Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 76: Mang thai ngoài ý muốn


Đọc truyện Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật – Chương 76: Mang thai ngoài ý muốn

Sau khi kết hôn rồi
hai người vẫn giống như trước đây, cứ đến cuối tuần là đôi vợ chồng son
sẽ chạy về nhà ba mẹ ăn cơm, thật là xứng với câu nói “Ăn nhờ uống nhờ
ngủ nhờ”. Mỗi thứ sáu hàng tuần, vừa tan ca xong là Thiệu Phi Phàm và
Thượng Tâm liền chạy thẳng tới nhà họ Thượng, vào lúc đó thì ông nội, bà nội, Thượng Trạm Bắc, Hạ Hâm Hữu, ngay cả người bận rộn như Thượng Phẩm cũng phải tranh thủ về nhà, cả đại gia đình cùng nhau ăn uống, rất vui
vẻ náo nhiệt.

Lúc đầu mọi người bàn tán sôi nổi về đề tài công
việc, nói mãi nói mãi liền nói tới vấn đề sinh con. “Tâm Tâm, có phải là các cháu cũng nên suy nghĩ một chút đến chuyện sinh con rồi không? Dù
sao thì tiểu Thiệu cũng lớn tuổi rồi, đều ba mươi mấy tuổi rồi, mặc dù
Thiệu lão gia tử không nói gì, nhưng trong lòng cũng gấp gáp muốn bế
cháu rồi.” Bà nội Thượng mở miệng đầu tiên, lôi kéo Thượng Tâm nói.

Thượng Tâm mặt mày nhăn nhó, quay đầu lại nhìn Thiệu Phi Phàm xin giúp đỡ.
Thiệu Phi Phàm nhận được tín hiệu, lập tức đặt đũa xuống, giải vây cho
cô vợ nhỏ, “Thực ra là cháu không muốn có con sớm.”

Thượng Trạm Bắc nghe thấy thì cau mày, nhìn anh với vẻ mặt không hiểu.

“Tâm Tâm vừa mới qua 20 tuổi, nếu có con sớm thì tự do của cô ấy sẽ bị buộc
chặt. Cháu muốn đợi thêm hai năm nữa cũng không muộn, cô ấy vẫn còn là
một đứa trẻ.” Ánh mắt cưng chiều làm cho lòng người say đắm, những người ở đây ai cũng nhìn ra là Thiệu Phi Phàm thật tâm suy nghĩ cho Thượng
Tâm. Người nhà họ Thượng cũng không nói gì nữa.

Đến buổi tối, hai vợ chồng lên trên căn phòng ngủ của Thượng Tâm, cô gái nhỏ ôm lấy chồng mình, làm nũng nói, “Anh thật sự không muốn ngay lập tức trở thành bố
sao?”

“Cưới em so với việc trở thành bố cũng chẳng có gì khác biệt.” Anh cười nhạo nói.

Thượng Tâm quay đầu đẩy đẩy anh, “Ghét anh!”

“Vậy anh càng trở nên đáng ghét hơn cho em xem.” Thiệu Phi Phàm bế Thượng
Tâm trực tiếp ném lên giường, cô gái nhỏ kêu lên một tiếng rồi lập tức
che miệng lại, đẩy Thiệu Phi Phàm đang nhào tới ra, cười mắng, “Anh nghĩ đang ở nhà mình đấy à! Bố mẹ nghe thấy bây giờ.”

“Em nhỏ giọng
một chút thì họ sẽ không nghe thấy được.” Một người đàn ông đang bị dục
vọng chiếm hữu thì căn bản không thèm quan tâm xem ba mẹ vợ có nghe thấy hay không.

Thiệu lão gia tử quả thật là có chút nóng

lòng muốn ôm cháu trai. Ông thúc giục mấy lần nhưng đều bị Thiệu Phi
Phàm uyển chuyển nói cho qua. Ông tiếp tục thúc giục thì vợ chồng son
nhà người ta trực tiếp không thèm đến nhà ông nữa, cho nên đành bỏ qua
không dám nhắc lại chuyện sinh con.

