã ghi kín ba trang giấy, ghi lại tổng số những người đã lên tầng năm trong suốt thời gian hôn mê. Mười ba người đàn ông và mười bảy phụ nữ đã hành động khi có việc khẩn cấp đó. Giờ Rizzoli đếm số người rời đi sau khi việc đó kết thúc.

– Con số đó không đủ.


Cuối cùng, Moore ấn nút Dừng. Màn hình trống không. Họ đã xem hai đoạn băng hơn một tiếng. Hai y tá trông có vẻ vẫn sốc.

Rizzoli phá tan sự im lặng. Giọng cô làm cả hai giật mình.

– Có nhân viên nam nào làm việc ở tầng năm, cánh Tây trong suốt ca trực của hai cô không?

Y tá trực chú ý vào Rizzoli. Dường như cô ngạc nhiên vì một nữ cảnh sát đã vào phòng mà không ai để ý thấy.

– Có một y tá nam đến vào lúc ba giờ sáng. Nhưng không có nhân viên nam nào trong ca trực của tôi.

– Và không có người đàn ông nào làm việc ở tầng năm, cánh Tây khi bộ phận hôn mê được thông báo?

– Có thể đã có các bác sỹ phẫu thuật trên tầng năm, nhưng không có y tá nam.

– Bác sỹ nào? Cô nhớ không?

– Họ liên tục ra vào, đi quanh đó. Tôi không để ý. Chúng tôi còn có công việc của mình – Cô y tá nhìn Moore – Giờ chúng tôi phải lên đó.

Moore gật đầu.

– Các cô có thể đi. Cám ơn!

Rizzoli chờ hai y tá ra khỏi phòng rồi nói với Moore.

– Tên Bác sỹ phẫu thuật đã ở khu buồng bệnh, thậm chí trước khi họ thông báo về tình trạng hôn mê đúng không?

Moore đứng lên, đi về phía đầu máy ghi hình.

Cô nhận thấy sự tức giận trong hành động của anh, cách anh giật mạnh cuốn băng ra khỏi máy và đẩy cuộn băng thứ hai vào.

– Mười ba người đàn ông đã lên tầng năm. Và có mười bốn người đã rời khỏi đó. Có một người thừa. Chắc chắn hắn đã ở đó suốt.

Moore ấn nút Chạy. Đoạn băng quay cầu thang bộ lại bắt đầu chạy.

– Khốn nạn thật, Moore! – Rizzoli chửi – Crowe chịu trách nhiệm về việc cử người bảo vệ. Giờ thì chúng ta đã mất nhân chứng duy nhất.

Anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn màn hình. Anh nhìn những dáng người quen thuộc xuất hiện, rồi biến mất sau cửa cầu thang.

– Tên sát nhân này đi xuyên tường – cô vẫn chưa nguôi – Hắn lẩn trong không khí. Họ có chín y tá làm việc trên tầng năm và không ai nhận ra hắn đã ở đó. Hắn đã ở cùng họ trong suốt thời gian chết tiệt đó.

– Đó là một khả năng.

– Vậy sao hắn lại giết viên cảnh sát? Tại sao viên cảnh sát đó lại rời phòng bệnh nhân, rồi vào phòng cung cấp đồ?

– Đó chắc chắn là một người mà anh ấy biết, hay ai đó không có vẻ gây nguy hiểm cho anh ấy.

Trong cảnh hỗn loạn của một ca hôn mê sâu, khi tất cả mọi người đều cuống cuồng cứu người thì sẽ rất tự nhiên khi một nhân viên bệnh viện quay sang nhờ một người đàn ông đang đứng ngay ở hành lang – đó là cảnh sát. Sẽ rất tự nhiên khi nhờ cảnh sát giúp một việc gì đó trong phòng cung cấp đồ.

Moore ấn nút Dừng.

– Đó! – Anh khẽ nói – Tôi nghĩ hắn đó.

