Đọc truyện Nằm Vùng Quân Hôn – Chương 9: Chuyện cũ lúc trẻ
“Bác sĩ Lâm, xin chào.”
Trình Nặc đi vào phòng làm việc khoa tim mạch, tìm được bác sĩ mà hôm qua Nghiêm Thiếu Thần đặc biệt dẫn cô đi gặp, Lâm An. Lần này Nghiêm phu nhân làm phẫu thuật bắc cầu tim là do anh toàn quyền phụ trách.
Lâm An đang viết báo cáo bệnh án, nghe có người gọi tên của anh thì ngẩng đầu lên, vừa thấy là bạn gái của cậu ba Nghiêm, anh nhìn Trình Nặc cười dịu dàng, đứng lên giơ tay ý bảo cô ngồi xuống ghế đối diện.
“Trình… Nặc?” Lâm An chỉ nhận ra gường mặt của người trước mắt, thật sự không nhớ rõ tên.
“Đúng.” Trình Nặc ngồi xuống, cười nhạt với anh.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Lâm An gác báo cáo bệnh án sang một bên, đứng dậy rót ly nước ấm cho cô.
“Cảm ơn,” Trình Nặc nói tiếng cám ơn, “Mấy ngày nay anh ấy phải ra ngoài huấn luyện, nên bác sĩ Lâm có thể trực tiếp nói cho tôi biết tình hình sức khỏe của dì Nghiêm.” Hôm qua Nghiêm Thiếu Thần dẫn cô đến gặp bác sĩ Lâm cũng không nói cho hắn biết những điều này trước mặt anh ta, mà nay Trình Nặc lại nói, hơi có vẻ lúng túng.
Lâm An hơi ngẩn ra, khi anh nghĩ đến tình hình hôm qua, mới hiểu ý, “Cậu ba này,” Lâm An vừa nói vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trong đại viện, Cậu ba Nghiêm nổi tiếng khó hiểu, trong lòng anh ta có ý nghĩ gì đều không muốn đè nén trong cổ họng, cô chung sống với anh ta lâu, sẽ thấu hiểu.”
Trình Nặc không nhịn được bật cười, “Lời này tôi tin.” Cô cúi đầu vén sợi tóc buông xuống bên tai, thầm nghĩ thì ra người đồng tình với cô thật không ít đây.
Đang nói chuyện với Lâm An, Trình Nặc biết thêm tình hình thân thể của Nghiêm phu nhân, đương nhiên có nói nhiều hơn về chuyện liên quan đến Nghiêm Thiếu Thần. Lâm An nói, sau khi Nghiêm Thiếu Thần tốt nghiệp trường quân đội thì nán lại đại đội chưa đến hai năm, có lần cấp trên tuyển chọn người, anh ta buồn bực im lặng ghi danh, không ngờ thật sự được tuyển chọn, sau khi anh ta được chọn vẫn im lặng như cũ không nói chuyện này với Tham mưu trưởng Nghiêm, cứ như vậy đến Nghiêm Thiếu Thần đến căn cứ, Tham mưu trưởng Nghiêm mới biết Nghiêm Thiếu Thần làm ra chuyện như vậy.
Hai người đang trò chuyện thì thấy một nữ bác sĩ mặc áo blue trắng hai tay nhét vào túi bước vào, Trình Nặc thấy Lâm An trước mặt nhướng chân mày trên mặt nở nụ cười vui vẻ, cô biết vị bác sĩ nữ này là ai.
“Chào chị dâu.” Trình Nặc đứng lên gần nữ bác sĩ lên tiếng chào hỏi, tối qua lúc Nghiêm Thiếu Thần giới thiệu Lâm An cũng nhắc mấy câu về vợ của Lâm An, chỉ biết cũng làm việc ở bệnh viện quân khu của thành phố B, nhưng hỏi Nghiêm Thiếu Thần cụ thể là khoa nào, thì lại làm khó anh, vì từ trước đến nay anh không có hứng thú tìm hiểu những chuyện như vậy.
“À, chào em,” Tống Mạt Mạt thấy cô gái trước mặt này không nhỏ tuổi hơn mình bao nhiêu, đột nhiên nghe người ta gọi chị dâu, thật sự làm cô đỏ mặt. Cô uyển chuyển đi đến chỗ Lâm An, ôn nhu cười hỏi: ” Lâm Lâm, cô gái này là?”
“Bạn gái của Cậu ba Nghiêm.” Lâm An kéo cánh tay Tống Mạt Mạt, để cô đến gần anh hơn.
