Đọc truyện Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt – Chương 24: Nghề Nghiệp Đầy Nguy Hiểm – Sư Phó 7
Giọng nói của Tô Hoài Cẩm ngày thường đều thanh thanh lãnh lãnh, lãnh lẽo không chút cảm tình tựa như băng tuyết vậy.
Nhưng hai tiếng gọi tên y rất nhẹ nhàng ôn nhu, như đang nũng nịu, trong con ngươi phủ một lớp hơi nước, câu mất hồn phách của người nhìn.
(https://ella2882020.
wordpress.
com/)
Cố Ngôn Phong khô miệng, y nghe chính mình nói: “Sư phó.
“
Nam nhân trước mặt hơi cau mày, khuôn mặt trắng nõn có vẻ khó chịu, đôi bàn tay thon dài trắng ngần của hắn lôi kéo quần áo, phiền não nũng nịu: “Có chút nóng! “
Cố Ngôn Phong thấy má Tô Hoài Cẩm đỏ bừng vì nóng, không kiềm được nuốt nước miếng.
Tô Hoài Cẩm bỗng nhiên lấy ngón tay chạm vào đôi môi hồng nhạt của mình, đầu ngón tay hắn hơi hồng hồng, lúc nhẹ nhàng đề lên môi, đôi môi hồng nhạt bị đè ép mà trở nên đỏ bừng.
Hai màu sắc hòa quyện vào nhau, mang đến hiệu ứng hấp dẫn thị giác người nhìn, khiến người ta muốn kéo bàn tay mảnh khảnh kia qua, nhẹ nhàng cắn lên đó, làm đầu ngón tay mập mạp trở nên đỏ rực.
“Giúp ta lau mồ hôi trên môi.
“
Nhưng trên môi làm gì có mồ hôi, thế mà Cố Ngôn Phong như bị quỷ ám lại gần, hôn lên môi Tô Hoài Cẩm: “Sư phó.
“
Giọng y trầm thấp khàn khàn, mang theo hơi thở nặng nề, chỉ là vừa dứt lời, hình ảnh trước mặt đột nhiên biến mất.
(https://ella2882020.
wordpress.
com/)
Cố Ngôn Phong tỉnh lại từ trong mộng, trên giường đã ẩm ướt.
Y vô thần nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn xà nhà đen kịt, bầu trời bên ngoài cửa sổ còn chưa sáng, có thể nghe rõ tiếng sột sột soạt soạt của dế mèn đang chờ sâu.
Y vắt tay lên mặt, trong đầu trống rỗng.
Y không biết tại sao, mình mơ thấy giấc mộng này, tại sao mình có suy nghĩ như thế đối với một nam nhân, mà người nam nhân kia chính là sư phó của mình.
Nửa đêm tỉnh giấc, Cố Ngôn Phong cũng không ngủ lại được nữa, y cứ mở to mắt đến tận sáng, mất hồn đi xuống giường, chăn cũng không xếp, mặc quần áo rồi đầu nặng gốc nhẹ đi ra khỏi phòng.
Dọc đường gặp không ít đệ tử của phái Thanh Thành, biết thân phận của Cố Ngôn Phong, do đó sau khi thấy y sẽ rối rít chào hỏi, nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của y, quan tâm hỏi y bị sao thế.
Cố Ngôn Phong cũng không biết mình đã nói những gì, chỉ mê mang đi tới phòng bếp, lúc cắt đồ ăn, vô tình cắt trúng ngón tay.
Nhưng cho dù vậy, Cố Ngôn Phong cũng không tỉnh táo lại trong đau đớn, y ngơ ngác nhìn ngón tay đang chảy máu, cả nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại.
Tô Linh Nhi đến tìm Cố Ngôn Phong thì nhìn thấy máu trên ngón tay y, hoảng sợ hét lên: “Tiểu sư đệ, đệ chảy máu kìa.
“
Tô Linh Nhi vừa hét lên, Cố Ngôn Phong giật mình, lập tức hoàn hồn, y lau sạch máu trên ngón tay, không thèm để ý nói: “Đệ không sao.