Thượng Tâm dĩ nhiên là không
muốn sinh con sớm, giống như lời nói của Thiệu Phi Phàm, cô vẫn còn là
một đứa trẻ, nếu để cho cô sinh con rồi nuôi con thì đúng là ngoài sức
tưởng tượng.

Bọn họ sống trong thế giới riêng ngọt ngào
của hai người được nửa năm, biện pháp ngừa thai vẫn do Thiệu Phi Phàm
phụ trách, làm tốt đến mức rọt nước cũng không lọt, vì không muốn phát
sinh chuyện ngoài ý muốn.

Ngày hôm đó đơn vị công tác tổ chức
khám sức khỏe định kỳ, trùng hợp là Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm được
sắp xếp kiểm tra trong cùng một ngày, hai người liền trực tiếp đi tới
bệnh viện. Từ đo chiều cao, cân nặng, đến thử máu, siêu âm. Nghe nói
Thiệu Phi Phàm đã kết hôn nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy cô vợ của
anh mang thai, nên phải kiểm tra một cách toàn diện. Đợi đến khi kiểm
tra xong thì đã đến buổi trưa rồi, nên hai người đến một nhà hàng gần
bệnh viện ăn một chút, đợi đến buổi chiều lấy kết quả xét nghiệm.

Hai người không biết rằng cái kết quả này sẽ làm cuộc sống của hai người nghiêng trời lệch đất như thế nào.

“Thiệu Phi Phàm.”

“Có.” Thiệu Phi Phàm chạy đến bên cửa sổ, nhận lấy giấy xét nghiệm. “Đã có kết quả kiểm tra của Thượng Tâm chưa?”

“Có rồi, bất quá có chút vấn đề, đến phòng khám xem sao.”

Thiệu Phi Phàm vừa nghe thấy có chút vấn đề liền cả kinh, cầm giấy xét
nghiệm, dắt Thượng Tâm đến phòng khám, “Bác sĩ, ông xem giấy xét nghiệm
này xem xảy ra vấn đề gì vậy?”

Bác sĩ nhận lấy giấy xét nghiệm, nhìn một lượt rồi hỏi, “Cậu là gì của người bệnh?”


“Tôi là chồng của cô ấy.”

“Không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là tỷ lệ sống của trứng quá ít, nếu hai người muốn có con thì phải điều dưỡng một chút, nếu không thì rất khó có thể
mang thai.” Bác sĩ trả lại giấy xét nghiệm rồi nói tiếp, “Hai người vẫn
còn trẻ, điều dưỡng vài năm cũng không muộn. Nhưng tôi đề nghị hai
người, nếu như muốn có con thì không nên dùng biện pháp ngừa thai, dù
sao thì cơ hội mang thai bây giờ cũng không cao, nếu như cứ dùng biện
pháp ngừa thai thì sau này dù muốn có con cũng chưa chắc sẽ có được.”

Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm bị lời nói của bác sĩ làm cho choáng váng, ngơ
ngác trở về nhà. Suốt quãng đường trở về Thượng Tâm đều không lên tiếng, vừa vào nhà liền ngồi không vững, nước mắt thi nhau chảy xuống. Tỷ lệ
sống của trứng thấp thì có khác gì không thể mang thai cơ chứ, những
kiến thức cơ bản như thế này thì cô vẫn hiểu. Tuy nói hai người không
muốn có con sớm, nhưng trước sau gì cũng sẽ sinh con, hơn nữa, trưởng
bối hai nhà đều nóng lòng muốn bế cháu. Nếu như họ biết cô không thể
sinh con được, thì sẽ rất đau lòng.

“Phi Phàm, làm sao bây giờ? Nếu như em thực sự không thể sinh được con thì sao?”

Thiệu Phi Phàm nhìn thấy cô khóc thì lập tức ôm lấy cô, “Đứa ngốc, không sinh được thì chúng ta không sinh nữa. Cũng không phải là nhất định phải
sinh con. Trưởng bối hai nhà đều có rất nhiều cháu rồi, nếu như em muốn
thì bây giờ có thể nhận con nuôi.”

