Đọc truyện Năm xưa – Chương 57
Kỷ Thuận Mỹ bệnh. Không biết không thoải mái ra sao, lại luôn thấy mệt mỏi, không vực dậy nổi tinh thần. Đau đầu cực kỳ, dạ dày cũng khó chịu, ăn một chút là thấy đau ngực.
Trước kia thi thoảng cũng mắc mấy bệnh nhẹ như cảm mạo hay đau đầu linh tinh gì đó, nhưng hầu hết chỉ cần uống thuốc kháng sinh là hết.
Khi ấy, Kiều Y Khả là thuốc của nàng.
Có khó khăn đến đâu, chỉ cần nghĩ đến Kiều Y Khả, lòng sẽ lại đầy tràn hy vọng, cũng sẽ không cảm thấy đau. Cứ luôn nghĩ dù đường xá ghập ghềnh mà dài đằng đẵng, nhưng cuối con đường nhất định sẽ có người chờ đợi. Cho dù chờ đợi rất đau khổ, nhưng hơi ấm khi chờ đợi cũng rất ấm. Ấm đủ để hoà tan mọi nỗi bi thương.
Nhưng giờ phút này, nàng nhìn tấm ảnh của Kiều Y Khả, hai mắt đẫm lệ. Hai tròng mắt chan chứa lệ, mà cõi lòng lại một mảnh hoang vu.
Thứ nàng đợi được, lại chính là bóng dáng Y Khả bỏ đi.
Tình cảm mười năm, nuốt trọn hận thù, cũng mang đi luôn tình yêu.
Nàng dùng mười năm để chờ đợi, nhưng nàng không hề nghĩ tới việc Y Khả sẽ dùng mười năm để quên đi. Quên mất nàng, khiến nàng trở thành người qua đường xa lạ.
Y Khả, em cần chị, em thật sự sắp không chống đỡ được nữa rồi. Kỷ Thuận Mỹ lặng yên nhủ thầm trong lòng, rồi ngất xỉu.
Quán nhỏ nhất thời rối loạn. Tiểu Diễm vừa khóc vừa vỗ hai mái Kỷ Thuận Mỹ: “Chị, chị làm sao thế?!”
A Hoè đỡ Kỷ Thuận Mỹ vào phòng trong nằm xuống, muốn tìm một chiếc xe đưa nàng vào bệnh viện, nhưng đang giờ cơm chiều, trong quán đầy người ngồi, chẳng lẽ phải đóng cửa đuổi khách đi sao? Đây là điều kiêng kị nhất khi mở cửa tiệm, tuy hắn là người làm công, nhưng cũng không muốn để bà chủ quán gặp phải chuyện rủi ro gì.
Đang lúc lo lắng, một ý tưởng đột nhiên loé lên trong đầu, không phải bà chủ có một ông chồng cũ rất lợi hại sao?!
Vội vàng lấy danh thiếp của Cảnh Tiêu Niên ra gọi, rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy, Cảnh Tiêu Niên vừa nghe không đến hai câu đã đồng ý lập tức chạy tới.
Lúc Cảnh Tiêu Niên nhìn thấy Kỷ Thuận Mỹ, lòng khổ sở vô cùng.
Kỷ Thuận Mỹ nhắm chặt hai mắt, mặt trắng như giấy, nhìn qua rất yếu đuối mỏi mệt.
Bế Kỷ Thuận Mỹ lên xe, Cảnh Tiêu Niên vội vàng chạy tới bệnh viện.
Trên đường, ánh đèn neon của sự ồn ào náo nhiệt ngoài cửa sổ giữa đêm tối tạo thành những ảnh ngược khi xe lao vút qua, chỉ có người bên trong xe, sau khi trút bỏ lớp hoá trang, chỉ còn lại sắc đen trắng làm nền.
Nếu Thuận Mỹ không gặp hắn, có phải nàng sẽ hạnh phúc hơn hiện tại nhiều không?
Mười năm qua, Cảnh Tiêu Niên vẫn thường hỏi bản thân câu hỏi đó.
Không có đáp án.
Vĩnh viễn cũng sẽ không có đáp án.