“Nha? Cậu ba có bạn gái?” Trên mặt Tống Mạt Mạt cả kinh, vẻ mặt giật mình.
“Mới qua lại, nghe nói đã gặp cha mẹ.” Lâm An không lạnh không nóng nói, ánh mắt chưa từng dời khỏi gương mặt của Tống Mạt Mạt.
Tống Mạt Mạt thấy thế, làm bộ làm tịch giả vờ tức giận, cô khoanh tay, chu miệng nhỏ nhắn nói: “Ạnh xem Cậu ba chân thành biết bao, không giống như anh, im hơi lặng tiếng đến khi em mang thai Khuẩn Khuẩn ba bốn tháng rồi mới nói cho họ biết!”
“Em thật không biết kiêng dè.” Lâm An nhẹ nhàng cười, kéo tay Tống Mạt Mạt để cô dựa vào gần mình.
Trình Nặc hơi ngẩn ra, Trình Nặc nghe ra mấy từ mấy mấu chốt khiến cô giật mình không dứt trong cuộc trò truyện ngắn gọn của họ, cô không nhịn được lại liếc nhìn Lâm An ở đối diện.
Lâm An lớn hơn Nghiêm Thiếu Thần bốn tuổi, nhưng người đàn ông có bề ngoài nho nhã làm sao có thể liên tưởng đến chuyện “Có con mới cưới” được, càng không thể nhắc tới chuyện cưới chui lưu hành một thời.
Trình Nặc thấy Lâm An nhìn cô, trên mặt vẫn bình thản, ho nhẹ nói: “Hai người thật khiến người ta hâm mộ,” cô dịu dàng cười, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, tiếp tục nói: “Tôi đoán Dì Nghiêm đã tỉnh dậy, phải đi xem.”
Tống Mạt Mạt thấy Trình Nặc muốn đi, mới biết vừa rồi quá sến với Lâm An, mặt nàng hơi có lỗi, lè lưỡi nói: “Để em chê cười,” cô ấy đứng lên đến gần Trình Nặc, kéo tay Trình Nặc, ấm giọng nói: “Thật ra lúc nãy chị không hoàn toàn đùa giỡn với Lâm Lâm, mà thật sự hâm mộ em và Nghiêm Thiếu Thần.”
Trình Nặc sửng sốt, “Ừ?”
Tống Mạt Mạt cười, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Gác chuyện anh ta chưa từng quen bạn gái sang bên, thấy anh ta có thể dẫn em về nhà gặp bác trai và bác gái Nghiêm, thì không khó nhận ra anh ta thật lòng với em.”
Trình Nặc mím môi nhưng vẫn không che giấu được nụ cười của cô, khóe miệng thấp thoáng hai lúm đồn tiền.
※※※
Sau khi tạm biệt vợ chồng Lâm An cô vội vàng trở lại phòng bệnh của Diệp Lan, lúc đẩy cửa thấy bà vẫn chưa thức dậy, cô rón rén đến bên cửa sổ, mở hé cửa sổ ra. Gió mát thổi vào mặt, thổi bay mái tóc của cô. Trình Nặc lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn màn ảnh điện thoại di động, biết rõ Nghiêm Thiếu Thần sắp tham gia huấn luyện sĩ quan nên không thể gọi cho cô thường xuyên, nhưng hành động của cô vẫn tập mãi thành quen, thậm chí trong đầu của cô thoang qua suy nghĩ rất bất thường.
Nếu người bị điều tra là anh thì thật tốt, như vậy cô có thể quang minh chánh đại hiểu rõ tình hình của anh.
Trình Nặc giật vì suy nghĩ nảy ra trong đầu mình, trong mắt cũng xẹt qua sự lo lắng, nếu Nghiêm Thiếu Thần thật sự là người bị điều tra, ngày nào đó cô phải đối mặt chân tướng rõ ràng, từ khi cô bắt đầu với Nghiêm Thiếu Thần đã xen lẫn mục đích không đơn thuần, đến lúc đó…
Trình Nặc kinh sợ lắc đầu, cô dựa tường cố gắng để mình bình tĩnh.
“Tiểu Nặc?”
Trình Nặc nâng chân mày, thì ra Diệp Lan đã thức, cô cười dịu dàng, đến gần giường bệnh ngồi xuống ghế, cô chỉ vào ly nước ấm trên ngăn tủ, “Dì, người đã thức, muốn uống nước sao?”
