Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 73: Kỹ thuật sống


Đọc truyện Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật – Chương 73: Kỹ thuật sống

Thực tập cho tới
trưa, Thượng Tâm luôn ở trong trạng thái thấp thỏm bất an, nhưng may là
cô chỉ gặp mặt Thiệu Phi Phàm một lần vào lúc sáng, sau đó Thiệu Phi
Phàm bị gọi lên tầng để họp, không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Anh gầy đi, gương mặt hõm lại, chưa cạo râu. Nhưng hình như anh ấy càng trở nên đẹp trai hơn, đàn ông mà, ngay cả thời điểm suy sút vẫn có sức
quyến rũ. Thượng Tâm mải suy nghĩ, Hạ Bình là người phụ trách hướng dẫn
gọi cô ba lần mà cô vẫn không nghe thấy.

Hạ Bình cảm thấy thật
nhức đầu, củ khoai lang phỏng tay này, anh ta muốn ném đi cũng không ném được. Rõ ràng là chị dâu nhỏ, nhưng đội trưởng Thiệu lại không nhận
hướng dẫn, còn giả vờ như không quen biết Thượng Tâm. Ai! Suốt ngày hành hạ người ta. Hai sinh viên đại học thực tập ngồi bên cạnh Thượng Tâm
thì rất kinh ngạc, nhìn hai người Hạ Bình và Thượng Tâm, mà lúc này
Thượng Tâm vẫn còn đang trong trạng thái du hồn phiêu đãng.

Hạ Bình lúng túng, vô cùng đau đầu, hạ quyết tâm, vỗ mạnh một cái xuống bàn của cô.

“A!” Thượng Tâm hét lên một tiếng sợ hãi.

Ánh mắt của tất cả mọi người làm việc trong phòng chung đều nhìn tới đây,
nhìn thấy bộ dáng Thượng Tâm lấy tay che ngực, khuôn mặt trắng bệch, lại nhìn thấy Hạ Bình đang đặt một bàn tay trên bàn làm việc của Thượng
Tâm, mọi người đều bày ra vẻ mặt, ‘Cậu sắp chết đến nơi rồi, làm vợ của
đội trưởng sợ như vậy, cậu chờ bị xử lí đi’ .

Thật trùng hợp là
Hạ Bình còn chưa kịp rút tay lại thì Thiệu Phi Phàm đã tan họp đi xuống
tầng, một màn này liền rơi vào trong mắt anh, sắc mặt anh tối sầm nói,
“Hạ Bình, Cậu đã viết xong báo cáo của án kiện ẩu đả chưa? Trong vòng
một tiếng đồng hồ mà tôi không thấy cậu đặt bản báo cáo đó lên bàn của
tôi, thì hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi cục.” Dứt lời liền quay vào
phòng làm việc, “sầm” một tiếng đóng cửa lại.

Thân thể Hạ Bình run lên, ánh mắt buồn bã nhìn Thượng Tâm.

Đến giờ ăn trưa, Thượng Tâm đi ăn cơm cùng hai thực tập sinh, gọi cơm xong, vừa mới ngồi xuống bàn, thì Thiệu Phi Phàm đi vào.


Thực tập sinh họ Tiêu lập tức đẩy đẩy Thượng Tâm, “Đội trưởng của chúng ta
thật là đẹp trai, cậu xem, ngay cả dáng vẻ lúc anh ấy ăn cơm cũng mê
người như vậy, không biết anh ấy đã có bạn gái hay chưa?”

Ngồi
đối diện với Tiểu Tiêu là Tiểu Lưu, nghe thấy vậy thì bĩu môi, hất hất
mái tóc dài, xoay người liếc mắt đưa tình nhìn Thiệu Phi Phàm, sau đó
quay đầu lại nói với Tiểu Tiêu, “Có bạn gái hay không tôi cũng không sợ, chỉ cần anh ta chưa kết hôn, thì trong kì thực tập này, bổn tiểu thư
nhất định sẽ bắt được trái tim của anh ta.”

