Nằm Xuống! Cướp Đây!

Chương 7: Trại Chủ Hãy Cười Một Cái


Bạn đang đọc Nằm Xuống! Cướp Đây! – Chương 7: Trại Chủ Hãy Cười Một Cái


Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Beta: Meo Meo.

Trại Chủ, Hãy Cười Một Cái.
Mộc Phàm ăn quá nhiều nho xanh nên răng bị ê buốt.

Đồ gia vị thế giới tương lai ít đến đáng thương, hầu hết người dân Liên Minh Tinh Tế ăn dung dịch dinh dưỡng sống qua ngày.


Chỉ những người giàu, địa vị cao quý mới có cơ hội ăn thịt và rau.

Mộc Phàm cũng không ngoại lệ, cậu chỉ hấp thụ các chất dinh dưỡng cần thiết.

Nhưng bây giờ thì khác, sơn tặc Hắc Phong Sơn Trại lần nào cũng chuẩn bị kỹ càng đồ ăn cho Mộc Phàm, mà Mộc Phàm rất thích thú với những hương vị hiếm lạ này, không ngờ ăn quá nhiều nho xanh sẽ bị ê buốt răng.

Mộc Phàm phát hiện bất kể nói chuyện hay mỉm cười, dù chỉ một chút biểu cảm trên mặt cũng khiến hàm răng cậu có cảm giác ê buốt…!
Hôm nay, sơn tặc Hắc Phong Sơn Trại phát hiện trại chủ có chút kỳ lạ, luôn ủ rũ và không có biểu hiện gì.

“Hôm nay trại chủ tâm trạng hình như không tốt, chúng ta đã làm chuyện gì khiến trại chủ khó chịu à?” Sơn tặc tụ tập thảo luận.

“Không biết, chúng ta không biết nhiều về trại chủ.”
“Trại chủ đến đây lâu như vậy, chúng ta chưa tổ chức tiệc chào mừng, hay làm gì để trại chủ vui vẻ.

Hôm nay, nếu sắc mặt trại chủ trông không tốt, có nghĩa tâm trạng trại chủ cũng cực xấu.

Chúng ta nên làm một vài điều bất ngờ để trại chủ vui vẻ không?” Mấy sơn tặc xúm lại cân nhắc: “Các ngươi nghĩ sao?”
“Đúng! Anh em Hắc Phong Sơn Trại chúng ta thật lâu chưa liên hoan.”
“Vậy thì tối nay mọi người cùng nhau vui vẻ! Chuẩn bị thêm đồ ăn thức uống ngon, tìm mỹ nhân dưới làng đem lên ca hát khiêu vũ!”
Phổ Huyện tuy rằng là một trong những con đường quan trọng, song, không có nhiều dê béo thường xuyên qua lại, sơn tặc Hắc Phong Sơn Trại thường dành phần lớn thời gian để chăn nuôi gia súc, gia cầm, trồng trọt rau, cây ăn trái trên núi, không khác gì dân làng dưới chân núi, cướp bóc chỉ là nghề phụ mà thôi.

Hắc Phong Sơn Trại hơn một trăm người, sơn tặc đều chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ từ lúc trưa, chờ đợi thời điểm gây bất ngờ cho Mộc Phàm.

Răng Mộc Phàm ê buốt tạm thời không muốn ăn cơm, nằm trên giường lười bước ra khỏi phòng, cuối cùng để không làm hỏng hoạt động liên hoan buổi tối, một số sơn tặc hợp sức bế cả Mộc Phàm lẫn giường vào sảnh đường…!
Ở sảnh đường đang biểu diễn tiết mục ca hát khiêu vũ, những ánh mắt long lanh của sơn tặc chăm chú nhìn Mộc Phàm giống như tranh công.


Mộc Phàm nửa nằm tựa vào giường, sờ sờ Nhị Hắc trong lòng ngực, thầm biết sơn tặc vì lấy lòng cậu nên đặc biệt chuẩn bị những tiết mục này, mặc dù muốn khen ngợi sơn tặc vài câu, nhưng mà răng cậu ê buốt, vẻ mặt cậu vẫn không chút thay đổi.