Rizzoli nhìn chăm chăm vào màn hình. Người đàn ông đó đi một mình ra khỏi cửa cầu thang bộ trước ca hôn mê. Họ chỉ thấy lưng hắn. Hắn mặc áo khoác trắng và mũ phẫu thuật. Một túm tóc màu nâu lộ ra dưới mũ. Hắn có thân hình mảnh khảnh. Đôi vai chẳng có gì đáng chú ý. Toàn thân hắn cúi về phía trước như một dấu hỏi biết đi.

– Đây là nơi duy nhất chúng ta thấy hắn – Moore nói – Tôi không thấy hắn trong đoạn băng ở thang máy. Và tôi cũng không thấy hắn lên qua cánh cửa cầu thang bộ. Nhưng hắn đã đi bằng lối này. Cô có thấy hắn mở cửa bằng hông, chứ không dùng tay chứ? Tôi cá là hắn không để lại bất kỳ dấu vân tay nào. Hắn rất cẩn thận. Và cô thấy hắn cúi người về phía trước không? Như thể hắn biết mình đang bị ghi trên máy quay. Hắn biết chúng ta đang tìm hắn.

– Có ai nhận ra hắn không?

– Không ai trong hai y tá biết tên hắn.

– Khốn nạn! Hắn đã ở trên tầng năm cùng họ.

– Và nhiều người khác cũng vậy. Mọi người đều tập trung vào việc cứu sống ông Herman Gwadowsky. Tất cả, trừ hắn.

Rizzoli lại gần màn hình. Toàn thân cô như khựng lại khi nhìn bóng người duy nhất in trên hành lang trắng toát. Mặc dù không thấy mặt hắn nhưng cô thấy lạnh khắp người, như thể cô đang nhìn vào mặt của quỷ. Ngươi có phải là Bác sỹ phẫu thuật không?

– Không ai nhớ là đã thấy hắn – Moore nói – Không ai nhớ đã cùng hắn lên bằng thang máy. Nhưng hắn đã ở đó, một bóng ma, xuất hiện và biến mất bằng ý nghĩ.


– Hắn bỏ đi tám phút sau khi việc cứu hôn mê bắt đầu – Rizzoli nói và nhìn thời gian ghi trên màn hình – Có hai sinh viên y khoa bước ra ngay trước hắn.

– Đúng. Tôi đã nói chuyện với họ. Họ phải nghe giảng lúc mười một giờ. Đó là lý do họ rời bộ phận hôn mê sâu sớm như vậy. Họ không để ý người đàn ông theo họ vào cầu thang bộ.

– Vậy là chúng ta không có nhân chứng.

– Chỉ có chiếc máy quay này.

Cô vẫn nhìn thời gian hiện trên màn hình. Tám phút suốt thời gian hôn mê sâu. Tám phút là một khoảng thời gian dài. Cô cố dựng lại mọi việc trong đầu. Tiến lại gần viên cảnh sát: mười giây. Bảo anh ấy đi theo ngươi về cuối hành lang vài mét và vào phòng cung cấp đồ: ba mươi giây, cắt cổ anh ấy: mười giây. Ra ngoài, đóng cửa, vào phòng Nina Peyton: mười lăm giây. Giết nạn nhân thứ hai, ra ngoài: mười giây. Nếu cộng thêm nhiều nhất là hai phút nữa thì vẫn còn dư sáu phút. Hắn dùng thời gian thừa đó làm gì? Để dọn sạch mọi đấu vết chăng? Có rất nhiều máu, có thể hắn đã bị dính máu.

Hắn có rất nhiều thời gian hành động. Mãi mười phút sau khi người đàn ông ra khỏi cánh cửa cầu thang bộ, cô y tá mới phát hiện ra xác của Nina Peyton. Khi đó thì hắn đã lên ô tô và cách bệnh viện một dặm rồi.

Căn giờ chính xác. Tên sát nhân này hành động chính xác như một chiếc đồng hồ Thụy Sỹ.

Đột nhiên cô đứng thẳng người lên. Khi nhận ra điều đó, cô như bị điện giật.

