Đọc truyện Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt – Chương 22: Nghề Nghiệp Đầy Nguy Hiểm – Sư Phó 5
[Xuyên Nhanh] Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt
Tác giả: Giang Tây Tây
Edit & Beta: Ella
– ———————
Chương 22: Nghề nghiệp đầy nguy hiểm – Sư phó (5)
Lần này Cố Ngôn Phong sốt rất cao, đến khi hạ sốt, đã trôi qua hai ngày.
Y vừa mở mắt, đã nhìn thấy Tô Hoài Cẩm đang ngồi ở mép giường canh chừng y.
Nam nhân dùng một tay chống đầu, người hơi dựa vào cột giường mà ngủ.
Hắn mặc bộ trường sam(*) vạt trăng khuyên, bên ngoài phủ thêm một lớp voan mỏng màu xanh nhạt, mái tóc dài đen tuyền xõa ra phía sau vai rồi được cột bằng dây lúc này trông có phần tán loạn, một vài sợi tóc rơi ra che mặt hắn lại.
Lông mi cong dài như chiếc quạt nhỏ, tạo thành bóng mờ hình cung nho nhỏ dưới mí mắt.
Hơi thở hắn khẽ run theo sự phập phồng của ngực, trông hắn không chút phòng bị, giảm đi nét lạnh lùng giữa hai chân mày, thật điềm tĩnh biết bao.
Cố Ngôn Phong không nhịn được vươn tay muốn chạm vào mi mắt tinh xảo kia, nhưng mà khi y mới vừa vươn tay ra, đôi mắt đang đóng chặt kia bỗng nhiên mở ra.
Phần lớn mọi người khi vừa tỉnh dậy rất mơ màng, khi nam nhân mở mắt, đôi mắt đào hoa lập tức sắc bén, tựa như chưa từng nghỉ ngơi.
Cố Ngôn Phong dừng tay lại, lúc y đang muốn giải thích, thì sự lạnh lùng trong mắt nam nhân bỗng biến mắt, hắn vươn tay chạm vào trán y: “Con thấy sao rồi?”
Cố Ngôn Phong rút tay về, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Con đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Tô Hoài Cẩm gật đầu: “Ừm, con sốt hai ngày liền, giờ đỡ hơn nhiều rồi, ta gọi đại phu đến đây.”
Cố Ngôn Phong im lặng gật đầu.
Tô Hoài Cẩm đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau, đại phu cũng đi theo vào cùng hắn, kiểm tra tình trạng của Cố Ngôn Phong, vừa vuốt hàm râu bạc phơ vừa cười nói: “Đã hạ sốt, uống thêm vài thang thuốc nữa là có thể khỏi hoàn toàn.”
Tô Hoài Cẩm gật đầu, tiễn đại phu đi.
Cố Ngôn Phong lướt nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này không giống khách sạn, tò mò hỏi: “Sư phó, con đang ở đâu vậy?”
Tô Hoài Cẩm đáp: “Lúc nửa đêm hôm kia con đột nhiên phát sốt, sau đó vẫn không hạ sốt, ta đưa con ở y quán, để đại phu có thể quan sát tình trạng của con bất cứ lúc nào, nên ta không đưa con về quán trọ.”
Cố Ngôn Phong mím môi, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi sư phó, tại con làm trễ nãi thời gian trở về.”
Mặc dù vẻ mặt Tô Hoài Cẩm vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng nói hơi ôn hòa đi: “Không sao đâu, trong môn phái không có chuyện gì gấp, con an tâm dưỡng bệnh, đợi con khỏe hẳn rồi chúng ta lại đi.”
Cơ thể Cố Ngôn Phong không tệ, dưỡng bệnh tầm ba ngày thì cơ thể đã bình phục hoàn toàn, Tô Hoài Cẩm dẫn Cố Ngôn Phong và Tô Linh Nhi trở về phái Thanh Thành.
Tô Hoài Cẩm làm chưởng môn, nơi ở đương nhiên là nơi có phong cảnh đẹp nhất trong môn phái, Tô Hoài Cẩm chọn đại một cái viện trống làm nơi ở cho Cố Ngôn Phong, sau khi sắp xếp cho ngày mai thì trở về viện của mình.