“Anh ấy kết hôn rồi.” Thượng Tâm cau mày, cắn đũa, nói xong lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tiểu Tiêu và Tiểu Lưu đều vô cùng kinh ngạc, “Thượng Tâm, sao cậu biết?”

Tôi chính là vợ của anh ấy, sao lại không biết cơ chứ. Thượng Tâm lầm bầm ở trong lòng, vô thức bĩu môi.

“Thượng Tâm, cậu nói bừa phải không!” Tiểu Lưu không tin.

“Cô ấy không nói bừa, đúng là tôi đã kết hôn rồi.” Trên đỉnh đầu liền vang
lên giọng nói quen thuộc, Thiệu Phi Phàm cười cười nhìn ba tiểu nha đầu, “Mọi người không ngại khi tôi ngồi ở đây chứ?”

“Không ngại, tất
nhiên là không ngại, đội trưởng Thiệu mau ngồi xuống đi.” Tiểu Lưu mau
chóng mang lại đây một chiếc ghế nhựa, “Đội trưởng Thiệu thật sự kết hôn rồi sao? Thật đáng tiếc, nếu như anh chưa kết hôn thì em nhất định sẽ
theo đuổi anh.” Tiểu Lưu nói chuyện mà mặt không đỏ, không chút làm bộ,
ngược lại chọc cho Thiệu Phi Phàm phải bật cười.

“Cô gái nhỏ thật ngay thẳng.” Anh cười nói, “Nếu như tôi ly hôn rồi thì cô có theo đuổi tôi nữa không?”

Ánh mắt của Tiểu Lưu sáng lên, “Tất nhiên là theo đuổi rồi, đàn ông tái hôn giá trị càng cao. Trải qua một lần hôn nhân thất bại, chắc chắn người
đàn ông đó sẽ càng thêm thành thục, hiểu được cách quý trọng những gì
mình đang có. Đội trưởng Thiệu thật sự muốn ly hôn sao?”

“Coi như là vậy đi.” Thiệu Phi Phàm trả lời cho có.


Thượng Tâm ngồi ở một bên thì không nén được tức giận, hai người chúng ta còn
chưa ly hôn đâu đấy, anh liền muốn bắt đầu với cô gái khác rồi, cô hung
hăng đập mạnh đôi đũa lên bàn.

Tiểu Tiêu giật mình, “Thượng Tâm, sao vậy?”

Thượng Tâm hung tợn nhìn chằm chằm Thiệu Phi Phàm, “Không sao hết, tôi ăn no
rồi, các người cứ ăn từ từ.” Nói xong liền quay mông rời đi.

Tiểu Lưu thấy vậy thì choáng váng, “Ai chọc đến cô ấy vậy? Bệnh à?”

Thiệu Phi Phàm lại cười cười, sau đó cũng đặt đũa xuống, “Không có ai trêu
chọc cô ấy hết, cô ấy chỉ là ghen tỵ thôi! Hai người từ từ ăn nhé, tôi
cũng ăn no rồi. Hơn nữa, vợ của tôi rất đáng yêu, tôi rất thích cô ấy.
Chúng tôi sẽ không ly hôn, cho nên cô gái nhỏ hãy rời sang mục tiêu khác đi. Hạ Bình và Lý Nguyên ở trong đội vẫn còn độc thân, các cô có thể
thử xem một chút.” Dứt lời. liền nháy mắt với hai người đàn ông độc thân ngồi ở đằng kia, bưng đĩa cơm lên, thuận tiện mang theo đĩa cơm của
Thượng Tâm luôn.

Đi xuống tầng, khu làm việc trống không, liếc
mắt một cái là có thể nhìn thấy Thượng Tâm đang ghé vào cửa sổ. Anh
thong thả bước tới gần cô, “Không phải em muốn ly hôn với anh sao? Sao
lại nổi giận?”