– Hắn biết. Lạy Chúa, Moore. Hắn biết sẽ có ca hôn mê – Cô nhìn anh. Dựa vào phản ứng bình tĩnh của anh, cô hiểu là anh đã biết điều đó – Có người nào đến thăm ông Gwadowsky không?

– Con trai ông ấy. Nhưng cô y tá ở trong phòng suốt thời gian đó. Và cô ấy cũng ở đó khi nạn nhân rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

– Đã có chuyện gì trước đó?

– Cô ấy thay túi truyền. Chúng tôi vừa gửi túi truyền đi phân tích.

Rizzoli lại nhìn lên màn hình. Trên đó, hình ảnh người đàn ông mặc đồ trắng vẫn dừng giữa màn hình.

– Đây là một vụ thanh toán, trừ khử nhân chứng cuối cùng.

– Nhưng điều Nina Peyton thấy không hẳn là một chứng cứ. Cô ấy thấy một khuôn mặt đeo khẩu trang. Hắn biết cô ấy sẽ không thể nhận ra hắn. Hắn biết cô ấy sẽ không gây nguy hiểm gì cho hắn. Nhưng hắn đã tự chuốc nhiều rắc rối khi giết cô ấy. Hắn để mình bị ghi hình. Làm vậy thì hắn được gì?

– Sự thỏa mãn. Cuối cùng hắn đã hoàn thành việc giết người.

– Nhưng hắn đã có thể làm xong việc đó ở nhà cô ấy. Moore, hắn đã cho Nina sống đêm đó. Điều đó nghĩa là hắn đã sắp đặt để mọi việc kéo dài đến hôm nay?

– Trong bệnh viện sao?

– Đúng vậy!

– Để làm gì?

– Tôi không biết. Nhưng tôi thấy thú vị là trong tất cả những bệnh nhân ở khu buồng đó, hắn lại chọn ông Gwadowsky để đánh lạc hướng. Đó là một bệnh nhân của Catherine Cordell.

Máy nhắn tin của Moore kêu. Khi anh nhận điện, Rizzoli lại chú ý màn hình. Cô ấn nút Chạy và nhìn người đàn ông mặc áo khoác trắng tiến lại gần cánh cửa. Hắn lách hông vào, đẩy tay cầm để mở cửa và bước vào trong cầu thang. Hắn không để mặt mình bị lộ trước máy quay đến một lần. Cô ấn nút Chạy và xem lại đoạn đó. Lần này, hông hắn xoay nhẹ, cô đã thấy có cái gì đó phồng lên dưới áo khoác của hắn. Nó nằm ở bên phải, ở tầm gần thắt lưng. Hắn giấu gì trong đó? Quần áo để thay ư? Hay vũ khí giết người?

Cô nghe thấy Moore nói trên điện thoại:

– Đừng sờ vào! Để nó yên đấy! Tôi sẽ đến ngay.

Khi anh gác máy, Rizzoli hỏi.

– Ai đó?

– Catherine – Moore nói – Cậu bé của chúng ta vừa gửi lời nhắn cho cô ấy.

Nó được gửi bằng thư liên lạc giữa các bộ phận – Catherine nói – Khi mở phong bì, tôi biết ngay đó là hắn.

Rizzoli nhìn Moore đeo găng tay – một hành động vô nghĩa, cô nghĩ, vì tên Bác sỹ phẫu thuật không bao giờ để lại vân tay trên bất cứ vật chứng nào. Đó là một phong bì lớn màu nâu, được đóng bằng một sợi dây và một nút thắt. Dòng trên cùng có chữ bằng mực xanh: “Gửi Catherine Cordell. Lởi chúc mừng sinh nhật từ A.C.”

Andrew Capra, Rizzoli nghĩ.

– Cô chưa mở ra chứ? – Moore hỏi.

– Chưa. Tôi đặt xuống bàn ngay. Rồi tôi gọi cho anh.

– Tốt lắm!


