Bạn đang đọc Nằm Xuống! Cướp Đây! – Chương 14: Thiếu Niên Kinh Khủng
Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Thiếu Niên Kinh Khủng!!
“Thần thú, thần thú kìa!” Bỗng có người la to, mọi người đồng loạt ồ lên.
Đây là thần thú xuất hiện ở Phổ Huyền được giang hồ đồn đại!?
“Mặc dù vẻ ngoài khác những loài thú khác, nhưng nó dường như không có gì đặc biệt.
Đây là thần thú à?” Có người đưa ra nghi ngờ.
“Ngu ngốc! Loài thú bình thường không thể có tiếng gầm như vậy!” Lời đó khiến người ta im bặt, dù sao chính tai bọn họ nghe thấy tiếng gầm kinh thiên động địa suýt nữa điếc cả tai.
Không nhận được câu trả lời ai là người mạnh nhất, thiếu niên mất kiên nhẫn nheo mắt, cậu lười biếng, hỏi ba lần một câu nói thật phiền phức, Mộc Phàm sờ đầu Nhị Hắc: “Không có ai trả lời, Nhị Hắc, mày có biết ai là người mạnh nhất ở đây không?”
“Không biết.” Nếu biết nó đã nói sớm.
“Con thú kia biết nói!!?”
“Thật sự là thần thú!!”
Những người có mặt ở đây ngạc nhiên mở to mắt nhìn Nhị Hắc, đó chính là thần thú trong truyền thuyết, người thu phục được thần thú, ắt có thiên hạ…!Mọi người nhìn về phía Mộc Phàm một lần nữa, thiếu niên không có biểu tình chống cằm.
Những người này không ai trả lời câu hỏi của cậu, chỉ đứng đó xì xào ồn ào, phòng thí nghiệm Liên Minh Tinh Tế có rất nhiều động vật biết nói, có gì lạ lẫm đâu! Thật ồn ào!
“Ồn ào quá!”
Thiếu niên khe khẽ nói, mọi người cảm thấy giọng nói của cậu nổ vang bên tai, một số người đột nhiên ngã xuống đất, bị sức mạnh không rõ nguồn gốc đánh văng! Mọi người kinh ngạc nhìn thiếu niên trên lưng Nhị Hắc giống như xem quái vật.
Ngoại trừ mấy người nội lực hùng mạnh, tất cả đều tất cả đều không chịu nổi một chiêu, ngay cả uy áp của thiếu niên cũng không chống đỡ được.
“Này, thiếu niên, thần thú đó là của ngươi sao?” Giọng nói điềm tĩnh vững vàng chợt vang lên, người đàn ông dẫn đầu có bộ râu dài đứng ngẩng đầu hỏi thiếu niên trên không.
Người này chính chưởng môn phái Lan Thanh Lan Thanh Hoa! Chưởng môn phái Lan Thanh cũng tới!?
“Thần thú? Các ngươi nói Nhị Hắc? Nó là thú cưng của ta.”
“Dám nói thần thú là thú cưng của ngươi? Haha, không sao, thần thú rồi cũng thuộc về phái Lan Thanh, sau này chúng ta sẽ giúp ngươi chăm sóc tốt ~~” Phái Lan Thanh có danh tiếng tệ nhất trong số chín môn phái, xếp cuối bảng xếp hạng, phái Lan Thanh đã từng có một thời huy hoàng, song, những năm sau không bồi dưỡng ra đệ tử mạnh mẽ, thậm chí còn thoái hóa đến mức chèn ép kẻ yếu củng cố danh tiếng trong võ lâm, thường xuyên bị tám đại môn phái chê cười không biết xấu hổ.
Nếu lần này phái Lan Thanh thu phục được thần thú, chắc chắn có thể khiến phái Lan Thanh có lại chỗ đứng chốn giang hồ!!
Lan Thanh Hoa ra lệnh, hai đệ tử phái Lan Thanh dùng khinh công nhảy lên ngọn cây, rút kiếm đối phó Mộc Phàm.
“Phái Lan Thanh các ngươi quá hèn hạ! Vậy mà trắng trợn cướp thần thú!”
“Đừng nói với ta rằng mấy môn phái các ngươi thật sự chỉ muốn chiêm ngưỡng phong thái thần thú! Các ngươi chuẩn bị tinh thần chờ ta thu phục thần thú đi hahaha!!” Lan Thanh Hoa hất cằm cười to, bộ râu quai nón dài rung rung cực hung hăng càn quấy.
“Chết tiệt!”
“Lui xuống.” Hách Liên Hạo ngăn cản thủ hạ muốn lao lên.
Thủ hạ đưa cho Hách Liên Hạo ánh mắt khó hiểu, nếu thần thú bị Lan Thanh Hoa thu phục, sẽ không có biện pháp giải thích với Minh chủ.
Hách Liên Hạo ung dung cười: “Đừng lo lắng, thần thú sẽ không bị một nhân vật nhỏ như Lan Thanh Hoa cướp đoạt, đứng yên xem cuộc vui.”.
Truyện Xuyên Không
“Lên cho ta! Cướp lấy thần thú!” Lan Thanh Hoa nhếch miệng mép cười như điên, như thể sắp nhìn thấy cảnh tượng mình cưỡi thần thú.
Kiếm hai đệ tử phái Lan Thanh đâm tới Mộc Phàm ung dung ngồi trên lưng Nhị Hắc, những người khác không ra tay đứng tại chỗ xem thiếu niên ứng phó như thế nào, trong tích tắc xảy ra thay đổi đột ngột.