“Chúng ta vẫn còn chưa ly hôn đâu!” Thượng Tâm mạnh miệng, giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

Thiệu Phi Phàm cười cười, “Em muốn thúc giục anh mau chóng ly hôn với em sao? Được, lúc nào thì em có thời gian, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”

“Anh…Anh…” Tay của Thượng Tâm run lên, nước mắt liền trút xuống như mưa. Vì ai mà
cô phải ly hôn, còn không phải là vì tiền đồ của anh sao. Càng nghĩ cô
lại càng cảm thấy ủy khuất, ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai. “Thiệu Phi
Phàm, ly hôn rồi anh đừng có hối hận đấy!”

“Thượng Tâm, người muốn li hôn là em, không phải là anh.”


“Là tôi thì sao? Tôi muốn ly hôn đấy, thì sao nào?” Thượng Tâm khóc lóc om
sòm, kêu loạn, “Thiệu Phi Phàm, tôi nói cho anh biết, dù có ly hôn rồi
thì anh đừng hòng đi tìm người khác, cả đời này anh cũng không được tìm
người khác, nếu anh dám tìm người khác, thì tôi sẽ bảo anh trai đánh cho anh tàn phế.”

Thiệu Phi Phàm cười khổ, nếu như cô cũng dùng khí
thế như vậy đối phó với Tự Nãi Tiêm, thì hai người đâu phải chịu sự hành hạ này nữa chứ. Anh dơ tay lên xoa đầu cô, “Em đúng là con hổ có lá gan chuột nhắt. Muốn anh trai em đánh anh tàn phế? Có khí thế như vậy, sao
em không trực tiếp bảo anh trai em đánh cho Tự Nãi Tiêm bị tàn phế luôn
đi? Trực tiếp đánh tàn phế cô ta rồi, cô ta còn có thể uy hiếp em sao?”

“Đó không phải là…” Thượng Tâm hé miệng ra chợt sửng sốt, “Anh, anh vừa mới nói cái gì?” Hình như cô nghe thấy anh ấy nói rằng Tự Nãi Tiêm uy hiếp
mình, chẳng lẽ anh ấy biết rồi?

Thiệu Phi Phàm nhìn thấy cô như
vậy, vừa tức giận vừa đau lòng, đưa tay ra, trực tiếp kéo cô vào trong
ngực, “Đứa ngốc, chỉ bằng mấy tấm ảnh đó của cô ta là có thể phá hủy
được anh sao? Thượng Tâm ơi là Thượng Tâm, ngay cả lời nói như vậy cũng
có thể lừa dối được kẻ ngu ngốc như em, còn muốn ly hôn với anh. Nếu
thật sự ly hôn rồi, anh xem em có khóc đến chết hay không?”

Thượng Tâm vẫn còn ngây ngốc, chưa kịp phản ứng lại.

Thân thể nho nhỏ ở trong ngực, Thiệu Phi Phàm hận không thể khảm cô vào
trong ngực, “Vợ, chuyện đã qua rồi, về nhà với anh đi!” Anh móc ra một
chiếc nhẫn từ trong túi áo, ôm cô ngồi lên một chiếc ghế, nâng tay của
cô lên, đứng ở phía sau từ từ mang nhẫn vào cho cô. Trên bàn tay nhỏ bé
trắng noãn của cô có một chiếc nhẫn kim cương song hoàn thật chói mắt.

Thượng Tâm ngây ngốc nhìn nhìn một chút, xoay người ôm chặt lấy Thiệu Phi Phàm “Oa” một tiếng khóc lên, “Chồng…”

Ăn cơm xong, đồng nghiệp lục tục trở lại, nhưng Thượng Tâm lại hồn nhiên
khóc không để ý đến bất kì ai khác, Thiệu Phi Phàm biết rằng mấy hôm nay cô phải chịu nhiều áp lực, liền để yên cho cô càn rỡ khóc ầm lên, ôm cô vào trong phòng làm việc riêng, đóng cửa lại để cho cô khóc đủ thì
thôi.