Rizzoli nghĩ câu trả lời của anh rất hạ mình. Nhưng rõ ràng Catherine không hiểu theo nghĩa đó và cô cười với anh. Moore và Catherine trao đổi với nhau điều gì đó, một ánh mắt, một luồng điện ấm áp. Đó là điều Rizzoli nhận thấy và cô thấy thoáng ghen tị. Chuyện giữa hai người đã đi xa hơn mức tôi tưởng.

– Hình như không có gì – anh nói. Tay đeo găng, anh tháo sợi dây, Rizzoli thoáng thấy một tờ giấy trắng tinh ở trên để bọc cái bên trong. Anh mở nắp giấy, dốc ngược phong bì xuống.

Rizzoli bỗng lạnh khắp sống lưng.

– Trông giống như tóc người.

– Ôi Chúa, ơi! Lạy Chúa…

Rizzoli quay lại và thấy Catherine sợ hãi quay đi. Rizzoli nhìn tóc Catherine, rồi lại nhìn những sợi tóc rơi khỏi phong bì. Đó là của cô ấy. Đó là tóc của Cordell.

– Catherine – Moore khẽ an ủi – Có thể đó không phải là của cô.

Cô hoảng loạn nhìn anh.

– Nếu nó là của tôi thì sao? Làm sao hắn…

– Cô có để lược trong tủ khóa phòng mổ không? Hay văn phòng của cô?

– Moore – Rizzoli nói – Hãy kiểm tra những sợi tóc này. Chúng không phải được gỡ từ lược. Chân tóc đã bị cắt – Cô quay về phía Catherine – Ai là người cuối cùng cắt tóc cho cô, bác sỹ Cordell?

Catherine từ từ lại gần bàn, nhìn những sợi tóc được buộc lại như thể đang nhìn một con rắn độc.

– Tôi biết hắn làm việc đó lúc nào – cô thì thào – Tôi nhớ rồi!

– Khi nào?

– Vào đêm đó… – cô nhìn Rizzoli kinh hoàng – Ở Savannah.

Rizzoli gác máy, nhìn Moore.

– Thám tử Singer xác nhận điều đó. Một mớ tóc của cô ấy đã bị cắt.

– Tại sao điều đó không được ghi trong báo cáo của Singer?

– Mãi đến ngày thứ hai nằm viện, Cordell mới nhận ra điều đó, khi cô ấy soi gương. Kể từ lúc Capra chết, họ không tìm thấy sợi tóc nào ở hiện trường. Singer cho rằng một nhân viên bệnh viện đã cắt tóc cô ấy, có thể trong khi điều trị khẩn cấp. Mặt Cordell đã bị bầm tím. Anh nhớ chứ? Phòng cấp cứu có thể đã cắt tóc cô ấy để lộ rõ vùng da đầu.

– Singer có xác nhận là ai đó trong bệnh viện làm việc đó không?

Rizzoli ném bút chì xuống, thở dài.

– Không. Anh ta không bao giờ truy cứu việc đó.

– Anh ta dừng lại ở đó sao? Và không nhắc đến nó trong báo cáo chỉ vì nó vô nghĩa.

– Ồ, nó không có ý nghĩa gì! Tại sao không có dụng cụ cắt tóc nào được tìm thấy ở hiện trường, cùng cái xác của Andrew Capra?

– Catherine không nhớ phần lớn đêm đó. Thuốc Rohypnol đã xóa một phần trí nhớ của cô ấy. Có thể Capra đã ra khỏi nhà, sau đó quay lại.

– Được rồi. Đây là câu hỏi lớn nhất. Capra đã chết. Tại sao chiến lợi phẩm của hắn lại nằm trong tay Bác sỹ phẫu thuật?

Moore không thể trả lời câu hỏi này. Hai tên sát nhân, một kẻ đã chết, một kẻ còn sống. Mối liên hệ giữa chúng còn hơn cả sức mạnh tinh thần; giờ nó đã có cả chiều hướng của những vật hữu hình. Chúng có thể thực sự nhìn thấy và chạm vào thứ gì đó.