Diệp Lan gật đầu, cười nói: “Đừng nói, mới dậy nên hơi khát nước.”
Trình Nặc đưa ly nước cho Diệp Lan, thuận thế để bà ngồi dựa vào đầu giường, mặt cô nở nụ cười nói: “Con mới hỏi bác sĩ Lâm, anh ta nói dì khôi phục rất tốt sau phẫu thuật, không lâu nữa dì có thể xuất viện.”
“Hi, nếu thật sự như lời tiểu tử Lâm An nói thì rất tốt.” Diệp Lan đặt ly nước cầm trong tay sang bên, kéo tay Trình Nặc, lắc đầu, nói: “Thân thể của dì thì dì rõ ràng nhất, lúc trẻ không quý trọng cơ thể để lại bệnh, bây giờ già rồi, thì phải đau ốm để trả nợ cho cơ thể.”
Trình Nặc híp mắt, cô không hiểu rõ lời của Diệp lan, chỉ là hàng năm cô làm nằm vùng, chú ý thấy vừa rồi mặt Diệp Lan thoáng qua nụ cười khổ, Trình Nặc nghĩ những lời này thay vì nói là nói cho cô nghe, không bằng nói là Diệp Lan lầm bầm lầu bầu.
“Dì, cơ thể của người khỏe mạnh, lần này chỉ là ngoài ý muốn.” Trình Nặc cầm ngược lại tay của Diệp lan, trong lòng cô âm thầm suy đoán, cuối cùng Diệp lan đã xảy ra chuyện gì khi còn trẻ.
Diệp Lan cười nhạt, ánh mắt nhìn sang cô, nhìn xong trong lòng lại trào dâng xúc động, bà mấp máy môi, “Tiểu Nặc, con có muốn biết chuyện lúc nhỏ của Thần Thần giờ hay không?”
Đáy lòng của Trình Nặc nhảy lên rung động, cô dĩ nhiên muốn biết, ngẫm nghĩ muốn cô trao đổi với Nghiêm Thiếu Thần thật sự rất khó, Nghiêm Thiếu Thần giống như mê hoặc, có những hành động thường xuyên làm cô không kịp chuẩn bị, nhưng sau này khi cô hỏi lại, Nghiêm Thiếu Thần toàn bày ra dáng vẻ nên như vậy, dáng vẻ thuận lý thành chương.
Ánh mắt cô nhìn thẳng Diệp Lan, tất nhiên nói: “Mong muốn.”
※※※
Diệp Lan cười nhạt, bà không vội nói lập tức, ánh mắt nhìn sang rèm cửa sổ bị gió thổi lên, giống như đang suy tư, rất lâu bà giản chân mày lấy lại tinh thần, Diệp Kan nhàn nhạt nói: “Dì không phải là mẹ ruột của Nghiêm Thiếu Thần.”
Trình Nặc đột nhiên cả kinh, nếu cô không ngồi trên ghế, lúc này sợ rằng sẽ đứng không vững, cô nhíu mày lắc đầu tự nói: “Làm sao?”
Diệp Lan đoán được phản ứng của cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trình Nặc, tiếp tục nói: “Năm ấy Thần Thần năm tuổi, mẹ đẻ của nó đã qua đời, mắc chứng bệnh trầm cảm, điều trị hơn nửa năm, vẫn không có kết quả.”
Trình Nặc không tiếp lời, chỉ là điều chỉnh tư thế ngồi, tiếp tục lắng nghe chuyện xưa khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
“Mẹ ruột của nó là Mạc Tiên Lâm vốn là bạn thân với dì, năm đó nghe nói bà ấy kết hôn với Nghiêm Chính, dì còn vì bà ấy kích động cả đêm không ngủ.” Diệp Lan nhìn xuống, bà nói rất chậm, giống như đang nhớ lại một thời rất xa, dường như đã có mấy đời.
“Mạc Tiên Lâm và Nghiêm Chính làm vợ chồng mười năm, đến năm thứ tư mới có Thần Thần, bọn họ là tự do yêu, tình cảm dĩ nhiên rất tốt, chỉ là khi Nghiêm Chính bận về quân vụ nên rất ít cơ hội về nhà, mà từ nhỏ Mạc Tiên Lâm được ba mẹ của bà ấy nuông chìu, vốn năng lực sinh tồn gần như là không, nên cuộc sống sau khi cưới không như ý. Bà luôn lo được lo mất, mấy năm đầu bị áp lực vì không có con. Nhưng mà cũng may Nghiêm Chính không quan tâm, có cơ hội về nhà sẽ an ủi bà ấy.”