“Trại chủ không cười, xem ra trại chủ không có hứng thú với ca hát khiêu vũ, đổi tiết mục!” Sơn tặc bàn tán với nhau, những mỹ nhân vừa ca hát khiêu vũ rời khỏi, chuyển sang tiết mục mới.

Tiết mục mới gồm những con sơn tặc vạm vỡ, mặc quần áo phụ nữ và tạo nhiều tư thế buồn cười khác nhau.

Vốn dĩ chính là như thế! Nhưng một sơn tặc vạm vỡ đột nhiên giẫm lên mảnh quần áo bên cạnh, nháy mắt nhóm sơn tặc vạm vỡ ngã lăn lông lốc, quần áo xé toạc, hết lần này đến lần khác đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm không nên đụng chạm.

“Con mẹ nó! Ai sờ soạng bi ta!”
“Ôi! Chết tiệt, buông tay, người anh em của ta sắp bị xé đứt!”
“A, ai nhéo mông ta, ta sẽ chém chết hắn!”
Ngồi nơi cao nhất, Mộc Phàm nằm tựa giường mặt không hề biểu lộ cảm xúc, sờ sờ Nhị Hắc vẫn không cười, thậm chí không nói một lời…!
“Tiếp tục đổi tiết mục!”
Cứ như vậy vì muốn Mộc Phàm cười một cái, sơn tặc thay đổi mười tiết mục liên tiếp, sau cùng người hay kể chuyện cười của Hắc Phong Sơn Trại cũng được dâng lên.

“Khi giới thiệu tiết mục, hổ làm mai cho voi với muỗi, một tháng sau, muỗi và voi quyết định kết hôn, thời điểm động phòng hoa chúc voi khóc lóc chạy ra khỏi nhà, bởi vì muỗi vừa tiến vào voi sẽ không ra.”
“…”

“Hahaha, vui không? Một truyện tiếu lâm đê tiện như vậy không vui chút nào!” Sơn tặc đem người kể chuyện cười đánh bay, liền biết không có khả năng dựa vào chuyện cười khiến Mộc Phàm cười.

Mãi đến cuối cùng, sơn tặc tuyệt vọng phát hiện bọn hắn không thể làm cho Mộc Phàm cười, sơn tặc nản lòng thoái chí nâng Mộc Phàm lẫn cả giường giống như trước trở về phòng, nỗ lực cả đêm hệt như dã tràng xe cát, sơn tặc quyết định quay về an ủi tâm hồn mỏng manh yếu ớt, Tân Bạch đang muốn rời đi với sơn tặc, chợt nhớ ra còn chuyện phải báo cáo:
“Trại chủ, người của giang hồ bắt đầu tụ tập tại Phổ Huyện, chúng ta có nên chuẩn bị không?”
“Có mạnh không?” Mộc Phàm cả đêm không nói chuyện rốt cuộc chịu mở miệng! Sơn tặc đều đi tới cửa, tất cả dừng chân trở về xem.

“Người ta nói Kiếm Thần, Võ Ma đang đến, danh tiếng hai người trong chốn giang hồ vô cùng cao, được xưng người có tài năng xuất chúng!” Tân Bạch đúng sự thật đáp.

Thiếu niên trước đó nằm cứng đơ trên giường, bất thình lình nhảy dựng lên như cá chép vượt long môn, Nhị Hắc cả đêm không có động tĩnh gì cũng bừng bừng tinh thần! Mọi người sửng sốt, chờ hành động tiếp theo của thiếu niên, không thể tin Mộc Phàm sau khi nhảy dựng chính là ngồi bất động trên giường!
Dương Băng Trác, Tân Bạch và sơn tặc không dám lên tiếng chờ thiếu niên dáng điệu, vẻ mặt trầm ngâm của thiếu niên chắc chắn có kế hoạch lớn…!
Sau mười lăm phút, tất cả mọi người nghĩ Mộc Phàm sắp có kế hoạch lớn kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu!
“Hahahaha! Rốt cuộc người có thực lực mạnh mẽ chịu đến rồi sao!? Haha, thật tuyệt!” Thiếu niên vui vẻ lăn lộn trên chiếc giường, tất cả sơn tặc đứng ở cửa trợn tròn mắt, không thể tin tưởng nhìn thiếu niên hưng phấn cười…!
Suy nghĩ rất lâu cũng chỉ có phản ứng này thôi!?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.