Tô Linh Nhi không vội trở về, nàng đi theo sau lưng Cố Ngôn Phong, ríu ra ríu rít nói chuyện về môn phái.
Tuy rằng Cố Ngôn Phong không đáp lại nàng, nhưng cũng rất nghiêm túc nghe nàng nói chuyện.
Tối hôm đó, Cố Ngôn Phong nằm lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được.
Y lẳng lặng nhìn xà nhà phía trên, tiếng dế kêu trong bụi cỏ xuyên qua nhà văng vẳng bên tai, những tiếng kêu này cũng không thể quấy rầy giấc ngủ của mọi người, sở dĩ Cố Ngôn Phong không ngủ được, chỉ vì khoảng thời gian tốt đẹp tựa như mơ trong mấy hôm qua.
Y nắm chặt mép chăn trên người, sợ hãi sau khi nhắm mắt rồi mở ra lần nữa, giấc mơ sẽ biến mắt, y lại trở về cuộc sống tối tăm trước kia.
Giống như Cố Ngôn Phong, Tô Hoài Cẩm cũng không ngủ được.
Hắn nằm trên chiếc giường băng duy nhất trong phòng, lạnh thấu xương run lẩy bẩy, hai hàm răng đều đang run lập cập, phát ra tiếng cạch cạch, cuối cùng không chịu nổi nữa nhảy xuống giường, ôm hai tay ngồi co trên ghế.
Hắn nhìn chiếc giường băng kia, vừa run vừa chửi hệ thống: “Thật không phải người mà.”
Hệ thống: “Tuy rằng lúc đầu ngủ trên giường băng rất lạnh, nhưng chỉ cần vận công lực toàn thân để chống đỡ, lâu dần sẽ trở thành thói quen, dù trong mơ vẫn đang luyện công, làm như vậy công lực sẽ tiến triển cực nhanh.”
Tô Hoài Cẩm: “Trách chi võ công của nguyên chủ đứng nhất thiên hạ, chịu nhiều gian khổ vậy, đúng là không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.”
Hệ thống lập tức nói: “Cho nên cậu rất rác rưởi(*).”
Tô Hoài Cẩm khiếp sợ nói: “Mi đang chửi tôi.”
Hệ thống: “Cậu nghe lầm rồi.”
Tô Hoài Cẩm: “Tôi không nghe lầm, mi đang chửi tôi, tôi muốn khiếu nại mi nói chuyện thô tục.”
Hệ thống im lặng một lúc lâu, thầm kín nói: “Đây không phải là thô tục, đây chỉ miêu tả hương vị của một loại gà(*).”
(*) Chơi chữ thì phải.
Tô Hoài Cẩm: “…”
Lát sau, Tô Hoài Cẩm nói: “Ngày mai, tôi sẽ tặng nó cho vận mệnh chi tử.”
Hệ thống: “??”
Tô Hoài Cẩm chính đáng nói: “Chẳng phải nhiệm vụ của tôi là trợ giúp nam chính đi lên đỉnh cao nhân sinh à?”
Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: “Đó là lý do cậu muốn vứt giường băng sao?”
Tô Hoài Cẩm hùng hồn kể lể: “Tôi giống loại người vậy sao! Tôi chỉ là một người xuyên việt đang nghiêm túc cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, là nhân viên đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.”
Hệ thống: “Trái tim người cha già của cậu đâu?”
Tô Hoài Cẩm kiêu ngạo ưỡn ngực: “Vì sự thành công của vận mệnh chi tử, người cha già như tôi, phải học cách hy sinh.”
Hệ thống cạn lời.
Tô Hoài Cẩm ngồi trên ghế suốt một đêm, do ngủ không ngon, nên sáng hôm sau, Tô Hoài Cẩm dậy rất sớm.
Giống Tô Hoài Cẩm, Cố Ngôn Phong cũng chạy rất sớm.