Diệp Lan dừng lại, rồi nói: “Cuối cùng đến năm thứ tư, mang thai Thần Thần, lúc ấy bà ấy rất cao hứng, còn lôi kéo dì nói rất nhiều, hưng phấn không thể dừng được.” Bà nhớ lại chuyện này, xem như ngọt ngào, trên mặt cười vui vẻ, “Nhưng mà tính tình lo được lo mất của bà ấy lại không thể sửa đổi, nên khi mang thai thường suy nghĩ lung tung, vì thế Nghiêm Chính thường ở ngoài nên cố ý để dì chăm sóc bà ấy. Lúc dì rãnh sẽ đi thăm bà ấy, cảm súc của bà sẽ tốt hơn, người gầy gò hơn ngày trước. Cứ sống như thế ngày qua ngày, bà ấy sanh ra Thần Thần, vì trầm cảm trước khi sinh quá nặng, sau khi Thần Thần chào đời thì trầm lặng hơn bạn cùng lứa tuổi.
Mạc Tiên Lâm thấy con của mình không hoạt bát bằng con nhà khác, liền ôm Thần Thần đi bệnh viện, kiểm tra lần tất cả danh mục, giấy xét nghiệm đưa ra kết quả là thân thể mọi mặt đều bình thường. Lúc ấy bệnh viện không thông dụng trị liệu tâm lý, chỉ là mời bác sĩ phụ sản nổi tiếng khám bệnh, bác sĩ kia nghe bà ấy khái quát thì nói một câu, tính tình của Thần Thần như vậy hơn phân nửa là liên quan đến chuyện Mạc Tiên Lâm suy nghĩ lung tung lúc mang thai, lúc ấy bệnh của bà ấy bây giờ chúng ta gọi là Chứng trầm cảm trước khi sinh. Vì sự kiện này mà Mạc Tiên Lâm vẫn rất tự trách, bà ấy cảm thấy mình đã ảnh hưởng tâm lý phát triển của Thần Thần, nhưng vì Thần Thần trầm tĩnh hơn đứa trẻ khác, dễ nuôi hơn, Mạc Tiên Lâm nhìn Thần Thần ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng tự trách cũng dần dần biến mất, đến khi Thần Thần bốn tuổi bà lại mang thai em bé lần nữa.”
Diệp Lan bất đắc dĩ lắc đầu, nói quá nhiều, miệng hơi khát khô, Trình Nặc bên cạnh bà tự nhiên hiểu ý, liền bưng ly nước đưa cho bà. Diệp Lan nhận ly nước nhấp vài hớp, rồi ôm cái ly tiếp tục nói: “Vì lúc trước xảy ra chuyện Thần Thần, lần này Mạc Tiên Lâm vô cùng cẩn thận, bà ấy cố gằng khắc chế những suy nghĩ lung tung, mỗi ngày đều cố gắng giữ cảm xúc thoải mái, trong thời gian này Nghiêm Chính rãnh rỗi sẽ trở về nhà chăm sóc bà ấy. Chỉ là làm như thế đã cố hết sức, bà ấy mang thai tháng thứ ba thì Nghiêm Chính nhận được mệnh lệnh của cấp trên, phái đến Tây Tạng làm nhiệm vụ bảo vệ hòa bình, như thế hai người họ đã cách xa vạn dặm, Mạc Tiên Lâm không tự chủ được suy nghĩ lung tung.”
Diệp Lan nhíu mày, bà nhìn Trình Nặc hỏi: “Con nói, nếu như trong tiềm thức một người luôn rầu rĩ suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, mà ý thức chủ quan lại nhắc nhở mình không thể, suy nghĩ mâu thuẫn như vậy rất đáng sợ với một phụ nữ có thai?”
Trình Nặc gật đầu bày tỏ có thể tưởng tượng, cô không tiếp lời của bà, chờ đợi nội dung Diệp Lan nói tiếp.
“Lúc Mạc Tiên Lâm mang thai bị áp lực trong lòng quá lớn, lại không thể dùng thuốc điều trị bình thường, chỉ có thể nhìn cảm xúc của bà ấy tâm tình càng ngày càng xuống thấp, kết quả đứa bé trong bụng bà ấy chỉ giữ được hơn bốn tháng.” Lúc Diệp Lan nói chuyện trong mắt lộ vẻ ưu thương mà Trình Nặc chưa từng thấy, Trình Nặc không biết nói gì để an ủi, cô chỉ có thể lắng nghe.
