Đọc truyện Nam Xấu Khó Gả – Chương 81: Thiếu
Editor: demcodon
Người đến chính là Thanh Âm.
Thanh Âm cưỡi trên lưng hổ, tung nhảy mấy cái đã tới trước mặt đại quân tìm kiếm khắp nơi, liếc mắt một cái nhìn thấy Phương Vân Tuyên đang chôn nồi nấu cơm lập tức nhảy xuống lưng hổ, chạy như bay vài bước bổ nhào vào trên lưng Phương Vân Tuyên: “Ca ca!”Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Phương Vân Tuyên cũng thấy vui mừng, lôi kéo Thanh Âm hỏi rõ nguyên nhân mới biết được Thanh Âm muốn đi theo bọn họ cùng tấn công Thiên vương phủ. Phương Vân Tuyên lắc đầu nói không cho: “Quá nguy hiểm! Đệ đi theo ta cũng được, nhưng chỉ có thể giữ ở phía sau.” Đứa nhỏ thấy nhiều máu tanh như vậy có hại vô ích, vẫn là đừng cậu tuổi này nhìn thấy thứ không nên thấy.
Thanh Âm nghe vậy không khỏi cười ha ha: “Ca ca nếu biết thân phận của ta tại sao còn nói như vậy? Nếu ta có thể lẻ loi một mình sống ở trong núi sâu rừng già há có thể so với đứa nhỏ nhà người bình thường. Không phải ta mạnh miệng, chỉ bằng sức một mình ta cũng có thể san bằng Thiên vương phủ của Tiêu Quan Thành. Mấy chục vạn đại quân kia của y ở trong mắt ta còn không đáng sợ hãi!”
Phương Vân Tuyên nghĩ lại cũng đúng. Đứa nhỏ này cũng không phải là người thường. Cho dù là người lớn thân thể khoẻ mạnh ở trước mặt cậu cũng không chiếm được tiện nghi. Huống chi bên cạnh cậu thời khắc có con hổ lớn làm bạn. Cho dù lên chiến trường cũng sẽ không chịu thiệt.
Đỗ Ích Sơn đối với Thanh Âm là nửa vui nửa lo. Vui chính là đứa nhỏ này biết dị thuật. Nếu có thể giúp bọn họ cùng tấn công Tiêu Quan Thành thì tuyệt đối là một trợ lực mạnh mẽ. Lo chính là Thanh Âm vui giận vô thường, tính tình lại nóng nảy, hơn nữa gian xảo hay thay đổi, thật sự là không đoán ra trong lòng cậu suy nghĩ gì. Vạn nhất sau này bởi vì chuyện gì chọc giận cậu, dưới cơn nóng giận của cậu thật không hiểu sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Nếu là đứa nhỏ bình thường cũng thôi, có nháo cũng không đến mức đả thương người. Nhưng Thanh Âm lại khác. Trong cốc Dược vương Đỗ Ích Sơn đã thấy tận mắt bản lĩnh của Thanh Âm, nói cậu dễ dàng có thể giết người vô hình cũng không quá. Để cho đứa nhỏ này đi theo bên cạnh Phương Vân Tuyên làm sao Đỗ Ích Sơn cũng không yên lòng.
Trước mắt cũng không có thời gian thảo luận tỉ mỉ. Kỳ hạn mười ngày đã đến, chỗ Tiêu Quan Thành là miếng xương khó gặm. Bây giờ phải tập trung hết tinh thần đặt ở tấn công Thiên vương phủ, thật sự không có tinh lực lại đi đối phó chuyện Thanh Âm.
Đỗ Ích Sơn kêu Phương Vân Tuyên phải trông chừng Thanh Âm. Ngàn vạn lần đừng cho cậu đùa giỡn loạn trên chiến trường, phá hủy chuyện lớn.
Phương Vân Tuyên gật đầu đồng ý. Thanh Âm lại khinh thường nói: “Ta sẽ làm chuyện xấu? Đánh xong trận này hoàng đế không chừng phải phong ta là Quốc sư, ngươi còn sợ ta cản trở? Quản tốt bản thân ngươi đi! Chỗ ca ca đều có ta nhìn, không cần ngươi hao tâm tổn trí.”