Mấy ngày trước sau khi gặp lại, hắn từng hoang đường nghĩ, nếu Thuận Mỹ nguyện ý, hắn có thể bỏ tất cả mọi thứ mình có hiện tại, dẫn nàng đi. Nhưng rất nhanh, sự khách khí xa cách của Thuận Mỹ khiến hắn hiểu được, ý nghĩ đó của mình nực cười đến mức nào.
Số mệnh từng cho hắn có được cơ hội, nhưng hắn lại kiêu ngạo không biết quý trọng. Thời gian không thể quay ngược, mọi lỗi lầm đều không thể cứu vãn. Đã mất đi rồi thì không thể quay đầu lại. Hắn chỉ hy vọng những năm còn sống trên đời này có thể làm chút gì đó cho Thuận Mỹ. Là hắn nợ nàng.
Đi tới phòng khám tư nhân của nhà họ Cảnh.
Bác sĩ Tống theo ánh mắt sắc bén của Cảnh Tiêu Niên nhìn qua, thấy rõ người Cảnh Tiêu Niên ôm trong lòng kia liền nhịn không được ngạc nhiên.
Dáng vẻ của người vợ cũ của Cảnh Tiêu Niên, đương nhiên ông nhớ rõ.
Cảnh Tiêu Niên không nói nhiều, ông ta cũng không hỏi, theo thường lệ khám bệnh.
Cảnh Tiêu Niên vẫn chờ ở bên ngoài.
Nếu mười năm trước hắn có lòng như thế, thì cuộc hôn nhân của bọn họ đâu đến nỗi rơi vào đường cùng thế này?
Khi đó, ngay cả ngẫu nhiên hắn quan tâm đến nàng, cũng đều dùng cách phẫn nộ để biểu hiện ra ngoài. Nếu không biết yêu thương thì nhất định sẽ mất đi tình yêu. Cho dù hiện tại đã có vợ con, ở trong lòng Cảnh Tiêu Niên, đây cũng chính là vết thương mà cở đời không thể lành được.
Lúc bác sĩ Tống đi ra, cười cười nói: “Cảnh tiên sinh, ngài yên tâm đi, Cảnh thái…Tôi đã cho Kỷ tiểu thư thuốc an thần rồi, nàng đang ngủ, lúc này nàng rất cần được nghỉ ngơi.”
“Rốt cuộc nàng làm sao vậy?” Cảnh Tiêu Niên trầm giọng hỏi.
Bác sĩ Tống khựng lại một chút, Cảnh Tiêu Niên ngẩng đầu, nhìn ông.
Ông biết chỉ có thể nói thật.
“Tôi không biết mấy năm qua Kỷ tiểu thư sống thế nào, nhưng thân thể của nàng cạn kiệt nhiều lắm, dùng tục ngữ để nói chính là lao lực quá độ, hơn nữa tâm thần không yên, phiền muộn tích tụ trong lòng, sức đề khảng giảm xuống lợi hại, có phần chỉ cần gió thổi cỏ lay là dễ dàng sinh bệnh. Giờ thì nhìn không có việc gì, ngất xỉu là do yếu quá, thân thể không đủ sức chống đỡ, nhưng nếu không nghỉ ngơi thật tốt thì chỉ sợ sẽ tổn thương đến bộ phận nào đó, như vậy có thể sẽ nghiêm trọng.” Bác sĩ Tống gằn từng tiếng, len lén quan sát sắc mặt của Cảnh Tiêu Niên.
Năm đó Cảnh Tiêu Niên ly hôn đã gây xôn xao dư luận. Sau đó Cảnh Tiêu Niên tái hôn, lại cực kỳ im hơi lặng tiếng, mãi đến khi hắn đưa người vợ hiện thời đến kiểm tra thai thì ông mới biết được.
Ông nhận lại phòng khám này từ tay cha mình, tính ra quen biết Cảnh Tiêu Niên cũng hai mưoi mấy năm rồi. Lần đầu tiên ông thấy Cảnh Tiêu Niên lại vì một người phụ nữ mà ánh mắt lộ vẻ đau lòng. Mà người phụ nữ này, lại là vợ cũ của hắn.