“Lúc bà ấy biết không giữ được đứa bé thì gào khóc, khóc suốt một ngày, chúng tôi khuyên bà ấy bao nhiêu cũng không được, có lúc còn khóc đến hôn mê bất tỉnh mấy lần. Mà khi Nghiêm Chính bận rộn quân vụ ở Tây Tạng căn bản không thể rút ra thời gian rãnh để trở về thăm, Mạc Tiên Lâm ngông cuồng tự nhận là Nghiêm Chính giận bà ấy, không muốn gặp bà ấy.”
“Lúc ấy dì Mạc cứ nghĩ không thoáng như vậy, dì chui vào ngõ cụt.” Trình Nặc nhíu mày, cô bị cuốn hút nên vẻ mặt cũng ưu sầu.
Diệp Lan than thở, lại nói: “Người khác động vật ở chỗ người có ý thức tư duy, nhưng biết suy nghĩ giống như điểm yếu mà không ai tránh khỏi, một khi rơi vào bức tường suy tư, sẽ rất khó tự kềm chế, năm đó ngươi dì Mạc con chính là như thế. Tâm lý cảm giác tội lỗi quá nhiều khiến bà ấy không thể thở nổi, càng về sau bất kỳ chuyện gì xảy ra, bà ấy cũng có thể liên tưởng đến mình, không ngừng tự trách.”
Trình Nặc nghe xong không nhịn được nói: “Dì Mạc có biểu hiện của chứng trầm cảm.”
Diệp Lan bất đắc dĩ cười khổ, “Năm đó bác sĩ cũng phải khoanh tay hết cách với bệnh như vậy, ngoài thuốc trị liệu bình thường, liên quan đến tâm lý thì thuốc trị liệu đều không tác dụng, huống chi thuốc khống chế chỉ là uống rượu độc giải khát, càng khiến tình huống của bà ấy lúc tốt lúc xấu, như thế, tình huống của bà ấy càng nguy hiểm hơn, nhưng lúc chúng ta nghĩ bệnh tình của bà ấy có dấu hiệu chuyển tốt.”
Mặt Diệp Lan ưu sầu, bà ngưng nói, tay gắt gao nắm khăn trải giường, dường như đang tự trách vì năm đó ngu dốt. Bà cắn chặt cánh môi, rất lâu không nói lời nào.
“Dì?” Trình Nặc hối hận mình tò mò, cô khiến Diệp Lan còn đang bệnh phải tự trách sâu sắc. Cô nắm tay Diệp Lan, cố gắng cảm xúc của bà bình thản.
Diệp Lan lắc đầu, hiểu ý của Trình Nặc, bà xoa dịu cảm xúc, mới nói: “Mùa hè năm ấy, Mạc Tiên Lâm được thuốc khống chế đột nhiên tình hình rất tốt, trong mắt chúng ta rất tốt, bà ấy không hề khóc nháo nữa, an tĩnh hơn ngày thường rất nhiều, nên lượng thuốc của bà ấy được giảm bớt, không ai ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy?”
Diệp Lan nhíu mày, dường hồ không muốn nhớ lại chuyện cũ, “Ngày đó, bà ấy dẫn Nghiêm Thiếu Thần ra ngoài tản bộ như bình thường, bình thường dì rãnh rỗi cũng sẽ đi cùng bọn họ, ngày đó đúng lúc dì có việc không đi được, vừa nghĩ thời gian đó cảm xúc của bà ấy luôn ổn định, nên không ngăn trở, nhưng ai ngờ bà ấy sẽ xảy ra tai nạn xe cộ?” trong mắt Diệp Lan chứa nước mắt, mím chặc môi, cánh môi trắng bệch không có máu.
“Mạc Tiên Lâm chết khiến Nghiêm Thiếu Thần vốn ít nói càng trở nên trầm mặc, sau đó dì hỏi cảnh sát xử lý sự cố, khi đó là Mạc Tiên Lâm tự sát, Thiếu Thần đứng bên cạnh, ngày đó trên quần áo màu trắng của nó dính đầy vết máu đỏ, đứa bé nhỏ như vậy đã trơ mắt nhìn mẹ mình…” Diệp Lan khóc không thành tiếng, bà không muốn nhớ lại hồi ức như vậy, chỉ là một người khi đã trải qua nguy hiểm tính mạng, đã từng đè nén trí nhớ trong lòng, sẽ phát tác một lần.