Anh cúi nhìn túi vật chứng. Một túi ghi: đoạn tóc chưa rõ của ai. Túi thứ hai có mẫu tóc của Catherine để so sánh. Chính tay anh cắt những sợi tóc màu đồng và cho vào túi đựng tang vật Ziploc. Những sợi tóc đó thực sự là một thứ đồ lưu niệm hấp dẫn. Phụ nữ có mái tóc, ngủ cùng nó. Nó có mùi thơm, màu sắc và cấu trúc. Đó là một phần cốt lõi của phụ nữ. Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Catherine hoảng sợ khi biết một gã xa lạ lại sở hữu một phần cơ thể gắn bó của cô, khi biết hắn vuốt ve, hít ngửi và làm quen dần với mùi thơm của cô như một gã tình nhân.

Giờ thì Bác sỹ phẫu thuật đã biết rõ mùi của cô.

Lúc đó đã gần nửa đêm nhưng điện trong phòng cô vẫn bật. Qua lớp rèm cửa khép lại, anh thấy dáng người nhỏ bé của cô đi đi lại lại. Anh biết cô còn thức.

Moore lại gần xe tuần tra đỗ gần đó, cúi xuống hỏi nhân viên cảnh sát.

– Có gì mới không?

– Cô ấy đã không ra khỏi tòa nhà từ khi trở về. Cô ấy đi lại rất nhiều. Có vẻ như đêm nay cô ấy sẽ mất ngủ.

– Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy – Moore nói, quay đi và sang đường.

– Anh sẽ ở lại cả đêm sao?

Moore đừng lại, chỉ hơi xoay người nhìn viên cảnh sát.

– Gì cơ?

– Anh sẽ ở cả đêm à? Vì nếu vậy, chúng tôi sẽ thông báo với nhóm tiếp theo. Họ sẽ biết là có người ở cùng cô ấy.

Moore nuốt giận. Câu hỏi của viên cảnh sát tuần tra rất có lý. Tại sao anh lại định bào chữa?

Vì mình biết mọi việc trông có vẻ thế nào khi mình bước vào căn hộ của cô ấy lúc nửa đêm. Mình biết chắc chắn họ nghĩ gì. Đó cũng chính là điều mình đang nghĩ.


Khi bước vào căn hộ của cô, anh chỉ khẽ gật đầu buồn bã.

– Tôi rất tiếc phải báo với cô là phòng thí nghiệm đã xác nhận điều đó. Hắn đã gửi tóc của cô đến.

Cô nhận tin đó một cách bình tĩnh và lặng lẽ.

Trong bếp, ấm nước kêu to. Cô quay lại, ra khỏi phòng khách.

Khi anh khóa cửa, mắt anh nán lại trên khóa cửa mới. Dường như cả chất liệu thép cũng thật khó tin tưởng khi đối diện với đối thủ có thể đi xuyên tường. Anh theo cô vào bếp, thấy cô tắt bếp vì ấm nước đã sôi. Cô mở một túi trà. Miệng cô há hốc kinh ngạc khi nó bị đổ và vãi tung tóe trên mặt bếp. Đó chỉ là sự hậu đậu vụn vặt nhưng lại là một cú đấm mạnh với cô. Cô úp mình uống mặt bếp, tay nắm chặt, những đốt tay hiện rõ trên nền lát trắng. Cô cố không khóc, không sụp đổ trước mắt anh nhưng cô đã thua cuộc. Anh thấy cô hít sâu, vai cô xốc lên, toàn thân cô bắt đầu run lên khi cô khóc rất khẽ.

Anh không thể chỉ đứng nhìn. Anh lại gần cô, kéo cô về phía mình, ôm cô thật chặt khi cô cố giãy giụa thoát khỏi vòng tay anh. Cả ngày hôm nay anh đã nghĩ về việc được ôm cô và anh khao khát được làm như vậy. Anh không muốn mọi việc như thế này, không muốn cô sợ hãi mà ngả vào vòng tay mình Anh muốn anh là một bến đỗ an toàn, một người đàn ông đáng tin cậy để cô nương tựa.

Nhưng đó chính là điều cô cần lúc này. Vì vậy, anh ôm chặt cô trong vòng tay, che chở cô khỏi những mối đe dọa trong đêm.