“
Tô Linh Nhi thấy y còn muốn tiếp tục nấu cơm, tức giận tiến lên cầm lấy con dao thái thịt để qua một bên, kéo cánh tay của y nói: “Đi xử lý vết thương trước đã, đệ bị vậy sao có thể cầm bút viết chữ.
“
Cố Ngôn Phong không nhúc nhích: “Không cần.
“
Tô Linh Nhi cau mày bảo: “Không được, ngón tay đệ bị thương như vậy cũng không thể nấu cơm.
“
Cố Ngôn Phong cúi đầu buồn bực nói: “Đệ thật sự không sao cả.
“
Tô Linh Nhi trợn mắt, uy hiếp y: “Nếu đệ không đi, tỷ sẽ nói cho sư bá tay đệ bị thương, sư bá sẽ nổi giận.
“
Cố Ngôn Phong mím môi, cả người có hơi không thoải mái, nhưng vẫn cùng Tô Linh Nhi trở về.
Sau khi băng bó vết thương, tạp dịch trong bếp đã nấu xong bữa sáng, Tô Linh Nhi gọi Tô Hoài Cẩm cùng ăn cơm với bọn họ.
Cố Ngôn Phong nhìn Tô Hoài Cẩm ngồi đối diện mình, cả người càng không thoải mái.
Tô Hoài Cẩm không hề biết Cố Ngôn Phong đang xoắn xuýt, hắn đang chìm đắm trong nỗi đau vì bữa sáng hôm nay không ngon.
Sau khi ăn xong, Tô Hoài Cẩm dẫn Cố Ngôn Phong đến thư phòng, hắn dò lại 26 chữ cái mà Cố Ngôn Phong học hôm qua.
Sau khi thấy Cố Ngôn Phong đọc trôi chảy, rồi bảo Cố Ngôn Phong viết lại một lần, đến khi Cố Ngôn Phong đi lấy bút lông, Tô Hoài Cẩm mới phát hiện tay trái của Cố Ngôn Phong bị thương.
Hỏi mới biết sao y bị thương, biết được là do sáng nay cắt thức vô tình cắt trung, Tô Hoài Cẩm an ủi đôi câu, cũng dặn dò y sau này đừng vào bếp nấu cơm nữa.
Cố Ngôn Phong vẫn cúi đầu không nhìn hắn, giọng nói vừa nhỏ vừa rầu rĩ, cả người có vẻ buồn bã, người không biết còn tưởng rằng y làm chuyện xấu sợ người khác phát hiện.
Mặc dù Tô Hoài Cẩm cảm thấy kỳ quái, nhưng không hỏi thêm, nguyên chủ không phải người đặc biệt tỉ mỉ.
Tuy rằng ngón tay trái bị thương, nhưng tay phải không sao, còn có thể miễn cưỡng viết, Tô Hoài Cẩm vốn định chờ ngón tay Cố Ngôn Phong lành lại rồi mới bảo y viết, nhưng mà Cố Ngôn Phong nói không sao.
Sau khi viết xong, Tô Hoài Cẩm phát hiện tất cả đều đúng hết, vừa cảm thán trí nhớ của Cố Ngôn Phong thật tốt, vừa lấy quyển võ công tâm pháp đưa cho Cố Ngôn Phong.
Hai người cùng ngồi = ngồi cạnh nhau, cùng đọc một quyển sách, dựa sát vào nhau, hơi nhích người một xíu, sẽ đụng trúng vai đối phương.
Cố Ngôn Phong nhìn chằm chằm bàn tay mảnh khảnh đang chỉ vào sách khi Tô Hoài Cẩm đọc sách, làn da trắng ngần, ngón tay thài dài, gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay trắng nõn.
Cố Ngôn Phong không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong mơ đêm qua, Tô Hoài Cẩm dùng đôi tay này, kéo ra vạt áo lỏng lẻo, cũng dùng ngón tay xinh đẹp ấy, nhẹ nhàng đè môi, sau đó mời y hôn lên.
.