Thượng Tâm khóc một lúc lâu, có vẻ bình tĩnh rồi, anh mới
nói hết những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay cho cô nghe, vứt một
cái đĩa máy tính xuống bàn, còn có vài tấm hình. “Tất cả những thứ này
là do Thần Tri Thư cho người lấy về, chị Thần của em cũng không phải là
đèn cạn dầu, tự mình nháo một lần, lại cho mấy người phụ nữ khác đến đây náo loạn thêm mấy lần nữa, lãnh đạo đã cho Tự Nãi Tiêm nghỉ việc rồi.”
Không thể không nói, trong việc giải quyết chuyện này, chị em nhà họ

Thần đóng góp không ít sức lực.

Thượng Tâm hít hít mũi, hung hăng cọ nước mũi lên cảnh phục của Thiệu Phi Phàm, “Đều tại anh, đều tại
anh, nếu như anh không làm cho cô ta thích anh, em có thể bị uy hiếp
sao?” Nguy cơ đã biến mất rồi, cô liền biện minh, tự tìm lí do cho mình.

“Đúng, đều tại anh, không phải là anh đã bị trừng phạt rồi sao?”

Thượng Tâm bĩu môi, giơ tay lên, hung hăng véo anh một cái.

“A…” Thiệu Phi Phàm cau mày kêu lên một tiếng.

“Anh làm sao vậy? Em không dùng nhiều sức mà.”

Thiệu Phi Phàm thở dài, đặt cô ngồi lên ghế sa lon, còn mình thì cởi cảnh
phục ra, “Vợ, em không dùng sức, nhưng hai người anh trai kia của em thì có dùng sức.” Anh cởi cảnh phục ra, vén áo sơ mi lên, chỉ thấy trên
ngực, trên bụng của anh đều biến thành màu đen ứ đọng. Vào buổi tối ngày thứ hai sau khi gặp chuyện không may kia, Thần Tri Thư và Thượng Phẩm
liền gọi anh ra, không nói hai lời liền động thủ, Thiệu Phi Phàm tất
nhiên là biết bọn họ đánh anh để hả giận cho Thượng Tâm, trong chuyện
này Thượng Tâm có lỗi, nhưng người nhốt cô trong phòng là anh, nên anh
liền mặc kệ cho hai người kia đánh, tự nhận mình bị như vậy là đáng đời.

“Anh bị sao vậy?” Thượng Tâm nhíu mày lo lắng.

Thiệu Phi Phàm ôm lấy cô, “Bị anh trai của em cùng Thần Tri Thư đánh.”

“Tại sao?”

“Còn không phải vì mấy tấm hình kia sao, nếu không có mấy tấm hình đó thì em cũng sẽ không bị uy hiếp, anh vốn đáng bị ăn đòn, hai người đó đánh
anh, anh cũng không đánh lại.” Anh bày ra bộ dáng đáng thương nhìn cô.

Kẻ ngốc kia lập tức đau lòng, nước mắt lưng tròng ôm lấy anh, “Anh trai
xấu xa! Chồng à, em không thèm để ý đến anh trai nữa, ít nhất không thèm để ý đến bọn họ trong ba tháng, ai cho phép bọn họ đánh anh chứ.”

Thiệu Phi Phàm ôm vợ, cười gian một cái, “Vợ của anh vẫn là tốt nhất, luôn đau lòng vì anh.”

“Một lát nữa về nhà em liền xoa giúp anh.” Thượng Tâm ngọt ngào nói.

Mà hai người anh trai kia, chỉ vì quan tâm cô mà bị lạnh nhạt ba tháng,
chỉ có thể cảm thán, cô gái Thượng Tâm này, không những ngu ngốc, mà còn là một con sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.