Giọng Đỗ Ích Sơn lạnh lùng nói: “Chỉ mong ngươi nhớ kỹ lời này. Chiến trường thành bại liên quan đến tính mạng ngàn vạn tướng sĩ. Ngươi mặc dù trẻ tuổi cũng nên hiểu được đạo lý làm người, chuyện nặng nhẹ cũng có thể phân biệt rõ ràng!”Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Thanh Âm biết rõ Đỗ Ích Sơn nói có lý, nhưng vẫn nhịn không được muốn cãi lại, moi hết cõi lòng suy nghĩ một hồi lại không tìm ra lý có thể cãi lại, âm thầm nín thở. Ngoài miệng không muốn nhận thua, tức giận nói: “Ai cần ngươi lo cho ta! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Nếu không phải bởi vì ca ca thì ta đã sớm bỏ độc câm cho ngươi, xem ngươi còn dạy dỗ ta được không.”
Phương Vân Tuyên vội hoà giải, khuyên giải hai người một hồi. Trải qua chuyện bách hoa trận Phương Vân Tuyên cũng đã nhìn ra đứa nhỏ này mặc dù vui giận, làm việc luôn theo tính mình, muốn làm gì thì làm. Nhưng đối với mình cũng là thật tình thật lòng, tuyệt đối không có một chút ác ý.
Đứa nhỏ còn nhỏ, ở trong cốc đều làm theo ý mình khó tránh khỏi có chút không sợ trời không sợ đất, đối với lễ nghĩa thế tục cũng ngu dốt không biết. Nếu cậu muốn đi theo mình thì phải chậm rãi khuyên bảo cậu. Phương Vân Tuyên rất thích cá tính hoạt bát phóng khoáng của Thanh Âm. Tính tình sáng sủa kia của cậu ngược lại không cần sửa, chỉ cần khuyên cậu đừng tùy ý làm bậy, bỏ độc lung tung hại người là được.
Ăn no nê, sắc trời dần dần đen. Đại quân chia làm mấy đội, quân mặc áo giáp đi trước mở đường, liên tục vượt qua sông Yến Xích.
Đến bờ bên kia, lần nữa mặc kỹ khôi giáp, để cho tất cả binh lính buộc chặt cổ áo và cổ tay áo để ngừa côn trùng độc.
Thanh Âm nói xen vào: “Không cần như thế. Ta lập tức lấy ống tiêu thổi triệu tập độc vật ở trong cốc Dược vương đến đây. Các ngươi chỉ cần lo công thành. Nếu Tiêu Quan Thành thả côn trùng độc cắn người đều có độc vật ta nuôi đối phó chúng nó!”
Vi Trọng Ngạn cười một tiếng có chút không tin: “Những côn trùng độc đó cũng không phải côn trùng. Ta thấy ngươi nuôi độc vật đều là rắn độc và bò cạp, một con trên trời, một con dưới đất làm sao có thể với tới?”
Thanh Âm hất cằm đắc ý nói: “Ngươi thấy được bao nhiêu, độc vật ta nuôi sao có thể chỉ mấy thứ đó, chờ đi!”
Cậu lấy ống tiêu ra nhẹ nhàng thổi, giai điệu lần này khác với lần trước, dễ nghe hơn rất nhiều. Tiết tấu rất vui sướng, chỉ là ngẫu nhiên ở trong giai điệu bằng phẳng xen kẽ vài âm chói tai phá hủy tiết tấu cả ca khúc, nghe một hồi vẫn làm cho người nhịn không được muốn che lỗ tai.Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Theo tiếng tiêu, bờ sông bên kia truyền đến tiếng ong ong, đi theo có một đoàn mây đen giống như gió lốc bay về bên này.
Mọi người cẩn thận quan khán, tất cả đều hoảng sợ. Chỉ thấy trong gió lốc đen nghìn nghịt kia tất cả đều là con dơi và ong vò vẽ. Đầu con ong vò vẽ kia lớn hơn bình thường rất nhiều, âm thanh đập cánh cũng rất vang dội. Một khi tới gần bờ sông tựa như mây mù ồn ào xẹt qua một tảng lớn.
Các tướng sĩ vui sướng khôn xiết, có mấy thứ này tương trợ thì bọn họ không cần nhắc lại chuyện phòng côn trùng độc của Tiêu Quan Thành, chỉ cần
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –