Nam Xấu Khó Gả

Chương 74: Thiếu


Đọc truyện Nam Xấu Khó Gả – Chương 74: Thiếu

Editor: demcodon

Đỗ Ích Sơn vỗ vỗ trán, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.

Phương Vân Tuyên từ bên ngoài tiến vào liếc mắt nhìn thấy một cái vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng xem xét trán của y, không có nóng. Hắn lại vén vạt áo của y lên nhìn thấy trước ngực Đỗ Ích Sơn da thịt bóng loáng tinh tế, trên người cũng không có nổi chấm đỏ. Lúc này mới thở dài một hơi.

Trong quân đã ngã bệnh rất nhiều người. Phương Vân Tuyên mỗi ngày đều nấu một chén thuốc thanh nhiệt giải độc cho Đỗ Ích Sơn uống, sợ y cũng ngã bệnh.

Đỗ Ích Sơn thấy Phương Vân Tuyên bận rộn xem xét ở trên người y, thấy hắn yên tâm mới cười nói: “Thế nào? Nhìn đủ chưa?”

Phương Vân Tuyên nghe thế mặt đỏ bừng lên. Giờ phút này hắn vịn trên người Đỗ Ích Sơn, hai tay mở áo y ra, biến thành vạt áo trên rộng mở lộ ra trước ngực một mảng da thịt lớn màu mật ong. Mà bản thân đang khom người nhìn chằm chằm ngực Đỗ Ích Sơn không chớp mắt.


Hắn vội vàng lui lại một bước, kéo ra chút khoảng cách với Đỗ Ích Sơn.

Đỗ Ích Sơn nắm tay Phương Vân Tuyên giữ chặt, nhỏ giọng hỏi hắn: “Có đẹp hay không?”

Phương Vân Tuyên vẫn chưa phục hồi lại tinh thần nghe Đỗ Ích Sơn hỏi hắn lại giống như ma xui quỷ khiến gật đầu.

Đỗ Ích Sơn lưng dài vai rộng, cơ bắp trước ngực sau lưng phồng lên rắn chắc, bụng dưới có tuyến nhân ngư kéo đến vòng eo rắn chắc, mạnh mẽ có lực, giống như con báo lưu loát xinh đẹp.

Đỗ Ích Sơn không khỏi cười khẽ, rất nhiều phiền não đều tan thành mây khói. Nụ cười kia càng khuyếch càng lớn, y rốt cuộc không nhịn được ôm Phương Vân Tuyên cười lớn tiếng: “Chàng đó, thật đúng là…”

Nên nói hắn thật sự tốt hay là nói hắn bị sắc đẹp mê hoặc đây?

Phương Vân Tuyên cũng cười lên, dù sao cũng mất mặt nên dứt khoát chiếm tiện nghi rồi nói. Hắn thuận thế sờ soạng hai cái lên trên ngực Đỗ Ích Sơn cười nói: “Nếu đã nhìn thấy không có đạo lý không xuống tay.”

Hai người cười đùa một hồi chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang. Phương Vân Tuyên vội vàng lui ra phía sau, khoanh tay đứng ở sau lưng Đỗ Ích Sơn.

Người tới bước chân vội vàng, bước nhanh vào lều trại gấp giọng kêu lên: “Tướng quân, không tốt.”

Tô Mật tức muốn hộc máu xông vào, vừa há miệng đã nói không tốt. Đỗ Ích Sơn mắng nhẹ một tiếng, hỏi hắn có chuyện gì mà hoảng loạn.

Sắc mặt Tô Mật trắng bệch: “Chúng ta mang nước đến không nhiều lắm, đám lính đi tìm nguồn nước. Ai ngờ bọn họ uống nước suối trong khe núi tất cả đều miệng mũi chảy máu, không trị kịp đã chết!”


Đỗ Ích Sơn chấn động: “Uống nước suối tại sao lại chết người?”

Tô Mật đấm ngực dậm chân, hận nói: “Chắc chắn là khi Tiêu Quan Thành kia phá hủy đến bờ bên kia đã phái người bỏ độc vào trong nước suối. Đám lính ai cũng không có phòng bị. Khi đi tìm nước phát hiện nước suối này, chất nước trong trẻo, nhìn cũng sạch sẽ mang về uống mới phát hiện có độc, may mắn phát hiện đến sớm chỉ tổn thất mấy huynh đệ. Thuộc hạ đã hạ lệnh đổ tất cả nước suối đi để tránh lại có người trúng độc.”

Đỗ Ích Sơn vội vàng đi theo Tô Mật ra, chạy ra ngoài doanh trại xem xét. Thi thể binh lính trúng độc đã chôn lấp ngay tại chỗ. Thời tiết nóng bức, nếu không nhanh chóng xử lý thì thi thể rất nhanh sẽ hư thối. Vạn nhất nổi lên ôn dịch thì hậu quả càng không dám tưởng tượng.

Lòng người trong quân hoảng sợ, lương thực có thể chờ triều đình tiếp viện. Nhưng nước cũng phải dựa vào nguồn nước địa phương. Hiện giờ bọn họ hạ trại ở bờ sông Yến Xích, sau lưng dựa vào núi cao. Trong núi rừng cây dày đặc, địa thế nguy hiểm, phát hiện nguồn nước duy nhất lại bị Tiêu Quan Thành bỏ độc, có thể nhìn không thể uống.

Người không có nước uống chỉ có thể kiên trì năm đến bảy ngày. Bọn họ mang đến nước sạch đã không nhiều lắm, lại muốn tìm nguồn nước mới nhưng lại không thấy. Bọn họ có năm mươi vạn người cũng chỉ có thể chờ sống sờ sờ chết khát.

Đỗ Ích Sơn sai người trấn an lòng quân, một mặt kêu lão Lục dẫn người đi tìm nguồn nước.

Lão Lục cưỡi ngựa đi một ngày. Khi trở về mặt ủ mày chau, chỗ sâu trong núi rừng toàn là đầm lầy ướt, có mấy chỗ có nước sạch đều có độc, người không thể uống.

Mọi người nghe xong càng phát sầu. Nếu lại đi xa thật là nước xa không giải được cái khát ở gần, nhiều người muốn uống nước như vậy vận chuyển chính là vấn đề lớn. Nếu như điều động số lượng binh lực lớn đi lấy nước, vạn nhất Tiêu Quan Thành nhân cơ hội đánh lén thì bọn họ có thể đầu đuôi khó giữ, chỉ có thể bị động bị đánh.


Đến buổi chiều, Phương Vân Tuyên và đội nuôi quân làm cơm chiều. Nước sạch có hạn, Đỗ Ích Sơn đã hạ lệnh cho tất cả binh tướng tập trung nước có thể uống lại, chia làm mấy phần phân phát đến tay mỗi binh lính.

Cứ như vậy cũng không phải biện pháp, kéo thêm mấy ngày lòng quân sẽ loạn.

Đỗ Ích Sơn mặt ủ mày chau, đau khổ suy nghĩ đối sách, lui binh là tuyệt đối không thể. Kế duy nay chỉ có hạ lệnh cường công cướp được cầu đá, vượt qua sông Yến Xích, thẳng lấy Thiên vương phủ.

Đỗ Ích Sơn triệu tập chúng tướng, thương nghị tấn công sông Yến Xích như thế nào.

Trăng lên giữa trời, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Đỗ Ích Sơn đứng ở trước bàn cát đi qua đi lại hỏi Tô Mật nơi này đi thuyền qua có được không.

Ngoài lều đột nhiên

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.