Chỉ là sau khi Tô Hoài Cẩm tỉnh dậy, còn thèm ngủ, thế là mơ màng ngủ lại, còn Cố Ngôn Phong thì xếp chăn lại, sau đó đi rửa mặt, tìm người hỏi vị trí phòng bếp.
Từ lúc họ trở về từ chiều hôm qua, chuyện Cố Ngôn Phong được thu làm đệ tử của chưởng môn đã lan truyền khắp ngõ ngách trong phái Thanh Thành với tốc độ chóng mặt.
Lúc thấy khuôn mặt xa lạ của Cố Ngôn Phong, dò hỏi thân phận, biết y chính là đệ tử của chưởng môn, lập tức nhiệt tình chỉ vị trí của phòng bếp.
Sau khi tạp dịch phòng bếp biết thân phận của Cố Ngôn Phong thì rất đắc ý, giống ân tình vậy, khi biết Cố Ngôn Phong muốn tự mình xuống bếp, cả đám người trố mắt nhìn nhau.
Đệ tử nội môn và ngoại môn trên dưới phái Thanh Thành, chỉ cần chuyên tâm tập võ là được, bất kể quét nhà, nấu cơm, giặt đồ, mấy chuyện lặt vặt khác, đều do đệ tử tạp dịch làm.
Nhưng Cố Ngôn Phong kiên trì muốn tự mình xuống bếp, mấy người tạp dịch phòng bếp sợ đắc tội Cố Ngôn Phong, nên chỉ đành mặc cho Cố Ngôn Phong xuống bếp.
Đến khi Tô Hoài Cẩm tỉnh dậy lần nữa, thì ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt từ ngoài sân.
Bụng kêu ọt ọt, hắn đẩy cửa, lúc đang muốn lấy nước rửa mặt, thì thấy Cố Ngôn Phong bưng chậu nước đứng trước cửa.
Tô Hoài Cẩm thầm giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh: “Sao con đứng ở đây?”
Cố Ngôn Phong ngước đầu nhìn hắn: “Sư phó, con mang nước cho người rửa mặt, nước không lạnh lắm đâu.”
Tô Hoài Cẩm trầm mặc một lúc, khoe khoang nói: “Thấy gì không, con trai tôi rất hiếu thảo đó nha.”
Hệ thống vô lực trào phúng: “Y là đệ tử của cậu, không phải con trai.”
Tô Hoài Cẩm phản đối: “Ở cổ đại, thầy như cha, mi hiểu không.”
Hệ thống thầm nghĩ, nó thật sự không hiểu, rõ ràng lúc nào cũng muốn quyến rũ đàn ông, mà bây giờ lại mê làm cha già hiền hậu.
Tô Hoài Cẩm nhàn nhạt nói: “Những việc này để tạp dịch làm.”
Cố Ngôn Phong lặng lẽ gật đầu.
Tô Hoài Cẩm thấy dáng vẻ rất thương tâm của y, suýt nữa đã kích động vươn tay xoa đầu y, tiện thể nói một câu, con muốn làm sao thì làm vậy.
Nhưng may mà hắn nhịn được, nghiêng người chừa ra một khoảng trống, để Cố Ngôn Phong đi vào trong.
Sau khi rửa mặt, Tô Hoài Cẩm nhìn thấy trên bàn đá dưới cây đại thụ trong sân, bày ra một bữa ăn thịnh soạn.
Tô Linh Nhi đã ngồi ở đó từ sớm, vẻ mặt đầy thèm thuồng nhìn đồ ăn sáng trên bàn, thấy Cố Ngôn Phong và Tô Hoài Cẩm đi đến, lập tức khen ngợi: “Tiểu sư đệ, tài nấu nướng của đệ thật giỏi, ngửi mùi thôi, tỷ cũng sắp chảy nước miếng.”
Tô Hoài Cẩm kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Phong: “Con làm hửm?”
Cố Ngôn Phong gật đầu.
Tuy rằng Tô Hoài Cẩm cảm thấy bữa sáng trông có vẻ rất ngon đấy, nhưng Cố Ngôn Phong vẫn còn là trẻ con mà, nếu ở thế kỷ 21, đừng nói nấu cơm, chắc đến vớ cũng phải do ba mẹ giặt.