“Bác sĩ Tống, chăm sóc Thuận Mỹ cho tốt, toàn bộ chi phí ở đây cứ tính cho tôi, ngày mai nếu nàng tỉnh lại thì hãy gọi báo cho tối biết trước.”
Cảnh Tiêu Niên dàn xếp ổn thoả mọi chuyện rồi mới lưu luyến rời đi. Rốt cục hắn cũng hiểu được cách yêu một người con gái. Nhưng mà đã trễ rồi.
***
Lúc Kỷ Thuận Mỹ tỉnh lại, đập vào mắt là sắc trắng thuần một màu của phòng bệnh.
Trắng đến nỗi khiến người ta hít thở không thông.
Rất sạch sẽ tinh khiết cũng là một loại áp lực.
Kỷ Thuận Mỹ thở dài không tiếng động.
Không bằng cứ tiếp tục ngủ, không cần tỉnh lại.
Trong trí nhớ mơ hồ, hình như có người đưa nàng đến bệnh viện, sau đó nàng tỉnh lại, rồi lại ngủ thiếp đi. Hoàn toàn không nhớ rõ.
Gọi điện thoại kêu y tá mới biết bản thân đã ở bệnh viện ngủ một đêm. Lại gọi điện cho a Hoè, hỏi rõ ràng mọi việc.
Vừa định gọi điện nói cảm ơn với Cảnh Tiêu Niên thì hắn đã đẩy cửa tiến vào.
“Thuận Mỹ, em tỉnh lại rồi? Thoạt nhìn tinh thần không tệ lắm.” Cảnh Tiêu Niên mang tới rất nhiều hoa quả, nhìn thấy Thuận Mỹ thì có rẻ rất cao hứng.
Kỷ Thuận Mỹ mệt mỏi hơi mỉm cười: “Tiêu Niên, hôm qua phiền anh quá, em không biết a Hoè sẽ gọi cho anh, anh bận rộn thế mà.”
Cảnh Tiêu Niên kéo ghế ngồi sát bên giường Thuận Mỹ.
“Thuận Mỹ, đừng khách khí như thế được không? Đừng phân rõ giới hạn với anh như thế nhé? Em không cần khách sáo vậy, tất cả những thứ này đều là anh nợ em, anh biết, anh còn chưa trả hết.”
“Em không hề nghĩ thế.” Kỷ thuận Mỹ nhẹ giọng nói.
“Anh thà em nghĩ vậy còn hơn.” Cảnh Tiêu Niên ngẩng đầu, ánh mắt cực nóng nhìn Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ quay mặt qua chỗ khác.
Cảnh Tiêu Niên thấy Thuận Mỹ không đáp lại, liền xấu hổ, đứng dậy đi lấy hoa quả.
“Thuận Mỹ, em cứ ở đây mấy ngày, bác sĩ Tống nói em cần nghỉ ngơi.”
“Tiêu Niên, em đang muốn nói với anh, em truyền dịch xong rồi sẽ đi, nơi này em ở không nổi.” Kỷ Thuận Mỹ bình tĩnh nói.
Lòng Cảnh Tiêu Niên đau xót.
Vợ cũ của Cảnh Tiêu Niên hắn lại không ở nổi phóng khám tư nhân của nhà họ Cảnh.
“Thuận Mỹ, em nghe lời anh đi, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, chi phí anh lo.” Cảnh Tiêu Niên nói.
“Sao có thể để anh trả được? Vì cái gì? Em với anh đã không còn quan hệ gì rồi.” Đối với cái gọi là bồi thường của Cảnh Tiêu Niên, nàng có phần thấy phiền.
“Kỷ tiểu thư, cô có quan hệ gì với Cảnh gia hay không thì tôi không biết, nhưng cũng không thể nói không có quan hệ gì với Tống gia của tôi được.” Bác sĩ Tống cười đẩy cửa tiến vào, vừa lúc ông đúng lúc nghe được lời Thuận Mỹ nói.
“Bác sĩ Tống, đã lâu không gặp, tối qua phiền ông rồi.” Kỷ Thuận Mỹ gật gật đầu chào bác sĩ Tống.