Khi hai đệ tử phái Lan Thanh đến gần Nhị Hắc không trung bỗng dưng nổ tung! Rắn lửa quay cuồng trên trên không, khói đen bay vút lên bao phủ bóng dáng hai đệ tử phái Lan Thanh và thiếu niên, khó có thể nhìn ra bên trong phát sinh chuyện gì.
Tiếng nổ lớn làm cho người ở gần bất giác lui về phía sau từng bước, hơi nóng như muốn thiêu đốt da thịt…!
“Oành!” Rắn lửa thong thả biến mất, hai thân thể cháy đen đệ tử phái Lan Thanh rơi xuống, trong tay vẫn cầm kiếm.
“Bị giết!?”
“Quái vật!?”
Sương khói biến mất, thần thú vẫn đang lơ lửng trên giữa bầu trời, ngạo nghễ nghiêng người về phía trước, thiếu niên cầm một thứ gì đó trong tay đứng trên lưng Nhị Hắc.
Thanh sắt có chiều dài bằng nửa cánh tay? Nếu người của Chính Phủ Liên Minh có mặt vào lúc này, họ sẽ biết thứ mà Mộc Phàm cầm được gọi là “Súng bắn tỉa”!
Mộc Phàm bị Chính Phủ Liên Minh truy nã năm tám tuổi vì dự đoán cậu là cấp SSS, giá trị vũ lực hay giá trị kỹ năng Mộc Phàm đều cao đáng sợ.
Giá trị vũ lực chính là năng lực chiến đấu của Mộc Phàm, giá trị kỹ năng chính là năng lực chế tạo vũ khí của Mộc Phàm, đây là một điều rất đáng sợ đối với Chính Phủ Liên Minh.
Đó là lý do tại sao Chính Phủ Liên Minh giam cầm Mộc Phàm trong phòng thí nghiệm bằng bất cứ giá nào!
Giờ phút này Mộc Phàm giống như mãnh thú thả ra khỏi lồng sắt, người Liên Minh Tinh Tế đã từng nghĩ rằng Cổ Đại sẽ có người giỏi hơn Mộc Phàm, phải hiểu rằng sức mạnh mãnh thú nhốt trong lồng sắt và thả ra hoàn toàn khác nhau.
Tiếc là dựa vào số liệu so sánh lịch sử chỉ có Mộc Phàm mới phù hợp xuyên qua Cổ Đại, nên bọn họ đành đồng ý thí nghiệm này…!
“Nhị Hắc là thú cưng của ta, ai có gan cướp đoạt thì có thể tiến lên thử.
Người ban nãy hạ lệnh chính là ngươi.” Mộc Phàm nâng súng bắn tỉa ngắm chuẩn Lan Thanh Hoa.
“Bùm!” Lan Thanh Hoa nhìn thấy mặt đất đột nhiên biến thành hố to, sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần.
Đây là cái uy lực đáng sợ gì, con người có khả năng làm ra lực phá hoại này à!?
“Làm mất thời gian của ta, còn không bằng để ta ăn cơm.” Thiếu niên ngồi xuống hối hận vò đầu bứt tóc, cầm súng bắn tỉa chĩa vào đông đảo người giang hồ phía dưới: “Ta đếm tới mười, những người cảm thấy thực lực mình không mạnh mẽ thì cút đi, những người ở lại ta sẽ không chút lưu tình, ta chỉ chỉ muốn tìm ra người mạnh nhất!”
“Một.”
Sau khi nhìn thấy sức mạnh kinh hoàng và vụ nổ lớn vừa rồi, còn ai dám ở lại? Lan Thanh Hoa là người đầu tiên chạy trước, một số người nhát gan rụt rè chạy đi theo sau, phần lớn còn đang do dự, dù sao có nhiều người như vậy không cần sợ hãi một đứa nhỏ.
Trong khi mọi người đang theo dõi tình hình, thiếu niên đếm Một lúc sau không có phát ra âm thanh…!
Bầu không khí trong rừng cây cứng ngắc, thiếu niên trên người thần thú và người giang hồ phía dưới.
Năm phút đồng hồ trôi qua, có người nhịn không được nuốt nước bọt.
“Khụ.” Nhị Hắc ho một tiếng.
“A, đếm tới đâu rồi?” Thiếu niên thoáng giật mình: “Quên đi, một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười, xong.
Mấy người ở lại, ta không khách khí!”
“…”
“…” Đây là phương pháp gian lận gì! Không phải nên chậm rãi đếm à! Phương pháp đếm đến mức suýt nghẹt thở của ngươi là gian lận!
Thiếu niên nâng súng bắn tỉa, chợt nheo mắt nhìn về đất trống cách rừng cây không xa, nơi đó có một chiếc xe ngựa đang dừng.
Hơi thở hùng mạnh hơn so với những người ở đây ~~~
“Ta phát hiện một con cá lớn ~” Ánh mắt của Mộc Phàm sáng lên, nở nụ cười đáng yêu, giọng nói thiếu niên non nớt trong veo vô cùng phấn khích tựa như đứa nhỏ tìm thấy một món đồ chơi mới.
Người giang hồ bị ném lại thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chẳng bao giờ thừa nhận sát khí mà thiếu niên nâng súng bắn tỉa toát ra vừa rồi, khiến bọn họ sợ hãi không dám động đậy…!
Thiếu niên kinh khủng!!.