Hắn hơi cau mày, lạnh giọng nói: “Sau này đừng làm những việc này nữa.”
Cố Ngôn Phong mím môi, không lên tiếng.
Đến khi hai người ngồi xuống, Tô Linh Nhi gấp gáp nếm thử món ăn.
Bữa sáng do Cố Ngôn Phong nấu rất thịnh soạn, nào là cháo trắng, bánh bao cuộn hoa và màn thầu, thịt xào đậu que và đậu hủ Tứ Xuyên ăn kèm với cháo trắng.
Hai món này đều là món Tô Hoài Cẩm thích, hiển nhiên trước khi Cố Ngôn Phong làm, đã hỏi sở thích của hắn.
Tô Linh Nhi ăn miếng đậu hủ Tứ Xuyên, hai mắt lập tức sáng lên: “Ngon quá!”
Tô Hoài Cẩm cũng ăn một miếng, đậu hủ tươi non, vừa vào miệng có vị mặn và tươi, không đợi mùi vị này lan tỏa khắp miệng, một vị cay nồng có thể thay thế bất cứ lúc nào.
Sau khi miếng đậu hủ tươi non tan ra trong miệng, lớp vỏ cay bên ngoài lập tức thấm vào bên trong đậu hủ, trung hòa vị cay nồng khiến người ăn tê dại.
Mặc dù hơi cay, nhưng độ cay này lại làm người ta ghiền, một miếng rồi lại một miếng nữa, trong chốc lát, đã ăn sạch đĩa đậu hủ Tứ Xuyên.
Tô Hoài Cẩm nhìn Cố Ngôn Phong bằng ánh mắt rất hiền từ, hắn nghĩ, nếu không phải vận mệnh chi tử nhất định phải trở thành đệ nhị võ công thiên hạ, hắn chắc chắn sẽ bồi dưỡng đứa nhỏ thành đầu bếp, chậc chậc, không ngờ y nấu cơm ngon như thế.
Thịt xào đậu que cũng rất ngon, với vị chua của đậu que và thịt, khiến người ta dư vị (sau khi ăn), rất hợp ăn với cơm.
Sau khi ăn xong, Tô Hoài Cẩm dẫn Cố Ngôn Phong đi tới thư phòng, lấy một quyển võ công tâm pháp đưa cho y.
“Đọc quyển này trước.”
Cố Ngôn Phong nhìn mấy chữ to trên bìa sách, cúi đầu đứng đó.
Tô Hoài Cẩm hoang mang hỏi: “Sao vậy.”
Cố Ngôn Phong buồn rầu đáp: “Con không biết chữ.”
Tô Hoài Cẩm im lặng một hồi, rồi mới nói: “Sư phó dạy chữ cho con.”
Hắn suy nghĩ một lúc, lấy ra một tờ giấy trắng, dùng biết lông viết 26 chữ cái abcd của đời sau, sau đó gọi Cố Ngôn Phong lại đây, chỉ mười chữ trước, dạy y cách đọc của từng chữ này.
Nam nhân cúi đầu ngồi trên ghế, khuôn mặt thanh lãnh đạm mạc, cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, bởi vì cúi đầu nên tóc của hắn rơi xuống má, làm khuôn mặt đã nhỏ của hắn trông có vẻ càng nhỏ hơn.
Làn da hắn trắng nõn, khi ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiều vào, như tạo ra một vầng sáng trên làn da hắn.
Cố Ngôn Phong lắng nghe giọng nói trong trẻo như ngọc vỡ của Tô Hoài Cẩm, ngửi thấy mùi thơm thảo mộc thoang thoảng từ người hắn tỏa ra, đôi môi hồng nhạt của hắn mở ra khép lại theo giọng nói, mang theo cảm giác mê người khó tả, làm Cố Ngôn Phong nhất thời ngẩn ngơ.
– ——————————–
Chúc mọi người thất tịch vui vẻ nha!!!.