Thượng Tâm tất nhiên là biết anh nói những lời này để an ủi cô, liền hung hăng cọ hết nước mắt lên người anh, “Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, anh có em là đủ rồi, thật đó.” Thiệu Phi Phàm ôm
lấy cô thật chặt, “Bác sĩ chỉ nói là tỷ lệ mang thai tương đối thấp chứ
không nói là không thể mang thai, không chừng ngày nào đó em cũng sẽ
mang thai thôi. Đợi đến khi có thai rồi, thì những giọt nước mắt của em
bây giờ không phải là rất lãng phí sao.”

“Chồng, sau này chúng ta không làm biện pháp ngừa thai nữa, em muốn sinh tiểu bảo bảo.”

Nhìn chóp mũi hồng hồng của cô, Thiệu Phi Phàm bật cười, xoa xoa khuôn mặt
nhỏ nhắn của cô, ôm cô lên, “Được, anh sẽ không phụ sự kì vọng của em,
sau này anh phải cố gắng hơn một chút mới được.”


Thiệu Phi Phàm
không thể để lộ ra bản thân mình buồn khi Thượng Tâm không thể mang
thai, vì anh còn phải an ủi cô, không muốn cô phải chịu nhiều áp lực.
Nhưng ngược lại anh cũng liên tục nhắc nhở Thượng Tâm là không thể nói
chuyện này cho trưởng bối hai nhà biết, nếu như hai nhà thúc giục thì cứ nói anh không muốn có con sớm là được.

Thượng Tâm trầm mặc một
lát rồi gật đầu, trừ biện pháp của anh ra thì cũng không còn cách nào
khác, cũng không thể chạy tới nói cho lão gia tử rằng, mọi người đừng
thúc giục nữa, con không thể mang thai được. Vừa nghĩ tới, Thượng Tâm
cũng cảm thấy đau lòng.

Sau khi kiểm tra sức khỏe, Thượng Tâm
buồn bực không vui thật lâu, Thiệu Phi Phàm vì muốn dỗ cho cô vui vẻ nên xin nghỉ ba ngày, mang cô đi làng du lịch. Lúc hai người đến làng du
lịch thì mới biết làng du lịch đang mở trại hè cho hàng loạt học sinh
tiểu học, nhìn một đám trẻ con vui đùa chạy nhảy, càng xem càng hâm mộ,
hâm mộ đến mức muốn rớt nước mắt.

Thiệu Phi Phàm thở dài, nghĩ thầm, “Thật là xui xẻo, đúng là muốn tránh cái gì lại càng gặp phải cái đó.”

Dắt Thượng Tâm vào phòng, nhìn gương mặt ủy khuất của cô vợ nhỏ mà anh cũng thấy đau lòng. Ôm cô, dụ dỗ khuyên bảo một hồi, cô vợ nhỏ vẫn không
cười, anh cũng hết cách, trực tiếp ôm người lên giường, liền đè lên hôn
cô.

Thân thể dây dưa với nhau thật sự làm cho Thượng Tâm không có tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện khác, Thiệu Phi Phàm cũng vui vẻ cùng
cô trải qua ba ngày ở trên giường, hai người làm liền trong mấy tiếng
đồng hồ, ngay cả lúc ăn cơm cũng là gọi phục vụ mang vào.

Đến khi kết thúc ba ngày nghỉ, hai người liền trở về nhà, Thượng Phẩm gặp hai
người liền vô ý hỏi, “Làng du lịch đó thế nào? Nếu như chơi vui thì lần
sau tôi sẽ cùng Tiểu Hồ Đồ đi đến đó.”

Thượng Tâm chột dạ đỏ mặt, hai người bọn họ ngay cả nhà hàng ngay trước cửa khách sạn còn không
đi, làm sao biết được làng du lịch đó như thế nào chứ. Ngược lại Thiệu
Phi Phàm vẫn trấn định nói, “Nhà hàng ở đó ăn rất ngon, còn các phương
diện khác thì cũng được.”

“À…!” Thượng Phẩm nhướn mi gật đầu một cái, sự ăn ý giữa hai người đàn ông hoàn toàn bỏ mặc Thượng Tâm đang ngồi ở một bên.