Mười năm trời, trải qua cuộc sống bình dân ở tầng dưới cùng, mỗi khi thân thể không thoải mái sẽ đi đến hiệu thuốc mua một ít thuốc kháng sinh, nếu thật sự không được, sẽ đến bệnh viện bình dân xếp hàng lấy thẻ khám bệnh. Những việc này Kỷ Thuận Mỹ đã sớm quen. Ngược lại hiện tại ở đây, cứ như gợi nhớ lại những ngày nàng làm ký sinh trùng, khiến nàng không quen.
Kỷ gia và Tống gia những năm gần đây tuy ít qua lại, nhưng nghe nói lúc ông tổ hai nhà đồng lứa, đã từng cùng ra nước ngoài học.
“Thuận Mỹ, hai nhà chúng ta là bạn cũ, cô cứ an tâm ở lại đây, tiền thuốc men tôi giảm giá cho, cô thấy như vậy được không?” Bác sĩ Tống không nhiều lời, cũng không tỏ vẻ săn sóc gì nhiều.
Thuận Mỹ gật gật đầu, xem như đồng ý.
Bác sĩ Tống gọi nàng một tiếng “Thuận Mỹ”, có ý tỏ ra thân cận, nếu nàng lại từ chối thì có vẻ rất không nể tình.
Thuận Mỹ nằm xuống nghỉ ngơi một lần nữa. Cảnh Tiêu Niên và bác sĩ Tống cùng nhau đi ra, ông gọi Cảnh Tiêu Niên lại.
“Cảnh tiên sinh, chúng ta đã quen biết nhiều năm thế, có vài lời tôi cũng không muốn giấu anh.”
Cảnh Tiêu Niên dừng lại, nhìn bác sĩ Tống: “Mời nói.”
“Bệnh của Kỷ tiểu thư, ở bên ngoài nhìn thì có vẻ là thân thể xảy ra vấn đề, nhưng thực ra là ở trong lòng. Dù là trung y hay tây y đều biết cùng một đạo lý, người tức giận sẽ nóng trong lòng, cái gọi là quá nhiều điều chất chứa trong lòng sẽ hại tim, sẽ gây bệnh. Tôi không biết những năm gần đây Kỷ tiểu thư gặp tình huống gì, nếu anh thật sự muốn giúp nàng, vậy hãy giúp nàng giải quyết tâm bệnh đi, như thế mới có thể trị tận gốc, chứ đối với tâm bệnh thì chúng tôi là bác sĩ cũng không có cách chữa.”
Bác sĩ Tống nói xong, nhìn Cảnh Tiêu Niên.
Cảnh Tiêu Nhiên như đang tự hỏi, trầm mặc không nói.
Hai người cứ đứng đó.
Một lúc lâu sau, có vẻ Cảnh Tiêu Niên đã quyết tâm quyết định gì đó, ánh mắt phức tạp liếc nhìn phòng bệnh của Kỷ Thuận Mỹ, gật gật đầu nói: “Để tôi thử xem.”
Mấy ngày trước lúc đưa con gái đến trường học múa, mơ hồ hắn nhìn thấy một dáng người rất giống Kiều Y Khả.
Hắn không dám khẳng định, cũng không muốn xác nhận. Hắn lại càng không muốn cho Kỷ Thuận Mỹ biết.
Hắn nghĩ, chờ đợi mười năm cũng đã đủ dài lâu đến cực hạn. Thuận Mỹ không đợi được, có lẽ sẽ nản lỏng bỏ cuộc. Giống mười năm trước, trong lòng hắn còn ảo tưởng. Năm đó, hắn đã nghĩ, Kiều Y Khả đi rồi, Thuận Mỹ sẽ không đi nữa, sẽ không ly hôn với hắn.
Hiện tại, hắn lại nghĩ, nếu Kiều Y Khả không xuất hiện, Thuận Mỹ sẽ tuyệt vọng, có lẽ hắn sẽ có được cơ hội một lần nữa.
Nhưng rốt cục hắn đã hiểu, thật ra hắn vẫn luôn sai.
Dù Kiều Y Khả ở nơi nào đi nữa, thì cô vẫn luôn ở trong tim Kỷ Thuận Mỹ, vĩnh viễn chưa từng thay đổi. Mà vị trí kia, dù hắn có mơ ước thế nào cũng sẽ vĩnh viễn không dành cho hắn.
Hết chương 58