– Tại sao chuyện này lại tiếp tục? – Cô thì thầm.

– Tôi không biết, Catherine.

– Đó là Capra…

– Không. Hắn chết rồi – Anh ôm mặt cô, buộc cô nhìn mình – Andrew Capra chết rồi.

Cô nhìn anh, bất động trong tay anh.

– Vậy tại sao tên Bác sỹ phẫu thuật lại chọn tôi?

– Nếu ai đó biết câu trả lời thì người đó chính là cô.

– Tôi không biết.

– Có thể cô đã không tỉnh táo. Cô nói cô không nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra ở Savannah. Cô không nhớ đã bắn viên đạn thứ hai. Cô không nhớ ai đã cắt tóc mình và cắt khi nào. Cô còn không nhớ gì khác nữa?

Cô lắc đầu, chớp mắt và giật mình vì tiếng máy nhắn tin của anh.

Sao họ không để mình yên nhỉ­ Anh đến lấy điện thoại treo trên tường trong bếp để trả lời tin nhắn.

Giọng nói của Rizzoli chào anh như đang kết tội.

– Anh đang ở chỗ cô ấy.

– Đoán giỏi lắm!

– Không, dựa vào số điện thoại thôi. Nửa đêm rồi. Anh nghĩ anh định làm gì ở đó?

Anh giận dữ nói.

– Tại sao cô gọi trên loa cho tôi?

– Cô ấy có nghe không?

Anh nhìn Catherine ra khỏi bếp. Không có cô, căn phòng bỗng trở nên trống trải, chẳng còn gì thú vị nữa.

– Không – anh nói.

– Tôi vừa nghĩ về những sợi tóc bị cắt của cô ấy. Anh biết không, có một lời giải thích tại sao cô ấy có nó.

– Là gì vậy?

– Cô ấy tự gửi cho mình.

– Không thể tin nổi là tôi đang nghe điều này.

– Và tôi lại không thể tin sao anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đó.

– Động cơ là gì?

– Đó cũng chính là động cơ khiến những gã đàn ông chạy ra ngoài đường và thú nhận đã thực hiện những vụ giết người mà họ không làm. Hãy xem tất cả những sự chú ý mà cô ta có! Sự chú ý của anh. Đã nửa đêm rồi, và anh vẫn ở đó, luẩn quẩn quanh cô ta. Tôi không nói là Bác sỹ phẫu thuật đã không săn đuổi cô ta. Nhưng những sợi tóc này khiến tôi lùi lại một bước và nói ồ. Đã đến lúc xem xét việc gì có thể xảy ra. Tại sao tên Bác sỹ phẫu thuật lại có tóc của cô ta? Có phải Capra đã đưa cho hắn hai năm trước? Sao hắn có thể làm vậy trong khi hắn đã nằm chết vật trong phòng ngủ của cô ta? Anh đã thấy sự mâu thuẫn trong lời khai của cô ta và báo cáo xét nghiệm tử thi của Capra. Chúng ta đều biết cô ta không nói toàn bộ sự thật.

– Cô ấy đã bị thám tử Singer dụ dỗ để nói lời khai đó.

– Anh nghĩ anh ta đã dựng lên câu chuyện?

– Hãy nghĩ đến áp lực mà thám tử Singer phải chịu đựng. Bốn vụ giết người. Mọi người la hét đòi bắt tên sát nhân. Anh ta có một giải pháp tốt đẹp và gọn nhẹ nhất: đó là tên sát nhân đã chết, bị một nạn nhân không thành bắn chết. Catherine đã khép lại vụ án cho anh ta, mặc dù anh ta phải mớm từng lời cho cô ấy – Moore dừng lại – Chúng ta cần biết thực sự đã có chuyện gì vào đêm đó ở Savannah.

– Cô ấy là người duy nhất đã ở đó. Và cô ấy cho là mình chẳng nhớ gì.

Moore ngẩng lên khi Catherine trở lại phòng.

– Vẫn chưa xong!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.