Tay nhỏ bé của cô hung hăng ngắt ở sau lưng của Thiệu Phi Phàm.

“Ai ya, vợ, em nhẹ một chút, đừng bạo lực như vậy.” Thiệu Phi Phàm kêu lên, da mặt còn dày hơn so với tường thành.

Thượng Tâm sưng mặt lên đứng dậy, thật là mất mặt không muốn ngồi ở đây nữa,
ai ngờ vừa mới đứng lên liền đau bụng, hình như có gì đó chảy ra ở bên
dưới. Chẳng lẽ là tới kỳ kinh nguyệt, mặt cô đỏ bừng, Thiệu Phi Phàm
thấy khuôn mặt của cô biến đổi liên tục thì thu lại ý cười, lo lắng hỏi
cô, “Sao vậy? nóng nảy đến mức váng đầu sao?”


Thượng Phẩm cũng nhìn lại, nhíu chặt chân mày, “Lớn như vậy mà cũng không biết cẩn thận một chút.”

Thượng Tâm càng cảm thấy có gì đó không đúng, lấy tay che bụng, cái loại đau
đớn này không giống như trải qua kỳ kinh nguyệt. Thiệu Phi Phàm khẩn
trương đứng dậy đỡ cô, cúi đầu nhìn thấy cái quần trắng của cô dính một
vệt máu đỏ, liền hiểu ra, cầm lấy áo khoác của mình mặc lên cho cô, thấp giọng nói, “Trong nhà vệ sinh có băng vệ sinh không?”

Thượng Tâm gật đầu lại lắc đầu, trên trán túa ra đầy mồ hôi.

Thượng Phẩm thấy cô như vậy thì cũng đứng lên, “Tâm Tâm, em thấy không thoải
mái chỗ nào? Phi Phàm, trước kia Tâm Tâm có hay bị như thế này không?”

Thiệu Phi Phàm lập tức lắc đầu, trước kia đến tháng Thượng Tâm chưa bao giờ
đau bụng, tuy nói lần này kinh nguyệt đến muộn, nhưng cũng không thể đau đến mức độ này đi.

“Nếu không, chúng ta đến bệnh viện xem sao.”

“Trước gọi cho viện quân y đã.” Thượng Phẩm vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi, chỉ chốc lát một bác sĩ quân y đã tới.

Thượng Tâm che bụng được Thiệu Phi Phàm ôm, hình như rất không thoải mái.

Bác sĩ quân y để cho Thiệu Phi Phàm ôm Thượng Tâm đặt lên giường, kiểm tra
một chút liền thay đổi sắc mặt, “Gọi 120, nhanh lên, đây không phải là
dấu hiệu đến tháng, mà là dấu hiệu đẻ non.”

“Đẻ non?”

“Đẻ non?” Thiệu Phi Phàm cùng Thượng Phẩm đều vô cùng khiếp sợ.

“Không thể nào.” Thiệu Phi Phàm lập tức phản bác, Thượng Phẩm phản ứng nhanh
hơn lập tức gọi điện đến 120. Lúc Thượng Tâm nằm ở trên giường nghe thấy hai chữ “đẻ non”, đã khóc òa lên, “Phi Phàm, làm sao bây giờ? Làm sao
bây giờ?”

Thiệu Phi Phàm cũng rối loạn, ngồi chồm hổm xuống nắm
lấy tay của Thượng Tâm, chỉ có thể an ủi một cách máy móc, “Không sao,
yên tâm, không sao hết…”

120 tới rất nhanh, trực tiếp đưa Thượng
Tâm đến bệnh viện gần nhất, một nữ bác sĩ đeo mắt kính, đen mặt đi ra từ phòng cấp cứu, “Ai là người thân của Thượng Tâm?”

“Tôi là chồng của cô ấy.”

“Tôi là anh trai của cô ấy.” Hai người đều nhanh chóng bước lên nói, nữ bác
sĩ nhìn Thiệu Phi Phàm một chút rồi lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người
nói với Thượng Phẩm, “Đi làm thủ tục nằm viện trước, đứa trẻ có thể giữ
được hay không còn chưa biết rõ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.